''sao cái cửa này kêu to quá vậy phải sửa mới được''
Tạ gia vốn là gia đình luyện võ cùng với việc đã nhìn thấy bộ dáng này trước đây nên Hạ Như Yên liền biết cô bạn của mình lại chuẩn bị làm gì đó rồi.
''ai đen đủi trọc cậu vậy hay là muốn cướp rể nhà nào hả''
''A...A''
Tạ Duyệt Dung la lên lại vội lấy tay che lại sợ tiểu ái tỉnh giắc; miệng lắp bắp
''cậu...cậu..sao...sao...còn chưa chịu ngủ''
vừa nói mồ hôi rơi xuống thấy thế Hạ Như Yên liền tiếp lên nói
''vậy là lại làm chuyện xấu rồi''
''cậu mới làm chuyện xấu cả nhà cậu mới làm chuyện xấu''
Tạ Duyệt Dung thề rằng cả đời cô chưa biết sợ ai nhưng mà bây giờ cô thật sự rất sợ Hạ Như Yên. Nếu lỡ để Hạ Như Yên biết mình làm gì chỉ sợ sẽ loạn mất thôi bông Tạ Duyệt Dung lóe lên 1 ý nghĩ rồi vội nói.
''Như Yên tớ phải tập luyện thêm để chuẩn bị cho buổi giao lưu võ thuật mấy tháng nữa nên thôi mình đi đây''
nói rồi chạy vù đi ngay; nhìn bóng cô bạn chạy đi Hạ Như Yên bỗng nở nụ cười đúng là làm chuyện xấu rồi cô bạn này luôn vậy luôn tôn trọng cô khi có điều giấu cô lại vội chạy đi. thế mà bảo không biết sợ đáng yêu thật đấy không sợ mà chạy nhanh quá vậy mai phải tìm cách cho cậu ấy nói ra mới được.
nhưng kệ mai tính uống nước rồi đi ngủ nào rất nhanh cô đã chìm vào giấc ngủ trong lúc ngủ giấc mơ đó lại hiện về
''đứa trẻ này phải làm thế nào đây''
''mang đi''
''lập tức thực hiện bao trùm kí ức''
''rất nguy hiểm thưa phu nhân''
''xin lỗi con là chúng ta có lỗi với con nhiều lắm xin lỗi con nếu muốn hận hãy hận ta xin lỗi con...''
trước mặt cô là những bóng hơi mờ cô không nhìn thấy dáng họ ra sao hay là mặt họ ra sao chỉ biết những câu đó vẫn luôn lặp đi lặp lại trong đầu cô.giật mình tỉnh giấc vợi quay ra nhìn về phía bên cạnh
''thật may chỉ là giấc mơ thật may con vẫn luôn bên mẹ''
cô lấy tay sờ lên khuôn mặt tiểu ái trên mặt đầy yêu thương hiền dịu; đây là con cô là người duy nhất chung máu mủ với cô.từ 7 năm trước khi cô sinh ra tiểu ái tỉnh lại nhưng đầu cô dường như quên đi điều gì đó cô không biết là gì cô chỉ còn nhớ mình có thai với 1 người nhưng người đó đã chết cả cha mẹ cô cũng đều đã chết, mẹ cô đã chết từ nhỏ nhưng cha cô thì sao cô cố gắng rất nhiều nhưng không nhớ ra được mỗi lần như vậy đầu cô đều rất đau.
cùng lúc đó trước cửa nhà Tạ Duyệt Dung đứng trước cửa tay khoanh trước ngực chờ đợi dường như cô đang chờ điều gì đó đôi mắt dường như đang suy tư và lo lắng.
''chết tiệt không phải đoán sai rồi chứ con chuột đó không lẽ không xuất hiện nếu vậy phải đến gặp người đó thế nào sao tóm đuôi con chuột được''
không gian tĩnh mĩnh Tạ Duyệt Dung vẫn đang chìm trong suy nghĩ thì đúng lúc này một chiếc xe màu đen lao đến trước xe có biểu tượng gia huy của gia tộc họ long dừng ngay trước mặt cô; không để cô chờ đợi một người đàn ông mở cửa xe bước xuống trên người đàn ông mang vẻ mệt mỏi cùng nhàn nhạt khí tức chết chóc nhưng lại có đôi mắt hoa anh đào thật sự không hợp với khí tức anh ta chút nào. người đàn ông vừa bước xuống ánh mắt Tạ Duyệt Dung chợt lóe lên phi nhanh đến người đàn ông đó 1 quyền lập tức đánh ra hướng thẳng người đàn ông đánh tới. người đàn ông chợt giật mình nhưng vẫn nhẹ nhàng dùng 1 tay đánh ra 1 chưởng vào cổ tay Tạ Duyệt Dung trong đầu người đàn ông không ngừng kêu khổ.
''Giang Lai em không ngừng làm việc cho anh có chết không từ vậy mà anh lại bán em đại ca anh thật độc mà''
còn chưa kịp suy nghĩ thêm Tạ Duyệt Dung vừa bị gạt ra rõ càng thêm tức giận liền xoay người tung cú đá nhắm thẳng thái dương Giang Lai mà đá; Giang Lai vội lấy tay chụp chân Tạ Duyệt Dung rồi nói.
''cô điên à? tôi còn có việc gấp không chơi với cô''
nói xong thả chân Tạ Duyệt Dung ra rồi lui ra sau tránh để Tạ Duyệt Dung lại nổi điên nữa. nghe Giang Lại nói Tạ Duyệt Dung chợt mỉm cười rồi dừng lại đứng đối diện Giang Lai. thấy vậy Giang Lai giật mình
''tiểu quỷ này hôm nay đổi tính rồi sao mọi lần đều đòi đánh nhau đến cùng mà''
đang nghĩ Giang Lại giật mình hỏi
''Như Yên chị ấy đang ở chỗ cô''
''đúng vậy''
Tạ Duyệt Dung trả lời đầy hào sảng bỏ qua vẻ mặt đầy bức mộng của Giang Lai
- mẹ nó thế mà bán anh ta thật này nãy chỉ là đoán giờ thì chắc chắn rồi thà bắt anh ta làm đến chết cũng được sao lại bán anh ta cho Tạ Duyệt Dung chứ
dù rất tức nhưng vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ vậy
''tôi đến đây để hỏi cô về chị Như Yên''
''trong nhà tự đi mà hỏi''
chết tiệt nếu vào nhà hỏi được anh ta còn cần gì phải nửa đêm xuất lớn lực lượng chứ
''không nói vậy để tôi đi chỗ khác tìm''
''tùy anh tuy nhiên nói cho anh biết có 1 chuyện nếu tôi không trực tiếp nói với satan thì anh ta sẽ không tin''
đúng lúc này điện thoại Giang lai vang lên
''alo''
''đem cô ta đến đây tôi sẽ nói chuyện với cô ta''
nói xong liền cúp máy, chết tiệt quả nhiên là bị bán mà
''đi tôi đưa cô đi gặp ngài ấy''
*satan biệt danh của Long Hạo Thiên trong thế giới ngầm
1 lúc sau tại khu biệt thự biệt lập ''hoàng thiên đế cảnh'' đúng với cái tên đây là khu biệt tự xoa hoa bậc nhất cả nước có hệ thống an ninh vô cùng cao muốn ra vào đều được kiểm tra xác minh danh tính trước lúc vào; tuy nằm ở đế đô nhưng tại khu biệt thự lại được trồng rất nhiều cây xanh phía sau mỗi căn đều có hồ bơi nhà kính thực vật. đi thêm 1 đoạn vào xâu phía trong có 1 ngôi biệt thự màu trắng lớn hơn và huy hoàng hơn các ngôi nhà khác rất nhiều cả ngôi nhà đều màu trắng phía sau thay vì chỉ có hồ bơi và vườn nhỏ như những nhà khác căn biệt thự phía sau là hồ bơi; sân bay tư nhân; một bãi cỏ rộng trải dài để đánh gold và cả 1 cánh đồng lớn bồ công anh nữa.
lúc này Long Hạo Thiên đang ngồi trên ghế sofa dưới chân anh ta có con hổ trắng lớn đang nằm đôi mắt nhìn chăm chăm vào Tạ Duyệt Dung và Giang Lai đứng đối diện.
''nói đi''
Tạ Duyệt Dung đứng đối diện với áp lực từ phía Long Hạo Thiên nghe được câu đó như được khai ân vội nói
''tiểu ái là con gái ruột của ngài ngày đó là song sinh''
''bùm'' đầu Long Hạo Thiên như muốn nổ tung 1 cảm giác sung sướng; vui mừng và hơn hết là cảm giác giải thoát như vừa đi từ địa ngục trở về. nhìn thấy Long Hạo Thiên đã thu lại khí tức bức người Tạ Duyệt Dung như được giải thoát may quá liều mạng bắt chuột lớn thành công rồi.
''chuyện năm đó chỉ có 5 người biết ở đây đã có 4 người vậy chuyện này là sao''
sắc mặt vừa tốt hơn chút đã âm trầm trở lại trên khuôn mặt Long Hạo Thiên dường như hiểu ý Tạ Duyệt Dung liền trả lời
''tôi cũng không hiểu dường như sau cuộc tấn công hôm đó mọi thứ đều bình thường nhưng lại vô cùng quỷ dị chỉ sợ rằng ngài phải hỏi...''
nói được nửa đường Tạ Duyệt Dung dừng lại nhìn người đàn ông; trên ghế người đàn ông tuy không nghe nhưng đã hiểu được ý Tạ Duyệt Dung bỗng mở miệng.
''giúp tôi làm 1 việc tôi sẽ cho cô mượn Giang Lai 3 ngày''
nghe câu này Tạ Duyệt Dung mừng rỡ như thấy được kho báu vội đáp
''dạ''
- Giang Lai bên cạnh thì đúng như kiểu thật sự bị bán rồi mà lại không thể nói chỉ có thể im lặng chịu đựng
''công ty hải hòa đang thiếu kĩ sư công trình''
Long Hạo Thiên không nhanh không chậm nói
''dạ nhưng sao không ở tổng công ty mà phải là công ty nhỏ đó ạ''
Hải Hòa vốn là công ty con của Long Thiên nên chịu toàn bộ quản lý của tập đoàn mẹ tuy nhiên quy mô công ty khá nhỏ nên ít được quan tâm.
''lúc đó các người sẽ biết''
''dạ''
trả lời xong Giang Lai và Tạ Duyệt Dung liền ra ngoài khi ra 1 người miệng cười liên tục 1 người lại ầm thầm suy nghĩ.
khi tất cả đã đi chỉ còn lại Long Hạo Thiên ngồi một mình anh cầm ly rượi trên bàn lên uống cạn rồi đưa tay vào ngực cầm ra 1 mặt dây chuyền hình nửa chiếc lá bạch ngân nói
''chúng ta yêu lại từ đầu nhé lần này anh sẽ không để chuyện gì chia cắt chúng ta nữa''
con trai chúng ta cùng đi đưa mẹ và em gái con về nào!!!