Nhạn Cát vẫn chưa trở về, bởi vì phải ở lại cùng thái tử, cho nên vẫn luôn ở trong cung cùng hắn, hôm nay lại là đại điển lập thái tử, càng cần hắn ở bên cạnh hầu hạ.
Sau khi Nguyên Đình Diệp trở thành thái tử, lòng ham muốn chiếm hữu Nhạn Quy càng tăng cao giống như chức vị của hắn vậy.
Là thái tử của Đại Kỳ, đế vương tương lai, một nữ nhân mà mình yêu cũng không có được, còn là cửu ngũ chí tôn gì chứ.
Nhạn Quy ôm lòng thấp thỏm bất an suốt cả một đêm không ngủ.
Sáng sớm, khi trời tờ mờ sáng, Nhạn Quy đã thức dậy thu dọn một phen, đến Thăng Diệp Lâu.
Ở kiếp trước, đệ đệ nàng chính là ở đây giao tính mạng của mình cho Lâm Chỉ Uyển và tên nam nhân đó.
Nhạn Cát không về nhà, nàng chỉ có thể dùng cách ngu ngốc ở lại đây ôm cây đợi thỏ.
Nàng không thể ước lượng chính xác thời gian sự việc xảy ra, suy cho cùng sau khi trùng sinh, thời gian của mấy sự kiện này đều bị loạn hết.
Hành vi kỳ lạ của Nhạn Quy khiến Triệu Dạng đang âm thầm bảo vệ cho nàng cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn định nói tin tức này cho vương gia biết.
Không lâu sau, Nguyên Trăn nhận được thông báo từ Tiết Tuân rằng Nhạn Quy đã đến Thăng Diệp Lâu từ sớm, không biết đang đợi gì, nhìn ánh mắt rất là nôn nóng.
Nguyên Trăn cải trang, cũng âm thầm đến Thăng Diệp Lâu.
Nhạn Quy đang ngồi tựa bên cửa sổ đại sảnh tửu lâu, thuận tiện để nàng có thể phát hiện ra vấn đề kịp thời.
“Cô nương có để ý tại hạ ngồi ở đối diện không?”
Giọng nói quen thuộc, Nhạn Quy nhanh chóng thu lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, thấy đó là một khuôn mặt xa lạ, sững sờ một hồi, mới nhỏ giọng hỏi: “Là vương gia sao?”
Nàng cảm thấy trên thế giới này không thể tìm ra người thứ hai có giọng nói hay giống như vương gia vậy, Nhạn Quy khẳng định như thế, cho dù có tháo từng lớp mặt nạ xuống không nhìn thấy được dung mạo thật sự, nàng cũng phải hỏi thử.
Nam nhân đối diện bỗng dưng ngây người, không ngờ Nhạn Quy lại thông minh như vậy, cũng rất vui vì sự tự tin của nữ tử.
“Nàng ở đây làm gì thế?” Nguyên Trăn không phủ nhận, tiếp tục hỏi.
“Đợi đệ đệ Nhạn Cát của ta, hai ngày nay nó sẽ tới đây, hơn nữa Liễu Thành cũng sẽ tới.”
“Để làm gì?”
“Nhạn Cát sẽ làm tổn thương hắn, cuối cùng còn vì thế mà bỏ cả tính mạng.”
Đôi mắt sâu thẳm của nam nhân hơi nheo lại, hắn không ngạc nhiên vì sao Nhạn Quy lại biết chuyện chưa xảy ra, nhưng lại cảm thấy không vui vì chuyện sắp sửa xảy ra: “Là chủ ý của ai?”
“Lâm Chỉ Uyển và Nguyên Chính Tự.”
Nguyên Trăn không khỏi “hừ” một tiếng, thầm nói sẽ hỏi thêm về chuyện này, rõ ràng kẻ thù bây giờ của Nhạn phủ cũng chính là đôi phu thê đó.
“Nàng định làm như thế nào?”
“Tất nhiên là ngăn cản rồi.”
Nguyên Trăn không đồng ý, lắc lắc ngón tay với nàng, sau đó tiến lại gần, nói nhỏ: “Chuyện này không vui đâu, bọn họ đã thích hại người như thế, thế thì để bọn họ tự nhận trái đắng đi.”
Nữ tử không khỏi trừng to mắt, che miệng nhìn nam nhân đối diện, một lúc sau mới nói: “Sao vương gia không kinh ngạc tại sao ta lại biết trước chuyện chưa xảy ra?”
Nam nhân khẽ mỉm cười, rót đầy trà cho Nhạn Quy, chớp mắt nói: “Đương nhiên là tin tưởng vô điều kiện rồi.”
“Nếu ta chỉ đang nói bậy thì sao?”
“Vậy thì ta cũng bậy cùng nàng, có gì mà không được chứ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần ửng đỏ, nàng hít sâu một hơi, sau đó nằm ra bàn, nói nhỏ với hắn: “Cách vừa rồi của chàng thật sự khiến ta rất hài lòng, thế bây giờ chúng ta làm gì?”
“Theo ta vào nhã gian ngồi, ở đây có Triệu Dạng canh chừng, tới hay không hôm nay chúng ta coi như tiêu khiển đi.”
Nhạn Quy nhếch môi cười, cùng Nguyên Trăn rời đi.
Nhạn Quy lo lắng đi theo nam nhân đó, dần dần biến mất không dấu vết.
Thậm chí nàng còn chắc chắn, đệ đệ A Cát sẽ không có chuyện gì.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ đôi khi thực sự hiệu quả, đã đến giờ ăn trưa.
Nhạn Cát bị kéo đến Thăng Diệp Lâu.
Bây giờ Nhạn Cát có thể nói là đại hồng nhân bên cạnh thái tử, người muốn nịnh bợ kéo quan hệ cũng không phải ít.
Hai ngày qua vì chuyện lập thái tử mà Nhạn Cát cũng vô cùng bận rộn, mọi chuyện xong xuôi, Nguyên Đình Diệp mới thả cho hắn ra.
Ban đầu Nguyên Đình Diệp giữ Nhạn Cát bên cạnh là vì Nhạn Quy, thời gian lâu dần mới phát hiện con người Nhạn Cát làm việc rất có năng lực, suy nghĩ thấu đáo, không cần phải tốn công sức nói nhiều thì đã có thể nghe hiểu được lời hắn, hoàn thành mọi chuyện một cách hoàn mỹ.
Một người như vậy, có vị lãnh đạo nào mà không yêu mến.
Người kéo Nhạn Cát tới đây chính là bạn đồng môn của Nhạn Cát.
Địa vị của hai người cũng chẳng kém nhau bao nhiêu, một người có cha làm Hồng Lô Tự Khanh, một người có cha là Quang Lộc Tự Khanh, bởi thân phận là đồng học cùng thái tử, khiến địa vị của Nhạn Cát ở tuổi này đã lên như diều gặp gió.
Hai người ngồi ngay chỗ khi nãy Nhạn Quy vừa ngồi, không lâu sau, Liễu Thành mặc một chiếc áo choàng đen, được nhiều người bao quanh đi về phía này.
Nhạn Cát nhìn sang thấy đó là Liễu Thành, sau khi nhìn bọn họ đi vào một căn phòng, thì thu ánh mắt lại.
Bởi vì là bằng hữucủa thái tử, cho nên ở trong cung thường xuyên nhìn thấy Liễu Thành, từ lúc Nhạn Quy nói hắn phải tránh xa Liễu Thành ra, cho dù Liễu Thành có tới tìm hắn nói chuyện, hắn vẫn giữa thái độ lạnh lùng, qua loa vài tiếng rồi chạy.
Khi Liễu Thành đến, đương nhiên cũng phát hiện Nhạn Cát đang dựa vào một góc cửa sổ, bởi vì đám người xung quanh, cho nên hắn cũng không tiện đến tìm Nhạn Cát nói chuyện.
Hắn cảm thấy bản thân rất kỳ lạ, tiểu tử đó rõ ràng chẳng mấy quan tâm hắn, thậm chí còn có chút xích mích, nhưng bản thân càng muốn đi tìm hắn nói chuyện.
Hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu, hắn tự hỏi chính mình đâu có từng làm chuyện gì có lỗi với hắn, sao lại không thích hắn như vậy,
Tên tiểu tử mặt non nớt này, trông thì có vẻ vô hại, không ngờ toàn thân lại mọc đầy gai nhọn, hắn thật sự muốn nhổ hết đống gai đó ra, để hắn nhìn lại bản thân, nói cho hắn biết hắn không phải là người xấu.
Sau khi đương sự của chuyện này đều tập hợp đầy đủ, phía Nhạn Quy cũng nhận được tin tức.
Nàng nhìn sang nam nhân bên cạnh, tạm thời khống chế cơn dao động trong lòng.
Chẳng mấy chốc, Nhạn Cát đã bị bạn học đi cùng chuốc uống rất nhiều rượu, tửu lượng của hắn không tốt, uống mấy ly như thế, không say mới là lạ.
Nhưng để hắn không bị chuốc say hoàn toàn, lại bỏ thêm một loại bí dược có thể khiến người ta sản sinh ra ảo giác.
Không biết bạn học đã nói gì với hắn, Nhạn Cát đột nhiên đứng bật dậy, lấy một bình rượu đi về phía nhã phòng của Liễu Thành.
Trong lòng Nhạn Cát vô cùng tức giận không chỗ trút ra, “rầm” một tiếng hắn một cước đá bay cửa phòng, cảnh tượng khiến người ta khá là lúng túng.
Liễu Thành đó trái ôm mấy cô phải ôm mấy nữ nhân, sắc mặt mấy nữ nhân đó đỏ ửng dường như sắp ứa máu.
Nhạn Cát hét lên một tiếng, “cẩu tặc” rồi lao về phía Liễu Thành.
“Choang!”
Chiếc sứ bỗng chốc vỡ tan, đập vào đầu Liễu Thành giống như hoa ở địa ngục đang nở rộ, kèm theo vài giọt máu rơi xuống.
Khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn.
Ba người đi cùng nhìn thấy kẻ ra tay là hồng nhân bên cạnh thái tử, sợ hãi không dám manh động.
Sau khi Nhạn Cát uống rượu thì vô cùng mạnh, đập vào đầu Liễu Thành rồi còn lấy những bình rượu có trên bàn đập vào nửa thân dưới của hắn ta.
—— Đều là nửa thân dưới rước họa, phế mi rồi, xem mi còn có thể ức hiếp dân nữ nữa hay không.
“Loảng xoảng!”
Chai rượu bất ngờ rơi khỏi tay hắn và rơi xuống đất.
Sau đó, có tiếng vật nặng ngã trên đất vang lên vài tiếng bịch bịch, không biết từ khi nào, mà những người trong nhã gian đã ngất đi hết.
Một lúc sau, Đại Lý Tự dẫn theo một đám người xông vào trong.
Không biết là ai tung tin, người trước mới gây chuyện, người sau liền ập tới.
Đồng học đó từ sau khi Nhạn Cát đi vào trong nhã gian thì đã rời khỏi, không biết đi đâu.
Chỉ có Nhạn Cát và đám người Liễu Thành bị dẫn đến Đại Lý Tự.
Bởi vì Liễu Thành là nhi tử của thừa tướng, lại bị trọng thương, nên được phá lệ đưa về phủ thừa tướng.
Chuyện đích tử Nhạn phủ đả thương đích tử của phủ thừa tướng đã nhanh chóng truyền ra ngoài.
Nhạn Hồng sợ đến mức cái mạng già cũng khó giữ, cau mày nói: “Hai đứa con nhà ta sao mạng lại khổ như thế, một đứa gả cho người không thuộc về mình, một đứa vô duyên vô cớ đánh người ta bị thương.”
Còn là đích tử của thừa tướng, lần này phải làm sao đây.
Nhạn phu nhân nói chuyện này cho Lý Quý Phục, hi vọng ông ta có thể giúp nghĩ cách.
Nhạn Quy và Nguyên Trăn bên này cũng đã bắt đầu đi nước cờ tiếp theo.
“Đứa con ngoài giá thú đó của Hồng Lô Tự Khanh thế nào rồi?” Nguyên Trăn hỏi Tiết Tuân bên cạnh.
“Đã bị Triệu Dạng đưa đến Đại Lý Tự rồi.”
“Rất tốt.”
Hóa ra người bạn học kia vừa mới ra khỏi Thăng Diệp Lâu thì đã bị Tiết Tuân đưa đến chỗ Nguyên Trăn.
Đối diện với câu hỏi của Nguyên Trăn, hắn ta khai hết toàn bộ.
Nguyên Trăn nói, nếu đến Đại Lý Tự nói hết mọi chuyện ra, hắn sẽ không truy cứu tội lỗi mà người đó phạm phải.
Đối tượng là Nguyên Trăn, người đồng học kia nào dám có suy nghĩ bất chính, đảm bảo sẽ đi làm chứng cho Nhạn Cát.
Vẻ mặt già nua của Liễu thừa tướng tỏ vẻ đau xót, con trai mà mình yêu quý nhất lại bị đánh thành thế này, dù thế nào ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho Nhạn phủ.
Liễu thừa tướng tức giận đùng đùng đi vào hoàng cung, cầu xin hoàng đế chủ trì công đạo cho nhi tử của ông ta.
Phía Nguyên Đình Diệp cũng nhận được tin tức, rao tin Nhạn Cát đánh người là chuyện không thể nào, hắn cũng đích thân đến chỗ hoàng đế.
Nguyên Chính Tự vẫn đang đợi đồng học đến tranh công, sẵn tiện gán cho hắn cái tội sợ tội tự sát, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy người đâu, khiến Nguyên Chính Tự cảm thấy vô cùng hoang mang, mọi chuyện có thể đã vượt tầm kiểm soát của y.
Thật ra kiếp trước, mọi người đều biết Nhạn Cát có thể là bị người ta hãm hại, toàn bộ nhân chứng đều chết hết, cộng thêm vết thương nặng của Liễu Thành, dường như liệt cả nửa người, chứ đừng nói là duy trì nòi giống.
Sự sỉ nhục lớn như vậy, không giết người đó thật sự khó yên mối hận trong lòng Liễu thừa tướng.
Có Liễu thừa tướng và thái tử hai người hợp lực thêm dầu vào lửa, chuyện này đã bị đưa đi xa tới mức dường như ai động vào người nấy chết.
Chẳng mấy chốc, bên Đại Lý Tự đã đưa ra kết quả, là nhi tử của Hồng Lô Tự Khanh bỏ thuốc cho Nhạn Cát, khiến hắn tưởng những người bạn bên cạnh Liễu Thành là những cô nương nhà lành bị ức hiếp, nên mới xảy ra chuyện đánh người.
Mà người gây ra chuyện này chính là ở phủ nhị hoàng tử.
Bây giờ Lâm Chỉ Uyển đang bị thương, nên chuyện này chỉ có thể do chính tay Nguyên Chính Tự làm, không lâu sau y bị người ta mời đến Đại Lý Tự.
Nhân chứng ở đây, bọc gói thuốc khiến Nhạn Cát mê man cũng ở đây, là giấy lụa mà quý tộc chuyên dùng, Nguyên Chính Tự hết đường chối cãi, bị giải vào ngục.
Nguyên Chính Tự chẳng phải người tốt gì, y lâm nạn, sao có thể buông tha cho Lâm Chỉ Uyển, chẳng mấy chốc đẩy hết tội cho Lâm Chỉ Uyển.
Lâm Chỉ Uyển cũng được đưa đến Đại Lý Tự.
Lâm Chỉ Uyển cũng không phải là người dễ đối phó, thà chết cũng không nhận chuyện này có liên quan đến mình, cho đến khi Nhạc Vận bị dẫn đến, khai gói thuốc kia là do tiểu thư nàng ta điều chế ra, mới tóm được cán nàng ta, nhốt vào đại lao.
Lâm Chỉ Uyển không ngờ được cuối cùng bản thân lại bại trong tay tâm phúc mà trước giờ mình luôn tín nhiệm.
Là nàng ta bất cẩn, sớm biết đối phương đang có ý muốn thay thế vị trí của mình, nên đuổi ả ta ra khỏi vương phủ từ lâu.
Có thêm Nhạc Vận, Nguyên Chính Tự được giảm nhẹ tội, nhưng vì là chủ mưu chuyện này, hoàng đế cũng muốn dẹp yên lửa giận trong lòng Liễu thừa tướng, nên thu lại phủ nhị hoàng tử, đày y tới quân doanh Bắc Cương rèn luyện.
Lại có Lâm tướng quân nhúng tay vào, tội của Lâm Chỉ Uyển cũng được giảm nhẹ, chỉ có điều hoàn cảnh trong ngục không tốt, ăn không ngon, sức khỏe giảm sút nghiêm trọng, chỉ mới hai ngày ngắn ngủi, nàng ta giống như biến thành một bà già chín mươi tuổi.
Khi Lâm tướng quân tới đón nàng ta, bị làm cho giật mình không dám nhận, kề kiếm sát cổ nàng ta, hỏi Lâm Chỉ Uyển đang ở đâu.
Lâm Chỉ Uyển bây giờ trông như thế này, làm gì còn dám gặp ai, đặc biệt nhìn thấy ánh mắt chán ghét của phụ thân, nàng ta tức giận đến mức muốn cắt cổ tự sát.
Cũng may Lâm tướng quân phản ứng mau lẹ, thu lại kiếm, nhưng trong ánh mắt của đối phương, ông ta cũng đã nhận ra được nhi nữ của mình.
Nguyên Chính Tự dẫn Nhạc Vận đến Bắc Cương, giáp giới với Bắc Điện, là nơi Nguyên Trăn từng ở.
Bởi vì Lâm Chỉ Uyển cũng là thê tử của Nguyên Chính Tự, cho nên cũng được đại quân đưa tới đó.
Lâm tướng quân có ý muốn giúp nhưng cũng không có cách nào, ai bảo bọn họ động tới miếng vảy ngược của Liễu thừa tướng chứ.