Người đàn ông ngồi ở trên ghế liên tục hắt hơi, bộ âu phục trông sang trọng như vậy vừa nhìn liền biết anh là người có tiền rồi.
- Tư tổng, ngài không sao chứ? Có phải là bị cảm rồi không, hay là dời buổi xem mắt sang hôm khác
- Không cần, hẳn là mèo nhỏ ương bướng kia chắc đang nhắc đến tôi đây mà
Gương mặt từng đường nét đều vô cùng hoàn hảo, gia thế nhà anh phải nói đứng đầu trong giới thượng lưu.
Cộng thêm vẻ ngoài điển trai của mình, phải nói phụ nữ theo đuổi anh rất nhiều, có điều bao năm qua anh vẫn một bộ lạnh lùng.
Còn vì sao hôm nay lại chịu đi xem mắt sao? Chuyện đó là bởi vì... anh muốn có vợ rồi!!
- Tư tổng, cô ấy còn chưa đến, hay là cô ấy không muốn xem mắt
- Tôi dám chắc cô ấy sẽ đến, anh cứ về công ty giúp tôi giải quyết chút chuyện
- Vâng, tôi sẽ đi ngay
Trợ lý của anh đi khỏi, Tiêu Tư một mình ngồi trong nhà hàng mở điện thoại lên xem.
- Mèo nhỏ à, em chạy không thoát khỏi tay tôi đâu
Anh nhìn vào bức hình cô gái trong điện thoại khoé môi khẽ cong, tấm ảnh trông hơi bị ố,có lẽ đã chụp từ rất lâu về trước được anh chụp lại lưu vào điện thoại.
- Chào anh, anh là Tiêu Tư?
- Đúng vậy, chào Vương tiểu thư
Anh nhìn đến cô gái trước mặt, cô diện một chiếc váy đỏ quyến rũ, anh đặc biệt ấn tượng với đôi mắt của cô, ánh mắt trong veo và sâu thẳm như hồ nước mùa thu tĩnh lặng.
- Sao anh biết tôi là ai được hay vậy
- Dựa vào trực giác thôi
- Trực giác của anh đúng thật đấy!
Cô âm thầm đánh giá anh, mũi cao thẳng, trên gương mặt điển trai có vẻ tự tin cũng mang nét trầm ổn, trưởng thành, đây có thể xem là hình mẫu lý tưởng của bao cô gái.
- Vương tiểu thư muốn dùng gì
- Vậy cứ lấy cho tôi một ly sinh tố dâu là được rồi
- Được, xin cô đợi một chút
Phục vụ nhà hàng cầm thực đơn đến để cô gọi món, Vương Tiểu Nhiễm chọn đại một món rồi ngồi đó tiếp tục đánh giá anh.
Cô phải nói thật lòng rằng nhìn anh cũng khá đẹp trai, cũng khá hợp ý cô nhưng lý trí nói cho cô biết mình không nên mê đắm sắc đẹp này.
" Ôi, đúng là sắc đẹp hại thân mà, suýt thì xiêu lòng rồi"
- Tiểu Nhiễm, cô dang nhìn gì vậy?
- À... hả, không có gì
Cô chỉ là suy nghĩ một chút mà đã làm ra hành động thất thố như vậy rồi, mãi lo suy nghĩ mà cứ nhìn chằm chằm vào người ta, không phải anh hiểu nhầm ý của cô rồi đó chứ?!
Không khí giữa hai người có chút gượng gạo, anh là lần đầu tiên đi hẹn hò, cũng không biết phải nói những gì.
Trên thương trường anh quyết đoán, nhạy bén thì trong chuyện hẹn hò này chẳng khác nào đã dồn anh vào thế khó.
Phần cô thì mấy đợi hẹn hò trước, cô toàn đánh nhanh thắng nhanh sau đó phủi mông bỏ đi, cũng không nói gì nhiều, đây là lần đầu tiên cô ngồi lâu như vậy.
Phục vụ mang thức uống đến, cô không biết nói gì liền cắm mặt vào ly nước mà uống cho bớt ngượng.
- Tiểu Nhiễm, tôi có chuyện thương lượng với cô
- Anh nói đi
- Chúng ta làm một cái hợp đồng hôn nhân đi, cô thấy sao?
- Hả?!
- Nếu cô đồng ý, tôi sẽ không làm phiền đến cuộc sống của cô, ba mẹ cô cũng không ép cô đi xem mắt nữa, cô thấy đúng không?...
...Vả lại nếu cô đồng ý, mỗi tháng tôi đều trả cô tiền, chẳng phải tốt rồi sao?
- Anh nói cũng đúng
Tiểu Nhiễm có phần suy nghĩ, nếu lần này cô làm hỏng buổi xem mắt chắc chắn ba cô sẽ tịch thu tiền tiêu vặt của cô mất.
Huống hồ anh còn hứa cho cô tiền, Vương Tiểu Nhiễm vừa nghe tiền hai mắt liền sáng rỡ.
Tuy là nói lần xem mắt này là lần cuối nhưng họ cũng đâu có nói là dễ dàng tha cho cô như vậy.
Tiền tiêu vặt của cô còn đang nằm trong tay ba cô đấy, cô không thể để nó vào túi rồi mà lại bay mất như vậy được.
" Ôi tiền ơi, ngươi sắp trở lại với ta rồi, sắp làm phú bà rồi a, thích quá đi!!! "
- Vậy tôi cho cô thời gian, suy nghĩ kĩ rồi hãy trả lời
- Không cần, tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta kết hôn đi
- Nhanh vậy sao, cô không hối hận đấy chứ?
- Không hối hận
- Vậy được, mười ngày nữa kết hôn, được không?
- OK thôi, quyết định vậy đi, bye bye
Nếu có tiền thì liền có thể giải quyết tất cả, tuy nhà cô cũng đứng thứ nhì ở Vĩnh Thành này nhưng ai lại chê tiền cơ chứ.
Lúc này cô chỉ hận không thể ngay lập tức kết hôn với anh thôi.
Cô đứng dậy cầm túi xách rời đi, trước khi đi còn không quên nháy mắt tinh nghịch với anh.
Tiêu Tư sau khi cô đi khỏi liền bất giác nở nụ cười, mèo nhỏ này rơi vào bẫy rồi!
Anh quẹt thẻ thanh toán rồi cũng rời đi, đương nhiên là anh đi giải quyết công việc để còn dành thời gian chuẩn bị cưới vợ chứ.
Vương Tiểu Nhiễm vui vẻ trở về nhà, thế nhưng cô không hề hay biết mình đã lọt vào trong bẫy mà ba cô cùng anh hợp tác bày ra.
- Ba mẹ, con về rồi
- Sao rồi, con thấy cậu ấy thế nào
Mẹ cô nghe tiếng của cô liền từ trong bếp đi ra, ba cô đang ngồi trên sofa xem ti vi cũng không mấy để tâm.
Đương nhiên rồi, vì ông đã nhận được tin nhắn của con rể tương lai rồi nha, mọi việc vô cùng trót lọt.
- Chả thế nào cả, mười ngày nữa con gái của mẹ phải làm cô dâu rồi
- Con nói là thật sao?
- Thật chẳng thể nào thật hơn đâu mẹ, đến lúc đó mẹ đừng có không nỡ đó nha
- Mẹ đúng thật không nỡ, có điều con gái của mẹ hạnh phúc là được rồi
- Mẹ, con sẽ hạnh phúc hơn nếu có nhiều tiền tiêu vặt a, mẹ nói ba đi mà mẹ
- Được rồi, được rồi, ba ở ngay đây, không cần dài dòng vậy đâu
Ba cô vừa nghe liền hiểu ý con gái nhà mình, đây là đang cố ý nói cho ông nghe để ông mở khóa thẻ cho cô đây chứ đâu.
- Ba không được khóa thẻ của con nữa đâu
- Được rồi, nha đầu này tắm rửa đi rồi còn dùng bữa tối
- Dạ