• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nói câu ‘quần áo của Bình Bình’ Vương Bành Phái cố tình gằn từng chữ, nhưng dĩ nhiên một người da mặt dày như Bính Cửu chẳng thấy có gì phải xấu hổ khi mặc đồ nữ cả.

“Có sao đâu, chị Vương hóp bụng xíu là mặc được hà.”

Vệ Tuân có qua có lại, Vương Bành Phái không những mặc áo cưới mà hắn ta còn phải hóp bụng. Cho nên mới nói: gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.

Vệ Tuân nghĩ mình đẹp trai bá cháy thế này, dù mặc đồ nữ cũng đẹp, miễn đẹp thì chả có gì mất mặt hết.

“Sắp hết giờ rồi, bắt đầu thôi.”

Hầu Phi Hổ chặn cửa sổ, Triệu Hoành Đồ canh cửa, Vệ Tuân và Vương Bành Phái nhanh chóng thay quần áo. Áo cưới mặc trên người Vệ Tuân nhìn còn sang, chứ khoác lên người Vương Bành Phái thì y chang đòn bánh tét sắp bục chỉ tới nơi. Mà Vệ Tuân mặc đồ của Vương Bành Phái lại rộng thùng thình như bao bố, khiến cậu đã gầy nay càng gầy hơn.

“Gần 8 giờ rồi.” 

Sắc mặt Triệu Hoành Đồ dần nghiêm trọng, lúc họ bị gọi đến phòng bếp nhà trưởng thôn là 7 giờ 30. Quả nhiên do biến cố lần trước nên lần này người dân thôn Thiết Bích không để họ xử lý con cá nữa, mà chuẩn bị sẵn để họ đưa đến nhà Bình Bình thôi. Nhờ tiết kiệm được thời gian chuẩn bị nguyên liệu, khi đám Triệu Hoành Đồ bưng cá đến nhà Bình Bình chỉ mới có 7 giờ 40.

Tiếp theo là đánh nhau với A Hương, Vương Bành Phái và A Thành đổi quần áo, giờ đã 7 giờ 55.

Còn có 5 phút, thời gian vô cùng gấp gáp.

“Chúng ta ra ngoài trước đi.”

Sau khóc gả lần ba vào 8 giờ thì Bình Bình sẽ lấy chồng, e đây cũng là lúc A Thành dị biến. Nếu được, Triệu Hoành Đồ hy vọng người mạnh nhất và dày dạn kinh nghiệm nhất trong đội là Vương Bành Phái có thể ở cạnh họ khi A Thành dị biến. Ngặt nỗi Vương Bành Phái đã được chọn để thay thế Bình Bình, nên chuyện A Thành dị biến chỉ đành trông chờ vào cậu ta và Hầu Phi Hổ thôi.

“Cẩn thận nhé.”

Hiếm khi Vương Bành Phái nghiêm túc dặn dò, hắn ta không lo cho mình mà lo cho hai người Triệu Hoành Đồ và Hầu Phi Hổ. Vì ban nãy nắm cổ tay Bính Cửu, Vương Bành Phái cảm nhận tới hai mạch đập.

Dĩ nhiên Bính Cửu không mang thai, mà trong người gã có thứ gì đó đang ký sinh. Rốt cuộc A Long đã nhập vào A Thành thế nào? Nghĩ đến con Cáo Bay giờ này vẫn chưa xuất hiện mà cũng chẳng tìm ra, Vương Bành Phái chỉ thấy lo ngay ngáy.

Có lẽ mục đích Bính Cửu khiến bọn họ nhầm tưởng cả hôn ước lẫn tượng Cáo Bay đều là phần thưởng của nhiệm vụ, và việc chọn Vương Bành Phái làm họ nghĩ hắn ta nhận được phần thưởng tượng Cáo Bay, nhằm giấu nhẹm tượng Cáo Bay và đề phòng vật ký sinh trong cơ thể.

Vương Bành Phái cũng chẳng lo mấy về việc tượng Cáo Bay nằm trong tay Bính Cửu, mà lo cho hai người Triệu Hoành Đồ trúng gian kế của gã.

Căn dặn ám chỉ một hồi cũng đã 8 giờ, Triệu Hoành Đồ và Hầu Phi Hổ lợi dụng trời tối đưa A Thành và Bình Bình ra ngoài.

“Chị Hầu, chị Triệu.”

Lúc bước ra ngoài quả nhiên có người giấy thôn Thiết Bích ngăn lại. Vẻ mặt chúng cứng đờ, đôi mắt đen ngòm nhìn xoáy sâu vào bốn người, giọng nói sắc bén quái đản: “Khóc gả còn chưa xong, các chị định đi đâu?”

“Chúng tôi tính đi…”

Hầu Phi Hổ ứng phó với người giấy trong khi Triệu Hoành Đồ nhìn ngó xung quanh tìm cách phá vòng vây, thấy Úc Hòa An đang lo lắng chờ đợi ở cách đó không xa thì vội đánh mắt với hắn ta, nghiêng đầu tỏ ý hạ gục hai người đi theo sau.

“Trưởng thôn bảo, phải đưa A Thành về nhà ngay lập tức.”

Người giấy nghiêm mặt nói, đôi mắt đen như mực dán chặt vào khuôn mặt tái nhợt của A Thành: “Đi thôi, A Thành.”

“Chuyện A Thành thật sự là…”

Hầu Phi Hổ câu giờ, đúng lúc này trong nhà Bình Bình chợt vọng ra tiếng ồn ào, chỉ thấy một thân hình mập mạp quấn áo cưới dân tộc Đồng vọt khỏi cửa sổ, xô trái xô phải như lợn rừng rồi bóp họng la hét: “Tôi không cưới đâu, tránh ra, tránh ra!”

“Bình Bình muốn đào hôn!”

“Bình Bình muốn đào hôn!!”

“Bình Bình muốn đào hôn!!!”

Tiếng hò hét vang vọng từng hồi, báo động toàn bộ người giấy thôn Thiết Bích! Vô số người giấy sắc mặt trắng bệch càng thêm kinh khủng dưới ánh lửa leo lét, lao về phía Vương Bành Phái khiến cảnh tượng bỗng chốc hỗn loạn. Triệu Hoành Đồ lợi dụng tình hình châm lửa đốt số rượu còn sót lại trên cung, thiêu trụi đám người giấy chặn đường.

“Chạy mau!”

Bốn người lập tức sơ tán khỏi đám đông, cả thôn Thiết Bích loạn xì ngầu. Trong màn đêm đen kịt, thôn trại cổ xưa khi tỏ khi mờ dưới ánh đuốc chập chờn được thắp lên để ăn mừng, càng tăng thêm vẻ quỷ dị âm trầm báo hiệu điềm gở. Ngay cả đường viền ngọn núi phía sau thôn cũng trông như dã thú đang ẩn nấp, rình mò thôn trại muốn chọn người xơi tái.

“Lối này, đi lối này!”

Lúc này Úc Hòa An đã hối hả đuổi kịp họ, cả người toàn là vết máu nâu đen chưa khô: “Người giấy điên rồi, đi hướng này, đội trưởng Miêu tiếp ứng ở đằng trước!”

Bốn người lập tức đổi hướng chạy về hướng Tây của thôn. Úc Hòa An nhân cơ hội gia nhập đội ngũ, kín đáo đỡ A Thành, lo lắng lắp bắp: “Không, không sao cả chứ?”

“Hiện tại vẫn ổn.”

Triệu Hoành Đồ tưởng Úc Hòa An đang hỏi về tình hình của A Thành, nghiêm giọng nói: “Lát nữa thì chưa biết.”

8 giờ đã điểm!

Nhưng Úc Hòa An chỉ cảm thấy bàn tay bấu lấy tay hắn ta lạnh ngắt, Bính Cửu khẽ cúi đầu dùng Úc Hòa An làm lá chắn rồi nuốt thứ gì đó. Bính Cửu còn chưa phản ứng thì Úc Hòa An đã nghe thấy Triệu Hoành Đồ mừng rỡ gọi: “Đội trưởng Miêu!”

“Mau lại đây!”

Phía trước chính là nhóm của Miêu Phương Phỉ đã vội vã đến đây sau khi nhận được tin từ Úc Hòa An! Cuối cùng cả đội cũng tập hợp, đám Triệu Hoành Đồ chưa kịp kể rõ đầu đuôi thì hàng loạt tiếng hô chợt vang lên từ hướng nhà của Bình Bình.

“Khóc gả lần ba bắt đầu rồi!”

Cùng lúc ấy, cánh tay của Úc Hòa An trầm xuống, hắn ta sợ hãi ôm lấy cái người xụi lơ, hoảng hốt kêu to: “A, A Thành xỉu rồi!”

“Làm sao giờ?! A Thành xỉu rồi!”

“Quả nhiên!”

Miêu Phương Phỉ biến sắc, giành hỏi trước: “Bình Bình, cô và A Thành đã giao hẹn địa điểm chưa?”

“A Thành, A Thành, anh sao vậy?”

Giờ phút này, Bình Bình như một cô gái đang lo sốt vó vì người yêu ngất xỉu, nhào tới cạnh A Thành kêu la khóc lóc bất chấp mọi thứ: “Là cây phong già ở hướng Tây của thôn, đó, đó cũng là nơi hai chúng tôi hay đàn hát với nhau.”

“A Thành, anh sao thế, anh tỉnh lại đi.”

“Chúng ta đến đó trước.”

Miêu Phương Phỉ lập tức quyết định: “Còn Vương Bành Phái thì sao?”

“Anh Vương ở phía sau, tôi sẽ ở lại tiếp ứng.”

Hầu Phi Hổ nói dứt khoát, thấy Triệu Hoành Đồ định lên tiếng thì vội đẩy cậu ta một cái.

“Hoành Đồ, em đi theo đội trưởng Miêu đi.”

“Anh Hầu, anh bảo trọng nhé.”

Triệu Hoành Đồ nghiến răng, không do dự nữa. Cậu ta hiểu tính của Hầu Phi Hổ, những người lính sẽ không đời nào bỏ rơi đồng đội. Mà Triệu Hoành Đồ có sức chiến đấu rất mạnh trong đội nên phải đi theo đội trưởng Miêu, vì vừa nhìn là biết A Thành xảy ra chuyện, tệ nhất có thể gã đã bị A Long nhập rồi!

“Chúng tôi sẽ sớm bắt kịp.”

Hầu Phi Hổ bỏ lại một câu rồi đường ai nấy đi. Úc Hòa An đang lo cuống cuồng cho Bính Cửu, đột nhiên nhìn thấy con muỗi vàng mập ú lắc lư bay theo sau Hầu Phi Hổ, nhờ vậy hắn ta mới yên tâm phần nào, vội bế ngang A Thành rảo bước về phía trước.

Trong lòng Úc Hòa An cũng rối ren, cớ gì hướng dẫn viên Bính lại ngất chứ, lẽ nào ngài ấy không sợ A Long nhập vào sao?

Hay ngài ấy đã bị A Long nhập thật rồi?

“Tới rồi, ở đây nè!”

Các du khách đều khỏe như voi, nên mới đó đã đến nơi. Đây là vùng ven thôn Thiết Bích, nhìn từ đây chỉ trông thấy ánh lửa le lói trong thôn cùng với bóng tối bao trùm và sự im lặng chết chóc, còn cây phong trong đêm đen lại càng giống quái vật đang giương nanh múa vuốt.

“Anh Úc.”

Miêu Phương Phỉ sốt sắng gọi, Úc Hòa An biết cô lo lắng điều gì nhưng vẫn không thả A Thành ra, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đội trưởng Miêu, tờ giấy kia…”

Miêu Phương Phỉ luôn mang theo mảnh giấy rách ghi lại quá khứ của Bình Bình, lúc này vội lấy ra xem, Lâm Hi đứng cạnh bật đèn pin sốt ruột hỏi: “Sao rồi, xong chưa?”

“Không có từ nào mới xuất hiện.”

Miêu Phương Phỉ trầm giọng, khiến bầu không khí lập tức ngột ngạt.

“Không thể nào, cả Bình Bình và A Thành đều ở đây mà…”

Lâm Hi khó tin giật tờ giấy, nhưng thấy mặt sau của nó chỉ có hai dòng chữ nhỏ xíu màu đen.

[Cô gái chọn tin vào chàng trai một lần nữa và quyết định bỏ trốn cùng gã. Nhưng vào đêm hẹn, chàng trai lại không đến…]

Ngoài ra tờ giấy dính máu vẫn trống trơn, ngay cả câu chuyện xưa được ghi lại phía trước cũng biến mất.

“Không thể, không thể nào.”

Hai tay Lâm Hi run rẩy cầm không nổi tờ giấy, quay ngoắt ngó sang A Thành và Bình Bình, run giọng nói: “Bình Bình và A Thành đang ở đây mà, sao không có gì thay đổi chứ?”

Theo như lần trước, khi A Thành lấy lại vòng bạc từ tay Phương Phương trao trả cho Bình Bình thì ‘lịch sử’ ghi trên đó đã thay đổi. Trong lịch sử A Thành đã không đến nhưng giờ này cả gã lẫn Bình Bình đều đang ở đây, đó ắt hẳn là mong muốn của Bình Bình cũng như A Thành đã đến đúng hẹn. 

Thế thì tại sao, chữ viết trên giấy vẫn không đổi!?

“Gã không phải A Thành.”

Miêu Phương Phỉ bình tĩnh thở dài: “Gã không phải A Thành.”

“Sao có thể! Gã rõ ràng là…“

Lâm Hi tính cãi nhưng đột nhiên cứng họng, chỉ nghe Úc Hòa An chua xót nói: “8 giờ, chắc, chắc gã bị A Long nhập rồi.”

A Thành bị A Long nhập đương nhiên không phải là người yêu mà Bình Bình chờ đợi, vì ‘A Thành’ không tới nên lịch sử vẫn không đổi.

“Phải trục xuất tàn hồn A Long khỏi người gã!”

Miêu Phương Phỉ quyết đoán, nhưng bỗng nghe Triệu Hoành Đồ quát lớn: “Ai đó?!”

Chỉ thấy sau cây phong nơi mũi tên của Triệu Hoành Đồ đang chỉa vào, xuất hiện một bóng người mảnh mai dáng vẻ ‘gầy gò’ dựa sát thân cây, xung quanh tối om nên cả đám Miêu Phương Phỉ mới không phát hiện ra.

Nhưng vừa rồi Triệu Hoành Đồ đã tinh ý cảm nhận được một luồng sát khí quỷ dị, lập tức giương cung theo phản xạ, lúc này các du khách mới phát hiện có người nấp ở đó!

“Chị dâu, sao chị lại ở đây?”

Đám Miêu Phương Phỉ còn chưa phản ứng thì Bình Bình đã kinh ngạc cất tiếng hỏi, nhưng lời vừa bật ra lập tức khiến ai nấy đều giật nảy mình. 

Chị dâu? Chị dâu của Bình Bình chẳng phải là vợ của A Long sao?! Nhưng mà…

“Chị dâu? Cô còn xem tôi là chị dâu chắc?”

Người phụ nữ miệt thị, dưới ánh đèn pin hiện lên một khuôn mặt xinh đẹp sáng ngời nhưng khó giấu vẻ tàn độc: “Nếu còn biết xấu hổ thì mau bỏ tay khỏi người anh cô đi.”

“Là Phương Phương.”

Miêu Phương Phỉ nhận ra người phụ nữ, nghiêm giọng nói: “Cô ta là người đã ngoại tình với A Thành…”

Miêu Phương Phỉ nói lấp lửng nhưng ai cũng hiểu ý cô. Trong lịch sử, Phương Phương đã quyến rũ A Thành hòng có được vòng bạc giống Bình Bình!

“Ngoại tình? Ngoại tình quái gì!”

Phương Phương phản ứng gay gắt, giọng sắc lạnh xen lẫn phẫn nộ: “Bọn tôi đã đính hôn từ bé, A Long vốn là chồng tôi!”

“Chị dâu, anh trai em đã qua đời rồi.”

Bình Bình buồn bã: “Chị thấy đấy, anh ấy là A Thành chứ không phải A Long.”

“Là A Long, hắn là A Long… Các người muốn làm gì?!”

Phương Phương thét chói tai nhưng giây tiếp theo mũi tên nhọn hoắc đã bay về phía cổ họng cô ta, Miêu Phương Phỉ và Triệu Hoành Đồ đồng thời ra tay. Phương Phương vừa loay hoay né mũi tên lại bị Miêu Phương Phỉ khóa cứng, ngặt nỗi người giấy mỏng tang nên rất khó bắt giữ, Phương Phương đang cố vùng thoát thì cung đao bốc cháy đã kê ngang cổ mình, những tia lửa bắn ra thiêu cháy khuôn mặt Phương Phương khiến cô ta hét lên kinh hoàng.

“Tôi khuyên cô đứng im đi.”

Giọng Miêu Phương Phỉ lạnh tanh, cô và Triệu Hoành Đồ đều là du khách già đời nên từ lúc Phương Phương xuất hiện cả hai đã hiểu rõ. Không hành trình nào là không có cách giải quyết, hiện giờ A Thành hôn mê lại bị A Long nhập, cứ ngỡ tình thế bế tắc nhưng Phương Phương không những xuất hiện đúng lúc này mà còn là người đính hôn với A Long, Bình Bình gọi cô ta là chị dâu chứng tỏ Phương Phương có thân phận đặc biệt.

Trong khi đó cô ta gọi A Thành đang hôn mê là A Long, đã vậy còn sát khí đằng đằng khi Miêu Phương Phỉ nói ‘trục xuất tàn hồn A Long’ dẫn đến việc bại lộ, nói cách khác Phương Phương chính là người trong cuộc.

Biện pháp trục xuất tàn hồn A Long chắc chắn nằm trên người cô ta!

“Ngay từ đầu cô đã có âm mưu tiếp cận với A Thành.”

Miêu Phương Phỉ nhạo báng, cố ý chọc giận cô ta: “Phá hoại tình cảm của người khác, Phương Phương, trà xanh như cô mà dám đứng đây oang oang sao?”

Phương Phương chỉ hừ một tiếng rồi ác độc nhìn chằm chằm khuôn mặt nhợt nhạt của Bình Bình. Miêu Phương Phỉ thấy cô ta không lên tiếng thì đảo mắt nói tiếp: “Đáng tiếc, A Thành thật lòng yêu Bình Bình nên không bị cô dụ dỗ. Gã đã lấy lại vòng bạc trao trả cho Bình Bình.”

“A Thành là thằng hèn hạ, đồ chết nhát!”

Lời của cô quả nhiên chọc tức Phương Phương, khuôn mặt người giấy vặn vẹo trông càng khủng khiếp hơn, cô ta hét lớn: “Tôi mà thèm thích A Thành chắc? Nhưng gã dám từ chối tôi, nhục mạ tôi! Đồ khốn kiếp, gã kém xa A Long, chẳng bằng một góc A Long!”

“Nhưng A Long chết rồi.”

Miêu Phương Phỉ nhấn mạnh: “Cô nhìn đi, người trong lòng Bình Bình là A Thành.”

“A Phương, có phải chị biết chuyện gì rồi không?”

Bình Bình run rẩy như nhận ra điều gì từ lời của Phương Phương, sắc mặt xanh mét cố thuyết phục bản thân: “A Thành bảo vòng bạc chỉ là quà sinh nhật tặng chị, nhưng anh ấy đã lấy lại đưa cho em. Nếu vì chuyện này mà chị…”

“Đồ ngu, đó là chiếc vòng A Long tặng tao, A Thành nghĩ nó là ai?! Dựa vào đâu nó dám lấy chiếc vòng A Long tặng tao, dựa vào đâu?”

Phương Phương cười điên dại rồi ung dung nói: “Lát nữa thôi nó sẽ là A Long.” 

“8 giờ rồi, trưởng thôn nói đã đến lúc hắn tỉnh lại.”

Ánh nhìn của mọi người theo tầm mắt Phương Phương rơi vào A Thành đang hôn mê trong lòng Úc Hòa An, Bình Bình canh bên cạnh A Thành cũng mặt mày tái mét thân thể lắc lư. Những gì thốt ra từ miệng Phương Phương đều giáng một đòn chí mạng cho Bình Bình, đến nỗi Bình Bình chỉ biết đờ đẫn nhìn trân trân vào mặt A Thành.

Trong khi đó Miêu Phương Phỉ và Lâm Hi nhìn nhau đầy ẩn ý, Lâm Hi run rẩy khẽ gật đầu, siết chặt hôn khế đã cháy dở và một cây đao dính máu từ trước. 

Hôn khế chỉ cháy phần của Bình Bình, còn phần A Long vẫn giữ lại. Loại hôn khế này có dính dáng đến âm phủ, nên nếu A Long xuất hiện thì Lâm Hi sẽ lập tức đâm thủng tên A Long trên hôn khế để giết anh ta.

“A Long, A Long, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.”

Trong tiếng gọi điên cuồng chờ mong của Phương Phương, bầu không khí ngột ngạt im phăng phắc đến đáng sợ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào mặt A Thành như chờ gã tỉnh lại nhưng đồng thời cũng không hy vọng gã tỉnh.

Giữa khoảnh khắc ấy, Miêu Phương Phỉ đã nghĩ ngợi rất nhiều, từ việc A Thành có bị nhập không đến việc nếu gã bị nhập thật thì phải làm sao, rồi làm thế nào để giữ A Thành trong khi trục xuất A Long, khi nào hai người Vương Bành Phái và Hầu Phi Hổ trở về…

Miêu Phương Phỉ bàng hoàng nhận ra, mình đã nghĩ miên man nãy giờ mà A Thành vẫn chưa tỉnh.

Có điều, giờ gã là A Thành hay bị A Long nhập cũng không sao cả, vì phải có một kết quả rồi mới tính tiếp được.

Nhưng gã vẫn không tỉnh!

***

Thời gian quay ngược lại mấy phút trước, Vệ Tuân bình tĩnh nhìn thời gian đếm ngược trứng nở về 0.

[Đếm ngược trứng nở: 00:00:03]

[Đếm ngược trứng nở: 00:00:02]

[Đếm ngược trứng nở: 00:00:01]

Lúc thời gian đếm ngược trứng nở về 0, Vệ Tuân đã náu mình sau Úc Hòa An ăn một thứ màu trắng nhỏ bằng hạt gạo.

[Tên: Cổ trứng]

[Phẩm chất: Bình thường (màu trắng).]

[Tác dụng: Có 15% xác suất thuần phục ấu trùng làm cổ thú của bạn.]

[Ghi chú: Sinh vật càng hung dữ và càng non thì cơ hội thuần hóa càng lớn]

Đó là cổ trứng màu trắng mà Miêu Phương Phỉ đã tặng cậu, để tỏ lòng trung thành lúc ở nghĩa trang Tiểu Long!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK