• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt hạnh của Nhạn Quy sáng lên, không ngờ Chiến Thần ở trên chiến trường năm xưa lại là một thanh niên rất đẹp có suy nghĩ tinh tế và tấm lòng yêu thích hoa cỏ như vậy.

“Khụ!”

Một tiếng ho nhẹ bỗng nhiên vang lên làm cho Nhạn Quy vội vàng thu hồi lại suy nghĩ. Nàng chạy lên phía trước rồi ân cần nói: “Vương gia còn chưa khỏe hẳn nên đừng làm công việc vất vả này!”

Nói xong, nàng đặt hộp đựng thức ăn trên tay xuống, tiến lại gần và lấy một cái xẻng nhỏ.

Nữ tử đột nhiên chạy tới, mùi thơm cơ thể quen thuộc kia của nàng trong lúc vận động lại bay đến mũi của nam nhân.

Bàn tay mảnh khảnh thon dài vẫn chưa buông ra nên đôi bàn tay mềm mại đó cứ như vậy mà cầm thật chặt năm ngón tay đang cong cong của nam nhân.

Nhiệt độ cơ thể hòa vào nhau.

Không khí lập tức im lặng, không có ai động đậy.

Nhạn Quy khó hiểu mà ngẩng đầu lên, muốn lên tiếng nhắc nhở lần nữa nhưng không ngờ lại đối diện với một đôi mắt sâu đang nhìn nàng chằm chằm. Họ gần gũi đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau..

Nhạn Quy sững sờ nhìn người ở trước mặt, lông mày rậm, mắt sâu, sống mũi cao thẳng, làn da nhẵn nhụi đến mức không nhìn thấy được lỗ chân lông đang trắng bệch bởi vì bị bệnh, đặc biệt là đôi môi mỏng với đường cong rõ ràng có màu đỏ như son.

“Ực” Không biết tiếng nuốt nước bọt của ai, khiến cho cả người Nhạn Quy cảm thấy khô nóng, hai má đỏ lên.

Bàn tay mềm mại giống như bị điện giật mà sắp hất văng ra nhưng nam nhân lại chủ động bỏ tay ra trước.

Tiếp theo, bỗng nghe thấy hắn nói những lời mang ý nghĩa sâu xa: “Tiểu nha đầu, đừng có coi thường ta.”

Sau đó, hắn liếc mắt sang một bên, hơi tiến lên nửa bước, cầm lấy hộp đựng thức ăn trên mặt đất lên và hỏi: “Cái gì đây?”

Nhạn Quy cầm trong tay cái xẻng nhỏ đang ở gần chậu hoa hải đường, âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi đột nhiên nghe thấy câu hỏi, nàng không phản ứng kịp, liền lắp bắp nói: “Ta, ta, ta, ta mang cho chàng một chút đồ ăn nhẹ.”

Nghe vậy, nam nhân lập tức mỉm cười.

Một lúc sau mới nghe thấy hắn nói một cách không rõ ràng: “Tại sao nhìn thấy bản vương lại khẩn trương như vậy? Cũng đúng thôi, ở bên ngoài đều truyền tai nhau rằng bổn vương là người hung ác, nham hiểm, tàn nhẫn và giết người không chớp mắt.”

Những lời nói này có thể coi như đã lập tức chữa khỏi chứng nói lắp do hấp tấp của Nhạn Quy. Nàng giương răng múa vuốt giống như một con mèo nhỏ bị giẫm vào cái đuôi: “Vương gia đừng có tin vào những chuyện vớ vẩn ở bên ngoài. Tất cả đều là những lời đồn bậy bạ do nghe những chuyện sai sự thật. Ta biết rất rõ Vương gia là người như thế nào. Vừa rồi ta không phải khẩn trường mà là có chút nóng nảy nên mới đột nhiên nói lắp mà thôi.”

Nguyên Trăn hơi nhướng mày, cầm hộp đựng thức ăn được chế tác tinh xảo đi đến bàn đá ở trong sân, vén tấm phủ ở trên, đôi môi mỏng chậm rãi nói ra câu nghi vấn: “Chuyện vớ vẩn ư?”

Nhạn Quy quay người đi theo và nói tiếp: “Đương nhiên, Vương gia không quan tâm đến cơ thể đang bị bệnh mà xuống nước cứu người đã đủ để chứng minh những chuyện đó là vớ vẩn rồi.”

Nhìn vào bên trong hộp đứng thức ăn chứa đầy những món yêu thích của mình, nam nhân nhìn nàng đang cầm cái xẻng một cách cứng ngắc với ánh mắt phức tạp. Sau đó hắn vén áo ngồi xuống, cầm một miếng lên ngửi và nói ra một câu mang hai ý nghĩa: “Làm sao nàng biết?”

Mùi đất ẩm ướt thoang thoảng ở trong không khí, Nhạn Quy cắm chiếc xẻng nhỏ xuống đất rồi bước nhanh về phía Nguyên Trăn.

Nhìn thấy Nguyên Trăn cắn một miếng bánh mận, nàng hỏi với đôi mắt tràn đầy vẻ mong muốn có được đáp án: “Ăn ngon không?”

Nguyên Trăn nhai mấy miếng, thản nhiên nhìn nữ tử với ánh mắt muốn có được câu trả lời nhưng không nói câu gì.

Nhạn Quy mím môi, có hơi ngượng ngùng, đành phải trả lời câu hỏi của hắn trước.

“Ta tất nhiên biết rất rõ ràng Vương gia là người như thế nào nhưng lý do vì sao thì ta tạm thời không thể nói được. Về phần cái bánh này, trong bữa tiệc thu, ta nhìn thấy chỉ có bánh ở trước mặt Vương gia là không giống với của chúng ta.”

Dứt lời, một đôi mắt to tràn đầy tươi cười nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuyệt đẹp của nam nhân, dáng vẻ của của nàng vừa dịu dàng vừa mong đợi giống như đang nói: Thế nào? Ta thông minh đúng không?

Điều này khiến cho nam nhân đột nhiên nhớ lại cái ngày mà hắn mới gặp nàng. Khi đó, nàng cũng nhìn hắn với ánh mắt mong đợi như vậy, nhưng điều khác biệt so với hiện tại chính là chỉ cần vô ý thì sẽ làm cho đôi mắt trong suốt như hồ nước đó tràn bờ đê.

Và hiện tại, hắn dám chắc chắn rằng, chỉ cần hắn khen nàng một câu thì đôi mắt tưởng chừng như biết nói này sẽ lập tức sáng ngời như một bầu trời đầy sao.

Nguyên Trăn đặt chiếc bánh mận xuống, mở miệng định nói cái gì, nhưng lại chợt nghe thấy tiếng ai đó báo cáo từ cửa sân:

“Gia, Đại hoàng tử muốn được gặp người.”

Trong chớp mắt, sắc mặt của nam nhân trở nên lạnh lùng, giống như người đến là một vị khách không mời vậy.

Điều này làm cho Nhạn Quy cảm thấy khó hiểu. Mối quan hệ giữa hai người này lẽ ra phải hòa hợp mới đúng chứ, vì khi cứu nàng, nếu họ không ở cùng nhau thì cũng không thể lập tức đưa nàng ra ngoài được.

Nhìn người thiếu niên đang chậm rãi từ ngoài cửa đi tới, Nhạn Quy đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Nàng chợt nhớ ra một việc là mấy ngày trước, đối phương đã nói muốn lấy nàng với Hoàng thượng, nếu một lúc nữa hắn hỏi nàng nghĩ như thế nào thì nàng nên nói gì đây?



Phủ Tướng quân.

Ở một chỗ sâu trong rừng trúc, một bóng dáng màu xanh đỏ xinh đẹp đang múa kiếm.

Mỗi lần chém ra đều thể hiện sự tàn nhẫn và đâm trúng vào trung tâm lá trúc.

Những chiếc lá bị chém rách phủ kín trên mặt đất, rồi được gió thổi xoáy lên, bay lơ lửng trong không trung.

Lúc này, phía xa có một người thanh niên nhanh chóng đi tới rồi ghé vào một nhà hoàn đang đứng đợi ở một bên.

Sau khi cả hai thầm thì một lúc, người thanh niên kia giẫm trên những chiếc lá mà rời đi.

Lâm Chỉ Uyển nhìn lướt qua, thu kiếm lại rồi hỏi: “Đình Diệp ca ca đi rồi sao?”

Nhạc Vận gật đầu, vẻ mặt không chút thay đổi nói: “Vâng, sáng nay đúng là đã mang quà tặng đến Nhạn Phủ. Cũng may là hồ ly tinh kia đã đi ra ngoài nên mới không gặp Đại hoàng tử. Tiểu thư, chúng ta không thể ngồi chờ được nữa. Nếu nữ nhân kia đồng ý thì có thể đã quá muộn rồi. ”

“Keng!”

Lâm Chỉ Uyển đột nhiên ném thanh kiếm trong tay đi khiến cho thanh kiếm đâm vào một cây trúc ở đối diện, sau đó nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Đình Diệp ca ca đang đợi ở Nhạc Phủ sao?”

“Không có, ngài ấy đã đến phủ Ngự Thân Vương rồi.”

Lâm Chỉ Uyển suy nghĩ một chút, sau đó liền đi ra ngoài, giữa đôi lông mày tràn đầy vẻ âm mưu: “Ngươi lập tức đi hỏi Quỷ Bà rằng tại sao vu thuật mà bà ta dạy lại không có tác dụng. Còn ta sẽ đến phủ Ngự Thân Vương.”

Câu nói cuối cùng của nàng ta làm cho Nhạc Vận sợ hãi đến mức suýt nữa thì quỳ xuống, Nhạc Vận vội vàng khuyên nhủ: “Không được đâu tiểu thư! Người cũng biết nếu phủ Ngự Thân Vương này không cho phép vào thì không được vào. Ai vi phạm thì sẽ chết, cho dù có thân phận và địa vị cao đến mức nào. Hơn nữa, Ngự Thân Vương là một người tàn bạo và nham hiểm, nếu hắn ức hiếp thì người cũng không thể làm gì được hắn? ”

Nghe vậy, Lâm Chỉ Uyển bỗng nhiên nở nụ cười kiêu ngạo, nàng ta nhìn lên nhìn xuống dáng người xinh đẹp của mình rồi nói: “Dù gì cũng là nam nhân, mà còn là một nam nhân chưa từng có nữ nhân nên làm sao hắn có thể nhẫn tâm ra tay với ta chứ?”

Nhạc Vận che miệng, vẻ mặt nàng ta vui vẻ và hớn hở, giống như vô cùng tin tưởng vào sức hấp dẫn của tiểu thư nhà mình.



Trên đường ngựa xe đi lại như nước và tiếng la hét của những người bán hàng không ngừng vang lên.

Nhạn Quy hơi cúi đầu, đi bên cạnh Nguyên Đình Diệp. Nàng không biết phải nói cái gì, trên trán thậm chí còn đổ mồ hôi.

Lúc này, sắc mặt của nàng lộ ra vẻ ấm ức, hoàn toàn giống với Nguyên Trăn khi biết được rằng Đại hoàng tử đến.

Nàng khẽ thở dài một hơi, sau đó oán giận mà liếc nhìn đôi giày của Nguyên Đình Diệp, trong lòng tràn đầy tức giận.

Nếu như hắn không tới thì Vương gia cũng sẽ không ra lệnh đuổi khách. Nàng còn chưa được nhìn Vương gia ăn những chiếc bánh ngọt do chính tay nàng làm.

Đây là nàng đã tự học với một nữ đầu bếp. Mặc dù nàng rất có tài nấu ăn, không mất nhiều thời gian đã có thể học xong, và cũng nhận được sự khẳng định của mẫu thân, nhưng dù sao thì nàng làm vì Vương gia nên đương nhiên không thể thiếu lời đánh giá của hắn được.

Mục đích của chuyến đến thăm đột ngột này của Đại hoàng tử là cái gì vậy?

Vương gia bảo bọn họ trở về trước, hắn không nói cái gì mà lập tức đồng ý và còn nhiệt tình muốn đưa nàng trở về nhà.

Nàng đang lo lắng không biết phải đối phó với Đại hoàng tử như thế nào. Nếu như để cho bọn họ về cùng với nhau thì không phải là đúng ý hắn sao.

Nhạn Quy không muốn, cực kỳ không muốn.

Nàng vội vàng nhìn về phía Nguyên Trăn với ánh mắt cầu xin giữ nàng ở lại.

Nhưng không ngờ đối phương giống như hoàn toàn không phát hiện ra, hắn lạnh lùng nói: “Vậy làm phiền Đại hoàng tử chăm sóc tốt cho tiểu nha đầu này.”

“…”

Bây giờ Nhạn Quy khó có thể trốn thoát hai huynh đệ này, nàng vừa mới tránh được một người thì một người khác lại tới. Nàng cực kỳ không muốn như vậy, nhưng nếu đây là đến từ sự quan tâm của người đã cứu mạng nàng thì Nhạn Quy cũng đành phải thỏa mãn ý muốn của hắn.

Được rồi, đưa về thì đưa về, nhưng tại sao phải đi bộ chứ?

Đường đường là Đại hoàng tử nhưng lại không có xe ngựa khi ra đường sao?

Nhạn Quy gãi đầu, tốc độ bước chân của nàng vô thức trở nên nhanh hơn.

Vốn là đi ở bên cạnh nhau, nhưng Nguyên Đình Diệp đột nhiên di chuyển, hắn bước lên phía trước vài bước và tìm đề tài để nói chuyện.

“Nhạn muội muội, muội có việc gấp cần phải về nhà sao?”

Nhạn Quy vẫn cúi đầu, dáng vẻ không muốn nói chuyện, nàng cười gượng hai tiếng: “Ha ha, đúng vậy!”

Nguyên Đình Diệp cao hơn Nhạn Quy một cái đầu, bởi vì nàng cúi đầu nhìn xuống đất như vậy nên khiến cho Nguyên Đình Diệp vô thức khom lưng để hỏi.

Nhìn từ xa, họ giống như một đôi tình nhân, một người đang nói đùa, còn một người thì cúi đầu xấu hổ. Hình ảnh này vô cùng tuyệt đẹp.

Nguyên Đình Diệp tự động bỏ qua sự xa cách của nữ tử và hỏi với vẻ dịu dàng khác thường: “Tại sao Nhạn muội muội lại ở chỗ hoàng thúc của ta?”

Khi biết rằng Nhạn Quy đã đến phủ Ngự Thân Vương từ sáng sớm, cho dù có bình tĩnh đến thế nào đi nữa thì Nguyên Đình Diệp cũng không thể khống chế được sự kinh ngạc trong lòng, khuôn mặt của hắn cũng lộ ra vẻ khó hiểu.

Điều đầu tiên mà hắn nghĩ đến là nữ tử đã biết ai là người đã cứu mình.

Không nói thêm lời dư thừa nào, hắn đã lên xe ngựa và vội vàng đi đến phủ Ngự Thân Vương.

Cho đến khi hoàng thúc vừa nhìn thấy hắn đến và liền ra lệnh đuổi khách thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết rằng hoàng thúc đang tạo cơ hội cho mình cho nên liền ngoan ngoãn đưa nữ tử này rời đi.

Tuy nhiên, Nguyên Trăn vốn không thích gặp người khác nhưng lại đồng ý gặp mặt Nhạn Quy. Điều này khiến cho Nguyên Đình Diệp có chút lo lắng nên hắn muốn hỏi cho rõ ràng.

Nhưng hắn không bao giờ nghĩ đến là nữ tử đang ở bên cạnh này vậy mà lại thẳng thắn, không kiêng nể cái gì mà trả lời: “Ta biết ai đã cứu ta. Ta đến chỗ hoàng thúc của ngài tất nhiên là để trả ơn rồi.”

Nàng đã biết hết rồi, khuôn mặt còn nét trẻ con của nàng đang dần dần trở nên trắng bệch, khóe môi khẽ run lên và ngập ngừng nói: “Ngày đó, ừm…”

Rốt cuộc vẫn phải hỏi vấn đề này.

Nàng không đủ khả năng để gây chuyện với hoàng thất, nhưng nàng cần phải hành động một cách quyết khoát, nếu không thì sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối.

Nhạn Quy cắn răng, nàng rốt cuộc ngẩng đầu lên rồi nghiêng sang một bên và nói: “Nhạn Quy cảm ơn Đại hoàng tử đã thiên vị, nhưng mà…”

“Vù!”

Một con dao găm không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện, đằng đằng sát khí phóng về phía Nhạn Quy.

Là hoàng tử, Nguyên Đình Diệp cũng không quá mạnh, nên khi con dao găm sắp đâm tới thì hắn mới phát hiện ra.

Hắn đang định hét lên một tiếng “Cẩn thận” và đẩy Nhạn Quy ra.

Thì cả người đã bị chủ nhân của một tiếng “cẩn thận” khác kéo sang một bên.

Hắn không thèm nhìn xem ai là người kéo mình mà quay đầu đi tìm Nhạn Quy, nhìn thấy nàng đang ôm đầu và ngồi xổm trên mặt đất.

Lúc này, Nguyên Đình Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bên tai liền nghe thấy giọng nói của một nữ nhân khác: “Đình Diệp ca ca không sao chứ?”

“Chỉ Uyển! Làm sao nàng…”

Còn chưa hỏi hết câu thì hắn lập tức liếc thấy có một vài thích khách đeo mặt nạ đang tiến đến.

Nguyên Đình Diệp kinh ngạc, định quay người để đi bảo vệ Nhạn Quy.

Nhưng không ngờ, Lâm Chỉ Uyển lại dùng sức kéo hắn đi về phía một phương hướng khác: “Đình Diệp ca ca, chúng ta mau đi thôi, ở đây rất nguy hiểm.”

Năng lực của hắn không tốt bằng Lâm Chỉ Uyển, nên trong chớp mắt không tránh thoát được. Khi thấy người trong lòng sắp bị đâm, hắn bất chấp tất cả mà bỏ tay của Lâm Chỉ Uyển ra rồi lao về phía Nhạn Quy.

Nhìn mu bàn tay đang đỏ lên của mình, Lâm Chỉ Uyển tức giận đến mức toàn thân run lên. Đôi mắt nàng ta đỏ bừng và nhìn về phía Nhạn Quy với ánh mắt tràn đầy sát khí.

Nàng ta nhanh chóng bay lên phía trước và rút kiếm ra ngăn cản. Nhưng dù nàng ta phản công thế nào thì không những thích khách không bị thương mà Nguyên Đình Diệp cũng không có cách nào để thuận lợi đến bên cạnh Nhạn Quy.

Đối mặt với những thích khách hung ác, Nhạn Quy hoàn toàn không thể né tránh. Nàng cố gắng trốn tránh nhưng ngay giây tiếp theo, nàng đã rơi vào tay kẻ địch. Một kiếm chém xuống và máu tươi bắn tung tóe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK