Có lệ máu của lệ quỷ thì cậu sẽ tự tin thoát khỏi Vương Bành Phái hơn. Dao găm máu oán hận lại càng là vũ khí tuyệt vời, bởi cả đao lẫn dao găm Vệ Tuân trấn lột từ Lâm Hi xài hư cả rồi, giờ chỉ còn mỗi bộ vuốt sắc nhọn để chiến nên cậu rất cần một vũ khí tốt.
Còn kết tinh quỷ khí vừa được bón cho cáo con, sẽ giúp nó bình phục nhanh.
Nhưng trong số những phần thưởng này, quan trọng nhất và quý nhất phải kể đến danh hiệu màu tím [Người giết quỷ]! Hiện giờ danh hiệu màu tím [Người máu lạnh] của Vệ Tuân đến từ Bính Cửu ‘thật’, nên khi hành trình kết thúc và thoát khỏi thân phận Bính Cửu thì cậu chỉ còn ba danh hiệu màu xanh lá [Người không đau], [Tính kháng kịch độc] và [Tính kháng oán niệm], chẳng bõ bèn gì.
Vệ Tuân mải miết theo đuổi sức mạnh và kích thích, mà cậu đã ký kết thỏa thuận với *** nên yêu cầu phải mạnh hơn nữa mới gia nhập được lữ đội của An Tuyết Phong, hoặc tạm quan sát để giành thế chủ động. Nhưng rất khó để đạt được danh hiệu, như đám Miêu Phương Phỉ trải qua bao hành trình mà chỉ sở hữu lèo tèo vài danh hiệu màu xanh lam, bởi vậy một danh hiệu màu tím loại siêu nhiên dâng tận cửa, chắc chắn phải cực kỳ quan trọng.
Mà phần thưởng chưa dừng ở đó, còn bổ sung thêm câu cuối [Vì bạn sắm vai A Thành ở điểm tham quan thứ ba nên sau khi giết chết lệ quỷ Bình Bình, bạn sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt tùy theo thiện cảm của Bình Bình đối với bạn.].
Vệ Tuân sau khi hoàn thành nhiệm vụ khai phá điểm tham quan mới và lựa chọn nhiệm vụ đặc biệt, cậu liếc nhìn thiện cảm của Bình Bình dành cho mình.
[Thiện cảm của lệ quỷ Bình Bình dành cho bạn: 95.]
Đây đúng là giá trị rất cao, chắc hẳn khi giết xong lệ quỷ Bình Bình cậu sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt. Vì các phần thưởng trước đã hấp dẫn lắm rồi, nên Vệ Tuân rất tò mò phần thưởng đặc biệt này còn ngon tới mức nào nữa.
Có là nhà sư thì cũng bị cám dỗ thôi.
Vệ Tuân khẽ cười, lăm le cầm dao găm bước đến gần Bình Bình, Bình Bình chẳng hề phản kháng mà im lặng nhắm hai mắt, thậm chí còn hợp tác ngẩng đầu đưa cần cổ mỏng manh ra. Một giọt lệ máu đọng trên mi sắp rơi xuống khiến Bình Bình trông càng buồn thương động lòng người.
Mũi dao găm đã dí sát ngực Bình Bình, thời gian như ngừng trôi, Vệ Tuân chỉ cần đẩy thêm tí nữa là sẽ vượt cấp giết chết Bình Bình. Vương Bành Phái thấy thế thầm lắc đầu, căng dây thần kinh sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay lúc ấy Vệ Tuân bỗng quay ngược dao găm, nhét cán dao vào tay Bình Bình.
“Bình Bình khờ quá, sao anh lại nỡ giết em chứ.”
Vệ Tuân nói giọng cưng chiều, thấy lệ quỷ Bình Bình ngây ngốc nhìn mình thì khẽ thở dài, ôm lấy Bình Bình rồi lau lệ máu trên mắt cô ta: “Ngoan nào, đừng khóc nữa.”
“Nếu muốn kết thúc tất cả thì em cứ giết anh đi.”
“Anh nguyện chết cùng em.”
…
“Gã là A Thành chứ còn ai nữa?!”
Lâm Hi thiếu chút nhảy dựng: “Chắc chắn gã là A Thành nên mới làm vậy!”
Cuộc trò chuyện của Bình Bình và A Thành giữa cơn lốc oán khí truyền đến tai các du khách, ngay cả Miêu Phương Phỉ cũng không moi được tí sơ hở nào từ A Thành, vì gã hoàn toàn giống một người đàn ông yêu Bình Bình sâu sắc sẵn sàng chết cùng cô ta.
“Hay gã là người giấy của Bình Bình…”
Triệu Hoành Đồ nói lấp lửng, vì đến nước này rồi Bình Bình hơi đâu tự lừa mình chi nữa.
“Có, có khi nào lệ quỷ Bình Bình mất trí muốn chết cùng A Thành không?”
Úc Hòa An dậm chân như bò, lo lắng hỏi: “Chúng ta, chúng ta mau đi cứu A Thành đi!”
Không chỉ hướng dẫn viên Bính mà còn có tàn hồn của Tuệ Tuệ nên Úc Hòa An mới lo sốt vó như vậy, chỉ muốn lao tới ngáng chân lệ quỷ để hướng dẫn viên Bính rút lui.
“Cũng có lý.”
Hầu Phi Hổ trầm ngâm, nếu Bình Bình phát điên định chôn cả mình lẫn tàn hồn của A Thành thì có khả năng các du khách phải cứu tàn hồn của A Thành. Tuy nhiên nhiệm vụ này quá khó, cửa ải cuối cùng này hẳn là có hai giải pháp, hoặc đưa hài cốt ra ngoài và nhận thưởng ít, hoặc đưa tàn hồn ra ngoài và nhận thưởng hậu, nhưng cả hai đều là đùa với lửa.
Nhiệm vụ quan trọng ở điểm tham quan thứ ba là khóc gả đã hoàn thành, chốc nữa thôi sẽ được rời khỏi đây nên Hầu Phi Hổ không muốn mình và Triệu Hoành Đồ mạo hiểm nữa.
“Theo dõi tiếp đi.”
Miêu Phương Phỉ lên tiếng, những người mạnh trong đội còn chưa nhúc nhích nên Lâm Hi và Úc Hòa An dù lo đến đâu cũng chỉ đành dõi mắt nhìn sang.
…
“Anh nguyện chết cùng em ư?”
Bình Bình ngơ ngác, do dự cầm dao găm nhẹ nhàng hỏi.
Sau đó cô ta chầm chậm lắc đầu, nói bằng giọng mệt mỏi: “Là em nợ anh, giờ là lúc kết thúc mọi chuyện, anh giết em rồi đi đi, A Thành.”
“Em nói vớ vẩn gì thế?”
Vệ Tuân trách, vuốt tóc Bình Bình: “Nếu muốn kết thúc, vậy hãy để anh ở lại với em.”
“Thật ư?”
Bình Bình ngẩng đầu nhìn cậu, đôi tay nhợt nhạt níu lấy ngực áo Vệ Tuân, lúc này cô ta không còn giống lệ quỷ mà giống một cô gái thấp thỏm chờ người yêu hứa hẹn hơn.
“Thật, sao anh có thể dối em cho được.”
Vệ Tuân áp tay Bình Bình vào ngực mình, dịu dàng bảo: “Anh sẽ ở bên em.”
Thình thịch, thình thịch.
Bình Bình cảm nhận được nhịp tim của gã, vẫn ổn định như thường qua đầu ngón tay tái nhợt, cô ta ngây người rồi rũ mi nâng con dao găm lên nhắm vào ngực Vệ Tuân.
“Anh muốn chết cùng em thật sao?”
Cảm giác mũi dao sắc nhọn kề trước ngực, kỳ diệu như bỏ qua da thịt nơi lồng ngực trực tiếp chạm vào trái tim mỏng manh nhạy cảm vậy. Tiếng chuông báo động theo bản năng réo vang, cảm giác khủng hoảng về cái chết nhảy múa trên dây thần kinh căng thẳng khiến những người kiên cường nhất cũng phải sợ hãi.
Bên ngoài có thể giả bình thản, nhưng lòng không lừa được người.
Tim Vệ Tuân đập nhanh, cậu cười mãn nguyện chủ động nắm tay Bình Bình để dao găm đâm sâu hơn, xuyên qua da thịt vào tim. Mặt cậu tái nhợt nhưng vẫn cười nhìn Bình Bình, dịu dàng nói:
“Thật tuyệt khi được cùng em đi đến cuối cùng.”
Dứt lời, Vệ Tuân nhắm mắt lại nghểnh cổ như Bình Bình lúc đầu. Vương Bành Phái nhìn cảnh này mà da đầu tê rần, lòng thầm chửi Bính Cửu là thằng điên! Mỗi lần Vương Bành Phái đánh giá cao gã, lập tức bị những hành động điên khùng tiếp theo của gã vả bôm bốp vào mặt.
Nhưng càng như thế, Vương Bành Phái lại càng quyết tâm phải mang gã về cho bằng được!
Vương Bành Phái gãi mông cởi bỏ một lớp bùa phong ấn, khí thế tản ra trong nháy mắt thu hút ánh mắt đề phòng của lệ quỷ Bình Bình. Vương Bành Phái phải nín thở lúc lâu, cô ta mới quay sang nhìn Vệ Tuân.
Thời gian lặng lẽ nhích từng giây, Vệ Tuân thấy thời gian đếm ngược tử vong đang lao dốc nhưng vẫn kệ, không thèm dùng điểm đổi. Bàn tay của Bình Bình vẫn đè lên ngực cậu, nếu ngó lơ con dao găm lạnh lẽo đâm thẳng vào tim thì cả hai cứ như người tình đang thân mật ôm chặt nhau vậy.
[Đếm ngược thời gian tử vong 05:18:46.]
[Đếm ngược thời gian tử vong 01:23:52.]
[Đếm ngược thời gian tử vong 00:18:26.]
“A Thành, anh có hận em không?”
Khi chỉ còn 18 phút cuộc đời thì hơi thở của Vệ Tuân đã yếu lắm rồi, tim chậm lại như sắp ngừng khiến cậu không thể đứng vững mà dựa cả vào người Bình Bình. Đối với Vệ Tuân cảm giác sắp chết không xa lạ mấy, vì cậu đã trải qua nhiều lần. Khi bóng tối dần bao trùm ý thức làm cơ thể dần mất kiểm soát, cậu vẫn rất bình tĩnh.
Trong màn đêm, cậu như nghe thấy giọng Bình Bình. Lúc này suy nghĩ đã bay xa, Vệ Tuân đành dựa vào bản năng mà trả lời:
“Không hận em.”
Không oán, không hận.
[Đếm ngược thời gian tử vong 00:05:19.]
Thời gian đếm ngược tử vong dừng lại ở 5 phút nguy hiểm và không giảm nữa, lời nhắc nhở của khách sạn vang lên trong đầu Vệ Tuân.
[Bạn đã vượt qua bài kiểm tra, được lệ quỷ Bình Bình chấp nhận.]
Mọi thứ đều là thử thách của lệ quỷ Bình Bình!
Có được thân phận của A Thành, đồng thời cũng phải chấp nhận rủi ro lớn hơn. Bất cứ ai sở hữu dao găm này đều có thể giết Bình Bình, nhưng A Thành thì không.
Vì A Thành không bao giờ làm tổn thương Bình Bình.
Nếu ra tay, Vệ Tuân sẽ không còn là ‘A Thành’ nữa, mọi nỗ lực trước đó đều trở thành vô ích. Nhiệm vụ cuối cùng giết Bình Bình đã biến mất, trong lòng Vệ Tuân không chút gợn sóng, dù phần thưởng hậu hĩnh kia toàn những thứ cậu cần gấp. Là trùng hợp ngẫu nhiên, hay thử thách về ảo giác tinh thần của lệ quỷ Bình Bình đây?
Thử thách lòng tham, cái chết và ý chí là ván bài giữa lệ quỷ đa nghi và loài người xảo quyệt.
A Thành sẽ không giết, không hận, không dối gạt Bình Bình, gã sẵn sàng chết với Bình Bình.
Không ai gạt được lệ quỷ, Bình Bình vẫn đè tay trên ngực Vệ Tuân, chỉ cần cậu sơ sảy Bình Bình sẽ giết cậu.
Chết cũng được, mà ở lại hành trình cũng không sao, Vệ Tuân vẫn luôn nói thật. Danh hiệu [Kẻ máu lạnh] khiến cậu không cảm thấy đau nên không thể hiện bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào.
Những gì cậu thể hiện, chính là A Thành trong lòng Bình Bình.
Đã nhận bài học từ quá khứ, nên dù mất kiểm soát hay điên cuồng giết chóc đến đâu, Bình Bình cũng sẽ không giết A Thành.
Bằng cách ấy, mới có thể vòng qua tử vong rồi sống lại.
Ván bài này, Vệ Tuân thắng đẹp.
“0 giờ rồi!”
Chớp mắt đã tới nửa đêm. Bọn Miêu Phương Phỉ đồng loạt nhìn ra ngoài thôn Thiết Bích, thấy một chiếc xe buýt cũ kỹ đã lặng lẽ đậu bên vệ đường, đây đúng là xe buýt của khách sạn đã chở bọn họ lên núi Ô Loa!
“Anh Cửu, anh Cửu!”
“Lâm Hi!”
Lâm Hi đột nhiên kích động lao tới đào mộ A Thành, ôm một phần hài cốt lao ra ngoài, chuyện quá bất ngờ khiến cả đám Miêu Phương Phỉ không kịp trở tay.
“Ra ngoài thôi!”
Cả bọn trơ mắt nhìn Lâm Hi xuyên qua oán niệm đỏ thẫm, chạy vọt đến chỗ xe buýt mà không bị quỷ che mắt, luôn cả lệ quỷ Bình Bình cũng không phản ứng gì. Giờ phút này tim ai cũng đập loạn xạ, Triệu Hoành Đồ chộp lấy mẩu hài cốt chia nửa cho Hầu Phi Hổ, thử nhích từng bước tới gần rìa kết giới, quả nhiên cậu ta cũng ra được.
Đưa hài cốt A Thành ra ngoài đúng là mấu chốt!
“Anh Hầu, đội trưởng Miêu, mau tới đây!”
Triệu Hoành Đồ mừng rỡ vẫy tay: “Qua đây!”
Xe của khách sạn chỉ dừng có 15 phút!
Thấy Lâm Hi đã lên xe thì bọn Miêu Phương Phỉ cũng không do dự nữa. Những mẩu xương ngón tay vụn vặt của A Thành cũng được Miêu Phương Phi gói cẩn thận trong giấy chống thấm cất vào ba lô, Miêu Phương Phỉ ngần ngừ vài giây rồi để lại xương đùi cho Vương Bành Phái. Sau đó cô gọi to:
“Anh Úc, nhanh chân lên.”
“A, được được.”
Úc Hòa An hoảng hốt vừa chạy theo sau Miêu Phương Phỉ vừa ngoái đầu nhìn, ruột gan nóng như lửa đốt. Miêu Phương Phỉ chạy tới chỗ xe buýt, nhưng rất ngạc nhiên khi thấy đồng đội chưa lên xe mà đều đứng chờ ở cửa.
Sao chưa lên xe?
“Anh Cửu, anh Cửu đâu rồi?”
Câu hỏi nôn nóng lo sợ của Lâm Hi đã giải đáp thắc mắc của Miêu Phương Phỉ, cô ngẩn người gạt đồng đội sang hai bên, rướm người vào xe nhưng chẳng thấy ai.
Lẽ ra hướng dẫn viên Bính Cửu phải chờ họ ở điểm cuối, nhưng giờ lại không thấy gã đâu!
Nhất thời Miêu Phương Phỉ hoảng sợ, hướng dẫn viên Bính đã đi đâu mất rồi? Thảo nào các đồng đội không lên xe, ngay cả cô cũng ngờ vực xe buýt là giả, chẳng lẽ bọn họ vẫn bị lệ quỷ Bình Bình che mắt ư?
“Hu hu, hu hu hu”
Dưới tình huống gấp gáp, cuối cùng Úc Hòa An chịu hết nổi áp lực mà khóc rống lên.
“Đội trưởng Miêu, anh Hầu, hai người đều có bản lĩnh, mau, mau quay lại giúp hướng dẫn viên Bính đi, xin hai người, tôi lạy hai người…”
“Anh Úc, anh nói vậy là sao?!”
Hầu Phi Hổ đỡ Úc Hòa An đang định quỳ xuống, giọng lạnh tanh: “Hướng dẫn viên Bính đâu? Sao lại bảo tôi giúp anh ấy???”
“Bị Bình Bình giết rồi, anh ấy bị Bình Bình giết rồi.”
Úc Hòa An nước mắt giàn giụa nghẹn ngào, hắn ta run rẩy tiết lộ bí mật khiến mọi người kinh hãi: “Hướng dẫn viên Bính chính là A Thành.”
“Gì cơ?!”
Cả đám la toáng lên, không dám tin.
Sao hướng dẫn viên Bính lại là A Thành chứ?!
*
Bính Cửu chính là A Thành.
Vệ Tuân cảm thấy toàn thân tràn đầy sức sống, nào có cảm giác yếu ớt sắp chết vì mất máu, máu điên chảy xuôi trong người gào rống hủy diệt. Lệ quỷ Bình Bình thả nhẹ Vệ Tuân xuống đất, móng vuốt sắc bén dị hóa đã xuyên thủng giày du lịch cậu, đuôi dài ác ma quấn quanh đùi, những chiếc gai màu bạc sẫm ngoan ngoãn phục tùng.
Điểm tham quan thứ ba kết thúc đã lột trần thân phận của A Thành, giờ đây giá trị SAN của Vệ Tuân chỉ còn 7 điểm nên cơ thể cậu bắt đầu dị hóa giống hệt ác ma. Răng nanh dài nhọn ấn vào môi dưới, bản năng điên cuồng xâm chiếm lý trí khiến tròng mắt trong veo biến đỏ, đáy mắt như vực thẳm điên cuồng hờ hững vô cảm chẳng thuộc về nhân loại.
“Chậc chậc, hướng dẫn viên Bính ơi, tình hình của cậu có vẻ tệ đấy.”
Vương Bành Phái bước ra, đứng trước mặt Vệ Tuân. Cơn bão oán hận của lệ quỷ vẫn chưa tan nhưng chẳng hề ảnh hưởng đến hắn ta, còn nhìn Bính Cửu mỉm cười.
“Mặc dù không biết cậu có nghe hiểu tôi nói gì không, nhưng…”
Vương Bành Phái cúi rạp người, lúc đứng dậy trên tay hắn ta đã cầm một khúc xương gãy đỏ thẫm.
“Bính Cửu, đi với tôi nhé, thủ lĩnh của tôi muốn gặp cậu.”
Khi khúc xương xuất hiện thì oán niệm quanh người Vương Bành Phái lập tức bị quét sạch, tiếng gào rống thê lương của lệ quỷ Bình Bình như chất chứa nỗi sợ hãi!
[Tên: Xương đùi của thủ lĩnh ¥%#@* biến dị.]
[Phẩm chất:???.]
[Tác dụng: Trấn áp &*%! @.]
[Ghi chú: *&… dùng…#@ ra lệnh.]
Đây là xương đùi mà lữ đội Vương Bành Phái nhận được, sau khi giết chết một hướng dẫn viên dị biến, vốn được cất trong kho lữ đội. Mà hướng dẫn viên kia lúc còn sống năng lực đã đến cấp A nên khi dị biến thành quái vật cũng cực kỳ hung hãn, giống hệt chúa tể của một trò chơi lửa địa ngục nào đó vậy, về sau bị An Tuyết Phong nghiền ra bã chỉ còn mỗi khúc xương đùi cứng cáp nhất.
Dù thuộc tính của nó chỉ là một chuỗi ký tự loạn xạ nhưng bọn họ đã biết tác dụng của nó sau vài lần thử, đó là sai khiến và ra lệnh hướng dẫn viên dị hóa! Tuy chỉ ra lệnh được một người nhưng với kẻ năng lực kém như Bính Cửu, gã sẽ hết đường cãi lệnh xương đùi thôi!
“Bính Cửu, lại đây.”
Vương Bành Phái ra lệnh nhưng vẫn cảnh giác chú ý đến bầu trời nhuốm máu, cơn lốc ngưng tụ từ oán niệm lạnh lẽo quét ngang vây quanh lệ quỷ Bình Bình. Lệ quỷ trăm năm gục ngã trong sự tàn lụi khiến cả thôn Thiết Bích và núi Ô Loa trở thành một vùng dày đặc âm khí. Sự tàn lụi của lệ quỷ không gây nguy hiểm cho Vương Bành Phái, nhưng sẽ khiến Bính Cửu mất mạng như chơi.
Vương Bành Phái sợ Bính Cửu dị hóa mất trí rồi chém giết bừa bãi nên phải ra tay ngay, nhưng linh tính mách bảo hắn sắp có chuyện bất ngờ xảy ra khiến Vương Bành Phái hết sức cảnh giác.
Bính Cửu sau dị hóa chẳng khác gì quái vật, lảo đảo bước về phía hắn ta. Vương Bành Phái thở phào nhẹ nhõm, nhưng giây tiếp theo, một giọng nữ ngập ngừng vang lên đằng sau: “Anh Vương… anh kêu tôi tới làm gì?”
“Miêu Phương Phỉ?!”
Vương Bành Phái kinh ngạc nhìn Miêu Phương Phỉ đứng sau lưng mình từ lúc nào, ánh mắt nghi ngờ, còn Bính Cửu đang tiến đến gần hắn ta thì chợt dừng lại. Cùng lúc ấy, khúc xương kia từ đỏ biến thành xám như đã hết hạn sử dụng, hoa văn hình xương tượng trưng cho bị kiểm soát, thoáng hiện trên mặt Miêu Phương Phỉ rồi biến mất.
“Anh Vương?”
Miêu Phương Phỉ lắc lư như bừng tỉnh, nhìn Vương Bành Phái với vẻ ngờ vực và đề phòng: “Vừa rồi có chuyện gì vậy?”
“Bính Cửu.”
Vương Bành Phái gằn giọng, mắt sắc như dao, Miêu Phương Phỉ nhìn theo tầm mắt hắn ta thì thấy một người đàn ông y hệt quỷ, cô sợ điếng hồn: “Đây, đây là hướng dẫn viên Bính ư?”
“Tôi, không, đi.”
Vệ Tuân cười đùa ác ý, giọng cậu khàn đặc rung động lòng người như đàn vi-ô-lông cộng hưởng. Một con muỗi vàng mập mạp đậu trên vai cậu, vo ve ba đôi cánh khác màu.
Đó là con muỗi biến dị Valentine mà cậu đã thuần phục!
Vệ Tuân sớm đã chuẩn bị ứng phó với thủ đoạn của Vương Bành Phái, biết hắn ta có đạo cụ đặc biệt nhắm vào cậu trong trạng thái dị hóa nên cậu luôn đề phòng. Mà ở khía cạnh nào đó, con muỗi ma và bốn anh em giòi đều có chung bản chất với hướng dẫn viên sau dị hóa.
Vệ Tuân chọn muỗi ma là vì nó hút máu xong, sẽ làm đối phương nhuốm hơi thở vực sâu rồi tiêu hóa. Muỗi ma hút máu Miêu Phương Phỉ và nhuốm hơi thở xong thì không tiêu hóa mà giữ lại đấy, đến khi Vương Bành Phái lấy khúc xương đùi ra, Vệ Tuân cảm nhận ngay nguy hiểm tột độ nên không ngần ngại cho muỗi ma bay lên dẫn máu nhuốm hơi thở vực sâu.
Thế là Miêu Phương Phỉ cũng bị Vương Bành Phái kêu tới, cô không phải người dị hóa hàng real nên khúc xương hoàn toàn vô tác dụng với cô, dù khúc xương có thể ra lệnh cho các đối tượng bị thu phục khác thì trong bụng muỗi ma còn có máu của Úc Hòa An, Lâm Hi, Hầu Phi Hổ và Triệu Hoành Đồ. Thủ đoạn của Vương Bành Phái đã bị phá banh vậy đấy!
“Khá khen cho cậu.”
Vương Bành Phái ca ngợi: “Không ngờ cậu vẫn còn lý trí, nhưng Bính Cửu à, cậu…”
Ầm!
Mặt đất đột ngột rung chuyển, lắc lư dữ dội như có núi lửa sắp phun trào, kèm theo đó là tiếng nổ như sấm chớp cuồn cuộn vang lên từ dưới lòng đất. Hàng loạt vết nứt y hệt mạng nhện lan nhanh khiến mặt đứt nứt toác, tàn tích cũng sụp đổ, gió lốc cuốn phăng lá úa, cảnh tượng như ngày tận thế ập đến! Linh tính xấu trong lòng Vương Bành Phái rõ rệt hơn, hắn ta nhanh chóng sáp đến gần Vệ Tuân như một con báo mạnh mẽ.
Tốc độ của Vương Bành Phái nhanh như chớp, khiến Vệ Tuân dù đã dị hóa cũng không kịp nhìn rõ động tác hắn ta chứ nói gì đến né. Cậu lùi lại một bước, nhưng Vương Bành Phái đã vọt tới trước mặt cách cậu chưa đầy nửa mét!
Chẳng qua nửa mét này cứ như hố sâu thăm thẳm, Vương Bành Phái cố đến đâu cũng không cách nào tiến lên được, giống như có một kết giới vô hình ngăn giữa hắn ta và Bính Cửu.
Không, đây không phải tác dụng của đạo cụ, cũng không phải danh hiệu đặc biệt của Bính Cửu, tuy nhiên cảm giác này Vương Bành Phái thấy vừa lạ lại vừa quen.
Đây là quy tắc của khách sạn ngăn hắn ta tiếp cận Bính Cửu, tại sao chứ?!
Vương Bành Phái biến sắc nhìn mặt đất rung chuyển đứt gãy, hận khí dần tụ lại trên bầu trời, đàn Cáo Bay ngày càng đông đúc bay lượn quanh lốc xoáy oán niệm và Bình Bình lơ lửng phía trên thôn Thiết Bích!
“Đây không phải là sự khô héo của lệ quỷ, mà là khởi đầu của hành trình mới!”
Vệ Tuân tròn mắt nhìn hắn ta, vì không ngờ Vương Bành Phái cũng biết điều này. Nhưng khi ngẫm kỹ, du khách trong lữ đội lớn nghe nhiều biết rộng thì cũng phải thôi.
“Đúng vậy.”
Vệ Tuân nhìn lệ quỷ Bình Bình trong bộ áo đỏ sậm, khẽ nhướng mày cười nói:
“Là khởi đầu của hành trình mới!”
Đó là nhiệm vụ đặc biệt mà cậu đã chọn, sau khi hoàn thành nhiệm vụ khai phá điểm tham quan!
Giờ phút này, Vệ Tuân đã hoàn thành hết các điều kiện tiên quyết cho nhiệm vụ đặc biệt này!
[Dẫn đoàn vượt qua hành trình Đắm say Tương Tây (đã hoàn thành).]
[Thành công khai phá điểm tham quan mới, trong hành trình Đắm say Tương Tây (đã hoàn thành).]
[Được BOSS trong hành trình cuối (lệ quỷ Bình Bình) chấp thuận (đã hoàn thành).]
[Ting, hướng dẫn viên Bính Cửu đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ ở mức độ 90% và tham gia vào hành trình mới khai phá!]