- anh đứng lại đó cho em.
Âu phàm quay lại nhìn tiểu Mạn, vẻ mặt không mấy dễ chịu.
- em có chuyện gì muốn nói?
- anh có chuyện gì giấu em đúng không?
- tiểu Mạn. Anh bây giờ là đang rất bận, có chuyện gì để nói sau đi.
- không được, em muốn nói rõ ngay bây giờ.
Âu phàm nhìn đồng hồ nhận thấy đã trễ thời gian hẹn, anh không nghe thêm bất cứ một lời nào do tiểu Mạn nói ra nữa mà Bước thẳng lên xe. Con người anh trước giờ vẫn luôn như vậy, tình cảm là tình cảm, công việc là công việc. Anh không bao giờ để chúng lẫn lộn với nhau, cho dù tiểu Mạn có là người anh yêu thương rất nhiều đi chăng nữa.
Cửa xe đóng lại, động cơ xe bắt đồng khởi động, chiếc xe di chuyển chậm chậm ra khỏi nơi để xe tiến về phía cổng. Mặc cho tiểu Mạn chạy theo sau nào Thét, Âu Phàm vẫn không hề có ý định dừng lại.
Cô ta lên xe của mình đuổi theo anh, cho đến khi cả hai cùng dừng lại ở công ty. Cô ta tiếp tục chạy theo Âu phạm rồi hét lớn:
- đứng lại đó cho em, Nếu anh còn đi thêm bước nữa thì đừng trách.
Ông Phạm dừng lại ngay trước cửa ra vào của công ty Hải Âu, ánh mắt tức giận nhìn về phía tiểu Mạn. Cô là đang xem công ty của anh giống như một trò đùa hay sao?
Tiểu mạn tiến về phía Âu Phàm, liên tục trách móc:
- thái độ ngày hôm nay của anh là sao? Rốt cuộc ai mới là người yêu của anh, ai mới là người đã ở cùng anh suốt mấy năm qua.?
- có chuyện gì vào trong rồi nói. Bây giờ anh phải đi họp gấp, lát nữa sẽ cùng em nói rõ ràng.
Âu Phàm quay Lưng bước vào phía trong. Từng bước đi thể hiện sự cô độc rõ ràng, anh giống như đang lạc lõng chính trong tình yêu của mình.
Tiểu Mạn bỏ qua tất cả mọi ánh nhìn tò mò từ phía các nhân viên, cô đi một mạch vào bên trong phòng Tổng giám đốc để chờ.
Suy nghĩ của Âu Phàm lúc này cũng bị ảnh hưởng một phần bởi tiểu Mạn và tiểu Dĩnh, nhưng vẫn cố gắng để không ảnh hưởng tới những quyết định mà mình đưa ra trong buổi họp. Hơn hai tiếng căng thẳng trong phòng họp thì anh bước ra ngoài, đôi chân có chút không muốn quay trở về phòng làm việc của mình, bởi vì ở đó có tiểu Mạn.
Trong lòng có chút lo lắng cho tiểu Dĩnh, liền lấy điện thoại gọi về cho cô:
- alo, anh gọi có chuyện gì không?
- ba mẹ tôi đã đi chưa?
- ba mẹ đang nghỉ ở trên phòng.
- có nghĩa là họ không chịu đi?
- anh hỏi như thế làm sao tôi biết được, ba mẹ đi hay ở là quyền của ba mẹ. Anh cứ một mực bắt họ rời đi như vậy không cảm thấy áy náy hay sao?
- tôi là đang suy nghĩ cho cô?
- không cần.
Sau câu nói đó thì điện thoại hoàn toàn mất tín hiệu, có nghĩa là tiểu Dĩnh đã tắt điện thoại khi đang nói chuyện với anh. Điều này khiến cho Âu Phàm cảm thấy như đang bị coi thường, anh tức giận bỏ mặc tiểu Mạn đang chờ ở công ty mà liền trở về nhà. Trở về nhà để trừng phạt con mèo nhỏ ngốc nghếch đã dám làm anh tức giận.
Tiểu Dĩnh lúc này đang một mình ngồi ở vườn ưu tư suy nghĩ. Liệu cô có nên làm theo lời tiểu Mạn mà rời khỏi đây không? Trong lòng cô bây giờ đang có một loại cảm xúc Tội Lỗi. Giống như cô là kẻ thứ ba đã đi ngoại tình với chồng người khác, cảm giác sợ hãi như bị ai đó sẽ phát hiện ra. Càng nghĩ cô càng cảm thấy Hoang Mang, càng cảm thấy không có lối thoát.
Cô nghe thấy có tiếng xe dừng trước cổng, khi quay mặt ra nhìn cũng là lúc cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lại có chút lo lắng.
" anh ta trở về nhà lúc này để làm gì, không phải mới phải mới vài tiếng trước còn nói rất bận hay sao? Còn nữa... Tiểu Mạn chẳng phải đã đi cùng anh ta? "
Âu Phàm nhìn thấy tiểu Dĩnh ở ngay khuôn viên trước nhà, thậm chí còn không thèm bước xuống xe để mở cửa mà bấm còi inh ỏi. Mặc dù có chút khó chịu nhưng tiểu Dĩnh vẫn đi ra mở cửa cho anh ta. Chiếc xe vừa đi vào trong sân thì anh ta dừng lại, cánh cửa mở ra và đóng lại một cách thô bạo. Âu Phàm đi đến bên cạnh tiểu Dĩnh, dùng tay mình nắm chặt lấy cổ tay cô lớn tiếng hỏi:
- Tại sao đang nghe điện thoại của tôi cô lại tắt máy? Cô là đang coi thường tôi sao?
- Anh có cần phải suy nghĩ quá xa như vậy không? Tôi chỉ thấy hết chuyện để nói lên tắt điện thoại thôi mà.
- cô...
Âu Phàm định nói gì đó nhưng để ý thấy trên nét mặt của tiểu Dĩnh có mấy vệt đỏ, anh liền lấy tay nâng cằm cô lên để nhìn cho rõ, nét mặt bắt đầu trở lên tối mịt. Vô cùng khó coi.
- tiểu Dĩnh, Mấy vết đỏ trên mặt cô là...
- không sao? Là do tôi không cẩn thận nên bị ngã thôi.
- bị ngã? Tiểu Dĩnh, Đừng nói với tôi vết thương này là do mẹ tôi đã gây ra cho cô?
- không phải, tuyệt đối không phải. Mẹ không có làm gì tôi hết.
Âu Phàm dùng tay giữ chặt hai vai của tiểu Dĩnh lại, cố gắng truy hỏi:
- Cô nói thật cho tôi biết đi, tại sao cô lại có vết thương này.
Tiểu Dĩnh vùng vẫy cố gắng thoát ra khỏi vòng tay của Âu Phàm. Bởi vì khi anh chạm vào người cô, thì cái cảm giác ấm áp ngọt ngào của đêm hôm qua lại quay trở lại. Khiến cho hơi thở của cô lại khó khăn hơn một chút, trái tim lại đập loạn nhịp hơn một chút. Hai má lại bắt đầu đỏ, cô không muốn mình vô dụng đến mức không thể điều khiển được chính bản thân mình trước mặt Âu Phàm, nên cô chọn cách tránh né.
Tiểu Dĩnh cố gắng chạy vào trong nhà một cách nhanh nhất, Mặc dù có biết là Âu Phàm sẽ không trẻ con đến mức đuổi theo cô, nhưng cô vẫn muốn bỏ chạy.
Âu Phàm cảm thấy vô cùng bực bội khi thấy vết thương trên mặt tiểu Dĩnh, nó không đơn giản là một vài vết xước, mà nó chính là một cái tát ai đó đã để lên mặt cô. Âu Phàm bước từng bước vào bên trong, thân ảnh lạnh lẽo di chuyển vào phòng làm việc.
Chiếc máy tính được mở ra, hình ảnh trong mọi ngóc ngách căn nhà đều được chiếu gọn gàng trong màn hình máy tính. Hình ảnh trong nhà bếp khiến cho khuôn mặt của ông Phạm bắt đầu trở nên u tối, vô cùng đáng sợ.
Hai bàn tay của anh nắm chặt lại, giống như đang muốn bóp vỡ hết tất cả mọi rào cản trong lòng. Anh đi sang phía phòng tiểu Dĩnh, liên tục Gõ Cửa.
- cô mở cửa ra cho tôi, tôi có chuyện muốn nói.
- tôi không có gì để nói với anh cả, Anh mau đi làm đi.
- tôi hỏi cô Lần Nữa, bây giờ cô có mở cửa hay là không?
- Không.
- được.
Âu Phàm im lặng quay trở lại phòng mình, lúc trở ra trên tay là một chùm chìa khóa lớn.
Tiếng chìa khóa tra vào cửa phòng kêu "cạch " một tiếng, tay anh nắm lấy khuy cửa rồi mở ra.
- Âu Phàm, anh đừng quá đáng. Đến cả một chút riêng tư của tôi anh cũng không tôn trọng..
- Tại sao cô có thể ngu ngốc đến mức như thế, Đến cả bản thân của mình cũng không biết cách bảo vệ.
Tiểu Dĩnh ngập ngừng Nhìn Âu Phàm:
- Anh nói như thế là sao? Tôi đâu có làm gì để hại đến bản thân mình chứ.
- tại sao lúc cô ấy đánh cô, cô lại không tránh.
- tôi.... không liên quan gì đến anh Cả.
- cô muốn làm tôi phát điên lên đúng không?
Âu Phàm dùng cánh tay to lớn của mình một mực kéo tiểu Dĩnh vào trong lòng.
- đứng yên một lát có được không? Chỉ một lát thôi, Tôi mệt mỏi quá rồi.
Từng giọt nước mắt của tiểu Dĩnh nhẹ nhàng rơi xuống, nó mặn chát giống như tâm trạng của cô lúc này.
Nếu như đã không thể yêu thương thì cũng đừng nên gieo vào lòng cô hi vọng. Bởi vì người đàn ông này không biết, bản thân cô đã thực sự rung động rồi.
Tiểu dĩnh đứng im lặng, một chút cử động cũng không dám. Âu Phàm cũng không biết bản thân mình đang muốn gì, Chỉ biết khi nhìn thấy người con gái này bị đánh, trái tim của anh đau đớn đến mức chỉ muốn ngừng đập.
Anh nhẹ nhàng đặt tiểu Dĩnh xuống giường, rồi đi lấy hộp thuốc trong phòng mình để bên cạnh cô, rồi ngồi xuống.
- để tôi bôi thuốc cho cô.
Tiểu Dĩnh vội vàng xua tay:
- Không cần đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi.
- cô ngồi yên đi, đừng nhúc nhích.
Âu Phàm nhẹ nhàng lấy thuốc thoa lên những vết đỏ trên mặt của tiểu Dĩnh, cái tát này thực sự không nhẹ. Anh nhất định Sẽ không để yên chuyện này. Vừa bôi thuốc Âu Phàm vừa dặn dò:
- Lần sau đừng để cho người ta đánh, bởi vì ngoại trừ bản thân cô thì không ai có quyền ngược đãi cô. Đã hiểu chưa?
- tôi... Tôi thực sự cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Cũng chỉ tại tôi không biết Yên phận nên mới cùng anh...
Tiểu Dĩnh Chưa Kịp Nói Hết câu thì đôi môi của mình đã bị môi Âu phạm bao phủ lấy, cái cảm giác nóng ấm ngọt ngào giống như thôi miên cô vào một thế giới khác. Khiến cho cô quên cả cử động, quên cả phản kháng.
Ngay cả khi Âu Phàm đã rời khỏi cô thì cô vẫn bất động như một bức tượng, đến khi anh ra khỏi phòng cô mới chịu trở về với thực tại. Lại bắt đầu tự trách móc mình quá vô dụng, không thể phản kháng.
Số điện thoại của tiểu Mạn đang hiển thị trên màn hình điện thoại của Âu Phàm, anh bấm vào nút xanh để nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói của tiểu Mạn, Cô ta bắt đầu la hét:
- Anh đã đi đâu vậy? Anh bắt em chờ ở đây rồi anh đã đi đâu?
- anh có rất nhiều việc phải giải quyết, em trước đây không ngang bướng như vậy. Chưa từng xen vào công việc của anh, chưa từng bắt anh phải bỏ dở việc để gặp em. Em nên xem lại mình đi.
- Em không quan tâm chuyện đó, bây giờ em chỉ muốn biết tình cảm của anh như thế nào thôi?
- Nếu ngày hôm nay anh bỏ tất cả mọi việc để gặp em, để nói những chuyện vô nghĩa mà em đang muốn nói. Thì em có biết tương lai của công ty ngày mai sẽ như thế nào hay không? Em đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?
Âu Phàm lạnh lùng tắt điện thoại, anh chưa bao giờ nghĩ tiểu Mạn mà anh yêu thương suốt mấy năm qua lại có thể thay đổi đến mức anh không nhận ra như thế, quá thất vọng rồi.