32. TRẮNG HỒNG Cô vừa mới lấy tay chà xát mấy cái đã bị Mộc Duệ Thần đẩy ngã xuống nền nhà. “Tránh ra!” Rào rào! Thằng nhóc nhanh chóng quay người chỗ khác, chỉ để cho cô thấy một màn bọt xà phòng. “Sao thế?” Thằng nhóc chết tiệt vui buồn thất thường. Tôi đồng ý tắm cho cậu tại sao cậu lại nổi cáu với tôi. “Đi ra ngoài!”. Cậu ghìm giọng, kéo khăn tắm quấn quanh hông. “Chị đi ra ngoài ngay cho tôi. Chừng nào tôi chưa tắm xong thì đừng có mà vào”. “Mộc Duệ Thần kia, tôi không phải là mẹ ruột của cậu càng không phải bảo mẫu mà vẫn quên mình phục vụ cậu thế mà cậu lại ăn nói với tôi thế đấy. Ngay mai tôi không cho cậu ăn cơm”. Nói xong một tràng hùng hồn, cô lao ra khỏi phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Đã đủ oai chưa? Nhưng mà gào lên với thằng nhóc đó như thế có khi nó sẽ lao ra bóp cổ mình. Mộc Duệ Thần cởi bỏ khăn bông, ngẩn người nhìn cơ thể mình. Không biết có phải do tức giận hay do một nguyên nhân nào khác, mặt cậu trong phút chốc chuyển sang trắng hồng. Cực kỳ đáng yêu. ** Ngải Ái tắm xong đi ra đúng lúc thấy Mộc Duệ Thần đi vào phòng ngủ. “A! Đó là phòng tôi…”. Rầm! Tiếng đóng cửa. Rồi sau đó là tiếng khóa cửa. Muộn mất rồi. Gừ! Đến phòng ngủ của mình cũng bị thằng nhóc đó chiếm mất. Thở dài, cô ôm chăn bông dự phòng để trên ghế nệm, tìm đại một cái khăn làm nệm, nằm trên ghế sofa rất lâu mà chẳng ngủ được. Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào hòa trong ánh đèn ngủ, căn nhà bỗng chốc mờ mờ ảo ảo. Tất cả những chuyện mà cô đã trải qua trong dịp sinh nhật mười bảy tuổi cũng giống như thế. Mờ mờ ảo ảo. Nhắm mắt muốn ngủ nhưng đầu óc lại mơ mơ trong một màn mùi mịt, một cơ thể trần trụi bóng bẩy thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt cô. Thằng nhóc thối tha Mộc Duệ Thần tự nhiên lại trần truồng trước cô. Không biết là tư tưởng của các chị đây vốn chẳng trong sáng à? Giờ thì nó được nằm ngủ sung sướng trên giường nệm, còn cô thì mất ngủ. Lần đó trong bệnh viện không nên rơi vào tình huống đó, cô lại nghĩ tới nụ hôn đầu đời không còn. 33. DO CẬU, KHÔNG PHẢI DO TÔI NGỐC Trong đầu dường như có hàng ngàn con ong vo ve, Ngải Ái thấy tức ngực khó thở, lòng nôn nao. Nằm lăn qua lăn lại vẫn không thể nào ngủ được. Đêm mùa hạ không khí mát mẻ, cô cong người sực nhớ ra trên người mình chỉ có một tấm chăn mỏng. Ngải Ái ngồi dậy đi tới trước phòng ngủ nhưng lại nghĩ tới gương mặt lạnh nhạt không vui của Mộc Duệ Thần giơ tay định gõ cửa lại thôi. Đêm khuya, nếu đáng thức cậu ta dậy, có khi sẽ lại bị cậu ta làm bị đau. Cô sợ đau lắm. Mộc Duệ Thần siết cổ tay cô lần nào cũng đau phát khóc nhưng cô không thể yếu đuối trước mặt thằng nhóc. Chẳng phải nó đã nói rồi sao: “Để lộ yếu đuối, đồng nghĩa với việc tự tìm tới cái chết”. Cô không muốn chết. Đang nghĩ ngợi, cô chợt thấy đau nhói ở cổ tay. Cô giơ cổ tay trái lên nhìn. Bên trên làn da trắng nõn có một vết bầm tím, phồng rộp lên, đụng vào là đau. Không biết sẽ không đau nhưng khi biết rồi thì càng lúc càng thấy đau. Cô mở hộp thuốc tìm tuýp mỡ nhưng không thấy đâu cả. “Tuýp mỡ chống sưng mày ở đâu? Tuýp mỡ chống sưng mày ở đâu?” Miệng lẩm bẩm vì tìm không ra nên có vẻ nôn nóng. Đột nhiên trong phòng ngủ sáng lên ánh đèn màu da cam ấm áp tỏa ra cả bên ngoài. Ngải Ái ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần mặc bộ đồ ngủ cotton màu trắng bật đèn bàn trong góc phòng rồi đi lại phía cô. Cánh tay thò vào trong tủ lấy ra tuýp thuốc mỡ đưa tới trước mặt cô: “Tìm sao không bật điện. Đúng là đồ ngốc”. “Đèn trong phòng này và phòng ngủ cùng công tắc. Tôi không bật vì sợ làm cậu tỉnh giấc. Không phải do tôi ngốc”. Cô theo phản xạ lùi ra xa Mộc Duệ Thần. “Tôi… không cố ý đánh thức cậu”. Cậu ngừng lại, đôi mắt sắc bén để lộ tia nhìn ấm áp: “Không liên quan tới chị. Vừa rồi đúng lúc tôi khát nước nên muốn đi uống nước”. Giữa đêm hôm khuya khoắc lại có tiếng rột rạt khiến cậu không thể không tỉnh giấc. Nếu là bình thường rất có thể cậu sẽ nổi nóng nhưng nhìn cô tội nghiệp đáng thương, đang định quát lớn thì lại kìm giọng lại. Ngải Ái thở hắt ra, mắt chíu xuống cổ tay đáng thương của mình. Lại đau rồi. “Sao thế này?”. Mộc Duệ Thần chụp lấy cổ tay Ngải Ái kéo tới trước mặt mình. “ “Á!” “Cổ tay của chị tại sao lại bị sưng? Là ai làm?” Giọng nói của cậu ta thật đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn cô chất vấn. Thái độ này hoàn toàn có thể hiểu được: Nói đó là ai, nếu không, giết không tha. 34. TÓC RỐI, THÁI ĐỘ ĐÁNG SỢ, GIỌNG NÓI ĐE DỌA “Ha ha, chẳng có gì đâu”. Ngải Ái miệng cười nhưng trong lòng không cười. “Tự nhiên nó sưng đấy. Cậu coi đi, chỗ này bầm, chỗ này tím nè, nhưng mà chẳng sao cả. Hồi nãy trong phòng tắm tôi bị siết chặt tay như thế nhưng không thấy đau đâu, một xí xi cũng không thấy…” Mộc Duệ Thần ngẩn người, tay vẫn nắm cổ tay cô: “Là do tôi?” “Nếu nhà này có người thứ ba thì sẽ không phải tại cậu”. Cậu bước tới gần, ngồi xuống cạnh cô, kéo cổ tay tới trước mặt, chăm chú quan sát. “Đau!!!” Ngải Ái hít vào một cái, muốn nhích người qua chỗ khác lại bị Mộc Duệ Thần giữ lại, càng thấy lòng tan nát. Mộc Duệ Thần ngẩng đầu nhìn Ngải Ái, cầm tuýp mỡ và bông, bắt đầu nghiêm túc xức cho cô: “Cái này tốt chứ?” “Tốt!” “Mai nếu thấy còn đau thì đi bệnh viện”. Giọng nói của cậu tuy khá dịu dàng nhưng vẫn là ra lệnh. “Đi bệnh viện lại tốn phí. Này nhóc, chúng ta là gia đình bình dân, đây chỉ là một vết thương bé tẹo, không cần phải đi bệnh viện”. Ngải Ái nhìn trộm thằng nhóc thấy cậu ta vẫn đang chuyên tâm xức thuốc cho cô, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng, không thể không cảm động. Chúng ta. Một gia đình. Hai từ này khiến Mộc Duệ Thần không xức thuốc nữa, ngẩng đầu kinh ngạc. Đôi mắt của cậu trầm tĩnh giữa đêm như một vì sao. Miệng nhếch lên, cậu mỉm cười. “Tốt!” Ngải Ái há hốc miệng như sắp rơi ra, ngoáy ngoáy lỗ tai lại chớp chớp mắt mấy cái. Tốt. Trái đất này ngừng quay rồi mất. Mộc Duệ Thần chưa bao giờ thỏa hiệp lại nói ra chữ “Tốt!”. Amen! Cuộc đời này chỉ thế thôi cũng đủ rồi. Ngải Ái nhếch môi cười hì, vuốt ve Mộc Duệ Thần. “Này nhóc, cậu cũng có lúc đáng yêu”. “Tốt hơn hết là chị nên bỏ cái tay chị ra khỏi người tôi. Nếu không, tôi cũng không chắc nó còn trên người chị”. Tóc rối, thái độ đáng sợ, giọng nói đe dọa! 35. TÔI KHÔNG BIẾT, CHỈ BIẾT TRỰC TIẾP NHÚNG TAY Ngải Ái đổ mồ hôi hột, vội vội vàng vàng rụt bàn tay trên người Mộc Duệ Thần, giấu ra sau lưng. “Mới sờ có một chút mà đã cáu kỉnh như thế. Sau này coi chừng cậu không tìm được vợ đấy”. “Hừ!” Mộc Duệ Thần hừ lạnh, nhếch mí mắt nhìn Ngải Ái: “Trước khi khuyến cáo người khác thì tốt nhất nên nhìn lại bản thân mình đi”. “Mẹ cậu đây có giá lắm nhé. Cậu không cần lo lắng”. Mới nãy còn thấy cảm động suýt chảy nước mũi thế mà ngay sau đó lại bị thằng nhóc nói một câu cảm xúc dành cho nó cũng tiêu tan nhanh chóng. “Thả tay tôi ra. Tôi không cần cậu giúp”. “Trễ rồi! Tôi làm tốt hơn” Lại thất bại. Mộc Duệ Thần trầm giọng nói rồi bỏ tuýp thuốc lại trong tủ, đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn qua cô: “Đi theo tôi!” “Làm gì?!”Cô nhìn sang, tỏ thái độ bực bội và oán hận. Không có tiếng trả lời. Cậu bước chân tới phía phòng ngủ. “Lại đây đi! Bé con”. Ngải Ái soạt một tiếng đứng phắt lên lao tới chỗ Mộc Duệ Thần. Cô đã mười bảy tuổi rồi, sắp thành người lớn rồi, sao thằng nhóc thối tha này lại dám nói cô là bé con. Cô chạy tới trước, chận không cho Mộc Duệ Thần đi vào phòng ngủ gào lên: “Mộc Duệ Thần – chẳng phải cậu bao giờ cũng làm như không để ý tới tôi, chẳng phải cậu không cho tôi cãi lại cậu, rồi cho là tôi khỏe hơn cậu để bắt nạt tôi hả?”. Cậu kinh ngạc, ánh mắt dường như muốn ám chỉ: Chị giờ mới biết mình ngu ngốc sao? “Đúng là tôi có nhường nhịn cậu vì nghĩ cậu đang bị thương, lại mà một thằng nhóc, chứ nếu không tôi sẽ chẳng dung túng cậu như thế này”. Cô đặt một tay lên vai Mộc Duệ Thần nói lý lẽ với cậu, một tay so so chiều cao của cả hai: “Cậu thấy không? Tôi và cậu cao bằng nhau”. Cậu nhăn mặt, nhìn cô đề phòng. “Chúng ta cao như nhau. Nếu tôi là bé con thì cậu cũng là bé con”. Hy sinh cái tôi bản thân thiết lập ý chí của tập thể, cậu đừng có mãi đắc ý như thế. Thấy Mộc Duệ Thần không nói gì, Ngải Ái càng làm tới: “Nếu đã là trẻ con thì phải học cách nghe lời. Cái tính bốc đồng quái gở sẽ khiến người khác ghét cậu. Nhất là tôi, mẹ của cậu sẽ không vui chút nào. Từ giờ trở đi tôi không dung túng cậu nữa. Tôi muốn dạy dỗ cậu trở thành một đứa con ngoan ngoãn”. Rồi Ngải Ái cười phá lên. Chưa bao giờ cô thấy suôn sẻ như thế này nên rất tự hào về bản thân. Cạch! Tách Tách! Cửa phòng ngủ được đóng lại bởi mũi chân của Mộc Duệ Thần. Cậu nhấn ngón tay tắt hết tất cả các công tắc điện. Cả căn phòng trong bỗng chốc tối thui kỳ dị. “Lại đây! Ngủ cùng với tôi” Ngải Ái choáng váng. Thằng nhóc họ Mộc này coi những lời cô nói như rác. “Đừng có mơ!”. Dứt khoác cự tuyệt. “Tôi không đồng ý… A!” Bên hông bị vòng qua bởi một cánh tay dài, rồi ôm chặt lấy, bước mấy bước cao trong không khí, kèm theo tiếng thét điếc tai của Ngải Ái, quăng cả thân thể mềm mại của cô xuống giường. “Tôi không nghĩ ngợi gì hết. Chỉ biết trực tiếp lnhúng tay”. Mộc Duệ Thần vừa nói vừa phì cười. 36. RỐT CUỘC LÀ VÌ CÁI GÌ Ngải Ái bị cắm đầu trong chăn, bừng bừng tức giận, cong lưng ngồi dậy. Chiếc giường nhỏ mềm mại bị lúng xuống dưới. Soạt soạt. Trên giường lại xuất hiện thêm một bóng người. Mộc Duệ Thần nằm trên giường, duỗi thẳng tay, chiếm hết cả giường. Ngải Ái nằm bên cạnh cậu. Thằng nhóc to gan này. Thật sự không công bằng. “Cậu…!” Cô thở ra, nghiến răng nghiến lợi nói: Cậu dám ném tôi. Ngày mai tôi tổng cổ cậu ra khỏi cửa đừng có trách”. “Có giỏi thì giờ tống cổ tôi đi. Theo điều khoản nghĩa vụ của người giám hộ, ngày mai tới giờ hành chính của Sở cảnh sát cũng là giờ cô ăn ở trong tù. Lựa chọn tốt đấy”. Thằng nhóc này sao IQ của nó cao quá thể. Thật là không bình thường. “Tôi đã tặng cả phòng ngủ cho cậu. Sao cậu lại nổi nóng với tôi?” “Đối với tôi đây chưa hẳn là tôi đã nổi nóng. Hay chị muôn nhìn thấy tôi nổi nóng?” Thằng nhóc này vì cái gì mà ác nghiệt thế chứ, không có chút nhân đạo. Ngải Ái rất tức giận nhưng vẫn nhắm mắt lại không muốn tiếp tục nói chuyện với thằng nhóc này, nằm im không nhúc nhích. Trong bóng tối, Mộc Duệ Thần cũng không nói gì nữa, Ngải Ái đoán thằng nhóc ngủ rồi. Căn phòng mới lúc nãy còn ồn ào, bây giờ đã chìm ỉm trong mảng yên ắng. Một tay Mộc Duệ Thần khoác lên eo Ngải Ái. Cả hai nằm dựa sát vào nhau làm cho cô hít phải hơi thở thơm mát. Hơi thở mang theo mùi chanh tươi không ngừng vây lấy mũi cô, hết lần này tới lần khác, khiêu khích khứu giác của Ngải Ái. Hít thở cùng một bầu không khí, hay nói đúng hơn cả hai đang sống cùng một mái nhà. Từ khi bố mẹ nuôi mất, ngoài Thang Tiểu Y ra, cuối cùng cô cũng biết được mùi của những người khác là thế nào. Ở đây, bỗng dưng xuất hiện một thằng nhóc tên là Mộc Duệ Thần. Đã có thể là một gia đình rồi. Sự tức giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai, trong lòng thấy nhẹ nhõm hơn. Cô chun mũi, hít lấy hít để hơi thở thơm mát của thằng nhóc, cảm giác được cậu ta đang thở đều đều phả vào cổ cô, da thịt tự nhiên có hơi hơi nóng ran. Cánh tay đặt trên eo cô hơi động đậy, Mộc Duệ Thần mở hai mắt ra. Một giây sau, hai má của cô ửng một mảng hồng. Đối diện với đôi mắt nhìn mình không chớp, đôi mắt đen có màu hổ phách, dường như có thể nhìn thấu được mọi thứ và ẩn chứa cả sức hấp dẫn chết người.