“Hộc…”
Vệ Tuân nghe được tiếng thở d0c nặng nề của bản thân, nhịp tim chậm và nặng trĩu, thình thịch thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Trước mắt toàn màu máu đỏ tươi, sát khí bạo ngược chưa tan quét ngang tâm trí cậu như cơn gió lốc dữ dội phá huỷ mọi thứ.
“Hít… hà..”
Một luồng sát ý mãnh liệt không biết từ đâu tuôn trào trong cơ thể, cả người Vệ Tuân tràn ngập lực lượng. Cậu nôn nóng muốn chém giết, muốn trút giận, huỷ diệt hết thảy!
“Khèeeee!”
“Khèeeeeee!!”
Tiếng gào rống chói tai bén nhọn của Cáo Bay xác sống vang lên hết đợt này đến đợt khác, ồn ào tới mức làm Vệ Tuân ù tai, tròng mắt đỏ ngầu hiện lên sắc máu hung tàn. Cậu dựng ngón tay đặt nhẹ trước môi, móng tay đen nhánh càng thêm nổi bật yêu dã bắt mắt dưới nền môi trắng nhợt.
“Suỵt, bọn mày im lặng chút được không?”
Vệ Tuân cười khẽ hỏi dò, cậu vứt Tả thống lĩnh Cáo Bay đã bị xé nát bươm vào bụi hoa ớt dại!
“Tí tách…”
“Lào xào…”
Nhánh hoa ớt dại nghiêng ngả trong cơn mưa tầm tã, gãy dập tả tơi, chỉ còn nửa bộ rễ kiên cường bám trong khe đá. Giữa tiếng leng keng leng keng, vô số xiềng xích đứt gãy lôi theo xương ngón tay rơi xuống hẻm núi.
Hàng chục cặp mắt màu máu đỏ lập lòe trong những tán cây còn sót lại. Đàn Cáo Bay xác sống không còn trói buộc như một bầy trẻ sơ sinh bị lột da, ẩn mình giữa các cành cây dòm Vệ Tuân chằm chằm.
“Khèeeeee!!”
Hơn mười con Cáo Bay xác sống tập kích Vệ Tuân, nhưng đa số vẫn trốn trong tán cây. Chúng nâng cơ thể tàn tạ của thống lĩnh bằng đôi cánh màng đẫm máu, vài con dữ tợn cắn phập lên vết thương thống lĩnh.
Không phải tụi nó ăn, hàm răng sắc nhọn chúng nghiến chặt khít khao như đang khâu đống thịt nát đó bằng kim chỉ. Còn những con khác đứng canh kế bên, thấy bạn mình đã khâu xong thì cắn đứt lìa cơ thể bạn mình, chỉ chừa lại cái đầu.
Sau khi Vệ Tuân giết sạch mấy chục con Cáo Bay xác sống cản trở trước mặt, cơ thể Tả thống lĩnh cũng được “khâu lại”! Nó xòe đôi cánh màng treo lủng lẳng đầu các con Cáo Bay xác sống nhỏ mà bay lên lần nữa, lắc lư loạng choạng như tấm vải mục nát nặng nề bị mưa xối ướt sũng. Chẳng qua thay vì tấn công Vệ Tuân, nó lại vừa bay vừa lết đến vách núi hiểm trở. Nó muốn chạy trốn!
“Muốn đi à? Quá đáng thật đó!”
Răng và móng vuốt của thống lĩnh Cáo Bay xác sống bén nhọn như nhau, đâm xuyên đá dễ như đâm đậu phụ. Nó như con thằn lằn to đang lột da đỏ hỏn bò lên vách đá hơn mười mét, nhưng sau đó con đường phía trước của nó bị một bóng ma bao phủ.
Trong bóng đêm, có đôi mắt đỏ máu của ma quỷ cùng hơi thở phả sương trắng giữa cơn mưa lạnh giá.
Hà…
“Ở lại chơi với tao đi. Nhé?”
Dưới giọng nói ưu nhã hiền lành, toàn bộ thế giới của Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống bỗng trở nên tối tăm rồi kết thúc bằng mảng máu đỏ tươi.
* *
Tí tách, tí tách.
Rào rào soàn soạt…
Cơn mưa tầm tã giội lên phiến đá trên đường núi, nhanh chóng làm loãng máu nhỏ giọt. Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống đã biến mất, chỉ còn bãi thịt nát giữa đường mòn.
Máu thấm ra, chớp nhoáng đã bị mưa to cọ rửa sạch sẽ. Cả con đường núi lộn xộn bừa bãi, núi đá cỏ cây đều bị lật tung, thi thể của Cáo Bay xác sống vung vãi khắp nơi.
Vách đá bên sườn núi chỗ tầm bảy tám mét hằn lên một chuỗi móng vuốt đỏ như máu cắm sâu vào thành đá. Đó là dấu vết giãy giụa trước khi chết của tên Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống, đang tính chạy trốn thì bị Vệ Tuân tung người dẫm vào vách đá lôi ngược trở lại.
Cảm giác cơ thể tràn ngập lực lượng, vượt nóc băng tường thật sự quá tuyệt vời.
Đương nhiên, với vài phút sung sướng, Vệ Tuân phải trả giá bằng mười mấy tiếng “đắt đỏ”.
[Đếm ngược thời gian tử vong 05:24:36]
[Đếm ngược thời gian tử vong 03:56:28]
[Đếm ngược thời gian tử vong…]
“Đổi.”
Vệ Tuân thở hổn hển, không chút do dự đổi điểm vừa nhận được thành thời gian. Cậu khó chịu híp mắt, ngửa đầu há mồm hứng nước mưa, mùi máu tươi trào ra từ trong cổ họng.
[Đếm ngược thời gian tử vong 27:39:31]
“Đổi thuốc phục hồi sơ cấp.”
Vệ Tuân lại nói, đáy mắt đỏ bừng d*c vọng và cáu bẩn bình tĩnh đến đáng sợ, không ai thấy được cảnh cậu thô bạo xé xác Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống thành thịt vụn.
Tí tách, tí tách.
Quần áo nửa trên của Vệ Tuân đã rách nát lộ ra cơ thể thon gầy xanh xao, không quá khoẻ mạnh. Hoa văn màu đỏ sậm như bụi gai hoa đằng, vờn quanh và trườn lên từ bụng dưới. Máu nhớt bẩn thỉu vẩn đục tuôn ra từ cánh tay cậu rồi chảy xuống dọc theo những chiếc móng sắc nhọn đen kịt như dã thú, vẽ thành hình vòng cung, nhỏ giọt.
Được mưa lớn xối rửa sạch sẽ, Vệ Tuân tùy ý kì cọ cơ thể nhuốm máu, làn da tái nhợt phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, móng vuốt sắc bén để lại những vết xước đỏ hồng trên làn da mỏng manh, cho thấy dưới lớp bình tĩnh nguỵ trang của cậu vẫn còn vẻ cuồng loạn chưa kịp bay biến.
Cho đến bây giờ, d*c vọng hung bạo khát máu đó vẫn đang thôi thúc cậu, điều khiển cậu, khiến cậu muốn từ bỏ mọi quyền kiểm soát, chạy theo sức mạnh và giết chóc.
Nhưng thật đáng tiếc, mất kiểm soát vì sức mạnh quá ghê gớm hay mất kiểm soát vì yếu ớt vô lực thì đối với Vệ Tuân mà nói cũng là mất kiểm soát. Cậu không thích.
Chém giết, phá hoại, hủy diệt, tự hại, mạch máu trong cơ thể như dung nham chảy xuôi. Cả người Vệ Tuân lâm vào tình trạng cáu tiết không thể trút bỏ, cuối cùng hóa thành nước lũ mạnh mẽ tuôn trào đến nơi khác khiến cậu bực bội mất khống chế.
“Hà…”
Vệ Tuân hờ hững siết chặt tay nhưng không thấy đau, cảm giác khống chế bất thường chưa kịp sống dậy đã uể oải héo rũ.
Không thể để cơ thể mất khống chế. Từ đầu chí cuối Vệ Tuân chưa từng bị cảm giác điên cuồng bạo ngược điều khiển, bình tĩnh lạ thường.
Thuốc phục hồi sơ cấp vị thạch trái cây rơi vào tay Vệ Tuân, cậu nốc một hơi cạn sạch, ngay cả bao bì cũng bị bóp nát rồi nhét vào miệng.
“Chữa phổi.”
[Tên: Thuốc chữa trị sơ cấp]
[Công dụng: Chữa trị một bộ phận được chỉ định]
[Giá: 150 điểm]
[Ghi chú: Đừng vứt bừa bãi nơi dã ngoại, vỏ bao cũng ăn được!]
Thuốc chữa trị 150 điểm hiệu quả tức thì, thời gian đếm ngược tử vong của Vệ Tuân nháy mắt giảm xuống thành tốc độ bình thường, giá trị SAN cũng dừng rớt điểm. Lần này tiêu tốn tổng cộng 250 điểm, giá trị SAN giảm đáng kể nhưng so với thu hoạch của Vệ Tuân thì cực kỳ đáng giá!
[Ting! Hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên!]
[Phát phần thưởng nhiệm vụ…]
[Bạn nhận được vật phẩm: Giày thêu máu oán của Bình Bình (Cảnh tượng)]
[Bạn nhận được vật phẩm: Nhật ký của Bình Bình.]
[Bạn nhận được 200 điểm.]
[Tiến độ thắng cảnh Núi rừng Cáo Bay đạt 80%.]
[Ting! Bạn đã g!ết chết Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống, tiến độ thu thập mảnh ghép Cáo Bay xác sống ¾]
[Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống, quái vật cấp cao từng hợp tác với người dẫn xác Bình Bình, là một trong những con Cáo Bay xác sống mà Bình Bình yêu quý nhất lúc còn sống, toàn thân chất chứa oán độc mạnh mẽ.]
[Bạn g!ết chết Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống, nhận được thù hận của Vua Cáo Bay xác sống, cẩn thận! Sự trả thù của Vua là không chết không dừng!]
[Ting! Bạn đã sở hữu ba vật phẩm của Bình Bình, tiến độ thu thập 3/9, bước vào giai đoạn chính của cuộc lữ hành! Sau khi biết chuyện, chủ khách sạn đã rất vui mừng nên quyết định thưởng cho bạn 300 điểm, nếu bạn thành công sưu tầm hết vật phẩm của Bình Bình, bạn sẽ nhận được một danh hiệu đặc biệt!]
Đây là thông tin hiện tại của Vệ Tuân…
[Thông tin của hướng dẫn viên du lịch]
[Danh hiệu: Bính Cửu (chỉ trong chuyến lữ trình này).]
[Cấp bậc: cấp Bạc 5 sao (Cấp bậc của Bính Cửu) 5+)
[Đếm ngược thời gian tử vong 27:38:11]
[Điểm: 355]
[Giá trị ô nhiễm tinh thần (SAN): 55]
“Giá trị SAN vẫn còn một nửa, không hổ là mình, cân chỉnh hoàn hảo!”
Vệ Tuân tự khoe mẽ, ánh đỏ trong mắt đã rút đi. Giá trị SAN của cậu không còn giảm nữa khi vết thương được chữa lành và thời gian đếm ngược tăng lên. Soi vũng nước, Vệ Tuân ngắm nghía vẻ ngoài hiện tại của mình.
Ngoại trừ bộ vuốt sắc nhọn với đôi sừng dài bằng đốt ngón tay trên trán và hoa văn trên bụng thì cũng không thay đổi gì nhiều.
Đương nhiên, vẫn có rất nhiều chỗ biến hoá trong im lặng, ví dụ như Vệ Tuân có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, chẳng hề thấy lạnh giữa mưa rền gió dữ, cả người tràn ngập lực lượng.
Tất cả những thay đổi này giống như một miếng mồi độc quyến rũ khiến người ta không khỏi rơi vào vực thẳm mê muội, chạy theo sức mạnh.
Vệ Tuân cào tóc con che đi cặp sừng, dứt khoát không để ý tới hoa văn dưới bụng.
“Móng tay như này thật phiền phức.”
Vệ Tuân dùng xong rồi bỏ, chê bai lắc lắc móng tay. Trước tiên nhặt con dao găm máu oán mình mới vứt, ném vào chỗ nước đọng rửa sạch vết máu đen đặc rồi bỏ vào túi, Vệ Tuân dùng đầu móng vuốt sắc bén cẩn thận nhặt lên một chiếc giày thêu cũng bị cậu chê dơ đang ngâm trong vũng nước mưa.
Đôi giày thêu màu đỏ nhỏ nhắn chỉ cỡ lòng bàn tay, bề mặt là vải lụa bóng loáng mềm mại thêu hình ngũ độc như bọ cạp rắn rít, cực kỳ tinh tế, cầm trong tay như đang nâng một cụm mây.
[Tên: Giày thêu máu oán của Bình Bình.]
[Phẩm chất: Cảnh tượng (Chỉ được sử dụng trong chuyến lữ hành này, không thể đem ra ngoài).]
[Tác dụng: Không biết.]
[Ghi chú: Bình Bình lén làm giày thêu, vốn để mang lúc xuất giá. Tiếc là đến cuối cùng cô vẫn không thể mang nó được.]
Ngoài chiếc giày thêu này, còn có một tập sách mỏng trong bụng của Tả thống lĩnh Cáo Bay xác sống, hình như được làm từ một loại da nào đó, mỏng tang như cánh ve, không dính máu, không đọng nước mưa, chỉ phẩy nhẹ là sạch sẽ như lúc ban đầu.
[Tên: Nhật ký của Bình Bình (⅓)]
[Phẩm chất: Cảnh tượng (Chỉ được sử dụng trong chuyến lữ hành này, không thể đem ra ngoài).]
[Tác dụng: Thu thập tin tức.]
[Ghi chú: Nhật ký của Bình Bình ghi lại những chuyện trong quá khứ ở các thời kỳ khác nhau của cô ấy.]
Cuốn nhật ký dường như đã bị người ta xé rách nên chỉ còn phân nửa, viết bằng chữ Hán phồn thể nhỏ như muỗi bằng chất mực đặc biệt.
“Quả nhiên là vậy.”
Những gì được viết trong cuốn nhật ký là câu chuyện đằng sau của nghĩa trang Tiểu Long. Lúc ấy ngựa binh hỗn loạn, chiến hoả liên miên. Sau khi tướng La Vinh Quang dẫn quân tử thủ cửa Đại Cô rồi hy sinh vì nước, ngay tại thời điểm đó, người đứng đầu Tương Tây là Mã Lão Tư ra mặt chủ trì đưa thi hài các anh hùng nghĩa sĩ về đất tổ Tương Tây, để họ xuống mồ yên nghỉ.
Tiếc là Tương Tây trăm núi ngàn non, đường đi khúc khuỷu, dốc sâu thăm thẳm. Khi ấy chiến tranh đang trong thời kỳ đỏ lửa, trộm cướp hoành hành, con đường núi mà những người dẫn xác thường đi nay đã bị một đám thổ phỉ chiếm cứ. Mã Lão Tư hết cách, đành tìm kiếm con đường khác.
Núi Ô Loa là ngọn núi cấm ở Tương Tây. Các triều đại vua Thổ Ty đều đặt trạm gác và bẫy rập để không ai có thể do thám lăng mộ hoàng gia. Chỉ có thôn dân Thiết Bích canh giữ mộ các triều vua Thổ Ty mới biết con đường an toàn vào núi.
Lúc ấy Bình Bình đã trở thành thôn trưởng của thôn Thiết Bích, bất chấp mọi lời phản đối của người dân, nhường nghĩa trang Tiểu Long mới xây dựng không lâu ra để đội dẫn xác nghỉ ngơi dưỡng sức. Đối với một thôn làng bảo thủ đến cực đoan như Thiết Bích, động thái này gây ra rất nhiều tranh cãi.
Hơn nửa quyển nhật ký được viết bằng mực đen, ngoại trừ trang cuối cùng nét chữ nguệch ngoạc điên cuồng được viết bằng chất lỏng màu đỏ sẫm như máu, lộ ra sự căm ghét và oán hận thấu xương.
[Không ai được rời khỏi núi Ô Loa, không một ai!]