Nói dứt lời thì Trần Tiểu Thiên làm ra vẻ đi kéo cửa phòng.Bạch Cập và đám người trên nóc nhà nhìn thấy Trần Tiểu Thiên xuất hiện ở cửa thì y vội vàng giơ tay, nhỏ giọng hô:- Kéo cung chuẩn bị.Trong chớp mắt đám cung thủ đã kéo căng dây cung mà ngắm chuẩn về phía Trần Tiểu Thiên.Trong phòng Hàn Thước đau đầu nhìn nàng.
Mắt thấy nàng còn nửa bước nữa đã rời khỏi cửa liền vội vàng kéo nàng về, nghiến răng nói:- Nàng về đây cho ta, dầu gì trên danh nghĩa nàng là thê tử của ta mà nàng lại muốn ăn mặc thế này ra đường triển lãm à?Hàn Thước giống như trong dự liệu của nàng, nghe được lời nói thì chân nàng vừa vươn ra đã nhanh nhẹn rụt trở lại, thuận miệng cười "hắc" "hắc", đắc ý đóng cửa phòng lại.Trên nóc nhà của viện đối diện, các cung thủ đều hạ cung tiễn xuống, nghi hoặc nhìn Bạch Cập.
Mà y cũng không rõ lắm, bất đắc dĩ buông tay để mọi người tiếp tục theo dõi tình hình trong phòng.Mà bên trong lúc này Trần Tiểu Thiên đang mở to đôi mắt sáng ngời nhìn Hàn Thước, hỏi:- Vậy phải làm sao bây giờ?Nói xong Trần Tiểu Thiên xốc trung y của mình lên, nhìn thấy chiếc yếm bên trong.- Ta liền cởi một món coi như mặc áo tắm ra ngoài đi bơi.Nói xong Trần Tiểu Thiên cởi nốt trung y.
Lúc này lộ ra nửa chiếc yếm khiến Hàn Thước không nhịn nổi nữa mà kéo Trần Tiểu Thiên lại, đẩy nàng ngã xuống giường, thuận tay vớ lấy chiếc áo ngủ bằng gấm phủ lên người nàng:Trên trán hắn hằn lên các đường gân xanh mờ nhạt, quát nhỏ:- Dừng lại.Nói dứt lời thì theo bản năng tay của Trần Tiểu Thiên và Hàn Thước nắm chặt lại, vô tình ngã giáp sát vào nhau, đồng tử đôi mắt mở lớn.Trần Tiểu Thiên cảm thấy không ổn, liền kêu lên:- Ôi, huynh dừng tay.Hàn Thước tất nhiên cũng cảm giác được đã đụng phải chỗ không nên chạm, vẻ mặt kinh hoàng rút tay lại cố ra vẻ thanh bạch.Trên nóc nhà đối diện, nhiều cung thủ nghe thấy tiếng thét lại kéo cung vào vị trí lần nữa, nhưng sau đó đã hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lòng Bạch Cập tự hỏi lẽ nào thiếu quân tự mình ra tay rồi à.Nghĩ đến đây Bạch Cập liền nghiêng tai lắng nghe, chỉ thấy có tiếng kêu gào của Trần Tiểu Thiên truyền ra từ trong phòng.Trần Tiểu Thiên mắng:- Lưu manh.Đám cung thủ nhìn nhau, từ tốn buông cung tiễn xuống.Mà lúc này Trần Tiểu Thiên ở trong phòng không ngừng khua tay đánh Hàn Thước.
Hắn không nhịn nổi nữa, nắm chặt lấy tay nàng giữa cho nàng đứng yên lại, mở miệng nói:- Nàng hô loạn cái gì vậy.
Thật là vừa ăn cướp vừa la làng.
Từ lần đầu gặp ta trên đường cái đã làm xằng làm bậy, bản thân ham sắc còn dẫn ta đi dạo thanh lâu, thấy Bùi Hằng liền không nhịn nổi mà dây dưa, nghiệt chủng trong bụng nàng hẳn là của y rồi, nàng nhiều lần phạm phải thất xuất chi điều, hoang dâm vô độ, không tuân thủ nữ tắc, trời sinh phóng đãng.Hàn Thước vừa ho khan vừa nói mà ngoài ý muốn nhìn thấy thủ cung sa trên cánh tay Trần Tiểu Thiên khiến hắn kinh sợ.Hàn Thước không dám tin hỏi lại:- Nàng trời sinh phóng đãng..
nàng trời sinh..
nàng thế nào vẫn còn thủ cung sa vậy?Nói xong thì cả hai người đều ngây ngẩn một chỗ.Trần Tiểu Thiên nhìn cánh tay của mình, định rút trở về.
Mà gương mặt Hàn Thước lúc này thoáng đỏ ửng, không biết để mắt mình chỗ nào mới được, cảm xúc hỗn loạn.Trần Tiểu Thiên nhìn thấy Hàn Thước đang thẹn thùng, thật không dám tin vào mắt mình.Lúc thì khuôn mặt lạnh lùng vô tình, lúc thì gương mặt thẹn thùng luống cuống thật không hổ là diễn viên.Không phải chỉ là thủ cung sa à, vậy thì làm sao chứ..Trần Tiểu Thiên xem thường, híp mắt nhìn Hàn Thước.
Nhưng khi hắn bắt gặp ánh mắt của nàng thì lại né tránh, gương mặt càng đỏ bừng.Hàn Thước kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Thiên mà ngập ngừng hỏi:- Nàng, nàng không mang thai à?Trần Tiểu Thiên cười khẽ một tiếng, đắc ý đáp:- Ta lừa thành chủ nói mình có bầu, như vậy mới cứu được huynh ra ngoài.Hàn Thước khó hiểu hỏi:- Nàng vì cứu ta mà không màng danh tiết à?Trần Tiểu Thiên không trả lời câu hỏi này của Hàn Hước, mà mặc lại quần áo.Hàn Thước xoay mặt đi lảng tránh không nhìn.Trần Tiểu Thiên khoác áo ngoài lên, liền giơ tay vừa đếm chữ vừa nói:- So sánh giữa danh tiết và mạng người thì tất nhiên mạng người quan trọng, ta thật lòng muốn cứu huynh.
Huống chi danh tiết của ta đáng mấy đồng chứ.Hàn Thước thoáng cảm động nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng vốn có, nói với Trần Tiểu Thiên:- Tất nhiên, Tam công chúa giống hệt trong lời đồn chẳng cần gì danh tiết.Một người ngồi đầu giường, một người ngồi cuối giường, bầu không khí giữa hai người trở nên lúng túng.Trần Tiểu Thiên nhỏ giọng bàn bạc với Hàn Thước:- Như vậy đi, từ nay về sau, chúng ta thỏa thuận ba điều, trước tiên là huynh theo quy củ của thành Hoa Viên chúng ta, ở đây ta quyết định.
Sau này ta theo quy củ của thành Huyền Hổ huynh, huynh quyết định.
Huynh kính ta một xích, ta kính huynh một trượng, chúng ta là phu thê trên danh nghĩa.
Huynh thấy có được hay không?Hàn Thước nghe xong lộ vẻ đa nghi.
Trần Tiểu Thiên vỗ vai hắn nói:- Chúng ta thỏa thuận xong rồi đấy, không cho phép đổi ý.Nói xong nàng định đi thì Hàn Thước vội đuổi theo:- Đứng lại, chỉnh trang lại quần áo đã.Trần Tiểu Thiên chẳng hề để tâm mà phất tay, thờ ơ đáp:- Như này chẳng đáng là gì?Nói xong nàng nhặt áo ngoài khoác lên người đi hướng về phía cửa.
Mà Bạch Cập và đám người trên nóc nhà nhìn thấy một hình bóng một người đang mặc áo trước ánh nến khiến họ không dám nhìn thẳng.Cung thủ không nhịn được hỏi:- Làm sao bây giờ?Bạch Cập lo nghĩ một hồi nhưng nhớ đến lời phân phó của Hàn Thước thì kiên trì đáp:- Kéo cung chuẩn bị.Vừa có mệnh lệnh thì đám người đồng loạt lắp tên kéo cung.
Đám cung thủ trên nóc nhà hỏi ý nhau qua ánh mắt.
Bạch Cập quyết định giơ tay cao mà quyết đoán phất một cái, ra hiệu chuẩn bị bắn tên.Mưa tên đang chuẩn bị xả vào người Trần Tiểu Thiên mà nàng không hề hay biết nên vẫn đang bước ra.
Hàn Thước ngây người trong phòng đột nhiên nhớ ra gì đó thì bỗng biến sắc.- Hỏng rồi.Một khắc sau, Hàn Thước rút chiếc áo ngủ bằng gấm, phi thân đuổi theo.Ngoài cửa có mấy mũi tên đã bay vèo trên không nhằm thẳng vào Trần Tiểu Thiên.
Thấy tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Thước vận nội lực phất chiếc áo gấm ngăn lại đám tiễn.Mà cùng lúc chiếc áo gấm rơi xuống thì Hàn Thước đã đứng chặn trước mặt Trần Tiểu Thiên, che đi tầm nhìn của nàng.Mọi người trên nóc nhà ngạc nhiên nhìn Bạch Cập.
Y lắc đầu rồi rụt người lại, trong lòng không hiểu Hàn Thước muốn làm gì.Bầu không khí giữa hai người Hàn Thước và Trần Tiểu Thiên đột ngột nóng lên, hắn chậm rãi đáp:- Đêm khuya rồi, mặc kỹ quần áo lại.Trong đầu Trần Tiểu Thiên trống không, theo phản xạ đáp:- Được..
được..
hề hề..Ở một bên tường chỗ Hàn Thước không che được thì Trần Tiểu Thiên đã thấy mấy mũi tên cắm trên đó khiến nàng toát mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy.Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Hàn Thước vốn định giết nàng.May quá, may quá..Sau một hồi, Trần Tiểu Thiên lắp bắp nói:- Cảm..
cảm ơn ý tốt của thiếu quân.Trong lòng thầm hô cảm ơn Hàn Thiếu quân không giết..
Danh Sách Chương: