• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Kết thúc trò cười này thì trời cũng ngả hoàng hôn.Ánh mặt trời buổi chiều tà chiếu lên cây anh đào và hai người Trần Tiểu Thiên, Bùi Hằng đứng cạnh đấy.Nàng ngượng ngùng cúi đầu tự miết ngón tay mình, không biết nên nói gì.Ngày đó viết kịch bản thì nhân vật Bùi Hằng là người nàng thích nhất, một người dịu dàng đẹp đẽ tựa ánh trăng.Hiện tại có thể gặp người thật khiến Trần Tiểu Thiên cảm thấy trái tim mềm mại của nàng đang rung động còn trong đầu thì loạn tưởng.Khác với vẻ ngượng ngùng của Trần Tiểu Thiên, Bùi Hằng mang dáng vẻ nghiêm túc, cả giận nói:- Ngày trước ta không thích cô, cũng bởi vì cô điêu ngoa tùy hứng, cố tình gây chuyện, không để tâm đến cảm nhận của người khác.

Nếu cô cố chối bỏ hôn ước giữa chúng ta, ép hôn thiếu quân Huyền Hổ bức người vào phủ thì cũng nên đối xử tử tế với hắn.

Không ngờ cô chứng nào tật nấy, chà đạp danh dự người khác dưới chân.Trần Tiểu Thiên nghe vậy thì thấy thật oan ức:- Không phải đâu..Bùi Hằng không đợi nghe hết lời của Trần Tiểu Thiên đã nói tiếp:- Hàn thiếu quân một người lẻ loi đơn độc ở rể Hoa VIên, không bạn bè không người thân, có thể thấy khủng hoảng biết bao tựa như đi trên tầng băng mỏng.

Cô..


thì quá ngạo mạn.

Ngay mai ta sẽ xin thành chủ, chính thức hủy bỏ hôn ước giữa hai người chúng ta, cô và Hàn thiếu quân..Bùi Hằng vừa quay đầu lại, bất ngờ thấy Trần Tiểu Thiên đang khóc.Thấy thế y liền bị chấn động trong lòng, không khỏi hỏi lại:- Cô khóc gì vậy?Trần Tiểu Thiên ôm lấy ngực nơi trái tim nhỏ bé của mình mà thương tâm đáp:- Ta cũng lẻ loi đơn độc một mình, không có bạn bè không có người thân, cha mẹ không bên cạnh, đến một người để nói chuyện cũng không có, mỗi bước đều hung hiểm phải dè dặt cẩn thận..

chỉ do ta muốn về nhà quá nên mới dùng đến hạ sách này..

ta rất thích huynh, huynh đừng mắng ta nữa, ta sẽ đau lòng..Bùi Hằng bối rối đáp:- Cô, cô nói gì vậy?Trần Tiểu Thiên bỗng tỉnh táo lại, vội vàng giải thích với Bùi Hằng:- Ta, ta nói là hôm nay ta vốn không muốn nhục nhã Hàn Thước..Bùi Hằng nhíu mày không hiểu hỏi:- Đưa đi so đấu với nhạc nhân Giáo phường ty mà không phải là lăng nhục à?Trần Tiểu Thiên biết mình đuối lý, chậm rãi cúi đầu xuống bày ra dáng vẻ nhận lỗi.- Thật xin lỗi.Bùi Hằng sửng sốt lần nữa, không khỏi kinh ngạc hỏi:- Cô nói gì cơ?Trần Tiểu Thiên vội vàng đáp:- Đều là lỗi của ta cả.- Cô..

nhận lỗi à? Sao cô lại có thể biết cúi đầu nhận lỗi được.Bùi Hằng khiếp sợ nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi lại.Lúc này y bối rối trong lòng, không biết phải làm sao.Còn trong lòng Trần Tiểu Thiên áy náy, thở dài một hơi, qua một lúc lại nói tiếp:- Ta hiểu cảm nhận của Hàn Thước, vừa tỉnh giấc đã thấy mọi thứ biến đổi, mờ mịt không quen một ai xung quanh.

Nói chuyện với người khác cũng thấy mệt mỏi, đến ăn bữa cơm cũng lo lắng có người hại mình.- Cô..Bùi Hằng bỗng nghẹn lời.Dáng vẻ Trần Tiểu Thiên sợ hãi nói tiếp:- Sống lại một đời không cẩn thận sẽ hỏng bét, không chỉ không thể quay về nhà mà không khéo còn bị vạn tiễn xuyên tim.Trần Tiểu Thiên thở dài một tiếng, có cánh hoa theo gió vương trên đầu vai nàng.


Bùi Hằng thấy vẩy chỉ lên vai trái của nàng.

Nàng quay đầu cúi xuống nhìn lên cánh hoa mà gạt nó đi.Nhưng lúc này Trần Tiểu Thiên bỗng dưng nhớ tới điều gì đó, vội nói:- Như vậy, ta đi thỉnh tội với Hàn Thước.Chuyện này phải ăn nói sao với Hàn Thước đây, với tính khí của hắn thì sau khi nàng về phủ khó tránh khỏi "máu tươi văng ba thước".Nghĩ tới đây, Trần Tiểu Thiên thầm than thở buồn bã trong lòng.- Không may quá..Bùi Hằng không biết được những suy nghĩ trong lòng Trần Tiểu Thiên, ngay lúc này lại càng ngạc nhiên.Nàng vừa mới xoay người dời đi liền trở về bày ra dáng vẻ mê muội mà bất an dặn dò Bùi Hằng:- Ta biết huynh ghét ta của ngày trước.

Nhưng giờ ta không giống như xưa nữa rồi, huynh đừng thất vọng về ta được không?Bùi Hằng bất đắc dĩ đáp:- Được..Lúc này Trần Tiểu Thiên mới tươi cười yên tâm mà rời đi.Mà sau khi nàng đi, gã tùy tùng theo hầu Bùi Hằng hiếu kỳ đến bên cạnh y và hỏi:- Công tử, ngài vừa nói từ hôn, Tam công chúa liền buồn bã, khẩn trương như vậy, đúng là mới thấy lần đầu đấy.

Những năm nay đã ai thấy qua Tam công chúa nhận lỗi đâu.

Vậy mà ngài ấy lại vì ngài mà nguyện ý đi xin lỗi Hàn thiếu quân.


Xem ra trong lòng Tam công chúa vẫn có ngài, ngài cũng đừng xin thành chủ hủy bỏ hôn ước nữa..Bùi Hằng sửng sốt một hồi lại nở nụ cười khổ.* * *Phủ Nguyệt Ly, cửa vào biệt viện.Dưới ánh trăng, Bạch Cập mặc quần áo màu đen dẫn đầu đám cung thủ chuẩn bị sẵn sàng, mai phục trên nóc nhà, tầm ngắm vào ngay cửa sân.Không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân vọng đến.Bạch Cập nhỏ giọng phân phó cung thủ xung quanh:- Chuẩn bị kéo cung, nhìn tay ta ra hiệu mà làm.Trần Tiểu Thiên lúc này xuất hiện ở cửa ra vào của biệt viện, chần chừ từng bước mà đi tới đi lui một hồi.Nàng không ngừng xoa tay, trong lòng khóc thầm tự hỏi phải làm sao bây giờ.Hàn Thước sẽ không giết nàng chứ..Mà trên nóc nhà lúc này đám cung thủ đều đang kéo căng dây cung mà nhắm thẳng vào hồng tâm là Trần Tiểu Thiên đang đi đi lại lại.Nàng tự động viên bản thân:- Trần Tiểu Thiên cố gắng lên, Hàn Thước này không phải là Hàn Thước kia, yên ổn sống chung với hắn là được, mày làm được mà.Nói xong Trần Tiểu Thiên nhìn gian phòng còn ánh nến của Hàn Thước, lấy hết dũng khí mà bước tới gõ cửa.Một lát sau vang lên giọng nói lạnh lùng của Hàn Thước:- Vào đi.Nghe vậy thì Trần Tiểu Thiên lấy tay đẩy cửa vang lên tiếng "két".

Cánh cửa mở ra đã thấy Hàn Thước ngồi trước ánh nến, vẻ mặt hắn tà mị đang nhìn chăm chú vào Trần Tiểu Thiên.Nàng thấp thỏm bất an đi tới.- Nàng đến đây làm gì?Sắc mặt Hàn Thước lạnh lẽo đến cực điểm.

Mà nàng thì khó xử, không biết nên mở miệng nói gì.Hàn Thước thản nhiên hỏi:- Tam công chúa tới đây đêm khuya còn muốn làm gì vậy? Lẽ nào thấy chuyện giáo phường ty lúc ban ngày chưa đủ à?Trần Tiểu Thiên lấy hết dũng khí bày ra bộ mặt lấy lòng mà nói với Hàn Thước:- Hàn Thước, Hàn thiếu quân, trước đây là ta sai, ta suy nghĩ không chu toàn, ta làm việc lỗ mãng, huynh đại nhân đại lượng tha thứ cho ta được không?Hàn Thước cười lạnh đáp:- Xin lỗi à, nàng thấy ta tin hả?Trần Tiểu Thiên vội vàng nói:- Huynh không tin thì ta chỉ còn một cách, hôm nay huynh mất mặt trước mọi người ở Giáo phường ty, suýt nữa bị người lột đồ phải không, ta bồi thường cho huynh.Nói liền làm luôn, Trần Tiểu Thiên bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, còn dư lại trung y trên người mà đứng trước mặt Hàn Thước.Hàn Thước không ngờ nàng lại làm như vậy, cả giận quát:- Nàng thật là, mặc dù dân phong Hoa Viên cởi mở, nhưng không có vô liêm sỉ như nàng.Trần Tiểu Thiên nghiêm mặt bước tới, không để tâm mà đáp:- Ta như vậy, coi như hai ta hòa nhau nhé.Hàn Thước nổi đóa, đập bàn:- Làm sao giống nhau được.Nghe vậy khiến Trần Tiểu Thiên ngẩn người một hồi mới phản ứng lại được, liền vội vàng gật đầu đáp:- Ồ đúng vậy, hôm nay huynh bị mọi người vây xem, thế thì bây giờ ta sẽ ra đường lớn mà chạy một vòng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK