173. “Lúc cậu ta nhắn tin cho tớ, tớ đoán chắc cậu đã đi rồi, nhưng khi thấy cậu trở về, tớ đã lờ như không biết không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Tiểu Ái, nếu đúng như Mộc Duệ Thần nói thì tớ là gánh nặng của cậu”. Thang Tiểu Y nhìn thẳng vào mặt Ngải Ái. “Bởi thế nên cậu ta mới bảo tới hãy rời xa cậu. Tiểu Ái à, cậu đừng quan hệ với loại người đó. Cậu ta quá nguy hiểm, là một con người thật đáng sợ”. Ngải Ái giật mình, đầu óc u mê. Thang Tiểu Y nói anh là người nguy hiểm và đáng sợ nhưng hiện tại khi ở bên cạnh Mộc Duệ Thần cô lại thấy anh rất dịu dàng và khá quyến luyến. Cô đứng dậy, lùi lại mấy bước: “Tớ… Cậu nhất định phải bắt tớ lựa chọn giữa cậu và người đó sao…” “Tiểu Ái”. Thang Tiểu Y bước xuống giường, nắm chặt tay cô. “Cậu rất muốn ở bên cạnh cậu ta ư? Cậu ta có thể cho cậu tất cả những gì cậu muốn? Cậu cũng đâu có biết mục đích cậu ta tiếp cận cậu mà phải không….” “Đừng, đừng nói nữa”. Ngải Ái xua tay, hoảng loạn. “Hôm nay tớ tới đây là để thăm cậu. Cậu khỏe không? Có đau ở đâu không? Nếu cậu không sao thì tớ về nhé…” Thang Tiểu Y nhìn cô: “Tiểu Ái, càng cố trốn tránh thì cậu càng tỏ ra là người vô dụng. Đừng thân thiết với cậu ta chỉ vì cậu ta đáng sợ. Tin tớ đi, Bắc Hàn là người có thể bảo vệ được cậu nhưng cậu lại từ chối tình cảm của anh ấy…” “Xin lỗi Thang…”. Ngải Ái lùi lại mấy bước, lưng đụng vào bờ tường màu trắng lạnh lẽo. “Tớ yêu anh ấy… Rất yêu… Tớ xin lỗi”. Hai mắt Thang Tiểu Y mở to hết cỡ: “Tiểu Ái cậu…” “Tớ… về nhé… Lúc này chắc hẳn cậu đang rất ghét tớ… Xin lỗi cậu… Cậu ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe… Lần sau tớ lại tới”. Nói xong, cô đẩy cửa, chạy trốn khỏi đó. Thang Tiểu Y nhìn bóng lưng của Ngải Ái, cụp mắt xuống nhớ lại lời hứa năm xưa với Mộc Duệ Thần, nụ cười trên môi méo xệch. Tiểu Ái, tớ chỉ muốn… bảo vệ cậu. Cậu ta chắc chắn sẽ khiến cậu tổn thương… * “Cậu chủ”. Mộc Giản bưng tách cà phê vào cho Mộc Duệ Thần ngay sau khi hội nghị kết thúc, đứng sau lưng anh nói. “Cậu chủ định không quay lại Mỹ à?” “Thời gian tới có lẽ sẽ không về”. Mộc Duệ Thần uống một ngụm cà phê, ngón tay mân mê miệng tách. “Hiện giờ trong kế hoạch của tôi vẫn còn thiếu một đứa con”. “Đây là thời kỳ thụ thai tốt nhất của Ngải tiểu thư, cũng là thời gian thích hợp nhất để sinh hoạt vợ chồng, chắc chắn Ngải tiểu thư sẽ sinh cho Mộc thị một người thừa kế có dòng máu cao quý”. Mộc Duệ Thần nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Chú Giản bị liên lụy trong kế hoạch của tôi, chú có oán tôi không?” “Mộc Giản tôi thề cả đời trung thành với cậu chủ”. Mộc Giản khẳng định. “Cho dù phải phản bội Mộc gia”. Mộc Duệ Thần nghĩ ngợi một lúc rồi đứng dậy: “Chú Giản, tôi đã bỏ qua cho Mộc Lị Vi quá nhiều lần. Nhưng lần này thì không thể được”. “Mọi việc do cậu chủ toàn quyền quyết định”. Mộc Giản thở dài. “Con bé Lị Vi giống với mẹ của nó, hiếu thắng, làm nhiều việc ảnh hưởng tới cậu chủ nhưng mong cậu chủ nể tình Mộc Giản tôi nhẹ tay với nó, xin cậu chủ cho nó được sống”. Mộc Duệ Thần lạnh lùng ra lệnh: “Năm phút sau cho cô ta vào”. Sau đó Mộc Giản rời khỏi phòng. Năm phút sau, cửa phòng được đẩy ra, Mộc Lị Vi ăn mặc sexy đi vào, đóng cửa lại cúi đầu: “Cậu chủ cho gọi Lị Vi?” Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất khoanh hai tay nhìn cô ta nhếch môi cười nhạt: “ Lại đây”. Mộc Lị Vi điệu đà bước tới, tự nhiên như không dựa vào người Mộc Duệ Thần: “Cậu chủ… Lị Vi tới rồi đây”. “Cô có chuyện quan trọng cần nói với tôi phải không nhỉ?”. Anh cúi đầu nhìn cô. Mộc Lị Vi mỉm cười quyến rũ, nhón chân nói vào tai Mộc Duệ Thần: “Cậu chủ… Tin này rất có thể là tin xấu đối với cậu chủ đấy, nhưng với Mộc gia thì đây lại là tin cực tốt”. Ả cười khúc khích. “Tình cờ tôi xét nghiệm máu của Ngải tiểu thư và phát hiện ra… Nhóm máu của tiểu thư chính là nhóm máu được gọi là huyết thống cao quý… Theo như tôi biết, hai mươi năm trước cũng đã xuất hiện một người có nhóm máu đó nhưng đã bị Mộc Dịch Triệt giết, giờ lại xuất hiện một người khác… Chuyện này cả dòng tộc đều không biết… Tại sao lại thế nhỉ?” Mộc Duệ Thần lạnh lùng nhìn ả: “Có vẻ như cô đã biết quá nhiều”. “Cậu chủ muốn giết người diệt khẩu ư?”. Mộc Lị Vi không tỏ vẻ sợ hãi mà càng to gan ôm hông Mộc Duệ Thần. “Đây là một tin tức sốt dẻo vô cùng tốt. Cậu chủ thử nghĩ xem, nếu tôi cung cấp tin này cho dòng tộc, kết quả sẽ như thế nào nhỉ?” “Cô đang đe dọa tôi?”. Ánh mắt anh không gợn sóng, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn. Mộc Lị Vi mơ màng nhìn người đàn ông ả hằng ao ước mười mấy năm nay tới đắm say: “Cậu chủ, trong lòng Lị Vi chỉ có cậu chủ. Lị Vi sẽ vì cậu chủ mà giữ kín chuyện này với điều kiện hãy cho Lị Vi được làm người phụ nữ của cậu chủ”. Mộc Duệ Thần đứng thẳng dậy tựa người vào cửa kính. Mộc Lị Vi ngẩng đầu lên chỉ thấy gương mặt anh được che khuất bởi luồng ánh sáng u ám. Ả không nhìn rõ lắm, bất giác thấy hơi sợ. Ả đang ở đây… Làm một giao dịch với cậu chủ. Hành động này có thể khiến ả gặp phải hậu quả đáng sợ. “Cô không sợ tôi giết cô?”. Giọng nói trầm trầm như giọng nói âm u của ma quỷ khiến Mộc Lị Vi run rẩy cả người. Ả lắp bắp: “Cậu chủ, tôi đã ghi âm lại việc phát hiện ra người có thể sinh con nối dõi cho dòng tộc cất ở nơi bí mật. Nếu như tôi đột ngột biến mất thì băng ghi âm đó ngay lập tức sẽ được gửi cho những người trong dòng tộc”. “Có phải cái này không?”. Tay anh không hiểu từ đâu ra có một chiếc USB màu đen dạng bút hi-lite, trên thân bút có viết hàng mật khẩu nhỏ xíu trông khá buồn cười. Anh quặp đầu ngón tay lại, “rắc” một tiếng, chiếc USB trong tay anh bị gãy làm hai. 174. Mộc Duệ Thần khẽ lắc đầu: “Tự động vào biệt thự và phòng đọc sách của tôi, còn đặt camera theo dõi… Cô càng ngày càng to gan. Cô tưởng mọi hành động của cô đều qua được mắt tôi sao. Cô cũng biết rồi đấy thôi. Từ trước tới giờ tôi đã tha thứ cho cô rất nhiều lần”. Thái độ phẫn uất của Mộc Lị Vi liền biến thành vẻ khẩn khoản: “Không phải thế. Là do Mộc Lị Vi mong muốn có thể trở thành một phần trong kế hoạch của cậu chủ. Lị Vi không có làm chuyện gì ngốc nghếch cả”. Mộc Duệ Thần nhìn gương mặt đẹp đang cười giả lả kia, biết thừa lòng dạ của người con gái này muốn làm gì. Nhưng vì chú Giản, anh sẽ chỉ trừng phạt cô ta. Anh đột nhiên nắm lấy cánh tay của Mộc Lị Vi: “Việc lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô. Hãy nằm trong bệnh viện mà dưỡng thương tử tế”. “Cậu chủ…!”. Mộc Lị Vi la lớn, khổ sở gào khóc. “Cậu chủ tha cho tôi”. Mộc Duệ Thần chỉ cần dùng một lực vừa phải đã có thể bẽ gãy được xương cốt của ả. Mặt Mộc Lị Vi tái mét, hoảng sợ lùi ra đằng sau. Rắc… Ngay sau khi anh ra tay, Mộc Lị Vi nghe được tiếng xương cánh tay của mình bị gãy, ngã nhào xuống nền nhà ôm cánh tay rên rỉ trong đau đớn… “Đây là hình phạt nhẹ nhất với cô”. Mộc Duệ Thần nhìn ả. “Giờ thì cút đi”. Mộc Lị Vi cắn môi rướm máu, trưng ra bản mặt phẫn uất và ghen tị, lồng ngực phập phồng lên xuống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Ả không hiểu tại sao con nhỏ họ Ngải Ái có cái gì mà lại được cậu chủ yêu thương đến vậy. Mười mấy năm qua cho dù ả làm bất cứ chuyện gì thì cậu chủ cũng vì nể mặt cha ả mà không trừng phạt ả nhưng hôm nay cậu chủ vì con nhỏ kia mà bẽ gãy tay ả. Mộc Lị Vi đứng dậy, cố chịu đau, mỉm cười với Mộc Duệ Thần: “Lị Vi hiểu rồi. Cậu chủ, có việc gì cứ cho gọi Lị Vi”. Dứt lời, ả ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài. Ả tuyệt đối sẽ không từ bỏ âm mưu của mình. Không bao giờ. * Sau khi Ngải Ái ngồi trên xe buýt để tới trường mới nhớ ra hội sinh viên họp vào ngày mai chứ không phải hôm nay. Cô đã nhớ nhầm. Cả phòng học trống trơn không có một ai. Đang định quay người đi xuống cầu thang thì đụng phải đầu vai của một người. Không cần quay đầu lại, chỉ cần nghe giọng nói ôn hòa kia là cô thừa biết đó là ai. Cô đứng khựng, nhích người ra tỏ vẻ lễ phép: “Chào thầy ạ”. “Ừm”. Tay anh vẫn khoác trên vai cô. “Sao em lại đến trường? Chiều nay không có tiết mà. Hay Tiểu Ái muốn gặp anh?” Biết anh đùa với cô nhưng Ngải Ái vẫn lắc đầu lia lịa. “Không phải như thế đâu thầy. Do em nhớ nhầm thời gian họp hội sinh viên. Không liên quan tới thầy”. Bắc Hàn im lặng một lúc rồi đặt hai tay trên hai vai cô. “Cô bé, em phải nói như vậy à?” Ngải Ái lui người lại. “Em không hiểu thầy nói gì ạ”. “Sao em lại tỏ vẻ xa lạvới anh?”. Thân hình Bắc Hàn cao lớn che chắn cả ánh nắng mặt trời, bóng anh như bóng mát che phủ cô. “Nếu giờ em nói em ghét anh, không muốn làm bạn bè với anh nữa thì anh sẽ rút lại những lời này”. Ngải Ái nhìn mũi giày mình, xịch lùi ra sau: “Thầy, thầy không biết à? Em… có bạn trai rồi”. Anh bước tới gần cô, hai tay chống vào ban công nhốt cô bên trong: “Từ lúc nào?” “Hôm nay ạ”. Cô cắn môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. “Em tưởng ai cũng biết cả rồi. Thầy vốn tinh ý lắm mà”. “Việc đó là thật sao?”. Những lời nói của anh như muốn tiến sâu vào trong lòng cô. “Anh thấy giống như cậu ta bắt buộc em phải như vậy”. Ngải Ái không biết phải đối đáp thế nào. Trong mắt mọi người, anh và cả Mộc Duệ Thần đều như thế thì cứ cho trong lòng cô cũng như vậy đi. Cô cũng không thể nào hiểu nổi bản thân mình nữa, bỏ qua tất cả những đau khổ và đắng cay để đi yêu Mộc Duệ Thần. Có thể do cô bị Mộc Duệ Thần khống chế không có cách nào khác chăng. “Bắc Hàn, đây là việc của em”. Cô hít sâu, đẩy Bắc Hàn ra. “Em rất vui vì anh đã giúp đỡ em, nhất là chuyện của Thang Thang. Nếu không có anh em không biết phải làm thế nào trong mấy năm qua nên giờ em rất áy náy…Em biết ơn anh nhiều lắm, đặc biệt biết ơn anh… Khoản tiền điều trị em sẽ nghĩ cách gửi lại anh, tất cả những khoản anh giúp em từ trước tới giờ em cũng sẽ cố gắng để gửi lại cho anh… Vì thế, mong anh… sau này đừng quan tâm tới em nữa”. “Lần này, em lại từ chối anh”. Bắc Hàn dựa vào cạnh cầu thang, nhìn chằm chằm vào Ngải Ái đang muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh. “Cô bé, em cho rằng anh đang làm phiền em đúng không?” Đôi mắt sũng nước của cô chất chứa nhiều tâm trạng không thể diễn tả được bằng lời nói, lại cố tỏ vẻ thản nhiên như không, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn anh khiến Bắc Hàn thất thần. “Em… không có vậy”. “Tại sao phải trả tiền. Phiền quá. Em chỉ cần mời anh bữa cơm là được rồi”. Anh mỉm cười nắm tay cô. “Ăn cơm với anh như trước đây mình vẫn vậy nhé”. Suy nghĩ một lúc, cô gật đầu. Tạm thời, cứ vậy đã. Ít ra có thể ngăn được Bắc Hàn dấn thân vào vũng bùn. Bắc Hàn và Ngải Ái tới căn tin của trường, gọi hai tô mì thịt bò bốc khói nghi ngút thơm ngào ngạo. So với bữa trưa sa hoa toàn sơn hào hải vị, Ngải Ái thích ăn món này hơn. Bắc Hàn gắp đồ ăn cho cô, còn rót trà, đưa cô khăn giấy, rồi còn lau nước mì dính trên miệng cô. Ngải Ái không để ý lắm, vui vẻ ăn mì. Hai người trò chuyện cười đùa như trước đây, coi đây là một bữa tối bình thường dân dã. Ăn xong, Bắc Hàn kiên quyết đòi đưa Ngải Ái tới bệnh viện để kiểm tra vết thương ở chân. 175. “Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà…” “Nếu không băng bó kịp thời thì về sau chân em sẽ xuất hiện một vết sẹo thật khủng khiếp”. Bắc Hàn cười nói. “Em thử nghĩ xem mùa hè mà mang giày sẽ xấu cỡ gì”. Ngải Ái khẽ “a” một tiếng rồi gật đầu: “Chân em vô tội mà. Thầy dám nói xấu chân của em, chắc nó tủi thân lắm đây”. “Ha ha”. Bắc Hàn cốc trán cô một cái ngồi xổm xuống. “Leo lên nào” “Gì cơ ạ?”. Ngải Ái e dè. “Thầy ơi, vẫn còn đang ở trong trường nha. Thầy không sợ người ta đăng tin này lên bản tin của trường rồi xì xầm bàn tán hả?” “Xì xầm bàn tán à? Đăng ảnh anh và em nói chuyện với nhau anh mừng còn không hết”. Anh vỗ hai vai. “Nhanh lên. Anh cõng em tới bệnh viện gần đây. Nếu em đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng tới vết thương”. Ngải Ái ngó quanh quất thấy không có người mới sợ sệt ngồi lên lưng anh. Mộc Duệ Thần cũng bắt cô phải đi bệnh viện. Hai người này thật giống nhau, cứng đầu hết thuốc chữa. Một người thì ra lệnh, còn người kia thì khuyên bảo. Cô chọn cách từ chối một người còn người kia lại đồng ý. Ngải Ái áp mặt lên lưng Bắc Hàn, nhớ lại những khi cũng được anh cõng trên vai như thế này. Lưng Bắc Hàn chẳng hề xa lạ gì với cô, có lẽ chí ít cũng trên dưới cả trăm lần được anh cõng. Trước đây, cô luôn thích được ngồi trên lưng anh, rồi ghé sát tai anh mà chọc cười, có khi còn thổi gió vào đấy. Thầy Bắc lúc nào cũng sẽ nói: “Cô bé kia, ngứa tai quá”. Sau đó sẽ mỉm cười nói thêm: “Nhưng anh không ghét điều này”. “Thầy Bắc không ghét việc em làm thầy ngứa tai hả?” “Người khác thì có thể, nhưng em… lại khiến anh thấy thích thú…” Thường thì những lúc như thế này, cô sẽ nằm trên lưng anh rồi ngủ luôn trên đó. Lần này thì khác, Ngải Ái chỉ im lặng không nhúc nhích. Bắc Hàn đi trên một con đường khá vắng vẻ, xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng cây cối xào xạt, Ngải Ái có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của Bắc Hàn. “Thầy ơi!”. Cô gõ ngón tay lên vai anh. “Em có hai vấn đề muốn hỏi”. “Sao?” “Thứ nhất, tại sao không đi xe ạ? Thứ hai, sao thầy lại đi vòng quanh thế này. Hay anh đang giấu em giảm béo?” Bắc Hàn dừng lại, quay đầu nhếch môi cười, đôi mắt nheo lại hình vầng trăng như Mặt Trăng màu xanh lam trên bầu trời đêm thật đẹp. “Vì anh muốn cứ cõng em mãi thế này, càng lâu càng tốt… Cho dù lưng anh bị còng đi anh cũng chấp nhận”. Ngải Ái vội cúi đầu tránh ánh mắt của anh. Cô cảm thấy lồng ngực mình đang nhảy dựng lên, bối rối. [Bà này cũng mê trai thiệt]. “Này cô bé, anh nói xong rồi”. Anh dừng bước chân, mắt không nhìn cô nữa. “Thả em xuống… Bắc Hàn…”. Cô lí nhí van nài. “Đừng nói với em như vậy nữa. Em đã phải xin lỗi Thang, em không muốn lại phải xin lỗi anh”. Cánh tay đang ôm eo cô chợt ôm càng chặt hơn, Bắc Hàn nhỏ giọng nói: “Em đã yêu cậu ta tới mức… có thể rời xa người quan trọng nhất với em ư?” Với Ngải Ái, hai người quan trọng nhất với cô là Thang Tiểu Y và Bắc Hàn. Cô không lắc đầu cũng không gật đầu. Bầu trời đêm yên tĩnh đầy ưu tư, Ngải Ái cụp mắt xuống, lòng đầy xót xa… Nhạc chuông điện thoại chợt vang lên, là số của Mộc Duệ Thần. “Bé, khi nào thì em về nhà?” “Em đang ở trường. Hội sinh viên có rất nhiều việc phải làm…” “Về ngay”. Mộc Duệ Thần dịu dàng nói nhưng cũng có thể coi là đang ra lệnh cho cô. “Mấy việc xàm xí đó đừng vơ vào người”. “Không”. Ngải Ái hoảng hốt đáp lại. “Những việc này quan trọng lắm, phải làm gấp trong hai ngày cho trường, em không thể…” “Anh nhớ em”. [Nếu là trong phim thì đoạn này sẽ phát một bản nhạc rồ man tíc nè…] Ba chữ đó. Khiến Ngải Ái lặng người. Mộc Duệ Thần thấy đầu dây bên kia im lặng, cười hì: “Ngốc, lại đờ người à? Nhanh về đi, cho em 20 phút, đừng muộn đấy”. Điện thoại ngắt bụp, Ngải Ái nhìn màn hình ngây người. “Đi thôi”. Bắc Hàn rảo bước tới bệnh viện. “Chúng mình phải đi nhanh hơn thôi”. 20 phút, vì được đi nhờ xe nên chắc sẽ về đúng giờ. Đây sẽ là lần cuối cùng cô ở bên Bắc Hàn… Vì cô đã lựa chọn nơi này. Ngải Ái vỗ vai Bắc Hàn: “Thầy, không cần trả lại viện phí là do anh nói nha, sau này đừng có bảo em quỵt tiền của anh”. “Ừm, được rồi mà”. “Thầy, mai có tiết tiếng Anh thầy cố lên nha. Mấy bạn sinh viên nữ nghe thầy giảng mà đầu óc cứ để đâu”. “Nếu các cô ấy không phải nhìn anh mà nhìn lên bảng thì anh nghĩ các cô ấy không trẻ con như em nói đâu”. “Đây là bí quyết học tiếng Anh phải không ạ”. Ngải Ái cười. “Em sẽ nghe lời anh chăm chú nhìn lên bảng”. “Em thì không sao. Em có thể nhìn anh”. “Thầy, thầy là giảng viên đại học đấy phải chú ý chứ, đừng có công khai trêu chọc sinh viên nữ như thế”. “Ừm, anh nghe em”. “Thầy…” “Ừ…” Hai cười vẫn cười đùa vui vẻ với nhau trong bệnh viện. Do Bắc Hàn quen với các bác sĩ ở đây nên việc thay băng bôi thuốc diễn ra khá nhanh chóng. Đứng trước cổng bệnh viện, Bắc Hàn dặn dò cô nhiều thứ, nào là không được đụng nước, không được đi lại nhiều, không được đụng vào vật cứng, sau đó mới yên tâm bế cô vào trong taxi vẫy tay. Xe vừa lăn bánh, Ngải Ái giơ tay nhìn đồng hồ, miệng méo xệch. Đã qua nửa tiếng. *** Xuống xe, cứ nghĩ tới việc phải leo cầu thang lại ngao ngán. Cô phải leo bằng cái chân đau này chắc chắn sẽ mất nửa tiếng nữa. Đưa tay sờ cổ, Ngải Ái tưởng tượng cảnh mình bị Mộc Duệ Thần bóp cổ chết ngắt. Cô rùng mình một cái, run lẩy bẩy bước về phía trước. Khung cảnh xung quanh khu nhà trọ tối đen như mực nhưng trước cổng lại nhìn khá rõ một bóng người hai tay đút túi quần, tựa người vào tường có vẻ như khá sốt ruột.