228. Ngải Ái đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào Mộc Duệ Thần lúc này đã giúp cô gài lại nút áo, thả cô đứng xuống đất. “Tôi… làm sao thế này?” Cô ngước mặt lên, si ngốc nhìn Mộc Duệ Thần. Vòng tay ấm áp biến mất làm cô khó chịu, cô đã bắt đầu tham lam mùi vị trên người anh. “Cảm giác thế nào, đã đỡ hơn chưa?” Mộc Duệ Thần mỉm cười, chỉ vào tay cô. Ngải Ái bừng tình, thả tay xuống: “Cảm ơn Tổng giám đốc, tôi đỡ rồi”. “Có thật là cô không sao nữ a chứ, trợ lý Ngải”. Anh vươn tay ra vuốt ve gò má cô. “Hình như cô đau lắm, nếu không tại sao cô lại khóc”. Lúc này Ngải Ái mới nhận ra bỗng dưng cô khóc, vội gạt tay Mộc Dêệ Thần, tự lau nước mắt. “Mắt khô quá, khiến Tổng giám đốc cười rồi, tôi không sao”. “Ừ!”. Mộc Duệ Thần trả lời, rụt tay lại. “Không sao thì đi làm việc tiếp đi”. Anh vỗ vai Ngải Ái, tay nhấc chiếc bánh kem lên. “Làm việc xong thì tôi sẽ tặng cô chiếc bánh này”. “Thấy bánh kem bị lấy đi, Ngải Ái mở to mắt kêu lên. “Không được, không được đem đi”. “À… Nếu muốn ăn thì theo tôi vào trong phòng ngủ”. Ánh mắt anh xấu xa. “Chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi sẽ thưởng cho cô ăn bánh, thế nào, bé con?” Mặt Ngải Ái biến đổi rõ rệt, chạy ngay tới bàn lẩm bẩm: “Làm việc! Tôi làm việc!” Mỉm cười hài lòng, Mộc Duệ Thần quay người đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, ánh mắt sâu sắc khó dò… Hôm nay đã xác định được, bé con không hoàn toàn mất hết trí nhớ… Quá nửa đêm, hai ngày hai đêm phấn đấu trong đói khát, lòng tham của Ngải Ái nổi lên, giùng giằng đứng dậy lò dò bước từng bước về phía phòng ngủ. Tới trước cửa, nhấn ngón tay để xác định dấu vân tay, “cách” một tiếng, cửa tự động mở ra. Rón rén đẩy cửa, Ngải Ái định thừa dịp Mộc Duệ Thần ngủ say cuỗm lấy chiếc bánh ra ăn ngấu ăn nghiến, tiền trảm hậu tấu, bởi vì với cô hiện giờ, việc ăn quan trọng nhất. Nhưng ngay khi bước chân qua cửa đã thấy có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm. “Tổng…”. Cô nắm hai tay lại, cười gượng. “Khuya thế này sao Tổng giám đốc vẫn chưa ngủ?” “Cũng chưa khuya lắm”. Mộc Duệ Thần đặt cuốn sách xuống, nhíu mày nhìn cô. “Trợ lý Ngải vào đây định làm gì?” “Tôi…”. Giọng Ngải Ái khàn khàn. “Đói…” “Công việc sao rồi?” Tổng giám đốc Mộc ôn hòa hỏi cấp dưới. “Đáng lẽ sáng hôm qua cô phải nộp lại tất cả, tôi đã gia hạn cho cô thêm mười mấy tiếng, làm xong rồi chứ, trợ lý Ngải”. “Không…”. Cô túm lấy góc bàn, cảm giác cả người mình giờ đều đã nhũn như con chi chi thiếu điều muốn té xỉu. “Vừa hoàn thành xong hai hợp đồng còn mấy bản nữa vẫn chưa làm xong”. “Ồ, vậy vào đây làm gì?”. Tổng giám đốc lại muốn cười. “Tôi đã nói rồi, phải làm việc xong mới ăn được”. “Tổng giám đốc, đây mà là công việc ở công ty nổi tiếng thế giới M thị ư?”. Ngải Ái nghi ngờ hỏi. “Đúng!” “Tổng giám đốc, cho hỏi anh là Tổng giám đốc thật chứ? Không phải là một kẻ lừa đảo hay tên biến thái muốn cầm tù nô lệ tình dục đấy chứ? Tại sao tôi lại có cảm giác càng ngày càng không phảo thế nhỉ?” Cô hỏi mà ánh mắt đói khát cứ nhìn vào chiếc bánh kem để trên bàn/ “Công ty lớn đến vậy là lại đối xử với nhân viên như thế này sao, tổng giám đốc của một công ty lớn lại bắt nhân viên nhịn đói suốt hai ngày hai đêm ư?” Mộc Duệ Thần quăng cho cô một cuốn tạp chí, đó là cuốn Forbes, có ảnh chụp Tổng giám đốc Mộc xuất hiện trên trang bìa với tiêu đề “Người đàn ông khiến nhiều cô gái trên thế giới khát khao, buổi phỏng vấn người thừa kế duy nhất của tập đoàn Mộc thị giàu có”. Ngải Ái run rẩy cầm cuốn tạp chí lên, Tổng giám đốc kia là thật, những ảo tưởng trong đầu cô đều tan biến như bọt biển… Cô trượt từ dưới bàn xuống đất, đưa tay đập mạnh vào trán, nhắm mắt thì thầm: “Đây không phải là sự thật, tất cả những điều này đều không phải sự thật…” “Đừng nghĩ rằng chỉ cần mở mắt ra thì tất cả những điều này đều là giấc mơ. Cô không mơ đâu, tất cả đều là sự thật”. Những lời Mộc Duệ Thần nói như muốn tống cổ cô xuống địa ngục, cô mở mắt ra nhìn mọi thứ trước mắt. Ông sao kia vẫn là ông sao, Tổng giám đốc kia vẫn là tổng giám đốc, bụng của cô vẫn đói… “Tổng giám đốc, khi nào thì ngài ngủ?” “Muốn nhân lúc tôi ngủ để ăn trộm, không có khả năng đó”. Anh cười. “Cho dù tô đang ngủ say, chỉ cần cô mở cửa trong tích tắc đó tôi sẽ bừng tỉnh. Xin lỗi nhé, tai tôi rất thính. Trừ khi…” Cô nghiến răng: “Trừ khi gì?” “Trừ khi cô ngủ với tôi, sẽ có hai khả năng cô sẽ có được chiếc bánh này”. “Hai khả năng gì?” “Một là tôi hảo tâm cho cô bánh, hai là tôi đột nhiên đi ra ngoài không có mặt ở đây… Nếu không cô sẽ không bao giờ có thể ăn trộm được đồ của tôi… Mộc Duệ Thần bình thản nói nhưng trong giọng nói lộ vẻ kiêu căng hơm hĩnh. “Tiếc cho cô, hai khả năng đó đều không xảy ra…” Tôi! Ngải Ái hít vào thở ra thật sâu, tức giận. “Nếu tôi bị chết đói, Tổng giám đốc sẽ phải gánh tội giết người”. “Trợ lý Ngải” Mộc Duệ Thần từ tốn. “Đừng xem nhẹ khả năng sinh tồn của con người, chỉ cần có nước, cô vẫn sống. Cô nghĩ cô sẽ chết ở đây, rất khó xảy ra”. A aaaaaaaaaaaaa! Ai tới! Giúp tôi! Một đao chém chết tên biến đang ngồi trên giường kia. 229. Ngải Ái nhìn Mộc Duệ Thần mặt không có cảm xúc ngồi trên giường, trong lòng giận sôi gan. Thằng nhóc chết tiệt, mới có hai mươi tuổi đầu! Chỉ được cái lắm tiền! Còn tất cả đều ghê tởm! “Phí bồi thường hợp đồng là mười vạn đúng không?”. Ngải Ái đứng dậy, chống nạnh. “Tôi đưa ra là được chứ có gì to tát, cái việc giẻ rách này tôi không làm nữa. Tôi xin nghỉ, thả tôi ra!” Cách đối xử với nhân viên thế này ai mà chịu được! Cùng lắm thì… cùng lắm thì mượn tiền Bắc Hàn chứ không thể ở đây để bị tên mất dạy này bắt nạt. Mộc Duệ Thần nhìn Ngải Ái thở hồng hôc, biết là cô đang rất giận. Anh nhìn cô rất lâu. “Ngải Ái!”. Anh gọi. “Lại đây”. “Làm gì”. Ngải Ái hỏi. “Tôi quyết định xin nghỉ việc. Anh không có quyền ra lệnh cho tôi”. “Tốt!”. Mộc Duệ Thần mỉm cười, nụ cười khiến Ngải Ái sợ hãi. “Cô Ngải, có thứu này muốn cho cô xem. Cô xem xong nhất định cô sẽ phải hối hận”. Mộc Duệ Thần bật máy tính, tay gõ rất nhanh trên bàn phím, vài giây sau đó chuyển full màn hình, đưa tới trước mặt Ngải Ái. “Nhìn cho rõ!” Cô ngập ngừng bước lên, cầm máy tính đặt trên bàn, nhìn chằm chằm vào thứ Mộc Duệ Thần đã mở sẵn. Sau đó, cô nhìn thấy trong màn mưa, nghe giọng nói lạnh như băng của một gã trai: “Bé con, tôi sẽ không tha cho cô”. Cả người Ngải Ái chấn động, chăm chú nhìn vào máy tính, chính giữa màn hình là sự xuất hiện của Mộc Duệ Thàn, trông anh ta còn khá trẻ và ngây ngô, người con gái quay lưng về phía máy quay, đang run lẩy bẩy. Rồi cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần xé rách quần áo của cô gái, thô bạo cởi quần jean của cô ấy, thúc cái đó vào trong người của cô ấy, nhìn cô gái ấy rất đau đớn, không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Ngải Ái che mắt lại: “Tổng giám đốc, tôi không thích xem phim người lớn, cũng không thích xem clip sex của anh và bạn gái anh, anh đừng biến thái như vậy được không?”. Cho dù cơ thể anh ta rất đẹp nhưng cô không có lý do gì để ngồi đây xem, nhỡ đau mắt hột hay bị giảm tuổi thọ thì sao? “Nhìn đi, có bất ngờ”. Mộc Duệ Thần lạnh nhạt ra lệnh, tựa người vào đầu giường, cầm sách lên tiếp tục đọc, đó là một cuốn sách kinh tế khá dày, dường như không gì có thể quấy rầy được anh, không liên quan tới anh. Ngải Ái thả tay xuống, hít vào thở ra thật sâu, tiếp tục xem phim người lớn, coi như là xem cơ thể rất tuyệt của một người đàn ông thế nào cho biết vậy. Cô nhìn thấy Mộc Duệ Thần nhếch môi cười tàn nhẫn, giữ chặt cô gái nhưng ánh mắt lại rất đau lòng… “Ngải Ái, đây là do cô chọn… đừng trách tôi”. Giọng nói của anh lạnh lẽo. Mắt Ngải Ái tối sầm lại… Vừa rồi… Vừa rồi… Mộc Duệ Thần gọi tên cô. “Mở to mắt ra!” Cô nghe thấy tiếng của Mộc Duệ Thần và cũng nhìn rõ được mặt của cô gái ấy. Cô gái đó rất xinh đẹp, hai má ướt đẫm nước mắt, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khóc nức nở, trông rất đáng thương nằm bên dưới Mộc Duệ Thần. Gương mặt đó… Gương mặt đó… Giống cô y đúc. Giữa màn hình, cô gái nằm dưới cơ thể của anh ta, tay nắm chặt mép thảm, mắt vô hồn nhìn về phía trước, tay che ngực không ngừng run lẩy bẩy, van xin: “Mộc Duệ Thần… cầu xin cậu… Thả tôi ra… Xin cậu đấy…” Máu chảy xuống đùi cô… Nhỏ xuống nhuộm một mảng bên dưới tấm thảm, để lại một vệt máu chói mắt. Mưa tầm tã, bầu trời lóe chớp, sau đó là tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông… Ngải Ái chết sững tại chỗ, ngơ ngác nhìn vào màn hình, từ đầu đến cuối không bỏ sót chi tiết nào, cho đến khi xem hết video clip, cô vẫn còn sững sờ, mở to mắt thì thào: “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” “Như cô thấy”. Giọng nói như ma vương vang vang, Mộc Duệ Thần không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô, hai tay đỡ vai cô. “Bé con chính là cô, Ngải Ái”. “Nhưng…”. Đôi môi cô run rẩy, hai tay ôm đầu. “Không thể, điều đó là không thể, tôi chư a bao giờ làm chuyện đó với anh, tôi không quen anh”. “Đừng ngụy biện”. Mộc Duệ Thần xoay hai cô lại, bắt cô phải nhìn vào anh. “Cô là người con gái của tôi, vĩnh viễn không thay đổi được điều đó”. Ngải Ái ngẩng đầu nhìn Mộc Duệ Thần như đang tuyên thệ, lắc đầu: “Không… đó không phải tôi”. Mộc Duệ Thần không nói gì, cúi đầu nhìn cô. Ngải Ái gào lên, hai tay ôm đầu. Cô không thể nhìn thẳng vào mắt Mộc Duệ Thần, cô không có cách gì để phủ nhận người trong clip không phải mình, người giống người đến thế sao, ngay cả vị trí nốt ruồi trên cơ thể tại sao đều giống nhau? Cứ cho là nốt ruồi cũng là trùng hợp, vậy tại sao khi nhìn vào clip, cứ như đang nhìn bản thân mình. Cô đau quá, đau lòng quá… Cô tuyệt vọng, cô khổ sở… “Trợ lý Ngải”. Anh ôm eo cô. “Nếu cô xin nghỉ việc, clip này sẽ được phát tán rộng rãi”. Mộc Duệ Thần hôn vào tai cô: “Cô phải biết rằng, tôi có thể cho cả thành phố này biết chuyện xấu của cô, thế nào?” Ngải Ái ngã vào người anh, hai mắt sũng nước. “Anh đang dọa tôi?” “Hết cách”. Giọng nói anh bốc đồng. “Chơi bẩn như thế này trước đây tôi đều khinh thường, nhưng vì cô đã phản bội tôi trước, sau đó còn quên tôi, cô rất gian xảo”. Đầu óc hỗn độn khiến Ngải Ái không thể nghĩ được gì, cô để mặc cho Mộc Duệ Thần ôm cô, quay đầu nhìn màn hình đen ngòm…”Tôi…” Cô muốn nói lại thôi, bây giờ cô biết phải nói gì đây. “Như cô nói”. Mộc Duệ Thần ghé tai cô thì thầm. “Đợi cho đến khi tôi thấy chán cô, có lẽ tôi sẽ buông tha cho cô. Tuy nhiên, nếu cô thích chơi trò mèo đuổi chuột, tôi vẫn có thể chơi với cô, vì trò đó cô có thể chơi nhiều lần mà không thấy chán”. Hơi thở anh phả vào má cô nóng hổi, cô hoảng loạn đẩy Mộc Duệ Thần ra, lùi lại đằng sau, lùi tít vào trong góc phòng, trừng mắt nhìn nền nhà trắng xóa. Ai nói cho cô biết… rốt cuộc… đã có chuyện gì xảy ra… 230. Mộc Duệ Thần không đi ra ngoài, Ngải Ái cũng không có bất kỳ ý định muốn tới gần phòng ngủ nữa, cô quên luôn cơn đói, quên sạch. Hiện tại, cô đang bị đe dọa, bị tên đàn ông mới gặp hai lần, cùng ở một chỗ hai ngày hai đêm – Tổng giám đốc của Mộc thị đe dọa, ngoài hoảng sợ ra không biết phải làm gì khác. Cô phải làm gì bây giờ? Cầu cứu Bắc Hàn ư? Tuyệt đối là không thể, cô là bạn gái của Bắc Hàn, sao có thể để Bắc Hàn biết sự tồn tại của video clip đó? Vì như thế thì cô đã phản bội Bắc Hàn, cô không lo lắng Bắc Hàn nổi giận, cô chỉ sợ anh sẽ phải chịu tổn thương… Anh luôn quan tâm, chăm sóc và cưng chiều cô… Vậy mà cô lại phản bội anh… Tất cả những điều đó khiến cô không cam tâm… Mặc dù cô không nhớ gì cả nhưng sâu thẳm trong tiềm thức, Ngải Ái cho rằng, có lẽ cô đã phản bội anh…. Bởi vì cảm giác của cô đối với Mộc Duệ Thần rất khó diễn đạt… Cảm giác này, có cả khát vọng, có cả sự dựa dẫm, lại có thể cảm nhận được rằng nếu cứ ở bên cạnh người này sẽ phải nhận lại nhiều tổn thương… Đầu óc hỗn loạn, Ngải Ái ngồi trong góc nhìn bầu trời sáng dần ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, bắt buộc bản thân đừng tiếp tục suy nghĩ nữa…. Nhưng có một câu nói cứ xoay vòng trong đầu, khiến cô không có cách nào có thể bình tĩnh được… Có phải… cô thật sự đã quên Mộc Duệ Thần. Một đêm trôi qua, Ngải Ái ngồi trong góc căn phòng tỉnh dậy vào sáng sớm, đờ đẫn đi vào toa lét, sau đó ngồi trước máy tính nhưng không nhúc nhích. Một lúc sau, Mộc Duệ Thần đi từ trong phòng ngủ ra, anh mặt một bộ vest màu xam, thân hình cao lớn sang trọng, nhìn thấy Ngải Ái cũng đang nhìn về phía mình liên lên tiếng: “Dậy sớm nhỉ”. “Đưa cái đó cho tôi”. Ngải Ái bình tĩnh nói ra yêu cầu mà cô đã suy nghĩ cả đêm. “Tổng giám đốc, xin ngài đưa video đó cho tôi, tôi muốn hủy nó”. Mộc Duệ Thần trầm tư một lúc, thong thả đi tới cạnh cô, lẳng lặng nói: “Không thể được”. “Tôi không phải bé con”. Ngải Ái đứng bật dậy, ngồi đầu giường nhìn Mộc Duệ Thần. “Mặc kệ anh dùng kỹ xảo gì để đe dọa tôi nhưng tôi vẫn phải nói lại cho anh biết, tôi không phải là bé con… vì ở đây”. Cô đập ngực mình. “Ở đây không có sự tồn tại của anh, nếu người trong clip là tôi thì tại sao tôi lại không nhớ? Bị anh làm nhục tại sao tôi lại không hận anh. Hiện giờ anh là một người hoàn toàn xa lạ với tôi… Tôi không phải là cô gái đó, anh có hiểu không?” Mộc Duệ Thần dựa vào bàn, cúi xuống nhìn gương mặt tức giận của cô: “Cô có thể tìm hàng ngàn, hàng vạn lý do nhưng không thể thay đổi được một điều, cô chính là cô ấy”. “Anh! Anh thật sự không biết thế nào là phải trái sao? Anh đang quấy rối tôi, anh nhốt tôi ở đây tức là anh đã quấy nhiễu cuộc sống bình thường của tôi…” Ngải Ái thấy Mộc Duệ Thần quay đầu định đi ra ngoài, vội bước chân ra ngáng đường, túm áo anh. “Mộc Duệ Thần… anh khoan đi đã”. Anh quay lại, ánh mắt âm u. Ngải Ái chấn động trong lòng, quên mất điều định nói. Ánh mắt này quen thuộc quá đỗi khiến cô hoảng hốt, như ánh mắt lạnh lẽo của một con báo trong đêm đen, ẩn chứa một nỗi đau sâu sắc, một ánh mắt xa cách… Cô có thể thề rằng trong tiềm thức đây là ánh mắt lạ lùng nhất mà cô từng thấy qua trong hàng vạn thứ nhưng nhớ lại, thấy quá xa lạ… “Tôi!” “Hoàn thành xong công việc, cô có thể về nhà”. Nói xong câu đó, Mộc Duệ Thần gạt tay cô ra, quay đầu bỏ đi. Tới giờ cơm trưa, cũng là lúc Ngải Ái hoàn thành xong công việc. Sau khi đặt toàn bộ tài liệu đã được chỉnh sửa lên bàn, cô tiện tay đánh một lá đơn xin nghỉ việc. Sau đó, cô đi đến cửa nhận ra mật mã đã được gỡ bỏ, cửa mở ra. Thang máy cũng hoạt động trở lại bình thường, cầu thang bộ không bị chặn lại nữa. Mộc Duệ Thần đã không nuốt lời, ngay sau khi cô hoàn thành xong công việc sẽ cho cô đi. Cô cấp tốc chạy ra khỏi công ty, bắt tắc xi về nhà trọ, sau khi xuống xe hoảng loạn chạy vào trong nhà. Gần ba ngày mất tích, không biết Thang Tiểu Y có báo cảnh sát hay không, Bắc Hàn không liên lạc được với cô chắc chắn anh đang rất lo lắng, rất có thể sẽ vội vã bay về… Chạy đến cửa, mở ổ khóa. Trong phòng vắng vẻ, mọi thứ như lúc cô rời đi. Cô gọi điện cho Thang Tiểu Y mới biết rằng cô nàng cũng không có ở nhà trong thời gian cô mất tích. Hoảng hốt vội gọi ngay cho Bắc Hàn thì nghe giọng anh kinh ngạc: “Sao vậy em? Đã có chuyện gì xảy ra à??” “Em…. Anh…”. Ngải Ái muốn nói lại thôi. “Em không sao…” “Em giận anh mấy ngày nay bận rộn không gọi được cho em hả?”. Bắc Hàn áy náy nói. “Anh xin lỗi, Tiểu Ái, đừng giận anh”. “Em không giận, không có gì đâu ạ. Em chỉ muốn nói cho anh biết…”. Ngải Ái cân nhắc. “À… Em muốn nói với anh là em đã tìm được viêc làm”. “Sao?”. Bắc Hàn ôn hòa hỏi lại cô ở đầu dây, nhíu mày. “Có vất vả không em?” “Không đâu ạ!” “Giọng nói của em nghe có vẻ mệt mỏi”. Bắc Hàn thở dài. “Thật ra em không cần phải đi làm việc vất vả bên ngoài, không có việc gì thích hợp với em đâu”. “Có thể mà!”. Ngải Ái xua tay. “Em muốn nỗ lực làm việc, không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào anh, trong lòng em sẽ thấy rất khó xử”. “Ừ!”. 231. Bắc Hàn chăm chú lắng nghe Ngải Ái kêt, gật đầu đồng ý, đợi Ngải Ái thổn thức hơn nửa tiếng mới nói: “Miễn em vui là được”. “Em nói nhiều như thế này anh có thấy phiền không?”. Trong đầu dây phát ra giọng nói đáng thương của Ngải Ái. Bắc Hàn nhếch môi mỉm cười: “Anh rất thích được nghe em nói chuyện suốt ngày. Vì hôm nay là lần đầu tiên em chủ động gọi điên hco anh nên anh thấy lạ”. Ngải Ái nhìn chằm chằm về phía trước, lúng túng: “Dạ!” “Em nghỉ đi, nghe giọng em có lẽ em mệt mỏi lắm”. Ngải Ái gác máy, đi rửa mặt rồi nằm bịch xuống giường. Rốt cuộc, Mộc Duệ Thần có quấy rầy cuộc sống của cô không nhỉ? Bởi vì, tất cả mọi chuyện đều rất bình thường. ***************** Cố kiềm chế để không phải ăn sống mấy củ cải và rau xanh trên bàn, Ngải Ái đã phải nhịn đói hai ngày hai đêm dùng tốc độ nhanh nhất để làm món mỳ trứng cà chua, rồi hít lấy hít để mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, vừa định xúc mỳ ra khỏi nổi thì nghe ngoài cửa có tiếng đập rầm rầm rầm. “Ai!” Ngải Ái đằng đằng sát khí trả lời. “Cô Ngải, là tôi, Mạnh Á Xuyên! Mạnh Á Xuyên đây!” Ngoài cửa có tiếng nói gấp gáp và tức giận của Mạnh Á Xuyên, Ngải Ái quay đầu lại nói: “Cửa không khóa, tự mình vào đi”. Mạnh Á Xuyên vừa đi vào nhà nhìn thấy Ngải Ái đang trong bộ dạng “nữ thực như hổ”, xì xụp húp một bát mỳ to đùng đã hơn phân nửa: “Cô Ngải… cô…” Anh muốn nói lại thôi nhìn tướng ăn dũng mãnh của cô, nghĩ thầm, cô ấy từ châu Phi trốn tới đây? “Có việc gì không?”. Ngải Ái cầm chiếc bát lớn ngồi trên ghế nệm ngẩng đầu lên, ánh mắt như muốn nói “đây là giờ ăn cơm, tự dưng ở đâu nhảy bổ vào làm phiền tôi”. “Không có gì, tôi…”. Mạnh Á Xuyên vò đầu cười khà khà. “Tôi tới chỉ để hỏi cô Ngải đi làm thế nào?” “Cứ gọi tôi là Ngải Ái”. Ngải Ái bỏ cái bát đã được giải quyết sạch sẽ, cầm cốc nước lên. “Kết quả thế nào rồi?” “Tôi đã trúng tuyển”. Mạnh Á Xuyên vui vẻ giơ hay tay lên cao. “Tiểu Ái, chúng ta có thể được làm việc cùng nhau rồi”. Tiểu Ái? Tên này có một tật xấu mãi không sửa, ai thân thiết với anh ta? “Chúc mừng anh nhé”. Ngải Ái uống nước xong, thu dọn bát đĩa đi vào trong nhà bếp. “Nhưng xui cho anh là tôi xin nghỉ việc rồi cho nên chúng ta không có duyên phận được làm chung trong một công ty…” Nhạc chuông điện thoại phát ra cắt ngang lời Ngải Ái, cô nhìn dãy số xa lạ, bấm nút nghe. “Xin chào!” “Về đến nhà rồi chứ?”. Đầu dây bên kia phát ra giọng nam trầm trầm, rất nét. “Là anh…”. Mặt Ngải Ái biến sắc. “Anh gọi điện cho tôi làm gì?” “Xác nhận cô còn sống hay đã chết”. Anh cười. “Nghe giọng có vẻ cô rất khỏe”. “Đơn xin việc tôi để trên bàn, phiền anh duyệt đơn cho tôi, công việc này tôi không thích, và đối với hành vi biến thái của ngài thấy xấu hổ thay…” “Tốt”. Giọng nói đạm mạc bên đầu dây cắt ngang mấy lời thao thao bất tuyệt của cô. “Cô cố ý không đến, cứ chờ trang nhất số báo ra ngày mai”. “Anh…” “Sáng mai nhớ đi làm đúng giờ”. Nói xong, điện thoại cắt bụp. Tức! Ngải Ái bấm nút gọi lại, lẩm bẩm: “Mộc Duệ Thần, Mộc Duệ Thần, bà đây nhất định sẽ không bao giờ khuất phục trước thằng chóc chết tiệt là anh”. Máy báo bận, Ngải Ái bấm cả N lần đều không có tín hiệu, tức tối cô ném điện thoại xuống ghế sofa. “Tiểu… Tiểu Ái…” Người đứng bên cạnh đờ người như hóa đá chỉ tay vào ghế nệm: “Người vừa mới gọi điện cho cô…. có phải… Tổng giám đốc?” “Không phải”. Ngải Ái ngẩng mặt lên, mỉm cười. “Một tên biến thái ấy mà”. ********************** Ngải Ái tóm lược lại chuyện video clip và những hành vi biến thái của Mộc Duệ Thần cho Mạnh Á Xuyên nghe không ngờ Mạnh Á Xuyên không những không đồng ý cho cô nghỉ việc mà lại trưng ra một vẻ mặt ngưỡng mộ và thích thú, hai mắt sáng rỡ như sao: “Tốt qua, vừa đi làm đã được Tổng giám đốc chú ý không như tôi, phải vượt qua vòng phỏng vấn rồi phải thi viết mới được nhận vào một vị trí nhân viên quèn…” Nghe vậy, cô không nói gì: “Mạnh Á Xuyên, tôi nói rồi, Mộc Duệ Thần là một kẻ biến thái, anh ta cầm tù tôi trái phép, rồi quấy rối tình dục tôi mức độ nhẹ, đấy mới là vấn đề cốt lõi, anh nghe mà không hiểu ư?” “Tôi cũng muốn được Tổng giám đốc áp dụng quy tắc ngầm… Tiếc là… tôi lại là đàn ông…”. Vẻ mặt hối hận. Ngải Ái xụi lơ. Mấy người này không bình thường hay cô không bình thường đây? Chẳng lẽ hành vi của tổng giám đốc với cô chỉ như giọt nước, giọt nước à? [Hông hiểu, gần đây edit bám khá sát bản convert, vì không có thời gian suy nghĩ từ thay thế]. Ngải Ái nhíu mày. “Mặc kệ anh nói thế nào đi nữa, tôi vẫn nhất quyết phải xin nghỉ việc”. “Tiểu Ái này, tiền lương của M thị rất cao, được làm việc trong công ty này tích lũy được khối kinh nghiệm đấy”. Mạnh Á Xuyên khuyên nhủ. “Công ty có quy định nhân viên mới vào phải hoàn thành xong công việc mới được về, cho nên hầu hết những nhân viên mới vào đều thấy rất khổ sở, vì không làm hết được lượng công việc được giao nhưng rồi khi cô đã tập làm quen với công việc ở đây, cho dù có bị M thị sa thải thì khi sang công ty khác làm vẫn có thể đứng đầu…” “Khoan đã, anh nói là tất cả các nhân viên mới đều phải hoàn thành xong công việc mới được ra về?”. Ngải Ái nắm bắt được mấu chốt. “Anh cũng vậy ư?” Mạnh Á Xuyên gật đầu. “Dĩ nhiên, tôi được giao rất nhiều việc, phải mất cả ngày trời mới làm xong. Tiểu Ái, cô ưu tú hơn tôi đấy”. Nói xong, anh vò đầu ngưỡng mộ. Ngải Ái sững sờ một lúc, lẩm bẩm: “Nói vậy là… Anh ta không cố tình làm khó tôi…” Người khác một ngày hoàn thành xong còn cô mất tới ba ngày! Nói như vậy cô chỉ biết ăn là giỏi. Nước mắt tuôn trào! Do được Mạnh Á Xuyên đả kích, cô quyết định cho linh hồn mình được phiêu du trong gió một chốc lát…