Đúng lúc hắn cũng muốn hồi báo với vương gia chuyện ngày hôm nay, sau khi Nhạn Quy an toàn vào phủ, hắn liền lắc mình rời đi.
Đợi đến khi Nhạn Quy đến, Nguyên Trăn đã biết chuyện đã xảy ra.
Đôi mắt nâu kia nhìn bánh ngọt mà Nhạn Quy đang cầm trên tay một cách dịu dàng, tràn ra vài phần sắc thái áy náy.
Hắn lại không phái người đi bảo vệ Nhạn Quy nên suýt chút nữa để nàng bị bắt nạt.
Suy nghĩ đến Triệu Dạng đã bị bại lộ, không thể để mắt tới Lâm Chỉ Uyển nữa, dứt khoát để Triệu Dạng bảo vệ Nhạn Quy.
Những người khác trong phòng đã lui ra ngoài, chỉ còn lại đôi nam nữ.
Nàng bước đến trước thư án, đặt chiếc bánh ngọt trên tay trước mặt đối phương, nói: “Bánh vừa mới mua trên phố, ăn rất ngon!”
Nàng không nói chuyện gặp rắc rối khi mua bánh với người đàn, vẻ mặt còn vui vẻ nói chuyện với hắn, mặt mũi nam nhân nhu hòa nhưng lại hơi nghiêm túc: “Mua cho ta sao?”
Nhạn Quy xấu hổ gật đầu: “Vâng.”
“Sau này đi ra ngoài, thì gọi ta cùng đi.”
Hả!
“Hoàng thúc nhiều việc phải làm, bây giờ Nhạn Quy đã làm phiền rồi, sao có để người đi cùng ta.” Nhạn Quy không muốn làm như vậy, hơn nữa đợi khi vết thương lành lại, nàng muốn trở về Nhạn phủ.
Không đến mấy ngày nữa.
Nam nhân nhìn thấu suy nghĩ của nàng, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, không chút thay đổi dịu dàng nói: “Nàng không cần trở về Nhạn phủ. Nàng đã từng nói muốn chăm sóc bản vương.”
Thật sao?
“Không tin có thể hỏi mẫu thân nàng.”
Hóa ra, nàng thật sự như Lâm Chỉ Uyển nói, đã phản bội Nguyên Chính Tự trước?
Nàng còn hứa hẹn như vậy với ngự thân vương, khi tân hôn lại tự mình rời đi, phương hướng chạy trốn cũng là ngự thân vương phủ.
Tại sao nàng lại bỏ rơi ân nhân cứu mạng của mình để chăm sóc một người mà nàng không nên chăm sóc.
“Khụ khụ!”
Bên tai truyền đến tiếng ho của nam nhân, khiến Nhạn Quy bừng tỉnh, nàng đã hiểu, nhất định là hoàng thúc trong bữa tiệc mùa thu đã chỉ đường cho nàng, sau khi biết được hắn thân mang bệnh nan y, liền lấy lòng cảm kích để chăm sóc hắn.
Trong phủ hoàng thúc một vị nữ bộc cũng không có, thực sự cần một nữ nhân ở bên cạnh.
Bây giờ lại cứu nàng tự hại mình, trong lòng Nhạn Quy thở dài, nàng quá vô dụng, sao lại nợ ân tình nhiều như vậy, còn liên quan đến hai người, nàng phải trả như thế nào?
“Trước tiên hãy ngoan ngoãn ở lại.” Nguyên Trăn nói
Nhạn Quy cân nhắc một lúc, sau đó gật đầu: “Được.”
Báo đáp ân huệ này trước đã!
Dù sao, nàng đã gả cho Nguyên Chính Tự, sau này có chính là thời gian.
“Vậy hoàng thúc có thể chuẩn bị một phòng ngủ khác cho ta được không? Dù sao cũng là của người.”
Nguyên Trăn mỉm cười, rất hài lòng với quyết định của nữ tử: “Được rồi, tòa viện đối diện thư phòng kia nhìn thấy không? Sau này nàng sẽ sống ở đó.”
Nghe vậy, Nhạn Quy quay người lại và nhìn ra khung cửa sổ của thư phòng, quả nhiên có một tiểu viện nhỏ độc lập đối diện, ngói đen tường trắng và những chiếc lá hạnh đong đưa, một ngôi nhà trang nhã.
“A, viện này còn chưa có tên sao?”
Khi giọng nói vừa dứt, nam nhân đã đến bên cạnh nàng, chưa được sự đồng ý của nữ tử, đã nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng đi ra ngoài.
“Về sau ở đây sẽ không có người ngoài, nàng đặt tên cho nó đi!”
Ánh sáng lưu động trong đôi mắt xinh đẹp, ý của hoàng thúc là sau này ở đây chỉ có nàng ở thôi sao?
Nhạn Quy bị lời nói của Nguyên Trăn chọc cười, cũng không chú ý tay mình vẫn đang bị nam nhân nắm: “Hoàng thúc đừng nói đùa, sau này phải lấy vương phi, ta sao có thể đặt tên, nếu như bị vương phi tương lai biết, nhất định sẽ ghen.”
Làn gió thu quất vào mặt, đúng là có chút đâm khiến người ta lạnh, ngày này sắp bước vào mùa đông rồi.
Lại là một mùa đông nữa, vương phi của hắn, không phải đã ở đây cùng hắn ngắm nhìn những năm tháng trôi qua và sự thay đổi của bốn mùa rồi sao.
Nguyên Trăn khẽ cười, êm dịu như đàn, đặc biệt dễ nghe, cũng thể hiện tâm trạng tốt của hắn.
“Hoàng thúc cười cái gì?” Nhạn Quy buồn bực, vương phi ghen, hắn vui vẻ như vậy sao?
“Ha, cười dáng vẻ vương phi ghen vì bản vương sẽ đáng yêu như thế nào.”
“…” Nhạn Quy nhất thời im lặng.
Thật là một nam nhân kỳ lạ.
“Vậy thì không đề tên nữa, ta không muốn hại nàng ấy ghen, rồi bị người cười nhạo.”
Nói xong, nàng muốn đi vào, mới phát hiện ra tay mình đang bị người kia nắm chặt, nhất thời không đi được, liền muốn rút tay mình ra.
“A!”
Nhưng giây tiếp theo, lại bị nam nhân dùng lực khéo léo kéo lại, lại đụng vào lồng ngực của nam nhân.
Hương thuốc quen thuộc trong lồng ngực rộng lớn xộc vào mũi khiến nàng đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
Hai tay nàng hạ thấp xuống ngực, muốn đẩy ra.
Nhưng lại nghe thấy nam nhân phía trên cười nhẹ, tựa như trêu chọc nói: “Nhạn Nhi thích nhào vào lòng bản vương như vậy sao?”
Hắn cũng không quá dùng lực, chỉ là nhẹ nhàng kéo, theo lý chỉ cần lùi lại vài bước là xong, nhưng không ngờ lại ngã vào.
Nhạn Quy bị nói xấu hổ đỏ mặt.
Cả khuôn mặt đỏ như tôm bị luộc, nàng quýnh lên ngay tại chỗ, thật là nói càn cái gì, không biết còn tưởng nàng cố ý.
Nàng không lưu lại, đẩy ra khỏi vòng tay của nam nhân, oán trách liếc nhìn rồi nói: “Ta đi đây.”
Một giây tiếp theo, lại thấy nam nhân “khụ”, mấy tiếng liên tiếp, có vẻ rất khó chịu.
Sắc mặt nữ tử vừa mới đi được hai bước đột ngột thay đổi, vội vàng xoay người đi đến vỗ lưng nam nhân, quan tâm nói: “Hoàng thúc vẫn ổn chứ?”
Giọng nói ong ong vang lên trong chiếc khăn lụa trơn: “Không, không sao.”
Nhạn Quy khó chịu muốn chết, đôi mắt mơ hồ chứa đầy hơi nước: “Nhất định là vừa rồi đã đụng phải người, sau này đi đường phải cẩn thận một chút.”
Thấy nữ tử tựu trách như vậy, nam nhân không muốn trêu chọc nàng nữa, đưa tay xoa đầu nữ tử: “Không sao, chúng ta đi đề chữ đi!”
Nhạn Quy đâu còn chú ý đến những thứ khác, trực tiếp đáp: “Được.”
Vừa nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của nam nhân, tiếp tục nói: “Hoàng thúc nói đúng. Từ nhỏ ta đã như vậy, thường xuyên bị ngã.”
Hai người tiếp tục đi về phía sân đối diện.
Nam nhân liếc mắt nhìn nữ tử, chợt nắm tay nàng nói: “Sau này, sẽ do bản vương dắt, sẽ không ngã nữa.”
Đây…
Nhạn Quy lại nhất thời không nói lời cự tuyệt.
Sau đó lại nghe thấy nam nhân hỏi: “Thường bị ngã sao?”
Nhạn Quy gật đầu nhỏ: “Đúng vậy, lúc nhỏ ta thường bị xô đẩy, về sau không biết có phải bị ngã quen hay không, khi đi lại rất dễ vấp ngã.”
Nữ tử vô tâm nói, nhưng nam nhân lại đột nhiên nở một nụ cười nhẹ.
Hắn dường như đoán được ai đã bắt nạt nữ tử như vậy, hỏi thẳng: “Lâm Chỉ Uyển?”
Nhạn Quy sửng sốt một chút, nhận ra nam nhân đang nói là người xô đẩy, có chút không tự nhiên gật đầu, cảm giác như đang mách lẻo.
Vội vàng giải thích: “Chỉ là lúc còn bé, lớn lên đỡ hơn.”
Trong lòng nam nhân cười mỉa mai, sau khi lớn lên ngày càng tệ mới đúng.
“Tiểu nha đầu không cần nói dối, ở Đại Kỳ này không có chuyện gì mà bản vương không biết.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạn Quy lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, đó là cảm xúc kẻ yếu sùng bái kẻ mạnh: “Hoàng thúc lợi hại như vậy sao?”
Nguyên Trăn cười không trả lời, bọn họ đã đến trước viện.
“Trên đường đến đây, có nghĩ ra tên viện yêu thích nào không.”
Sắc mặt Nhạn Quy đột nhiên sụp đổ, nàng quan tâm nam nhân bên cạnh, quên không nghĩ tên.
Đầu nhỏ vội vàng chuyển động, một lúc sau, vẻ mặt sáng ngời, nói: “Mộng Quy viện.”
“Có ý là gì?” Thật ra Nguyên Trăn rất hài lòng, hắn chỉ muốn biết nữ tử từ đâu nghĩ ra cái tên này.
Nàng lắc người, véo vành tai, ngượng ngùng nói: “Cầu cho vương phi tương lai có thể mơ thấy ngôi viện này, nhanh chóng trở thành nữ chủ nhân của vương phủ này, như vậy vương gia sẽ không cô đơn nữa.”
Bên cạnh hắn cũng có một nữ nhân chăm sóc hắn.
“Như vậy, Nhạn Quy có thể không cần chăm sóc ta nữa, đúng không? Đây là coi bản vương là gánh nặng sao!”
Không ai có thể tưởng tượng được đường đường là một vị vương gia lại nói ra những lời như thể bị người khác bỏ rơi như vậy, Nhạn Quy chỉ là mong ước đơn thuần, nhưng không nghĩ lại làm tổn thương đối phương.
Nàng vội vàng xua tay phủ định: “Không, không phải, ta không cho là như thế. Vậy, vậy thì không gọi bằng tên này nữa, nghĩ lại lần nữa.”
Vừa nói, nàng lại bắt đầu động não, nam nhân đối diện nhìn bộ dạng gấp gáp của nữ tử, đáy lòng vui vẻ vô cùng: “Không cần nghĩ nữa, Mộng Quy, Mộng Quy, mơ thấy Nhạn Quy, bản vương rất hài lòng.”
“Hả, cái này…” Nhạn Quy nhất thời không biết nên đáp lại thế nào, sao lại mơ thấy nàng rồi, xem ra đặt cái tên này quả thực không tốt!
Đang nghĩ ngợi, bàn tay nhỏ lại bị nam nhân kéo, sau đó cơ thể cũng bị kéo trở về.
“Đi viết biển.”
Khi hai người đi đến thư phòng, đã có một tấm biển lớn đặt ngang trên thư án.
Nhạn Quy bị Nguyên Trăn kéo đến trước thư án, trực tiếp trợn tròn mắt.
Cái này, cái này xuất hiện từ khi nào, lúc nãy đi ra ngoài cũng không có!
Nhạn Quy trợn tròn mắt nhìn chằm chằm tấm biển gỗ dùng chất liệu thượng hạng trước mặt, nói: “Hoàng thúc sớm đã biết ta cần đổi chỗ sao?”
Nam nhân không trả lời, mà đem mực đã mài sắn đưa cho Nhạn Quy, nói: “Nàng tới đây.”
Nhạn Quy “Ồ” một tiếng, nhận lấy, bắt đầu vung bút.
Đáp án nàng đợi cũng đến: “Biển hiệu đã chuẩn bị xong từ mấy ngày trước, chính là tìm cơ hội để nàng tới đề chữ.”
Ngòi bút chưa ngừng, nàng liền một mạch viết ba chữ Mộng Quy viện thanh tú lên tấm bảng, cũng như mực đen này, nàng đem chữ viết của mình viết trong ngôi nhà sâu thẳm bên trong này, tình cảm giữa hai người luôn sâu đậm cho đến lúc già không phai nhạt.
Sau khi hoàn tất, nàng mới kinh ngạc nói tiếp: “Là Nhạn Quy may mắn rồi?”
“Không, là chúng ta nghĩ giống nhau.”
Đây cũng không biết có được coi là lời tỏ tình không, nhưng Nhạn Quy cảm thấy vô cùng vui sướng.
Nàng đỏ mặt, đặt bút xuống, nghiêng đầu nói sang chuyện khác: “Chữ này thế nào?”
“Rất đẹp.”
Không biết là khen chữ đẹp hay là khen người viết chữ đẹp, nhưng Nguyên Trăn luôn biết tiểu nha đầu này tài cao, nét thư pháp càng là cá tính đặc sắc.
Nếu là nam nhân, nét chữ của nàng nhất định được săn đón.
Từ xa xưa nữ tử đều ở sâu trong hậu viện, tạo nghệ cầm kì thi họa lại càng ít người biết đến, có thể được người khác tán dương như vậy, Nhạn Quy rất vui.
Đến giọng nói cũng trở nên ngọt ngào dễ nghe: “Hoàng thúc cảm thấy được là được. Cái này phải treo trên cửa viện, nếu xấu bị người khác nhìn thấy, lại làm mất mặt hoàng thúc.”
Nguyên Trăn cầm tấm biển lên thổi mực, sau đó lại kéo nữ tử ra ngoài, bước đi thong thả. Đây là lần đầu tiên sau hơn mười năm qua hắn nhảy cẫng lên vui sướng khi đi dạo.
“Không, cho dù viết xấu, cũng có tư cách để treo lên.”
“Cái này không tốt đâu!”
“Không sao, ngự thân vương phủ, không có người ngoài vào, đặc biệt là sâu trong đình viện này.”
Hóa ra là như vậy, nàng còn tưởng cho dù chữ nàng có xấu, hoàng thúc cũng không chán ghét.
“Đương nhiên, cho dù người ngoài nhìn thấy, vậy cũng không sao. Dù sao đó cũng là chữ mà bản vương yêu thích. Ai dám nói xấu?”
Chữ bản vương thích, không hiểu sao, lồng ngực của Nhạn Quy bắt đầu đập dữ dội không thể kiểm soát, cảm giác như sắp phá tan lông ngực nhảy ra.
Chữ của nàng hắn rất thích, cho dù rất xấu.
Nàng có tài đức gì mà được ngự thân vương của Kỳ Quốc ưu tú như đối đãi đặc biệt chứ, nàng thật sự không thể phụ sự ưu ái này, nàng nghĩ, nàng sẽ yên tâm ở lại cho đến khi hắn không cần nàng nữa mới thôi.
…
Khi Diệp Tu Di đến, đã là nửa đêm.