Đứng trước cửa công ty Đường Vân Thanh thấp thỏm lo lắng liên tục nhìn đồng hồ lớn trong hội trường, nếu y về trễ, mấy việc cần làm trong hôm nay coi như hỏng bét, nhất định phải nghĩ cách.
Ngay lúc đó, một chiếc xe thể thao màu đen bóng dừng lại trước cổng, thấy lạ y chăm chú quan sát.
Bên trong xe là Thiệu Đồng Bản, mở cửa xe tiến tới chỗ y ôn nhu mỉm cười "Hôm nay cậu có bận gì không?"
Trong phút chốc, trong đầu Đường Vân Thanh trống rỗng. Y ngây ngốc lắc đầu "Không có!"
Hắn gật đầu "Vậy theo tôi!" hắn nói rồi xoay người đi xuống mấy bậc thang phía trước, tim y đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bước đi theo hắn, đến lúc đi tới cửa xe, Thiệu Đồng Bản đột nhiên xoay người làm Đường Vân Thanh giật mình trợn tròn mắt.
Ngồi trong xe, nhìn cơn mưa nhỏ đang rơi chạm vào cửa kính lạnh băng, không biết hắn muốn đưa y tới đâu, tim đập thật nhanh, hơi thở thật khẽ, mồ hôi lạnh âm thầm lăn xuống, cảm giác này... giống như năm đó bị ông lão biếи ŧɦái hàng xóm sàm sỡ vậy.
Thấy y căng thẳng, hắn quay sang ôn nhu cười "Sao vậy? Tôi đâu thể ăn thịt cậu!"
Đường Vân Thanh ái ngại lắc đầu nhìn xuống đôi bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi của mình "Không có!"
"Đâylàđâu ?"
Đường Vân Thanh đặt câu hỏi trong đầu. Thật quen thuộc, mùi hương này...
Mùi biển...
Thiệu Đồng Bản mở cửa xe bước xuống đi vòng sang giúp y mở cửa, chiếc xe sau đó chầm chậm lăn bánh rời khỏi, khung cảnh bao la chỉ còn có hai người.
"Tại sao lại đưa tôi đến đây!" y thắc mắc.
Hắn suy tư thật lâu sau mới híp mắt lại nhìn ra xa xa nơi đường chân trời chạm với mặt nước biển "Tôi cũng không biết!"
Cả hai bắt đầu trầm mặc, Thiệu Đồng Bản bắt đầu suy nghĩ, từ trong im lặng thanh âm của hắn bật lên "Tôi cảm thấy nơi này là nơi duy nhất bản thân yêu thích ngoài tiểu trấn chỗ cậu ở!"
Ý hắn là thế nào? Đã nhớ ra mọi chuyện?
Thấy y nhìn mình, hắn cúi đầu hai vai khẽ run "Tôi cảm giác mình không còn yêu bạn gái của mình nữa!"
"Nên...?"
"Tôi lo lắng, cảm thấy mình càng ngày càng thích ở bên cậu, còn có cậu rất giống một người, một người mà tôi chưa từng biết đến, nghĩ tới đầu lại đau nhói, cả tim cũng vậy!" đôi vai run rẩy kia là hắn đang cười đấy sao?
Đường Vân Thanh thở dài "Ân... vậy... Nếu anh muốn chúng ta cũng có thể!"
Thiệu Đồng Bản ngước mắt bất ngờ nhìn y, trong đôi mắt vươn đầy tơ máu viền mắt ửng hồng "Nói có thể là có thể sao?"
"Anh..." lời chưa kịp nói đã bị hắn lao tới ôm chặt lấy "Cậu không cảm thấy như vậy rất kỳ quái sao!"
"Có gì gọi là kỳ quái? Chỉ cần anh muốn, tôi nguyện ý!"
"Vậy là cậu cũng có cảm giác như tôi!"
Y khẽ gật đầu, đôi môi mỉm cười đối diện hắn.
Thiệu Đồng Bản không biết, hắn có thể cùng người này yêu đương đến bao giờ, có lẽ hắn không thể cho y danh phận nhưng chỉ cần y đồng ý ở bên làm bạn với hắn, tiền bạc vật chất chỉ cần y nói thích hay không thích.
Còn tưởng sẽ êm đẹp như vậy, kỳ thực Đường Vân Thanh không ngờ tới có ngày hôm nay.
Thanh niên nhỏ nhắn chen lấn trong đám nhân viên của tập đoan Diamond hóng tin vặt, họ nói Thiệu Đổng chia tay bạn gái kết quả cô ta làm ầm lên.
Vừa nghe xong tin, y hớt hãi chạy về phòng, đột nhiên Noãn Bội Hà sắc mặt cực kỳ tệ lao ra, vừa nhìn thấy y lập tức liếc mắt nhìn chằm chằm.
Nếu không phải Thiệu Đồng Bản can ngăn, có lẽ y đã bị chấn thương ddến nhập viện, đôi giày cao gót nhọn như vậy...
Sau vụ việc đó, Đường Vân Thanh bị thôi việc vô cớ, rất nhiều tin đồn nhảm ầm ĩ cả một thời gian dài, số người trong công ty biết được sự thật lại chỉ có một đó là thư ký của Thiệu Đồng Bản.
Công việc mới của y là ở trong Thiệu gia phụ giúp Lưu tổng quản quản lý việc nhà, giao phó nhiệm vụ cho mấy cô hầu.
Người đem Đường Vân Thanh đặt vào trong mắt cũng chỉ có cô nhóc 17 tuổi Siêu Hựu Bạch vừa mới vào làm chưa đầy một tháng đã làm hỏng hết cái này đến cái kia, tất cả đều nhờ y đứng ra nói giúp.
Đám người kia nhìn y bằng nửa con mắt, khinh thường làm lơ, họ nói y biếи ŧɦái mặt dày, trước kia đại thiếu gia hẹn hò với Noãn tiểu thư là do y phá đám đến chia tay.
Mấy lời mày y cũng không mấy để trong lòng, mỗi khi rảnh rỗi lại xem hoạt hình, tối đến lúc hắn chưa về thì cùng với Tiểu Bạch lên sân thượng tâm sự ngắm trăng.
Cũng gần 2 tuần lễ, y chỉ ăn rồi dạo chơi sau đó lại ngủ, chẳng mấy chốc tăng lên hai cân.
Hôm nay, cảm thấy nhớ nhà, Đường Vân Thanh nhờ Lưu tổng quản bấm số gọi cho Thiệu Đồng Bản, y muốn nói cho hắn biết mình muốn rời khỏi một thời gian quay về tiểu thôn thăm nhà.
Hắn im lặng không trả lời, tới lúc y nghĩ tín hiệu đã mất, định cúp điện thoại hắn mới lên tiếng "Tôi đi cùng em!"