• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Máy bay hạ cánh, Hàn Vũ đã cho người ra đón từ trước. Anh đưa hai mẹ con tiểu Dĩnh về nhà của cô rồi mới trở về nhà của mình. Vừa nhìn thấy con gái ông bà Trương đã vô cùng vui mừng.



- Cuối cùng thì con cũng về rồi.



- Mẹ thật là, không chờ con về cùng gì cả. Thời gian qua bố mẹ có khỏe không?



- Bố mẹ khỏe mà, con không cần lo. Thế bây giờ đã về đây ở hẳn chưa?



- Con về đây ở hẳn mà, công ty bên Mỹ đã ổn định nên bây giờ Hàn Vũ đã trở về đây để làm luôn rồi.



Bà Trương vừa nhìn thấy tiểu Bảo khệ nệ kéo cái va ly nhỏ của mình từ bên ngoài vào thì bà lập tức chạy ra ôm lấy thằng bé.



- ôi cháu ngoại của bà, con có nhớ ông bà không?



- Con nhớ ông bà lắm nhưng con không muốn về đây một chút nào.



Thằng bé phụng phịu ngồi vào lòng của ông ngoại rồi nói.



- sau này này chúng ta lại qua bên đó ở đi có được không?



- Không được đâu con à. Đây là nơi chúng ta đã sinh ra nên khi già ai cũng muốn về quê hương mà.



Thằng bé biết dù có nói gì thì cũng không được người lớn chấp thuận nên nó thôi không nói nữa. Mặc dù thực sự trong lòng nó cảm thấy rất buồn nhưng bây giờ nó phải bắt đầu làm quen với nơi ở mới. Thằng bé bắt đầu tự lấy hết đồ đạc của mình sắp xếp vào trong phòng.



Thằng bé đi rồi Bà ngoại mới nói với Tiểu Dĩnh.



- thằng bé Càng lớn càng giống một người.



Tiểu Dĩnh cố gắng không coi như không hiểu những gì mẹ nói, cô liền nói với mẹ.



- thằng bé đương nhiên là giống con rồi.



- không phải.



- vậy chứ mẹ bảo Nó giống ai?



- nó thực sự rất giống Âu Phàm. Con đã giấu ba mẹ chuyện gì đúng không?



- không có..... tuyệt đối không có chuyện đó đâu. Thằng bé sao có thể giống Âu Phàm được chứ. Không thể có chuyện đó.



Cô cố gắng phủ nhận tất cả những gì mà mẹ cô mới nói. Sợ mẹ sẽ không tin nên cô nói thêm.



- Mẹ từ sau đừng có nói như vậy. Bây giờ anh ấy đã là người có gia đình rồi, nếu như chuyện này không may đến tai Lục Tiểu Mạn thì chắc chắn sẽ có chuyện không hay.



- mẹ chỉ thắc mắc một chút nên hỏi con vậy thôi chứ mẹ tuyệt đối không đi gặp Âu Phàm.



- như vậy là con yên tâm rồi..



- thôi Con đi nghỉ ngơi đi.



- Vâng con biết rồi.



Mặc dù tiểu Dĩnh đã trả lời như vậy nhưng ông bà Trương vẫn cảm thấy thắc mắc về chuyện này. Con gái ông bà không phải là một người có tính cách lăng nhăng. Cô không có lý nào lại có thai với một người khác mà không phải là Âu phàm. Nhưng lý do gì khiến cho cô phải sợ đứa con gái kia mà phải rời khỏi đó thì cho dù họ có hỏi thế nào thì Tiểu Dĩnh cũng nhất định không nói.



Cô chỉ nói là do cô thay lòng trước nên Âu Phàm mới đi lấy người khác. Bởi vì chưa thể nào tìm hiểu được nên họ cũng chưa một lần dám đi tìm Âu Phàm, bởi vì lỡ con gái họ thực sự có thai với người khác thì đó là một điều rất đáng xấu hổ. Rồi lỡ như Âu Phạm nhắc đến chuyện đó thì hai người già không biết phải giấu mặt đi đâu.



Suốt thời gian qua họ vẫn luôn yêu thương Tiểu Bảo, bởi vì thằng bé chính là niềm vui của cả gia đình. Tiểu Dĩnh cũng không đi thêm bước nữa, mặc dù họ biết là hàn Vũ đối xử với hai mẹ con rất tốt nhưng con gái của họ không có ý định kết hôn với người ta nên họ cũng không dám gượng ép.



Tiểu Dĩnh nghỉ ngơi một ngày thì bắt đầu tới công ty làm việc. Bởi vì cô đã làm công việc này 8 năm nên vô cùng quen thuộc. Cô vẫn giữ vị trí thư ký cho tổng giám đốc. Mặc dù tiểu Dĩnh có thừa khả năng để có thể thăng chức lên làm chức vụ cao hơn, nhưng cô không muốn. Không phải vì để được ở bên cạnh Hàn Vũ mà bởi vì cô đã quen thuộc với công việc này quá rồi nên không muốn thay đổi.



Hàn Vũ vừa chuẩn bị hồ sơ vừa nói với tiểu Dĩnh.



- Hôm nay chúng ta sẽ tới công ty Hải Âu để bàn việc ký kết hợp đồng.



Tiểu Dĩnh sau khi nghe thấy tên công ty thì nói với Hàn Vũ.



- dù có thế nào thì em vẫn thấy cái tên này quen lắm?



- Có chuyện gì à?



- Em nghe tên công ty này có một chút quen mà không nhớ được là đã nghe ở đâu rồi..



- quen sao? Anh nghe nói tổng giám đốc công ty ở đó tên là Âu Phàm.



Vừa nghe thấy cái tên đó thì tiểu Dĩnh đánh rơi cái bút đang cầm trên tay xuống đất. Khuôn mặt bỗng trở nên tái nhợt.



- Có chuyện gì hay sao mà em lại hoảng hốt tới như vậy?



Nhìn thái độ của tiểu Dĩnh Hàn Vũ như đoán được một chút gì đó nên anh hỏi cô.



- có phải người đàn ông đó chính là ba của Tiểu Bảo hay không?



- Tại sao chúng ta lại hợp tác với anh ta cơ chứ? Tại sao lại là công ty của người đàn ông đó.



Nhìn tiểu Dĩnh bây giờ vô cùng rối loạn, Hàn Vũ cố gắng trấn an cô.



- Bây giờ mọi chuyện đã là quá khứ rồi, em không cần quá lo lắng.



- em biết rồi, thôi chúng ta đi kẻo muộn.



- Nếu như em cảm thấy khó xử thì chúng ta có thể hủy hợp đồng, nhưng chuyện đã xảy ra đến nước này thì anh cũng muốn nói cho em biết. Con người ta một khi có duyên thì không thể nào làm khác được đâu. Cũng nên nói một lần cho rõ.



- Thôi chúng ta đi. Bây giờ có gặp lại thì cũng chỉ là chuyện quá khứ, nếu như để mất đi bản hợp đồng này thì chúng ta cũng thiệt hại không ít.



- vậy thì được, chúng ta đi thôi.



Bao nhiêu lâu nay tiểu Dĩnh đã thay đổi rất nhiều, không còn là một cô gái ngốc nghếch như trước nữa nên Hàn Vũ cũng đặt một chút niềm tin vào cô, cũng mong rằng cô sẽ không vì chuyện năm xưa mà làm ảnh hưởng tới công việc. Hơn nữa đã lâu như vậy họ không gặp lại, người đàn ông đó lại là người đã có con, có gia đình riêng của mình. Chắc cũng không đến mức vừa nhìn thấy tiểu Dĩnh đã muốn Nối Lại Tình Xưa Nghĩa Cũ.



Anh nghĩ như vậy nên cảm thấy yên tâm hơn một chút, anh liền lái xe chở tiểu Dĩnh tới công ty của Âu Phàm.



Khi đặt chân tới công ty đó, tiểu Dĩnh cảm thấy trong lòng vô cùng thán phục người đàn ông này. Không hổ danh là một người đàn ông mạnh mẽ, bởi vì công ty của anh bây giờ vô cùng phát triển..



Tiểu Dĩnh cùng hàn Vũ bước vào bên trong thang máy, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp. Bởi vì lần trước khi Tiểu Bảo nhắc tới Âu Phàm thì trong lòng cô đã có một chút cảm xúc khác lạ. Bây giờ khi sắp gặp lại anh thì cô cảm thấy trái tim của mình lại hơi đau nhói.



Không biết người đàn ông đó liệu có còn nhớ cô hay không? Cho dù có nhớ thì cũng làm được gì? Anh ấy bây giờ đã có lục Tiểu Mạn ở bên cạnh rồi.



Tiểu Dĩnh cố gắng xua tan đi hết tất cả những suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, bây giờ cô nên nghĩ đến công việc, nên nghĩ đến công ty và phải dốc hết sức mình vì công ty chứ không phải là những chuyện nhảm nhí như thế này.



Thang máy mở ra, tiểu Dĩnh cùng Hàn Vũ bước chân vào trong phòng họp. Mọi người lúc này đã có mặt đông đủ, tiểu Dĩnh đứng lên trước khán đài để phát biểu về kế hoạch mà cô đã chuẩn bị.



Khi ánh mắt của Âu Phàm chạm tới ánh mắt của tiểu Dĩnh thì giống như có một tia lửa vừa lóe ra.



- tiểu Dĩnh....



Âu Phàm như lặng người đi khi nhìn thấy người con gái ấy.



Cô Tại sao lại ở đây? Tại sao lại xuất hiện ngay ở nơi này?



Tiểu Dĩnh đã sớm chuẩn bị tư tưởng trước khi bước vào nên cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, tỏ ra không quan tâm tới ánh nhìn ngạc nhiên của Âu Phàm. Cô bắt đầu bài phát biểu của mình, cố gắng để có thể kí được hợp đồng.



Nếu như thẳng thắn mà nói thì công ty của Âu Phàm lớn hơn công ty của Hàn Vũ rất nhiều, nên vấn đề hợp tác được với công ty của Âu Phàm sẽ đem lại cho công ty của Hàn Vũ một món lợi nhuận không nhỏ..



Hai tay Âu Phàm nắm chặt lại thành quyền, suốt cả buổi họp mắt anh không rời khỏi tiểu Dĩnh. Anh lặng lẽ quan sát đánh giá cô một vòng. Cô bây giờ xinh đẹp hơn ngày trước rất nhiều, khuôn mặt cũng vô cùng cứng cỏi. Cách cô đang thể hiện ý tưởng kế hoạch trên kia khẳng định cô đã một người đã chững chạc và mạnh mẽ.



Người đàn ông đi cùng tiểu Dĩnh Chắc chắn là người đàn ông mà anh đã từng nhìn thấy ở bệnh viện.



Cô bây giờ còn ngang nhiên dám tới công ty anh để hợp tác? Suốt mấy năm qua cô biến mất không một chút thông tin, vậy mà bây giờ lại đứng ngay trước mặt anh, lại muốn cùng anh hợp tác làm ăn lâu dài hay sao?



Cô là có ý gì?



Kết thúc buổi họp, Âu Phạm đứng ở ngoài hành lang chờ tiểu Dĩnh. Khi cô vừa bước ra đến bên ngoài thì lập tức bị anh chặn lại.



Hàn Vũ nhìn thấy cảnh tượng này thì có chút nhói lòng, anh nói với Âu Phàm.



- hành động này của anh thực sự khiến cho người khác khó chấp nhận.



Âu Phàm quét ánh nhìn lạnh lẽo lên người Hàn Vũ, anh gằn giọng.



- tôi có chuyện muốn nói riêng với cô gái này, phiền anh đi chỗ khác.



Hàn Vũ không hề có chút nào sợ hãi, anh liền dùng bộ dạng cương nghị của mình để đáp trả lại thái độ của Âu Phàm.



- vậy thì còn phải xem cô ấy không muốn nói chuyện với anh không đã. Nếu như cô ấy không muốn thì anh cũng không nên gượng ép.



Hàn Vũ đã chuyển ánh nhìn thăm dò qua phía tiểu Dĩnh, cô cảm thấy không khí xung quanh bắt đầu tràn ngập mùi súng đạn. Không muốn tiếp tục chứng kiến hai người đàn ông này đấu qua đấu lại nữa nên tiểu Dĩnh nói với Hàn Vũ.



- Anh cứ đi ra ngoài trước đi. Em nói chuyện với anh ta một lát rồi sẽ ra liền.



Mặc dù có cảm giác không yên tâm nhưng Hàn Vũ cũng không thể cản được cuộc nói chuyện này nên anh đành đi trước.



Lúc này ở hành lang chỉ còn một mình Âu Phàm và tiểu Dĩnh, anh nhàn nhã xỏ hai tay vào túi quần, ánh mắt nhìn tiểu Dĩnh chằm chằm.



- hai người xem ra lưu luyến quá, khiến tôi có cảm giác giống như đang chia cắt hai người vậy.



- anh có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi, tôi đang rất bận.



Đau lòng....chính là loại cảm giác này.



- em chán ghét tôi đến vậy sao,?



Cô có thể chán ghét anh sao? Nếu có thể có cảm giác đó thì suốt 8 năm qua đâu có cần đau lòng nhiều đến thế.



Cô còn đang chưa biết trả lời như thế nào thì anh tiếp tục hỏi.



- em đến đây để làm gì?



Tiểu Dĩnh cố gắng tỏ vẻ mạnh mẽ trước mặt anh.



- tôi đến đây để bàn chuyện hợp tác giữa hai công ty, anh chẳng lẽ không nghe thấy.



- em dám dùng thái độ này để nói chuyện với tôi?



- tôi có gì mà không dám. Anh nghĩ tôi vẫn còn là một cô gái ngốc nghếch giống như ngày xưa hay sao?



Tiểu Dĩnh định quay người bước đi thì Âu Phàm nói lớn.



- em có nhớ mình đã nợ tôi những gì hay không?



Nợ hay sao? cô có nợ anh hay sao.?



Tiểu Dĩnh quay người lại đối mặt với Âu Phàm rồi nói.



- tôi nợ anh cái gì?



- em không nhớ khoản nợ trước đây Em vay để chữa bệnh cho ba em hay sao?



Bỉ ổi....



Anh ta đúng là một kẻ bỉ ổi mà.



Chẳng phải anh ta đã từng nói coi như số tiền đó là tiền đền bù để tiểu Dĩnh sinh con hay sao? Bây giờ lại có thể lật mặt nói muốn đòi lại cô số tiền đó?



Nhưng thôi cũng được, Tiểu Bảo là đứa con trai yêu quý của riêng cô. Trước đây, bây giờ hay sau này thì anh ta cũng sẽ không có bất cứ một chút liên quan nào với thằng bé.



Tiểu Dĩnh nhìn thẳng vào mắt của Âu Phàm rồi nói.



- anh cho tôi số tài khoản. Tôi lập tức chuyển lại số tiền đó trả cho anh.



- được thôi, 2 tỷ cộng thêm tiền lãi. Tổng cộng là 10 tỷ.



- cái gì? Anh muốn cướp của người khác hay sao?



- chẳng phải em đã mượn số tiền đó suốt 8 năm qua? Tôi đâu có ngu ngốc đến mức cho em vay để không được bất cứ một đồng tiền lãi nào?



- anh thực sự rất quá đáng rồi đấy.



- bây giờ như thế nào? Chẳng phải em bây giờ đã lấy được một người chồng rất tốt rồi hay sao? Lại chẳng thể có được số tiền đó để trả cho tôi ư?



Âu Phạm thực sự không muốn nói ra những lời cạn tình như thế này, nhưng cứ nghĩ đến chuyện tiểu Dĩnh cùng một người đàn ông khác ngang nhiên đến trước mặt anh là trong lòng anh lại cảm thấy vô cùng tức giận. Anh chỉ muốn muốn lấy chuyện này để gây khó dễ cô một chút nhưng điều anh không ngờ nhất chính là tiểu Dĩnh đã vô cùng thẳng thắn nói với anh.



- được, anh cứ đưa số tài khoản đây, tôi lập tức chuyển khoản trả anh 10 tỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK