Miêu Phương Phỉ dùng kim bạc chấm lấy một giọt mật để vào trong miệng, đau nhức dữ dội như lửa đốt đột ngột biến mất. Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sống lại rồi.
Sau đó cô lập tức kính cẩn đưa mật tới cho Bính Cửu. Đối mặt với Bính Cửu ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác nguy hiểm khiến Miêu Phương Phỉ vô thức căng thẳng. Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Bính Cửu lướt qua mình, Miêu Phương Phỉ cúi đầu xuống, tư thế càng cung kính, trong lòng thấp thỏm.
Không biết Bính Cửu... có hài lòng với cô không.
Miêu Phương Phỉ suy nghĩ lung tung, rối như tơ vò.
Không phải Bính Cửu thích đàn ông sao, tự dưng lại đột ngột thay đổi khẩu vị à?
Miêu Phương Phỉ biết nếu không phải hắn thích cô thì với tính cách của tên điên Bính Cửu, sẽ không thể có chuyện hắn tìm cách giải cứu và cho cô mật khử độc vô cùng quý giá.
Mặc dù tổng thể các đường nét trên gương mặt Miêu Phương Phỉ khá bình thường, nhưng cô có một đôi mắt to lại sáng ngờ và nét quyến rũ đặc biệt của người Miêu. Những người thường xuyên đi du lịch và vận động nhiều có thân hình rất cân đối, huống hồ cô còn là một du khách lâu năm. Miêu Phương Phỉ có một phong thái lạnh lùng cứng rắn rất riêng có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ chinh phục của đàn ông.
Không chỉ Miêu Phương Phỉ, ngay cả Thạch Đào cũng nghĩ như vậy.
Thậm chí Thạch Đào còn đang nghĩ bảo sao Lâm Hi vô dụng như vậy mà vẫn có thể tùy ý phách lối sống đến trung cấp ba sao.
Tên điên Bính Cửu quả thật mạnh đến không bình thường, ngay cả quái vật trong "Say đắm Tương Tây" cũng hoàn toàn không coi ra gì. Muốn cứu Miêu Phương Phỉ thì tiện tay cũng cứu được, thậm chí còn không cần chạm đất.
Có hướng dẫn du lịch mạnh mẽ như vậy che chở, cho dù là thằng ngu (1) cũng có thể qua cửa dễ dàng!
Mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào đều không dám nói, thậm chí không dám để lộ một chút nào trong mắt. Bính Cửu dũng mãnh lại điên cuồng, thật sự quá khó nắm bắt. Không ai dám bảo rằng có thể đoán được Bính Cửu nghĩ gì.
Ngoan ngoãn.
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào cúi đầu càng thấp.
Ngoan ngoãn, hữu dụng mới có thể sống dưới quyền Bính Cửu lâu hơn.
A cái này, cái này thật sự thể giải độc.
Khuôn mặt Vệ Tuân nhăn nhó dưới chiếc mặt nạ đồng xanh, cố gắng uống một chút mật, đắng đến mức xém chút đã trở thành "mèo khóc".
Giống như lũ mướp đắng hồi nhỏ bị hắn kén ăn lén vứt bỏ sau này tụ lại thành nhóm quay về trả thù.
Ọe ọe ọe, thật khổ.
Nhưng mật này có hiệu quả nhanh chóng, vết cắn màu đen trên cánh tay ngay lập tức hồi phục như cũ.
Chờ Bính Cửu giải độc xong rồi thu hồi mật, ba người đi về hướng nghĩa trang Tiểu Long. Trải qua trận chiến này, mối quan hệ của cả ba đều hòa hợp hơn chút ít.
"Quái vật đó là thi hài cáo bay. Chúng nó thích kết bầy hành động, răng và máu đều rất độc."
Ngay lúc sắp đến nghĩa trang Tiểu Long, Miêu Phương Phỉ đột nhiên mở miệng. Cảm nhận được ánh mắt Bính Cửu đặt trên người cô, Miêu Phương Phỉ không ngừng thấp thỏm trong lòng nhưng vẫn cố gắng nói:
"Nhân số càng nhiều thì số lượng cáo bay tập kích cũng càng nhiều. Chúng ta chỉ có hai người, cho nên chỉ có hai con cáo bay."
Hướng dẫn viên du lịch Bính Cửu không tính là người.
"Thì ra là như vậy!"
Thạch Đào bỗng nhiên tỉnh ngộ, không thuần thục cách lấy lòng nói: "Bảo sao anh, anh Cửu để bọn họ đi trước!"
Đứa nhỏ ngốc, bởi vì còn hai tên các người thì dễ xử lí hơn thôi.
Vệ Tuân không còn cảm thấy đắng, qua loa vỗ nhẹ lên đầu Thạch Đào.
Hắn cũng không chắc bản thân có thể đối phó với lũ quái vật hay không. Nếu như biểu hiện cùi bắp của hắn bị phát hiện trước mặt các hành khách thì tiêu cmn rồi.
Chỉ có hai người Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ sẽ đơn giản hơn. Miêu Phương Phỉ không cứu được thì cho đi ngắm gà, Thạch Đào tay cụt nếu có suy nghĩ đen tối thì một mình hắn cũng có thể xử lý tốt.
Nhưng Miêu Phương Phỉ...
Dọc đường Vệ Tuân đã sớm cảm thấy cô có vẻ lơ đãng. Thực lực của Miêu Phương Phỉ là mạnh nhất trong lữ đoàn, nếu cô có tư tưởng gì thì cũng không dễ giải quyết như tên ngốc Thạch Đào.
Vệ Tuân không hề giảm bớt sự chú ý đối với cô trong suốt quãng đường, hắn không biết ánh mắt dồn lên Miêu Phương Phỉ của mình có bao nhiêu áp lực.
"Cô thấy không?"
Vệ Tuân thật thật giả giả hỏi (2), thông tin về hướng dẫn du lịch và du khách mà hắn biết quá ít. Hắn cũng không rõ liệu chỉ có mình hắn biết về sách minh họa cáo bay hay tất cả du khách đều biết.
Miêu Phương Phỉ đột nhiên nói ra điều này, chắc hẳn là cô có điều muốn nói với hắn trước khi đến nghĩa trang Tiểu Long.
"Có, tôi có thấy."
Miêu Phương Phỉ đặt cược tất cả nhưng lại khá bình tĩnh. Sau một lúc, cô dứt khoát cho Bính Cửu xem toàn bộ danh hiệu của mình.
Ồ.
Vệ Tuân thầm kinh ngạc trong lòng, vì hắn cũng chưa từng thấy qua danh hiệu này trong danh sách du khách!
Trong danh sách du khách, Miêu Phương Phỉ có hai danh hiệu thành tích. Một là danh hiệu màu xanh dương giống tên mập 【 Khách quen của Tương Tây 】, một cái khác là danh hiệu màu xanh lá:
【 Tình yêu bò sát (danh hiệu màu xanh lá): Bạn vô cùng am hiểu việc nuôi bò sát. Các loài bò sát luôn dịu dàng ngoan ngoãn với bạn, cũng dễ dàng bị bạn thuần hóa. 】
Nhưng cái mà bây giờ Miêu Phương Phỉ cho Vệ Tuân xem lại là danh hiệu màu xanh đậm không có trong danh sách hành khách!
【 "Tân thủ" cổ bà (danh hiệu màu xanh đậm): Là một "tân thủ" cổ bà, bạn có thể xác định một vài chất độc, đồng thời có thể luyện chế số ít độc cổ. Chỉ tiếc là thực lực của bạn hiện tại không thể áp chế độc cổ trong cơ thể, mỗi tháng luôn có những ngày bị đau bụng, tối thiểu cũng phải 25 ngày! 】
Bảo sao Miêu Phương Phỉ lại rớt xuống cuối đội!
Thạch Đào bừng tỉnh, lúc Miêu Phương Phỉ đưa ra danh hiệu không tránh mặt gã. Mặc dù Thạch Đào biết danh hiệu của Miêu Phương Phỉ có liên quan đến cổ trùng, nhưng chi tiết thì lại không rõ.
Đặc biệt cái "đau bụng" này nhất định là một yếu điểm của cô! Nếu có kẻ thù biết được điều này, cố ý công kích khi Miêu Phương Phỉ đang đau bụng rất có thể sẽ đắc thủ.
Trước khi gặp lại những người khác, Miêu Phương Phỉ trưng ra toàn bộ danh hiệu của mình cho Bính Cửu, đây là đang thể hiện lòng trung thành của cô!
Thạch Đào dường như có thể đoán được vì sao Miêu Phương Phỉ làm như vậy, nhưng gã cảm thấy không quá khả quan.
Bính Cửu coi trọng ngươi, là vinh quang, là may mắn. Ngươi chỉ có thể nhận lấy.
Trong hành trình này, muốn sống thì phải dốc hết toàn lực.
Bính Cửu im lặng khiến Miêu Phương Phỉ càng sợ hãi trong lòng, nhưng --
Miêu Phương Phỉ cắn răng. Sự điên cuồng của Bính Cửu còn chưa tan, ánh mắt hung tàn như muốn xé nát thứ gì đó, khiến Miêu Phương Phỉ sợ đến mức không dám làm ra cử động gì. Nhưng thấy sắp phải hội họp cùng những người khác, Miêu Phương Phỉ cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô vô cùng gìn giữ về phương diện đó, cũng không muốn bị Bính Cửu chơi đùa. Nhưng cô lại muốn báo đáp ơn cứu mạng của hắn. Vậy nên cô chỉ có thể nỗ lực thể hiện khả năng khác của bản thân, hy vọng Bính Cửu có thể vừa ý cô ở một mặt khác.
"Khi tôi nhìn thấy con cáo bay, tôi đã nhận ra một số thông tin của nó."
Miêu Phương Phỉ cẩn trọng nói. Tiếng khè "Rít rít -- " vang lên, một con rắn hoa to bằng ngón cái quấn quanh cổ tay Miêu Phương Phỉ, được cô vuốt v3.
"Đốm Đốm là cổ thú (3) mà tôi luyện chế."
Rõ ràng vừa nãy mới bị thi hài cáo bay cắn cho sống dở chết dở, nhưng hiện tại con rắn hoa chỉ nhỏ cỡ một vòng này vẫn nhảy nhót tưng bừng được. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó không phải là một con rắn bình thường.
Hành trình lần này là "Say đắm Tương Tây". Có rất nhiều trùng độc ở vùng núi Tương Tây, nên danh hiệu cổ bà này của Miêu Phương Phỉ rất hữu dụng.
Dù vậy, Miêu Phương Phỉ vẫn vô cùng bất an, thấp thỏm khi đối mặt với Bính Cửu.
Cơn đau bụng kịch liệt 25 ngày mỗi tháng của cô quá chí mạng, "tân thủ" cổ bà cũng không phải danh hiệu thiên về cận chiến. Cô không thể một đòn liền gϊếŧ chết cáo bay như Bính Cửu được.
Nếu nghĩ như vậy thì có vẻ cô cũng không quá hữu dụng.
Miêu Phương Phỉ rơi vào lo lắng, cùng Thạch Đào hồi hộp đợi Bính Cửu đưa ra lời khẳng định.
Vệ Tuân đang nghĩ về danh hiệu của Miêu Phương Phỉ.
Danh hiệu "tân thủ" cổ bà không hiện trên danh sách hành khách, là vì cấp cao vượt bậc hay vì chỉ có thể hiện nhiều nhất hai danh hiệu trên danh sách?
Nếu là vế sau, vậy Vệ Tuân nhất định phải chú ý những du khách có hai danh hiệu hơn. Vì rất có thể bọn họ cũng "giấu nghề" như Miêu Phương Phỉ.
Vệ Tuân im lặng khiến Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ càng nôn nóng trong lòng. Đúng lúc này, một làn gió lành lạnh thổi đến.
"A -- "
Vệ Tuân đột nhiên hít một hơi thật sâu, khiến Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ lập tức căng thẳng, vô thức nín thở.
Hắn sẽ nói gì?!
"Ha -- "
Nguy hiểm thật, xém chút nữa đã hắt xì.
Vệ Tuân thở ra một hơi. Cũng không biết là vì là cơ thể bị thương hay là tác dụng phụ của danh hiệu "máu lạnh", Vệ Tuân rùng mình một cái, cảm giác bản thân có dấu hiệu phát sốt.
"Đến nghĩa trang."
Không được, trước tiên hắn cần phải đến nghĩa trang đốt lửa sưởi ấm.
Đi thôi. À, phải, đã nên đi rồi. Khu tham quan đầu tiên còn chưa tới đâu.
Thạch Đào và Miêu Phương Phỉ mờ mịt gật đầu, bản năng phục tùng Bính Cửu khiến họ phải chạy trối chết. Không lâu sau, nghĩa trang Tiểu Long đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Về rồi! Họ đã về rồi!"
Những du khách đang lo lắng chờ đợi bên ngoài nghĩa trang đồng thời nhìn sang, ngay sau đó liền trợn mắt há mồm.
"Ba, ba người?"
Bọn họ không nhìn lầm đi, tại, tại sao lại có ba người trở về?!
Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào vẫn còn sống? Đây thật sự không phải là mơ??
Tất cả mọi người lâm vào trạng thái sững sờ. Cho đến khi Lâm Hi nóng lòng vội vã đến đón ba người Bính Cửu mới kéo theo những người đang do dự đi đến chỗ hắn.
Vừa đi vừa cảnh giác, ba người Bính Cửu này không phải là ảo giác do quái vật tạo ra chứ!
Nhưng âm thanh nhắc nhở vang lên sau khi lữ đoàn tập hợp đã khiến họ hiểu ra.
【 Tích, toàn đội đã đến nghĩa trang Tiểu Long, tiếp theo xin mời hướng dẫn du lịch Bính Cửu làm thủ tục nhập cư. 】
Đây không phải ảo giác, mà là hiện thực, Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào thật sự còn sống được Bính Cửu mang về!
Vô số ánh mắt nhất thời lén đổ về phía Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào, còn có người trộm liếc sắc mặt Lâm Hi.
Mạch não của các du khách giống với mạch não của Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào trước đó!
Bính Cửu chắc chắn đã coi trọng Miêu Phương Phỉ và Thạch Đào, Lâm Hi không may... Cũng không đúng.
Ba, ba người cùng lúc, cũng được.
Thận của Bính Cửu tốt thật...
Hướng dẫn viên Bính, cặn bã.
Ngay cả trong hoàn cảnh này, nhóm đàn ông cũng không khỏi thấp thoáng sinh ra một tia hâm mộ tế nhị.
Còn có người chú ý đến phương diện khác. Miêu Phương Phỉ máu me đầy người, xương quai xanh và bả vai đều là vết thương đáng sợ tróc cả da thịt, mà Bính Cửu chỉ bị thương nhẹ nơi cổ tay! Thậm chí Thạch Đào dưới người hắn cũng không có bao nhiêu vết thương!
Bính Cửu quả nhiên lợi hại!
Trong lúc mọi người ở đây hoặc kiêng dè sợ hãi hoặc đoán già đoán non, tất cả hành khách đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Cánh cửa gỗ cũ nát đung đưa như thể bị mưa gió thổi tung.
Kẽo kẹt --
Tòa nhà trước mắt cũ kỹ đổ nát, mặt tường đầy đất đá, nóc nhà trải ngói xanh. Từng giọt mưa tí tách rơi trên mái hiên hơi vểnh. Kiến trúc ba tầng hình chữ nhật giống như chiếc quan tài xếp chồng lên nhau, tấm bảng gỗ khắc chữ "nghĩa trang Tiểu Long đã không còn nguyên vẹn.
Một khuôn mặt nhợt nhạt sưng tấy, thối rữa lặng lẽ lộ ra trong góc khuất sau cánh cửa gỗ đổ nát.
Da thịt sưng vù ép đôi mắt thành đường chỉ, dường như đang mỉm cười. Nhưng má phải lại lộ ra xương cốt như bị một con thú dữ nào đó [email protected] cắn.
Toàn thân Thạch Đào cứng đờ, các hành khách lập tức rút vũ khí ra sẵn sàng nghênh đón quân địch. Nhưng khi cánh cửa gỗ từ từ mở ra, da đầu mọi người tê dại, đồng tử đột nhiên co rút.
Trên khu đất trống sau cánh cổng của nghĩa trang Tiểu Long, những xác chết sưng tấy tái nhợt đang trong quá trình phân hủy đông đúc như bầy đàn!
【 Nghĩa trang Tiểu Long, nhà trọ năm sao cấp VIP ở cõi âm được chỉ định cho hành trình "Say đắm Tương Tây". Có thể nâng cấp miễn phí lên phòng "ngắm" xác chết ở ban công 180 độ, mang đến cho bạn trải nghiệm xem xác chết tốt nhất! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cũng ngẫu nhiên phát một trăm bao lì xì, nào hôn một cái!
Bính Cửu hung dữ, ánh mắt như muốn xé nát thứ gì đó --
Vệ Tuân 【 mèo khóc 】: Thật khổ.
- ------------
(1) Đầu heo: Ý trên mặt chữ, bình thường hay thấy người ta chửi "ngu như heo" đó:v
Mèo khóc:
(2) Thật thật giả giả: 似是而非 (tự thị nhi phi). Cái này mình dịch thoát nghĩa. Đọc thêm
Đắc thủ.
Cổ/gu (phồn thể: 蠱; giản thể: 蛊) hay kim tằm/jincan (phồn thể: 金蠶; giản thể: 金蚕 (con tằm vàng), bắt nguồn từ tiếng Trung Quốc cổ độc vu thuật (tiếng Trung: 蠱毒巫術, viết tắt vu cổ (tiếng Trung: 巫蠱), hay tiếng Nhật cổ độc (Kodoku) hay gọi theo tiếng Việt trùng độc, cổ trùng; là một chất độc dựa trên nọc độc có liên quan đến các nền văn hóa ở miền nam Trung Quốc, đặc biệt là Nam Việt. Việc chuẩn bị truyền thống của chất độc cổ liên quan đến việc phong ấn/bắt giữ một số sinh vật có nọc độc như rắn độc, rết, bọ cạp bên trong một bình (chum, vại) kín, nơi chúng ăn thịt lẫn nhau và được cho là tập trung chất độc của họ vào một con sống sót duy nhất mà cơ thể sẽ bị ấu trùng ăn cho đến khi bị tiêu hóa. Ấu trùng sống sót cuối cùng chứa chất độc tổng hợp. Cổ đã được sử dụng trong các thực hành tà thuật thuộc về vu thuật như thao túng bạn tình, tạo ra các bệnh ác tính và gây ra cái chết. Theo văn hóa dân gian Trung Quốc, một linh hồn có cổ có thể biến đổi thành nhiều loài động vật khác nhau, điển hình là sâu, bướm, rắn, ếch, chó hoặc lợn.
(3) Cổ thú: 蛊兽, "cổ" trong "cổ trùng", "cổ độc", không phải "cổ xưa". Bởi vì mình có tìm thấy kết quả về cổ thú trong thần thoại Trung Quốc, nhưng nó không quá liên quan đến "cổ thú" ở trường hợp này (Cổ thú còn được gọi là Toản điêu, một loài giống như chim nhưng không phải chim, ăn thịt người. Dáng vẻ như đại bàng, trên đầu có sừng dài, tiếng kêu như tiếng khóc của trẻ sơ sinh. Là quái thú cổ đại trong thần thoại Trung Quốc, được ghi chép sớm nhất ở "Sơn Hải Kinh"). Vắt óc mãi mà không nghĩ ra được cách diễn đạt nào khá hơn nên mình quyết định giữ nguyên.