Các phóng viên của những tờ báo lớn nhỏ từ sớm đã đứng đầy trước lễ đường để xem sự kiện lớn lần này, Chủ tịch Diamonds hôm nay kết hôn, còn có công khai người tình đồng tính của mình sau biết bao nhiêu năm tháng chờ đợi, lần này là quang minh chính đại được chụp hình rồi viết báo chứ không phải lén lén lút lút núp vào góc nào đó theo dõi rồi chụp hình.
Lúc gặp "Cô dâu" ai đó đều giật mình mắt không có cách nào rời khỏi, cái vẻ mặt ngại ngùng đôi má ửng hồng so với nữ nhi không khác gì mấy chỉ là trông còn đẹp hơn vài phần, giống như tiên tử hạ phàm vậy, đám nhà báo ban đầu hiếu kỳ đến coi còn đoán già đoán non, có người cả gan chê đám cưới của Thiệu Đồng Bản cùng với Đường Vân Thanh là quái dị đáng ghê tởm, nhưng tính tới hiện tại, suy nghĩ đó cũng chạy đâu mất tiêu.
Hai vị Điển Tử Điềm và Chu Thiếu Lĩnh được mời tới làm phù rễ, vẻ mặt điển trai của Điển Tử Điềm trong dịp này được có cơ hội thể hiện ra cho người khác thấy. Cậu ấy cầm tay Đường Vân Thanh tiến vào trong lễ đường, trên tráng Thiệu Đồng Bản lặng lẽ chảy vài giọt mồ hôi, hắn không muốn bất cứ ai chạm vào người đó dù cho có là ai đi nữa, chỉ có thể một mình hắn làm vậy thôi, cuối cùng "cô dâu" cũng tới chỗ hắn, Điển Tử Điềm trao tray y cho hắn, Thiệu Đồng Bản lập tức mỉm cười tươi tắn thở phào nhẹ nhõm.
Vị cha sứ đứng ở giữa hai người đọc lời thề nguyện, một bên nói một bên lại chỉ lo nhìn nhau nên những lời đó sớm đã bị vứt đến phương nào, cho tới khi Chu Thiếu Lĩnh đứng dưới khẽ gọi "Vân Thanh ca, mau trả lời!"
Lúc này y mới giật mình thoát khỏi ánh mắt ẩn chứa nhu tình như nước của Thiệu Đồng Bản, thất thần hai má đỏ hồng ngại ngùng cúi đầu trả lời "Tôi đồng ý!"
Hắn nhịn không được đưa tay vuốt ve đôi má đó, khóe môi nhếch cao cả buổi chưa từng thả lỏng qua, rốt cục cũng tới phiên hắn trả lời câu "Tôi đồng ý!"
Hai người sau khi làm lễ xong, tới phần trao nhẫn chính thức, hắn thật ra đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi, chỉ có y là khi chạm vào chiếc nhẫn lạnh lạnh liền run rẩy đeo nhầm vào ngón giữa lại gỡ ra, nhắm thật lâu mới đeo trúng ngón tình nhân.
Hắn buồn cười nhưng cực lực nhẫn nhịn chỉ âm thầm trong lòng cười lớn, cái người này có phải là tên mà đêm qua hung dữ đe dọa hắn nếu không nghe lời thì hôm nay sẽ không kết hôn với hắn nữa không vậy?
Tới màn ném hoa cưới, đứng ngoài lễ đường, chân Đường Vân Thanh run rẩy đi trong tiếng vỗ tay náo nhiệt của hai hàng người phải nhờ hắn đứng phía sau đỡ lấy lưng mới có thể tránh khỏi té ngã.
Bó hoa ném vội, ngay sau đó cả hai chẳng ai quan tâm nó bay về phía nào mà chạy nhanh ra xe hoa đang đứng chờ, ngồi bên trong xe nghe tiếng thở hổn hển của nhau, còn có nhịp tim đập nhanh của đối phương cũng nghe rõ.
Thở xong, vô tình hai ánh mắt chạm vào nhau, hắn và y đồng thời bật cười, Đường Vân Thanh tựa đầu vào ngực Thiệu Đồng Bản cười đến híp cả mắt, hiện tại y không biết phải nói gì, cũng chẳng còn gì muốn nói nữa, cứ như vậy là tốt lắm rồi chẳng phải sao.
Hắn đưa tay mình nắm chặt lấy bàn tay của người đó, hết thảy diễn ra đều tốt đẹp, nhưng chỉ có trời mới biết rằng hắn đã lo lắng đến cỡ nào, tới nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, lạnh ngắt.
Nhiệt độ thấp nơi lòng bàn tay làm cho y lo ngại ngước lên nhìn hắn, Thiệu Đồng Bản mỉm cười rạng rỡ, toàn bộ tình yêu dồn vào trong lời nói, nhẹ nhàng chỉ để y nghe thấy "Không sao đâu, tất cả đều tốt đẹp!"
"Cảm ơn anh, Thiệu Đồng Bản!" y gật nhẹ đầu, hai má lại một lần nữa ửng hồng, cúi đầu nhìn bàn tay đang đeo nhẫn của mình, chiếc nhẫn màu bạch kim ở giữa và viên đá tinh xảo lấp lánh, hắn cũng có một chiếc giống như vậy, nghĩ tới đây kìm không được khóe môi cong lên hình vòng cung chứa đầy hạnh phúc.
Thiệu Đồng Bản xoa xoa đầu ái nhân, đặt một nụ hôn lên đó "Không cần gọi cả họ tên như thế đâu, còn nữa, chúng ta hiện tại đã là phu thê rồi, không cần cảm ơn như vậy! Biết không!"
"Ừm!" y ôn nhu im lặng trong lòng hắn để cho nam nhân này che chở, biết chắc rằng từ nay về sau dù có ra sao đi nữa sẽ có hắn bên cạnh bảo vệ y, chăm sóc cho y, vì đêm hôm trước hôn lễ hắn đã hứa như vậy...
Ngoài cửa kính xe, hình ảnh căn nhà lớn dần xuất hiện, hiện tại có lẽ cũng đã gần trưa rồi, hắn nói muốn ăn gì đó rồi đến tối mới tính chuyện kia, y đương nhiên đồng ý, chỉ sợ mới giờ này hắn đã đòi động phòng mới là đáng lo ngại.
Không lý nào Thiệu Đồng Bản lại biết điều và tiết chế giỏi như vậy, đương nhiên hắn có kế hoạch nhưng mà hắn đã lầm to, chính là người vợ mới cưới của hắn hoàn toàn có thể trong đêm tân hôn đạp hắn xuống giường nếu hắn dám quá phận.
Tình yêu mà, vợ chồng giận đầu giường hòa cuối giường, mà hắn với y so với mấy cặp khác còn yêu thương nhau hơn nhiều, vậy nên tên thê nô nào đó đã lẽo đẽo theo sau người vợ khó tính của mình xin lỗi chuyện đêm tân hồn làm quá trớn, còn vợ của hắn ta ngoài mặt lãnh đạm không quan tâm, nhưng trong lòng chưa từng để lỡ bất kỳ sắc thái nào của hắn. Có thể nói, đây chính là giận hờn có tổ chức, đáng để học hỏi.
- HOÀN -