Hàn Thước vô cảm chỉ khẽ cười đáp:- Ta thấy Tam công chúa vô cùng giỏi, nhất là chiêu giả heo ăn thịt hổ cực kỳ lợi hại.Trần Tiểu Thiên giương mắt nhìn Hàn Thước, nghẹn họng cả buổi không thốt thành lời.Ước chừng nửa khắc thời gian trôi đi, nàng mới ấp a ấp úng mở miệng:- Chuyện này..
chúng ta cũng coi như là như nhau.Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng, đôi mắt hai người nhìn nhau nhưng đều chứa mục đích riêng.Hàn Thước giả vờ cười nhìn Trần Tiểu Thiên, bưng bình lên rót hai chén rượu để trước mặt nàng, mặt không đổi sắc tim không đập nhanh mà nói:- Uống ba chén rượu thể hiện kính trọng, ta cũng mời tam công chúa ba chén.Trần Tiểu Thiên trơ mắt nhìn một ly rượu độc hóa thành ba ly rượu độc thì trong lòng cực kỳ hối hận.Hắn sắc bén nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, trong đáy mắt mang theo hàn ý lạnh lẽo.Trần Tiểu Thiên liếc xéo nhìn hắn giường như đã tức giận hơn, để bảo vệ tính mạng của mình nàng nhanh chóng đổi chủ đề, vừa cười ha hả vừa nói:- Từ khi nhập phủ đến giờ quả thật thiếu quân đã vất vả nhiều, thật ra ngày đó lần đầu gặp gỡ ta cưỡi ngựa ép hôn huynh, ta đã biết thân thể huynh không khỏe.
Hơn nữa nhiều ngày ở chung cùng huynh đã đã phát hiện bệnh tim của thiếu quân khó chữa, nên càng thêm lo lắng.Hàn Thước lạnh lùng đẩy chén rượu đến trước mặt Trần Tiểu Thiên.Trần Tiểu Thiên thấy thế đau lòng không thôi, cố vắt kiệt dũng cảm mà đẩy chén rượu ra phía ngoài.Nàng nói tiếp:- Không vội, ta còn chưa nói hết.
Thiếu quân, ta đã lừa gạt huynh, nhưng là bất đắc dĩ của ta.
Thiếu quân khoan dung độ lượng, đại nhân không chấp tiểu nhân, nhưng lòng ta tràn ngập áy náy.
Tục ngữ có câu một ngày ân ái, một đời phu thê, ta tất nhiên suy nghĩ vì thiếu quân, bởi vậy đặc biệt tìm thuốc dẫn cho huynh, muốn huynh sống lâu trăm tuổi, cùng huynh tóc bạc da mồi.Trần Tiểu Thiên nói xong liền thành khẩn nhìn Hàn Thước.Hàn Thước lộ ra vẻ mặt không tin, cười lạnh một tiếng.
Hắn lãnh đạm nói:- Muốn chữa bệnh của ta cần một vị thuốc, nàng có biết là gì không?Trần Tiểu Thiên không nghĩ ngợi liền mở miệng nói:- Ta đương nhiên biết, là Long cốt, ta cũng đã lấy giúp huynh rồi đấy.Hàn Thước bất ngờ nhìn Trần Tiểu Thiên, hắn hơi khựng lại một chút xong lại gượng cười mà nói:- Công chúa nói đùa, Long cốt là bí bảo quý chừng nào sao có thể nói lấy là lấy được.- Huynh không tin thì ra phòng bếp ở hậu viện mà xem.
Ta đã hầm cách thủy nó rồi.Trần Tiểu Thiên vỗ ngực mình vừa giơ ngón tay cái lên hướng về phòng bếp.Hàn Thước nhìn nàng tựa như bệnh nhân tâm thần.
Nàng lại hồn nhiên không hay, tiếp tục giơ ngón cái nói:- Tính thời gian chắc cũng hầm kỹ rồi, huynh đi xem xem.Hàn Thước nửa tin nửa ngờ đứng dậy đi về phía phòng bếp.Một lát sau đầu bếp nhấc nắp nồi lên, theo đó một luồng khí nóng bốc ra.Hắn không nhịn được khẽ nhíu mày bịt mũi.
Đầu bếp khoa tay múa chân lấy nước cốt trong nồi ra, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn kể:- Thiếu quân, một siêu nước cô đặc thành một chén canh, lắng đọng tinh hoa ngàn năm đó ạ.Bạch Cập và Tử Nhuệ đứng ở cửa phòng bếp từ xa nhìn thấy tất cả.Bạch Cập dò la Tử Nhuệ, nửa tin nửa ngờ mà hỏi:- Nghe nói Long cốt là bảo vật trấn thành của Hoa Viên, Tam công chúa thật sự xin thuốc cho thiếu quân chúng ta ư?Tử Nhuệ lập tức bày ra kỹ xảo diễn xuất, mở to đôi mắt mà nói:- Tất nhiên, Long cốt còn giả được à.
Trong truyền thuyết, thành chủ Hoa Viên đầu tiên ngẫu nhiên phát hiện được vị thuốc này có thể trị trăm độc, bách bệnh, coi nó như điềm lành nên đặt tên là Long cốt.
Thành chủ dựng thành có được long cốt đầu tiên, tiếp theo có được mỏ than, rồi mới lập thành.
Các đời thành chủ Hoa Viên đều tin tưởng rằng Long cốt đang phù hộ tòa thành, mỏ than là nguồn sống của toàn Hoa Viên.
Than có thể khai thác lấy được nhưng Long Cốt chỉ có một khúc, cậu nói quý giá tới cỡ nào.Nói xong thì Tử Nhuệ giả vờ như lo lắng tiếp tục châm ngòi thổi gió, lớn tiếng nói với Bạch Cập, thực ra là để nói cho Hàn Thước đứng ở cách đó xong xa nghe thấy.- Chỉ đáng tiếc Tam công chúa lấy được long cốt có thể chữa bệnh tim cho thiếu quân nhà các cậu nhưng khi thành chủ trách phạt thì tội mất đầu đấy, công chúa chúng ta phải làm sao bây giờ.Đầu bếp bưng chén Long cốt ra, vừa vặn đủ một chén đặt trước mặt Hàn Thước.Hắn nghi ngờ hỏi:- Tam công chúa có lòng tốt như vậy ư?Bạch Cập bịt mũi đáp:- Mùi vị kia thật không hổ là bảo vật ngàn năm.
Thiếu quân, thế còn ở ngoài hoa viên kia thì sao ạ.Hàn Thước đột nhiên nghĩ đến điều gì thì giật mình một cái hô không ổn.- Hỏng rồi.Hàn Thước thi triển khinh công phi thẳng ra hoa viên.Mà trong Hoa Viên, Trần Tiểu Thiên đang dương dương đắc ý đổ rượu độc đi, rót rượu mới vào rồi lấy hành tây xoa lên mắt mình.Nàng híp mắt bày ra bộ dáng tiểu nhân âm hiểm xảo trá.- Đấu với ta à, huynh sống trong kịch bản rồi lại kịch bản, biên kịch là trời.
Coi như ta có bị dồn đến tuyệt cảnh thì cũng có thể hồi sinh từ cõi chết.
Ba, hai, một.Tử Nhuệ thấy thế vội vàng sai người đi đốt ống trúc đã sửa thành pháo hoa.
Lúc này pháo hoa vụt sáng, hào quang bao phủ bầu trời.Dưới những tia sáng pháo hoa ngập trời, chỉ thấy Trần Tiểu Thiên trong đình nghỉ mát đã uống một hớp rượu.Hàn Thước không kịp ngăn cản, trừng mắt hô lớn:- Thiên Thiên, không được.Nàng quay đầu nhìn thấy Hàn Thước thì tươi cười.Hàn Thước thất thần đứng ở ngoài đình nghỉ mát, khiếp sợ nhìn nàng.Tử Nhuệ dẫn đám nhạc nhân và tùy tùng trốn ở sau cây, nhanh chóng hiệu lệnh bọn họ tấu lên khúc nhạc buồn.Trong lúc sợ hãi, Hàn Thước cất bước chân nặng nề đi vào trong đình, nháy mắt âm thanh nhạc cụ vừa bi ai vừa uyển chuyển bao bọc lấy hai người Hàn Thước và Trần Tiểu Thiên.Đúng lúc này, một vệt đỏ như máu chậm rãi chảy từ khóe miệng của Trần Tiểu Thiên xuống.Nàng lau miệng nhìn nước đọng trên tay, sợ hãi tựa như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.- Thiếu quân, trong rượu có đọc, huynh?Nói đến đấy, Trần Tiểu Thiên tựa như đã hiểu ra điều gì, vẻ mặt trần đầy bi thương mà lắc đầu nói với Hàn Thước:- Đừng uống..Mà lúc này khoảng trời sau lưng Trần Tiểu Thiên vẫn nở rộ những đóa pháo hoa rực rỡ xinh đẹp, khiến gương mặt kinh ngạc buồn bã của nàng càng thêm thê thảm, nước mắt chậm rãi lăn xuống.Nàng trơ mắt nhìn biểu tình thống khổ của Hàn Thước.Trong nháy mắt tựa như nhiều năm.
Trần Tiểu Thiên chậm rãi buông chén rượu, rượu trong tay cũng rơi xuống.
Một tiếng "cạch" vang lên kèm theo các mảnh sứ vỡ vụn.
Nàng chậm rãi ngã xuống bằng tư thế ưu mỹ đau thương.Hàn Thước xông lên hô to:- Thiên Thiên.Nàng ngã vào trong ngực hắn, những mảnh ánh sáng chiếu lên hai người.
Hắn nhìn sâu vào mắt nàng, trong đáy mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng và hối hận.Pháo hoa sáng lạn trên không trung, Hàn Thước ôm chặt Trần Tiểu Thiên trong ngực mình.Hắn tự trách không ngừng nhìn nàng, hận không thể đổi chỗ cho nàng.Khóe miệng Trần Tiểu Thiên chậm rãi tràn ra máu đỏ, nàng chân thành nhìn Hàn Thước nói:- Thiếu quân, ta..Chưa dứt lời thì Trần Tiểu Thiên đã hôn mê bất tỉnh.- Thiên Thiên, Trần Thiên Thiên, ta không cho nàng chết.Thấy nàng không có phản ứng, gương mặt Hàn Thước ngập trong đau đớn, ôm thẳng nàng lên, lo lắng lớn tiếng gọi người:- Người đâu, mau tới đây..
Danh Sách Chương: