Lâm Chỉ Uyển do Nguyên Trăn giao cho hắn ta, trong số nhiều thuộc hạ của Nguyên Trăn, Triệu Dạng là người giỏi nhất về trinh sát, che giấu và võ nghệ.
Phủ ngự thân vương.
Tiết Tuân nhận được giấy tin do Triệu Dạng phóng tới, lập tức đi vào trong phòng ngủ giao cho Nguyên Trăn.
Nguyên Trăn liếc nhìn nó, thần sắc chẳng có chút dao động vo thành một cục rồi ném nó lại cho Tiết Tuân, đưa mắt nhìn Nhạn Quy vẫn còn đang nhắm mắt, nói: “Bên phía Bắc Điện Quốc sao rồi?”
“Với năng lực của Thư Nhiên, bôn ba ngày đêm, một nắng hai sương, chắc không tới nửa tháng là có thể mời được quốc sư Bắc Điện Quốc.”
Nguyên Trăn khẽ gật đầu, rồi bảo Tiết Tuân lui xuống.
Nguyên Trăn ở trước mặt hoàng đế nói là đến làng cổ ở núi Ô Nha tìm thần bà, thực chất là đi tìm quốc sư Bắc Điện Quốc.
Đương nhiên có mục đích không để cho người ngoài biết.
…
Hoàng hôn rực rỡ, mây đỏ như lửa, ngày mai thời tiết rất tốt.
Nhưng mà trước khi chưa đến hồi kết, thì không thể tùy ý trông mong, chủ quan tưởng tượng ra một chuyến xuất hành suôn sẻ.
Sau bữa tối. Một đôi phu phụ đến vương phủ của ngự thân vương. Đôi phu phụ này không phải ai khác, mà chính là cha mẹ của Nhạn Quy.
Xảy ra sự việc lần này, phu phụ Nhạn Hồng nào có tiện ra ngoài, chỉ đành đợi màn đêm buông xuống, trên đường không còn bóng người, mới dám đặt chân tới của phủ ngự thân vương.
Phủ ngự thân vương dường như liệu được bọn họ sẽ tới, vừa tới trước cửa, Tiết Tuân đã đứng đợi ở đó, nghênh tiếp bọn họ vào phủ như khách quý.
Nhạn Hồng được yêu mến mà thấy trong lòng lo sợ, cố nặn nụ cười khách sáo đi theo Tiết Tuân vào trong.
Khi hỏi con gái mình ở đâu, có được câu trả lời là trong phòng ngủ của vương gia, Nhạn Hồng đang đi đột nhiên khựng lại, bắt đầu trở nên thận trọng.
“Ha ha, trai gái tụi nó…”
Nhạn Hồng vô cùng thẹn thùng, lại không thể nói rõ, suy cho cùng đó cũng là người tôn quý nhất của Đại Kỳ ngoại trừ thánh thượng.
“Thụ thụ bất thân?” Tiết Tuân cảm thấy không cần phải tránh hiềm nghi, lập tức vạch trần.
Dọa cho Nhạn Quy khắp người đều là mồ hôi, lau cũng chẳng kịp.
“Ha ha, Tiết tiểu đệ nói đùa rồi, làm gì có chuyện đó.” Nhạn Hồng vả mặt tự phủ nhận lời vừa rồi của bản thân.
Nhạn phu nhân bình tĩnh hơn Nhạn Hồng một chút, dẫu sao bà ấy cũng đã sớm biết chuyện con gái mình thích ngự thân vương rồi.
Trưởng bối với vãn bối, bà ấy thật sự không tin mấy lời hoang đường kia.
Tiết Tuân thầm vui trong lòng, thấy Nhạn Hồng đại nhân không ra dáng quan bèn thân thiện đáp: “Nhạn đại nhân đừng khẩn trương, vương gia và lệnh ái không giống như những gì truyền ra bên ngoài đâu, bọn họ tôn trọng lẫn nhau, sẽ không làm chuyện quá giới hạn, chỉ là… ”
“Chỉ là cái gì?”
Những lời này quả thật có thể kích động lòng người, một bên là vương gia, một bên là người của vương gia, nhà họ Nhạn ông ta thật sự không thể đắc tội!
Vẻ mặt của Tiết Tuân trở nên nghiêm túc, nói ngắn gọn chuyện xảy ra trên người Nhạn Quy cho Nhạn Hồng phu nhân biết.
Để họ chuẩn bị trước, tránh để vào đó kinh động tới vương gia.
Hắn không nói chuyện bị dính vu thuật ra, chỉ nói chuyện tự vẫn sau khi chạy khỏi phủ vương gia.
“Cái gì!”
Tiết Tuân nói ngắt đầu bỏ đuôi, nhưng lại càng dễ khiến người ta hiểu lầm.
Phu phụ Nhạn Hồng lúc đầu vốn định khuyên con gái quay về phủ Tự Vương, đã gả làm phu thê rồi, thì phải nên an phận, giúp chồng dạy con, cả đời cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhưng bây giờ, hai phu phụ đều như sắp khóc, lòng đau như cắt, cũng không hàn huyên thêm với Tiết Tuân, tự mình xông vào phòng ngủ của ngự thân vương.
Lúc này, họ cũng chẳng quan tâm đến tôn ti lễ giáo nữa, con gái bảo bối mới là quan trọng nhất.
Nếu như Nguyên Chính Tự không phải vương gia, Nhạn Hồng đã rút thắt lưng ra mắng cho một trận tại chỗ rồi.
Ngày ngắn đêm dài, trời đã dần chuyển tối.
Sự xuất hiện của phu phụ Nhạn Hồng khiến căn phòng nặng nề càng thêm vài phần bi thương.
Nguyên Trăn được giáo dưỡng rất tốt nên biết nhường vị trí để đôi phu phụ đó tới thăm nom.
Một bên cổ được băng bó rất kỹ, nhưng vải băng vẫn nhuốm một ít màu đỏ nhạt, có thể nhìn ra, vết thương không bình thường.
Nhạn Hồng chỉ có một trai một gái, cực kỳ yêu thương, đặc biệt là con gái bảo bối của ông ta, ở buổi thu yến ông ta chỉ dẫn theo Nhạn Quy là biết rồi.
Người cha già cảm thấy không ổn, bèn kéo lấy tay thê của ông ta, nghẹn ngào nói: “A Kiều, từ khi nào mà Liên Liên của chúng ta phải chịu tội như thế?”
Nhạn phu nhân bình tĩnh hơn ông ta rất nhiều, lau đi những giọt nữa mắt mơ hồ, cũng chẳng đau buồn mấy, vỗ vỗ lưng chồng mình, nói: “Yên tâm, có vương gia ở đây, con gái sẽ không sao mà.”
Người ta không biết, còn tưởng là bị đổi vai cho nhau rồi.
Nếu Nhạn Quy tỉnh dậy, nhất định sẽ nghĩ, cha, thứ mà con từng chịu còn đau đớn dày vò hơn gấp trăm lần, cho nên cái này chẳng là gì đâu, các người đừng đau buồn quá.
Không biết nàng có nghe thấy tiếng nói bên ngoài hay không, nhưng có một giọt nước mắt chậm rãi từ khóe mắt rơi xuống khăn gối.
Nguyên Trăn cứ chăm chú nhìn Nhạn Quy đột nhiên phát hiện ra, ánh mắt trầm xuống, bỗng chốc có ý muốn đuổi Nhạn Hồng ra ngoài.
Không ngờ một đại lão gia như Nhạn Hồng, lại khóc lóc như thế, đúng là ảnh hưởng tới Nhạn Quy tịnh dưỡng.
Hửm?
Nguyên Trăn dường như đã có một phát hiện lớn.
Hắn đứng một bên rũ mắt xuống nhìn Nhạn Hồng, trầm giọng hỏi: “Biệt danh của lệnh ái là Liên Liên?”
Đối diện với câu hỏi của quyền quý, Nhạn Hồng bất giác gật đầu: “Đúng vậy! Lúc nhỏ con bé hay khóc, mặt đỏ bừng, nhìn thấy rất là đáng thương, nên mới có nhũ danh như thế.”
Nói rồi, sắc mặt Nhạn Hồng đột nhiên nghiêm túc hẳn đi, đứng dậy đi đến trước mặt Nguyên Trăn, sau khi hành lễ, nói: “Vương gia, có thể giúp được Liên Liên chúng thần không?”
“Giúp gì?”
“Giúp nó hòa ly!”
Sau cuộc nói chuyện, ngoại trừ Nguyên Trăn, sắc mặt của mấy người trong nhà đều thay đổi.
Nhạn phu nhân run rẩy nhìn Nguyên Trăn, không biết hắn sẽ trả lời như thế nào.
Hôn nhân là do ngự thân vương định ra, bọn họ muốn hòa ly, còn là cháu trai của ngự thân vương, nghĩ thế nào thì cơ hội cũng rất mỏng manh.
Đây chẳng phải là chính tay vả vào mặt ngự thân vương sao? Chính miệng nói với hắn, chúng ta bất mãn ngài chỉ hôn như thế, là ngài hại con gái chúng ta, ngài phải bồi thường…
Nguyên Trăn nhướng mày, lập tức bước tới cạnh chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, ánh mắt màu trà liếc nhìn Tiết Tuân, Tiết Tuân vội vàng qua đó rót trà cho hắn.
Hắn cầm chén trà màu trắng ngọc, lặng lẽ thưởng thức.
Nhất thời chẳng nói gì.
Bầu không khí vẫn yên ắng, chỉ còn lại tiếng tim nến phập phùng.
Phu phụ Nhạn Hồng căng thẳng đến mức nghẹn họng.
Nhạn phu nhân lo lắng nhìn chồng mình, rồi lại nhìn Nguyên Trăn, đứng cùng hàng với Nhạn Hồng, tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Vương gia, tướng công chàng không phải phủ định ý của ngài, chúng thần cũng không có tư cách đó, xảy ra chuyện như thế, người làm cha mẹ chỉ mong sau này con gái được bình an mà sống thôi. ”
“Đúng rồi, tháng trước Liên Liên có nói, cả đời này nó chỉ có hai tâm nguyện, một là bảo vệ người nhà, một là chăm sóc cho ngài.”
Vừa dứt lời, Nhạn Hồng kinh ngạc quay đầu lại nhìn phu nhân mình, vậy mà ông ta lại không biết chuyện này, không ngờ Liên Liên của ông ta lại nói những lời thân mật như thế, bảo vệ gia đình, nhưng tại sao lại còn có tâm nguyện đi chăm sóc ngự thân vương chứ?
Bởi vì trà nóng, đôi môi mỏng hồng nhạt đỏ như son đỏ, khóe miệng hai bên hơi nhếch lên, để lộ tâm trạng rất tốt, nhưng hắn vẫn không trả lời.
Nhạn phu nhân cũng không biết, có hai tâm nguyện này, Nguyên Trăn sẽ đích thân bảo vệ cả đời.
Khi đó, phu phụ Nhạn Hồng đều cúi đầu, chỉ biết ngự thân vương này thật sự rất khó nói chuyện, nhưng có thể hiểu được, bản thân chuyện này cũng không dễ xử lý.
Nhạn phu nhân nhấp môi, đột nhiên quỳ xuống trước ngự thân vương, tiếp tục nói: “Chỉ cần ngự thân vương có thể giúp Nhạn Quy lần này, sau đó ngài có yêu cầu gì, Nhạn gia chúng thần dù có vào chỗ dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan.”
Ánh mắt của Nhạn Hồng cũng đồng tình, liền quỳ xuống, nói: “Vào chỗ dầu sôi lửa bỏng, đến chết không từ.”
Nguyên Trăn quay đầu lại khẽ liếc Tiết Tuân, nói: “Nhạn chính khanh, đứng dậy rồi nói.”
Tiết Tuân nhận được tin, vội vàng tiến lên dìu phu phụ Nhạn Hồng đứng dậy.
Sau đó, hắn quay sang hai người Nhạn Hồng và nói: “Hôn nhân giữa Nhạn Quy và Tự Vương là do bệ hạ sắc phong, bách quan chúc phúc, hòa ly đâu có đơn giản như thế.”
Sắc mặt Nhạn Hồng tái nhợt, giống như trời sập: “Thế phải làm sao đây? Chỉ cần có cách, Nhạn Hồng dù có hi sinh tính mạng quyết làm cho được.”
Vẻ mặt của Nguyên Trăn có chút bình tĩnh, tuấn diễm xuất trần, không gì có thể làm khó, hắn điềm nhiên nói: “Chuyện hòa ly bổn vương có thể giúp, nhưng các ngươi phải ngăn cản Nhạn Quy đi tìm Tự vương.”
Phu phụ Nhạn Hồng sửng sốt, mi mắt đều hiện lên vẻ khó tin: “Ý này của vương gia là cho dù Liên Liên lấy cái chết minh giám, vẫn phải đi tìm Tự vương?” Nhạn phu nhân không thể tin được, con gái bà ấy ra sao, bà ấy còn không rõ à? Đối với Tự vương cũng chỉ là đấu đá quyền thế, nữ nhi ngây thơ, nàng đối với hắn vẫn chưa phải là tình yêu.
Nhạn Hồng buồn bã nói: “Liên Liên nhà ta đã yêu sâu đậm như thế rồi sao?”
Nhạn phu nhân chẳng thèm nhìn ông ta, sau đó nhìn về phía Nguyên Trăn, nói: “Vương gia, tại sao lại thế?”
Nguyên Trăn đương nhiên có chuyện khó thể nói ra, chỉ nói: “Tính cách lệnh ái chân thành lương thiện, tôn trọng lễ nghĩa, đã gả làm vợ người, sợ là không làm được chuyện trái với lẽ thường như thế. ”
Đúng, Liên Liên rất ngoan.
Hai mắt Nhạn Hồng đỏ hoe, kiên định nói: “Ngự thân vương yên tâm, chuyện này giao cho hạ quan, quyết không để nó đi gặp Tự vương.”
Nguyên Trăn khẽ gật đầu, che giấu sự sắc sảo trong đôi mắt nâu dưới cặp lông mày đậm.
“Sau khi lệnh ái khỏe lại, bổn vương sẽ đích thân đưa về Nhạn phủ.”
Phu phụ Nhạn Hồng xúc động không thôi, bái tạ rồi nắm tay rời khỏi.
Dưới ánh trăng lơ lửng, đêm càng thêm lạnh lẽo.
“Vương gia, ngài về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ta trông chừng.” Ninh Mạch tập trung trên người Nguyên Trăn, thúc giục hắn rời đi.
Hiện tại phòng ngủ của Nguyên Trăn đã bị Nhạn Quy chiếm giữ, hắn chỉ có thể đến phòng phụ, một nơi nghỉ mà hạ nhân có thể tiện chăm sóc chủ tử.
Trong vương phủ rộng lớn này, không phải không có căn phòng khách nào có chất lượng tốt, tuy nói có Ninh Mạch ở đó, nhưng hắn vẫn không an lòng.
Khiến hắn không an lòng không phải vì y thuật của Ninh Mạch, mà là vu thuật trên người Nhạn Quy, sợ hắn không bảo vệ nàng một phút, thì người con gái đó sẽ tự mình rời khỏi, đi tới phủ Tự Vương.
Trời đêm tĩnh lặng, trong không gian quạnh quẽ cho dù là chiếc lá rơi cũng có thể nghe thành tiếng.
Người con gái ngưỡng mộ trong lòng đang mang vết thương ở phòng bên cạnh, Nguyên Trăn căn bản không thể chợp mắt được.
Khi tỉnh dậy sau cơn mơ, thì nghe thấy tiếng Nhạn Quy từ phòng bên truyền tới.
Nghĩ rằng mình đã tỉnh, hắn vội vàng đứng dậy mặc chiếc áo choàng lớn, đi đôi giày lông cáo tinh xảo, vào phòng ngủ chính.
Ninh Mạch dựa vào lưng ghế, gáy ngủ say sưa.
Nguyên Trăn lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó đến trước giường.
“A! Vương gia, sao ngài dậy rồi?” Ninh Mạch đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, như bị ném vào trong động băng, run rẩy mở mắt ra, liền thấy trước mặt mình có thêm một người.
Nguyên Trăn giơ tay ra hiệu hắn im lặng, hắn vội vàng câm miệng, không gian lập tức yên ắng đi, chỉ có tiếng Nhạn Quy thì thào.
“Vương gia, cầu xin ngài cứu nó, nó vẫn còn nhỏ… Đừng, mọi chuyện đều là lỗi của ta, cứ nhắm vào ta.”
“Không, không thể nào, vương gia sao có thể tuyệt tình như thế… các người, các người không được chết yên.”
“Ta chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, cầu xin các người tha cho ta, đừng ép ta…”