98. CĂN PHÒNG RỘNG NGOÀI SỨC TƯỞNG TƯỢNG Rào rào! Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy xối xả. Mộc Duệ Thần đang tắm nước lạnh. Ngải Ái vừa nhìn thấy Mộc Duệ Thần đi vào phòng tắm, liền rón rén nhón chân đi tới cửa, mặc vội quần áo vào người rồi nín thở gạt then, sau đó mở cửa ra. Cạch! Cánh cửa vừa mở ra, cô nhìn thấy một hàng lang thật dài được trải thảm lông dê với những chùm đen sáng choang, nhìn không thấy hành lang tiếp theo đâu cả. Phù! May quá! Không có người. Cô đóng cửa lại thật nhẹ nhàng, rồi cắm đầu chạy như điên về phía trước. Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải chạy. Cô tin rằng chỉ cần chạy ra được khỏi đây là có thể trốn được. Và cô nhận ra một thực tế rằng mình đã đánh giá thấp nơi này, vì nó quá rộng so với sự tưởng tượng của cô. Ngải Ái chạy đến cuối hàng lang lại thấy một hành lang khác thế là tiếp tục cắm đầu chạy với hy vọng tìm được cửa ra. Băng qua dãy hàng lang với vô số phòng, đến khi cô thở không ra hơi mới nhìn thấy cầu thang xoắn ốc. Chống tay vào hông gồng người thở dốc, cô mỉm cười, sau đó chân trần chạy bịch bịch xuống cầu thang. Cầu thang dài khủng bố, hết tầng này tới tầng khác, cứ như là đang đi xuống mấy tầng địa ngục. Điều lạ lùng nhất ở đây là kiến trúc ở mỗi tầng đều chẳng giống nhau. Tầng này được trang trí theo kiểu gothic Tây u thì xuống tầng dưới lại có dáng dấp của kiến trúc Trung Hoa cổ điển, xuống dưới nữa lại là phong cách trắng đen trừu tượng… Vừa bò xuồng cầu thang, Ngải Ái vừa nhủ thầm. Nếu tòa nhà này của Mộc Duệ Thần thì hiển nhiên cậu ta là người có rất nhiều tiền, giàu nứt đố đổ vách. [Mộc Mộc ơi, cậu cho tôi ở với, tôi có thể làm nhân viên tài chính, kế toán, còn không thì cậu cho tôi phụ bếp cũng được…] Phong cách kiến trúc dung hóa giữa cổ điển và lịch sự đồng điệu với những nền văn hóa khác nhau làm cho Ngải Ái thấy thích thú. Lúc nãy chạy dọc hành lang, cô đã chiêm ngưỡng biết bao kiệt tác của các danh họa nổi tiếng thế giới và vô vàn đồ cổ đủ loại. Từ miếng ngọc bích nạm long phượng từ thời Tây Chu tới các bức tranh nổi tiếng thời phục hưng, còn có bức phù điêu được chế tác vô cùng sang trọng của La Mã… Cô chắc mẩm những thứ đó đều có giá trị lên tới hàng chục hàng trăm ngàn đô la Mỹ, một khoản tiền quá “khủng” để sở hữu những món đồ cổ giá trị đó… Và chủ nhân của chúng cũng như của cả tòa nhà này chỉ có thể là tỷ phú. Ngải Ái hoa mắt chóng mắt mới lết được xuống tầng dưới cùng. Phòng khách rộng thênh thang, xa hoa với những mảng tường được lắp kính buông rèm sang trọng. Cô nhìn ra bên ngoài không thấy phố xá sầm uất đâu cả mà là một khu rừng toàn những cây cổ thụ trong khung cảnh tối đen. Đang ở trên núi. Ngải Ái sửng sốt, dừng bước chân. “Ra khỏi đây rồi mình có thể về được sao?” Cô thì thầm với chính mình, nhìn cánh cửa cao lớn phía trước. “Ngải tiểu thư, cậu chủ gọi cô”. Đang định bước chân về phía cửa thì có tiếng nói khàn khàn già già đột ngột vang lên sau lưng làm Ngải Ái lạnh xương sống. Cô giật mình quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest đuôi én cúi người: “Ngải tiểu thư, cậu chủ đã tắm xong và bảo tôi gọi tiểu thư về phòng”. “Cậu chủ? Mộc Duệ Thần?” Cậu ta đã tắm xong và cho gọi cô. [E hèm, giống hoàng đế vừa tắm xong và sai người hầu gọi hoàng hậu tới… èn èn. Mình nói này, mình thỉnh thoảng chen vào câu ba xàm ba lá của mình dzô mọi người đừng la mình nghen. Để chừng làm ebook mình sẽ soát lại thật cẩn thận]. Tại sao Mộc Duệ Thần lại có thể biết được mọi hành động của cô? Cô đã chạy được hơn nửa tiếng đồng hồ rồi cơ mà? ************* Ngải Ái quắc mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lòng nảy sinh một quyết tâm, ở đây chỉ có cô và ông này, mà cô là thanh niên trẻ khỏe còn ông ta cũng đã già, đánh trả lại ông ta không thành vấn đề. Cứ cho là Mộc Duệ Thần đang đuổi xuống đây, cậu ta chạy từ trên đó xuống dưới tầng này cũng mất mười phút là ít nhất… Dó đó, cô chỉ cần bê khay trái cây đặt trên bàn này và ném vào mặt người này. Xin Chúa tha thứ? Con làm tất cả những điều này đều là tự vệ. Cô tự nhủ với bản thân đừng ném quá đà để không làm ông ấy bị thương. Nhưng thật không ngờ! Rắc! Loảng xoảng! Hai tiếng động vang lên trong màn đêm yên tĩnh nghe rõ mồn một. Chiếc khay bị vỡ làm hai mảnh rơi xuống nền nhà. Ngải Ái bụm miệng lùi lại mấy bước, ánh mắt tỏ vẻ không thể tin được. Cô vừa nhìn thấy gì nhỉ? Ông ấy bẻ đôi chiếc khay chỉ bằng hai ngón tay. Ôi trời ơi! Cái khay kia rất cứng mà ông ta lại bẻ nát dễ như trở bàn tay. “Ngải tiểu thư, xin tiểu thư đừng để cậu chủ đợi lâu. Tâm trạng cậu chủ đang không được tốt cho lắm”. “Ông… Ông… Ông là người hay ma”. Cô tiếp tục bước xịch lui. “Tất cả những người ở đây đều khủng bố. Thả tôi ra. Tôi muốn về nhà. Các người thả tôi ra!” “Ngải tiểu thư, bây giờ là mười giờ tối, đêm khuya đi trong rừng không được an toàn. Cậu chủ sẽ rất lo lắng cho sự an nguy của cô. Tốt nhất cô không nên rời khỏi đây”. Người đàn ông trung niên nhìn cô mỉm cười tôn kính, giọng nói từ tốn. “Cậu chủ dặn, trong vòng năm phút nếu Ngải tiểu thư không nghe lời, cậu chủ sẽ tự mình xuống đưa cô lên…” “Năm phút hả? Làm gì có khả năng đó. Bảo tôi xuyên tường bay lên trên đó à? Chủ nhân của các ông đúng là rãnh rồi đi xây cái tòa nhà to đùng này”. Nghĩ tới việc cô chạy hồng hộc cả nửa tiếng đồng hồ đã muốn tức ói. “Tôi thách cậu ta xuống đây đấy. Tôi không đi, tôi muốn ra ngoài. Có giỏi thì ông trói tôi lại đi”. “Ngải tiểu thu là khách quý, cậu chủ có dặn không được làm cô bị thương. Thưa tiểu thư, lệnh của cậu chủ… nếu cãi lại sẽ không hay… nói cách khác…” “Cậu ta không phải hoàng đế. Bây giờ là thời đại dân chủ rồi. Tôi sẽ tố cáo cậu ta tôi bắt giam người khác và sẽ xin tòa trục xuất tôi về nước. Giờ tôi đi đây, tạm biệt nhé”. Ngải Ái quyết tâm nhất định phải trở về, nhất định phải rời xa Mộc Duệ Thần nên chạy ngay tới cửa. Phòng khách không bật đèn, Ngải Ái chỉ có thể đi vòng qua bàn ghế, kệ trang trí. Cửa đã ở phía trước. Cô náo nức muốn ra ngoài. Phịch! Cô va đầu vào cột nhà đau như muốn gãy sống mũi. Ngải Ái đứng xịch ra xoa mũi. “Điên thật! Ngay cả cây cột cũng ngáng đường mình”. “Cô mới điên! Không những muốn kêu gào tố cáo tôi còn muốn chạy trốn khỏi đây?” Giọng nói lạnh băng quen thuộc vang vang trên đầu, Ngải Ái giật mình ngước lên. Đúng là Mộc Duệ Thần rồi. “Cô muốn bị trói lại phải không?”. Gương mặt đẹp trai của Mộc Duệ Thần không chút cảm xúc quay ra đằng sau. “Chú Giản, cứ làm như mong muốn của Giản tiểu thư, đem dây thừng lại đây”. 99. GIẢNG GIẢI ĐẠO LÝ Khủng bố! Ghê rợn! Ngải Ái bụm miệng bước xịch lui, không ngờ bị ngã ê mông. “Mộc… Mộc… Mộc…Mộc Duệ Thần!” “Tôi tới đưa cô lên thôi mà. Sao cô hoảng hốt thế? Đừng có lắp bắp. Tôi không phải là Mộc Mộc Mộc Mộc Duệ Thần”. Mộc Duệ Thần mặc quần áo ngủ đơn giản đứng trước cửa, nhướng mày nhìn cô gái muốn bỏ trốn. “Cô thích chơi mấy trò rỗi hơi thì tôi cho phép cô… có điều…” Bộp. Chùm đèn bật sáng. Căn phòng trong phút chốc sáng trưng như ban ngày. Cô nhìn người đàn ông lúc nãy bước tới đứng đằng sau Mộc Duệ Thần nghiêm trang nói: “Cậu chủ, có lẽ Ngải tiểu thư chỉ đùa thôi, trói tiểu thư lại không hay cho lắm, đây không phải là cách tiếp đãi khách của Mộc gia”. “Chú Giản, chú nhầm rồi. Chú không nghe Giản tiểu thư nói à? Yêu cầu của tiểu thư là được chơi trò mèo vờn chuột, tôi đồng ý chơi với cô ấy”. Cúi đầu nhìn Ngải Ái, anh mỉm cười. “Phải không, bé con?” Người đàn ông được gọi là “Chú Giản” kia nhìn Ngải Ái lắc đầu rồi đi lấy dây thừng. Ngải Ái hoảng hốt chỉ tay vào mặt Mộc Duệ Thần lắp bắp: “Cho dù cậu bay từ tầng cao nhất xuống đây… cũng không thể nhanh thế này…” “Hà! Trong phòng có thang máy, không có ai điên như cô đi thang bộ”. Anh lê đôi dép lê tới gần Ngải Ái, giơ tay ra. “Đừng ngồi dưới đất nữa. Đứng dậy! Bé con”. Ngải Ái nhìn nụ cười trên môi anh rất muốn giơ tay đấm một cú. Cô gạt tay anh, từ từ bò dậy: “Khỏi. Tôi tự đứng dậy”. “Có vẻ như cô không sao!”. Anh ngồi xuống ghế nệm, gác chân, cầm tách cà phê uống một ngụm. “Mới lúc nãy còn kêu gào làm như đau đớn lắm giờ thì như hổ báo, cô chẳng khác gì một kẻ lừa đảo”. Ngải Ái nhận ra Mộc Duệ Thần không còn tỏ thái độ xấu tệ, nếu là trước đây có lẽ cô đã bị cậu ta bóp chết, còn lúc này trông cậu ta chỉ như đang lạnh lùng nói chuyện với cô không giống như đang tức giận. Hay nói đúng hơn là thằng nhóc thật sự đã trưởng thành. Vì thế, cô nên giảng giải đạo lý cho cậu ta chứ nhỉ. Cô thong thả đi tới bộ ghế nệm, ngồi đối diện với Mộc Duệ Thần. “Này, Mộc Duệ Thần, chúng ta có thể nói chuyện với nhau được chứ?” “Ừ!”. Mộc Duệ Thần nhìn cô. “Cô muốn nói chuyện gì?” “Tại sao năm năm trước cậu lại xuất hiện trong nhà tôi và bây giờ lại đưa tôi tới đây, tại sao lại có chuyện xảy ra với Thang Thang và thật ra cậu là ai?” “Năm năm trước, tôi tìm cô vì muốn xem người con gái của tôi lớn lên đẹp xấu thế nào”. Mộc Duệ Thần đặt tách cà phê xuống, trả lời lạnh nhạt. “Tôi đưa cô đến đây để làm cho cô trở thành người con gái của tôi. Chuyện xảy ra với Thang Thang do cô ta đã ghen tị với người con gái của tôi. Và tôi chính là – người đàn ông của cô”. Hả! Ngải Ái ngửa mặt lên trần nhà muốn gào lên. Cô thật sự rất muốn bửa não người này ra xem bên trong chứa gì. Những câu trả lời của cậu ta hoàn toàn vô nghĩa. “Cậu cho rằng đó là câu trả lời bình thường ư?” “Có gì không bình thường nào?”. Anh nói tiếp. “Chị ngay từ khi sinh ra đã là người của tôi”. “Cậu bị ấm đầu à? Tôi sinh trước cậu bốn năm. Và tôi là trẻ mồ côi, không thể nào có chuyện đó được”. “Tôi nói có là có!” Quá bá đạo! Bá đạo hết sức! Đây có thể gọi là không biết mà còn nói. Ngải Ái hít vào thở ra: “Vậy là cậu nhất định không thả tôi ra?” Mộc Duệ Thần nhìn cô như nhìn một cô ngốc rồi tiếp tục cầm tách cà phê lên uống. “Cho dù… tôi đồng ý trở thành người con gái của cậu?”. Giọng Nhải Ái nhỏ nhẹ. Mộc Duệ Thần quay đầu nhìn cô. “Cô hãy nhắc lại câu cô vừa nói!” ************* “Nếu tôi đồng ý trở thành người con gái của cậu thì sao?” Ngải Ái nói chắc nịch, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mộc Duệ Thần. “Chỉ cần tôi trở thành người của cậu thì những giấy tờ kia có thể xé đi phải không?” Mộc Duệ Thần trầm tư một lúc rồi ngả người ra ghế, tao nhã quay mặt đi: “Đúng vậy!” “Tốt…!” Cô đứng dậy, đi tới trước mặt Mộc Duệ Thần giơ tay ra. “Thỏa theo ý cậu! Hãy đưa tôi lên trên”. Mộc Duệ Thần quay sang hết nhìn gương mặt đầy uất hận đang cắn chặt môi tới nhìn bàn tay run run chìa ra, chậm rãi lắc đầu: “Cô tưởng cô có thể ra điều kiện với tôi… như vậy khác nào chị đang uy hiếp tôi?” Anh cúi đầu bật cười lạnh lẽo: “Nếu cô nghĩ giữa tôi và cô có thể có việc giao dịch rỗi hơi này thì cô nhầm rồi…” Sau đó Mộc Duệ Thần đứng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Chị nhầm to rồi. Cả đời chị sau này phải có tôi. Không thay đổi”. Bị một luồng không khí có sức áp đảo vây quanh khiến người khác phải sởn tóc gáy. Ngải Ái ngẩng đầu lên nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh mà chỉ có thể nhìn vào nụ cười ngạo nghễ đang điểm trên môi, nói rõ ràng rành mạch: “Nếu có một người không quen không biết xuất hiện và muốn quấy rối cuộc sống hiện tại của cậu, dùng nhiều thủ đoạn trơ trẽn để cậu không có cách nào có thể chống lại thì cậu thấy thế nào?” “Đầu hàng người đó, chấp hành mọi mệnh lệnh, thuộc về người đó cả đời”. Bàn tay to đặt trên đầu cô rồi vuốt ve mái tóc dài mượt như thác nước, cười nhạt. “Tôi đã rất chờ mong ngày này… nhưng không phải chờ để được nhìn thấy cô không tin tưởng tôi”. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô: “Về giao ước kia, hôm khác chúng ta sẽ tiếp tục. Tôi mệt rồi. Ngày mai sẽ có người đưa cô đi dạo. Giờ cô cũng đi ngủ sớm đi!” Ngải Ái nắm chặt hai tay thành nắm đấm. Một ngày nào đó nhất nhất định tôi sẽ thoát khỏi đây. “Bé con, ngủ ngon!” Sau đó, anh quay người đi vào hành lang. Gánh nặng trong lòng Ngải Ái cuối cùng được dỡ bỏ, cô ngồi phịch xuống nền nhà, hai tay chống lên trên tấm thảm trắng tinh nhìn lòng bàn tay do mình nắm chặt đỏ lên. Một lúc lâu sau, chú Giản trở lại, trên tay cầm cuộn dây thừng nhìn một mình Ngải Ái đang ngồi bẹp dưới đất kinh ngạc nói: “Ngải tiểu thư, cậu chủ đi rồi à?” Quay đầu nhìn ông, Ngải Ái gật đầu một cái. Cô chợt nghe tiếng Mộc Duệ Thần vang vang từ trên người chú Giản. “Chú Giản, đưa tiểu thư về phòng!”. Chú Giản rút bộ đàm gắn bên hông ra, cung kính trả lời: “Vâng, thưa cậu chủ!” “Nếu cô ấy còn phá đám thì dùng dây thừng trong tay chú trói luôn cô ấy trong phòng để khỏi chạy lung tung”. “Tôi hiểu. Chúc cậu chủ ngủ ngon!” Cuộc gọi ngắt bụp, chú Giản nhìn Ngải Ái đang ngồi dưới đất cười nói: “Ngải tiểu thư, để tôi đưa tiểu thư về phòng!” Ngải Ái nhìn ông rồi đứng dậy, lon ton đi theo ông vào trong thang máy. Cô im lặng một lúc rồi nhìn thứ chú Giản đang cầm trong tay nhăn mặt trách: “Chú ơi, tôi biết chú nghe lời Mộc Duệ Thần nhưng mà sao chú còn cầm dây thừng làm gì nữa? Hay là chú cũng muốn trói tôi lại ư? Sao chú ác độc vậy?”