Hàn Thước bóp hai bên má của Trần Tiểu Thiên nhưng nàng vẫn không chịu há miệng.Dù làm thế nào cũng không thể bón Long cốt vào miệng của Trần Tiểu Thiên, thấy vậy Hàn Thước dứt khoát uống luôn một ngụm Long cốt rồi lấy tay nâng cằm nàng lên.Trần Tiểu Thiên bị ép phải hé miệng, Hàn Thước áp thẳng đôi môi của mình lên môi nàng rồi truyền Long cốt từ miệng mình sang cho nàng.Sau một giây, Trần Tiểu Thiên mở bừng đôi mắt nhìn Hàn Thước trước mặt, thoáng chốc mặt nàng đỏ ửng lên.Nàng dùng lực đẩy Hàn Thước ra rồi ọe một tiếng phun ngụm Long cốt khó uống xuống.Hàn Thước hơi sửng sốt.Mọi người thấy Trần Tiểu Thiên đang trúng độc bỗng nhiên tỉnh lại, thậm chí còn rất có khí lực thì đều ngỡ ngàng ngây ngẩn nhìn nàng.Các vị đại phu bên cạnh nhỏ giọng bàn tán.Đại phu giáp nói:- Ta bảo rồi Tam công chúa không sao mà.Đại phu ất ngăn cản:- Xuỵt..Trần Tiểu Thiên nghe lọt tai lời nói của các vị đại phu thì liền giương mắt thấy mọi người đang nhìn nàng, nàng bỗng sửng sốt ý thức được phản ứng vừa này của mình không đúng, lúc này không biết phải làm sao.Ngay tại lúc Trần Tiểu Thiên bối rối thì tự nhiên liếc xéo thấy Hàn Thước ở bên cạnh đang chùi khóe miệng còn dính Long cốt, đôi mắt nàng đảo một vòng liền nghĩ ra cái cớ.Trần Tiểu Thiên bắt chước bộ dáng hữu khí vô lực trước đây của Hàn Thước mà lấy tay ôm ngực, giả vờ suy yếu, thậm chí còn ho khan hai tiếng.
Đồng thời miệng cảm khái than:- Quả nhiên Long cốt chữa được mọi bệnh.
Có lẽ do ta trúng độc không sâu nên nếm một chút thì khỏe rồi.Nói xong nàng thấy trong tay Hàn Thước còn nửa bát Long cốt liền ôm lấy ngực mình mà nói tiếp:- Thiếu quân mau uống Long cốt đi, bệnh tim của huynh sẽ khỏi hẳn.Hàn Thước chần chờ còn Trần Tiểu Thiên nhìn hắn với ánh mắt khẩn cầu.Nàng hơi gấp gáp nói tiếp:- Thiếu quân, ta tốn bao nhiêu sức lực mới lấy được Long cốt cho huynh, thế mà huynh lại thờ ơ như vậy, mau uống hết đi.Hàn Thước nhìn thành chủ một cái, liền thản nhiên lùi lại một bước rồi mở miệng đáp:- Hàn mỗ không dám.Trần Tiểu Thiên nghe được thì chực khóc rồi nước mắt nàng rơi lã chã, nàng kéo ống tay áo của Hàn Thước mà nói:- Ta chỉ có một tâm nguyện là trị khỏi bệnh tim cho huynh.
Huynh không uống sẽ khiến ta rất thương tâm, đầu đau choáng váng thà chết còn hơn..Đại phu thấy vậy liền lo lắng bước đến an ủi Trần Tiểu Thiên:- Công chúa đừng tức giận, giận dữ hại người ạ.Thành chủ nhìn rõ tâm ý của Trần Tiểu Thiên, vội vàng chỉ vào Hàn Thước mà nói:- Con uống nhanh lên, đây là nó đang lấy tính mạng ra ép người đấy, con mau uống nhanh đi.Hàn Thước khó tin nhìn Trần Tiểu Thiên hỏi:- Chuyện tới bước này, nàng..Trần Tiểu Thiên liếc qua thành chủ rồi lắp bắp giải thích với Hàn Thước:- Chuyện ống trúc ngày trước..
là ta không đúng, ta tự vấn lương tâm của mình không hề làm gì xấu hổ đối với huynh..
Ngày ấy thấy bệnh tim của huynh phát tác, cực kỳ không đành lòng.
Chén long cốt này, huynh mau uống đi, để lâu sẽ nguội mất càng rất khó uống.Nói xong thì nàng quật cường nâng tay Hàn Thước lên, hắn bưng Long cốt uống xong.Nàng nhìn hắn uống hết sạch mới có thể yên lòng, ân cần hỏi:- Như thế nào rồi, huynh có cảm thấy cả người khỏe khoắn, dồi dào sức sống hơn không?Hàn Thước giơ tay nhấc chân nhẹ nhàng, cố gắng nhịn xuống cảm giác buồn nôn mà dùng giọng nói khàn khàn đáp lời nàng:- Không có cảm giác gì ngoại trừ..Nghe lời Hàn Thước đáp, Trần Tiểu Thiên yếu ớt nói:- Hàn thiếu quân uống Long cốt rồi nhất định có thể khỏi hẳn, ta cũng sẽ yên lòng..Còn chưa dứt lời thì nàng đã lăn ra hôn mê bất tỉnh, cánh tay vung trên nệm giường không cẩn thận lộ ra thủ cung sa.Thành chủ nhìn thấy điểm nhỏ màu đỏ trên tay nàng, sắc mặt bà mới tốt hơn chút giờ đã tái nhợt.Mọi người cho rằng Trần Tiểu Thiên ngất xỉu, cho rằng không xong rồi liền quỳ sụp xuống.Thành chủ nóng vội chỉ vào một đại phu đang quỳ mà ra lệnh:- Nhanh lên.Đại phu vội vàng cấp cứu cho Trần Tiểu Thiên.Đến khi chắc chắn rằng thân thể nàng không để lại biến chứng về sau thì mọi người mới sôi nổi rời đi.Trần Tiểu Thiên hôn mê nằm trên giường còn Hàn Thước thì lo lắng ngồi bên cạnh.Đúng lúc này Bạch Cập lặng yên bước vào đứng bên cạnh Hàn Thước rồi nhỏ giọng nói:- Thiếu quân, người của chúng ta truyền tin tới ạ.Nghe vậy, vẻ mặt của Hàn Thước trở nên ngưng trọng, hắn đứng dậy rời đi cùng Bạch Cập.* * *Nửa canh giờ sau, trong phòng ghế lô của quán trà.Một người mặc áo vải gọn gàng, đầu đội mũ có mành che của nữ tử đứng chắp tay hành lễ cung kính với Hàn Thước:- Bái kiến thiếu quân.
Thuộc hạ nghe nói ngài đã ăn Long cốt nên vừa mới truyền tin vui này về thành Huyền Hổ ạ.Hàn Thước không nhịn được cười một tiếng rồi đáp:- Thật không ngờ thế lực của thành Huyền Hổ có thể thâm nhập tới bực này, hạnh ngộ Dương ty hộ.Sau một hồi nói chuyện, người này tháo chiếc mũ có mành che xuống thì thấy quả đúng là một vị quan viên của thành Hoa Viên, chính là Dương ty hộ.Dương ty hộ cung kính nói với Hàn Thước:- Thiếu quân mưu tính sâu xa, nhờ có pháo hoa đêm qua trong quý phủ Tam công chúa mà có thể khiến nhị quận chúa và đám quân đến truy xét bị bại lộ trước thời hạn, nhờ vậy tôi mới có cơ hội được gặp ngài đấy ạ.Nghĩ đến chuyện mới xảy ra tối qua, Hàn Thước không nhịn được mà ho khan hai tiếng, ý tứ hàm xúc đáp:- Khụ..
khụ..
pháo hoa đêm qua không phải do ta ra lệnh.
Ta không tính chuẩn được đến bực này.Dương ty hộ vội vàng đáp:- Thiếu quân quá khiêm tốn.
Hôm nay bệnh tim của thiếu quân đã khỏi rồi, kế hoạch của chúng ta cũng hoàn thành được một nửa, kế tiếp chỉ cần tùy theo thời cơ mà hành động, cho tinh binh xuôi nam thì ngài chẳng khác gì mãnh hổ rời núi, tiềm long ra biển, uy chấn bốn phương.
Một lần ra tay có thể nắm gọn thành Hoa Viên.
Mỏ quặng than của họ sẽ đổi tên thành họ Hổ rồi.Hàn Thước nghe xong thì khóe miệng của hắn nhếch lên nụ cười, nhưng không hề tin tưởng cô ta như thế.Một lát sau, Hàn Thước nhìn Dương ty hộ, khẽ cười rồi nói:- Dương ty hộ thân là phụ nữ, sống ở thành Hoa Viên này chẳng khác gì cá gặp nước, cớ sao lại thành tâm cống hiến sức lực cho ta vậy?Nghe ra ý tứ trong lời Hàn Thước khiến cô ta cảm thấy hoảng sợ, vội vàng quỳ một gối xuống, nói bằng giọng vô cùng chân thành:- Hồi bẩm thiếu quân, mặc dù tôi đang ở thành Hoa Viên nhưng lòng luôn nhớ đến người nhà ở thành Huyền Hổ, thuộc hạ nguyện dốc sức khuyển mã vì thiếu quân làm việc ạ.- Lòng trung tâm của Dương ty hộ, ta tất nhiên hiểu rõ, đứng lên đi.Hàn Thước hơi gật đầu, ngón tay miết chiếc nhẫn ở ngón cái, thờ ơ nói tiếp:- Nếu đã như thế, Hàn mỗ có chuyện muốn nhờ.Dương ty hộ cả kinh lần nữa, sau đó vội vàng nói tiếp:- Mời thiếu quân nói ạ.Hàn Thước thản nhiên đáp:- Sau này nếu có người bàn luận chuyện của Tam công chúa thì kính xin Dương ty hộ bảo vệ nàng ấy nhiều hơn, đảm bảo an toàn cho nàng ấy, ta không muốn thấy nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào nữa.* * *Trong phủ Nguyệt Ly, tại phòng ngủ của Trần Tiểu Thiên.Nàng ngủ đủ thì tỉnh giấc, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy thành chủ đang dựa đầu vào bên giường mà thiếp đi, tóc bà hơi rối, hoàn toàn không còn thần sắc uy nghiêm bình thường của thành chủ.
Nàng áy náy nhìn bà, sau đó ngồi dậy nhỏ giọng kêu:- Mẫu thân..
mẫu thân..Thành chủ thức giấc thấy Trần Tiểu Thiên đã tỉnh lại thì mới thở phào nhẹ nhõm.- Tỉnh rồi à?Nàng áy náy cúi đầu, một lúc sau mới đáp:- Mẫu thân, con không sao ạ, ngài trở về nghỉ ngơi đi ạ.Thành chủ nghe vậy thì hừ nhẹ một tiếng, tiếc hận nói:- Hiện tại mới biết thương cho mẫu thân à, lúc hầm cách thủy Long cốt nào có nghĩ cho ta đâu.
Long cốt truyền bao nhiêu đời nay lại bị hủy trên tay ta, con nói xem ta phải ăn nói thế nào với liệt tổ liệt tông đây.
Con xem làm sao cho dân chúng và đám quan viên kia buông tha cho con đây..
Danh Sách Chương: