“……”
Thiếu nữ lại quay mặt nhìn ra sân bóng rổ. Lúc xoay người, đuôi ngựa của cô không cẩn thận quẹt vào mặt Khương Lâm Quyện. Sợi tóc mang theo mùi hương nhàn nhạt cọ vào làm da cậu ngứa lên.
Chuông vào lớp vang lên, thầy thể dục mặc áo thể dục màu đen đằng xa, lấy còi trên cổ thổi một cái. Tiết thể dục này phải chạy hai vòng quanh sân. Sau khi nghe xong, bạn nào cũng thở ngắn than dài, xếp thành hàng rồi chạy chậm về phía trước.
Kỷ Phán Phán chạy xong thì thở hồng hộc, cô nàng dựa vào người Ôn Tố, “Chết mất thôi.”
Thời Tây Sầm nghe xong thì huýt sáo, “Trời, người cậu đã tàn vậy rồi luôn hả?”
“Tàn cái đầu nhà nhà cậu. Có phải cậu thèm đòn không?”
Hai người lại đuổi đánh nhau, cứ như đôi oan gia vui vẻ. Chờ Kỷ Phán Phán đuổi mệt, về chỗ, Ôn Tố không nhịn được chọc ghẹo cô nàng, “Như này có được tính là bạo lực gia đình không nhỉ?”
“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?” Kỷ Phán Phán vốn không nghĩ tới gì khác, nhưng nghe Ôn Tố nói vậy, mặt cô nàng đỏ lên ngay lập tức, nhưng vẫn mạnh miệng cãi lại.
“Tớ nói linh tinh à? Mà người nào đó cũng bị vợ quản chặt, mở miệng ra nhắc đến cậu, hơn nữa bị cậu đánh còn không dám đánh trả!”
“Ôn Tố!” Kỷ Phán Phán không nói lại Ôn Tố, chỉ có thể dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông”, “Tớ thấy lớp trưởng cũng thích cậu đó, còn đứng ra nói thay cho cậu còn gì?”
Ôn Tố chẳng dính chiêu của cô nàng, “Đây không phải chuyện hiển nhiên à? Tớ có mị lực như vậy đó!”
Kỷ Phán Phán: “……”
Nhắc đến đây, Kỷ Phán Phán như nhớ tới điều gì, “Nhưng mà… Mấy lời hôm qua ông thầy vật lý nói, cậu cũng đừng nghĩ nhiều. Với hai mắt của ông ấy, nhìn gì mà chẳng thấy bẩn. Người khác không tin cậu, nhưng tớ tin cậu!”
Như có một dòng nước ấm chảy qua trái tim Ôn Tố.
“Bây giờ cậu đang cầm kịch bản nữ chính vả mặt, cứ coi mấy người họ như mấy nhân vật phụ mờ nhạt thích nhảy nhót xung quanh làm nền là được rồi.” Kỷ Phán Phán suy nghĩ vài giây, “Cậu đã từng nghe câu nói này chưa? Trong thế giới do quạ đen thống trị, chim có lông màu trắng đều là kẻ có tội.”
Đột nhiên Ôn Tố cảm thấy mấy chuyện nhỏ như vậy chẳng có gì to tát cả. Đúng như Khương Lâm Quyện nói, cô không nên vì thành kiến của người ta mà biển bản thân trở thành dáng vẻ như họ nói. Cô không nên để ý tới những kẻ tầm thường đó.
“Cũng văn vở phết đó chứ?” Ôn Tố cười hỏi, “Theo ý cậu thì cậu là quạ đen hả?”
“Này!”
Kỷ Phán Phán tức giận cù Ôn Tố, chỗ hai người loạn như cào cào, tiếng cười tràn ngập hương vị thanh xuân. Thậm chí đến rất nhiều năm sau, khi Ôn Tố nhớ tới chuyện xưa, có rất nhiều chuyện cô đã quên, nhưng cô vẫn mãi nhớ dáng vẻ vô lo vô nghĩ của hai người lúc đó.
Thầy thể dục trông một lát rồi rời đi. Ôn Tố và Kỷ Phán Phán lặng lẽ tìm lối nhỏ chuồn ra ngoài. Tiết thể dục vốn là tiết cuối, bây giờ hai người trốn học cũng sẽ không bị ai bắt, nói là tan học sớm cũng không quá.
Bụng Kỷ Phán Phán hơi đói, cô túm Ôn Tố vào một quán gọi hai phần cơm với thịt. Quán này trang trí đẹp, nhìn qua trông các món cũng rất ngon. Hai người có khẩu vị khác nhau, vì thế gọi hai vị khác nhau. Ôn Tố lấy một miếng của mình rồi tự nhiên lấy một miếng bên Kỷ Phán Phán.
“Hình như của cậu ăn ngon hơn.” Ôn Tố nghiêm túc nhận xét.
Kỷ Phán Phán ăn một miếng của Ôn Tố, “Rõ ràng đồ của cậu ăn cũng ngon. Tớ thấy cậu đang muốn chiếm lấy đồ của tớ!”
“Thế cậu có cho không?”
“Không cho!”
…
Hôm sau, vào tiết tự học tiếng Anh lúc sớm, Ôn Tố nghiêm túc học lại từ mới, dường như Khương Lâm Quyện ngồi cạnh đã thuộc lòng từ mới từ lâu. Ôn Tố nghe nói mấy người học giỏi như Khương Lâm Quyện thường đã học trước nội dung ở phía sau từ lâu, có lẽ cậu đã học qua lâu rồi.
Sau khi tan học, Ôn Tố thấy Kỷ Phán Phán lén lút thì không nhịn được vỗ vai cô nàng, “Cậu đang làm gì đấy?”
“Nè nè, tớ đang ngồi chép từ mới đó. Học từ mới khó chết đi được ấy!”
Ôn Tố chia sẻ phương pháp ghi nhớ của mình cho Kỷ Phán Phán, “Không cần học nhớ kiểu vậy, cậu học về cách phát âm sau đó học từ sau.”
Trong mắt Khương Lâm Quyện xuất hiện sự vui vẻ, bây giờ cô cũng làm giáo viên cho người khác rồi hả?
Kỷ Phán Phán còn chưa chép xong, bên tai đã vang lên tiếng giày cao gót của cô giáo tiếng Anh. Cô nàng nhanh chóng gấp sách lại. Cô giáo Phong Tình lên lớp trước năm phút, cô đi lên bục giảng, “Gập sách tiếng Anh lại.”
Hôm qua Phong Tình cũng đã báo trước lớp hôm nay sẽ kiểm tra từ mới, vì thế bạn nào cũng đã chuẩn bị trước rồi. Tất cả cùng lấy bút ra, chờ cô giáo bắt đầu đọc. Khi đọc từ đơn, Phong Tinh không nói tiếng Trung, mà đọc tiếng Anh. Hơn nữa cô còn yêu cầu các bạn học sinh phải giải thích. Cô nhìn hai học sinh trước mắt đang đứng trước bảng.
Một người là Ôn Tố, một người là Trần Diệp.
Xác xuất các bạn học giỏi bị gọi lên bảng là rất thấp, vì phần lớn các bạn có thành tích tốt đều có tinh thần tự giác cao. Ôn Tố lên bục giảng rất nhanh. Lúc cô cầm phấn lên chuẩn bị viết, Trần Diệp mới từ từ đi lên.
Trên bảng vang lên tiếng cọ xát của phấn và mặt bảng, nghe rất quyết đoán. Mấy bạn đang cúi đầu viết từ mới đều tò mò, một người là Ôn Tố, một người là người đội sổ của lớp, người viết được như vậy chỉ có thể là Ôn Tố. Chẳng lẽ cô tiến bộ thật?
Phong Tình thấy Trần Diệp đứng trước bảng có ý định chép người bên cạnh bèn cười hỏi, “Trần Diệp, em đang làm gì thế?”
“Khụ… Thưa cô, em không làm gì cả.” Cậu thu ánh mắt của mình lại.
“Em xem trước đó thành tích của Ôn Tố cũng chẳng hơn kém em là bao, bây giờ lại có tiến bộ vượt bậc đến vậy. Có phải em cũng nên học tập Ôn Tố không?”
Chờ phần nghe chép kết thúc, mấy bạn có tính tò mò cao lập tức ngẩng đầu. Trên bảng là nét chữ tinh tế của Ôn Tố. Cô phóng khoáng ném phấn vào trong hộp đựng phấn, từ từ về chỗ mình dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Buổi trưa, ăn cơm xong, Kỷ Phán Phán ôm lấy cánh tay Ôn Tố, nhỏ giọng nói, “Cậu xem dáng vẻ chưa trải sự đời của mấy bạn kia kìa, cứ như chuyện cậu viết được từ mới là chuyện không thể xảy ra được vậy. Thật ra cậu còn giỏi hơn tưởng tượng của họ nhiều!”
“Dừng dừng. Khả năng tâng bốc của cậu kinh hơn cả tớ rồi đó!”
Kỷ Phán Phán bĩu môi, “Bằng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của tớ, cậu và lớp trưởng chính là nhân vật chính trong truyện thanh xuân vườn trường. Chẳng qua cậu thuộc phe học kém ở phần đầu. Theo như kịch bản thì cậu sẽ nhanh chóng vả mặt người đời trở thành người học giỏi, sau đó cùng lớp trưởng thi vào cùng một trường đại học, tiếp đó mặt dày…”
Ôn Tố cạn lời.
Vừa lúc hai người tới trước hiệu sách. Kỷ Phán Phán kéo Ôn Tố vào trong, muốn xem tạp chí ngôn tình cùng tiểu thuyết mới ra. Mỗi lần vào đây Kỷ Phán Phán đều rất háo hức, cô nàng không muốn bỏ lỡ bất cứ số tạp chí nào mới ra. Cô liếc mắt nhìn qua thể loại cổ phong, lại nhìn qua hiện đại… Ừm… Hình như cái này được nhiều quà hơn nè.
Hai cô gái đứng ở trước kệ tạp chí, sách báo trước cửa hiệu sách một lát. Kỷ Phán Phán cầm một quyển tạp chí, lại kéo Ôn Tố đi xem tiểu thuyết. Còn chưa kịp chọn, ánh mắt Ôn Tố đã bị cái gì đó hấp dẫn.
Quả là Khương Lâm Quyện quá hấp dẫn ánh nhìn. Cậu đang đứng trước giá sách chọn gì đó, cạnh cậu là Lâm Thiên Thiên. Kỷ Phán Phán đã biết Lâm Thiên Thiên có ý với Khương Lâm Quyện từ lâu, dù sao thì khi thích một người, ánh mắt của người đó cũng không thể giấu được. Bình thường Lâm Thiên Thiên khá hay nhìn vào chỗ mà Khương Lâm Quyện ngồi, mỗi lần nói chuyện với Khương Lâm Quyện thì đều đỏ hết cả mặt, với người khác thì Lâm Thiên Thiên không như vậy. Ngoài thích ra thì còn gì nữa?
Bây giờ hai người kia lại đi cùng nhau tới hiệu sách. Kỷ Phán Phán cảm thấy… Hình như đầu Ôn Tố hơi xanh*.
*xanh này ý chỉ bị cắm sừng
Nhưng nhìn vài giây, Ôn Tố vẫn chưa nói lời nào, dường như cô chỉ đang thưởng thức bóng dáng của Khương Lâm Quyện thôi vậy. Ôn Tố nhịn được nhưng Kỷ Phán Phán không nhịn được. Cô nàng chào Khương Lâm Quyện, “Trùng hợp quá lớp trưởng, cậu cũng đến hiệu sách à?”
Khương Lâm Quyện nghe được âm thanh thì nhíu mày quay đầu lại. Đột nhiên cậu đụng phải ánh mắt bình tĩnh mang theo một chút suy nghĩ của Ôn Tố. Trái tim cậu như nhảy dựng lên.
“Lại còn đi với lớp phó học tập của lớp nữa chứ?”
Nghe qua thì giọng điệu của Kỷ Phán Phán chẳng có vấn đề gì, nhưng sau khi nói xong thì bầu không khí trở nên xấu hổ. Rõ ràng mấy người chỉ vô tình gặp nhau trong hiệu sách, nhưng lại tạo cảm giác như một trận bắt gian.
Bờ môi mỏng Khương Lâm Quyện mấp máy, cậu định nói gì thì chủ hiệu sách hô lên, “Cháu à, tài liệu của cháu in xong rồi.”
“Cháu cảm ơn.”
Cậu đi tới lấy tài liệu, nhìn qua biểu cảm rất nghiêm túc. Lâm Thiên Thiên đứng cạnh, tuy rằng cô thích Khương Lâm Quyện nhưng không muốn làm người khác hiểu lầm, vì thế Lâm Thiên Thiên giải thích, “Chúng tớ… Chúng tớ không có gì. Là thầy giáo bảo chúng tớ tới đây in tài liệu.”
Cô nói thật, nhưng vì mặt đỏ lại mang theo một chút thẹn thùng nên độ đáng tin trong lời nói của cô cũng thấp đi.
Đúng là càng tẩy càng đen. Ôn Tố híp mắt cười.
Khương Lâm Quyện nghĩ Lâm Thiên Thiên đã giải thích xong mọi chuyện thì cậu không nói gì nữa mà cúi đầu, ngồi kẹp từng tập tài liệu lại. Sau khi làm xong, cậu mới phát hiện Ôn Tố không còn ở đó nữa.
Khương Lâm Quyện ngơ ngác, tài liệu trong tay bị Lâm Thiên Thiên cầm một nửa đi…
Cậu không biết Ôn Tố có hiểu lầm không. Theo tính cách bình thường của cô thì chắc chắn cô sẽ nói gì đó, ít nhất là đùa một chút. Nhưng vừa rồi gặp nhau cô chẳng nói lời nào. Nhìn ánh mắt cô, hình như cô còn hơi đau lòng? Có phải cậu nên đi giải thích một chút hay không?
Khương Lâm Quyện hoàn toàn không ý thức được sự thật là cậu và Ôn Tố chẳng có quan hệ gì cả. Cậu cũng không có nghĩa vụ phải đi giải thích với Ôn Tố. Nhưng không hiểu sao cậu cảm thấy mình không nên để Ôn Tố hiểu lầm.
Lâm Thiên Thiên đứng cạnh chờ Khương Lâm Quyện đi cùng. Khương Lâm Quyện rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau cậu mới lạnh nhạt nói, “Cậu về trước đi, tôi còn chút việc.”
Cậu cầm một nửa tài liệu ra hiệu sách, đi lên phía trước tìm, nhưng vẫn không thấy Ôn Tố đâu. Lúc về, cậu thấy Ôn Tố đang ngồi ở chỗ. Bước chân vốn vội vã dần chậm lại. Khương Lâm Quyện để tài liệu lên bục giảng, sau đó bảo các tổ trưởng tự lên lấy.
Gương mặt xinh đẹp hiện lên qua thấu kính trong suốt của Khương Lâm Quyện. Cậu ngồi xuống mở một quyển sách ra, sau đó mím môi. Do dự vài giây, cậu mới làm như vô tình mở miệng, “Vừa rồi tôi với Lâm Thiên Thiên đi photo bài, không phải như cậu nghĩ đâu.”
Ôn Tố quay đầu nhìn cậu một cái. Cô cảm thấy thú vị.
“Tớ nghĩ cái gì?”
Từ đầu đến cuối, Ôn Tố chưa hiểu lầm điều gì, cô càng không coi Lâm Thiên Thiên là tình địch của mình. Cô có thể nghĩ cái gi được cơ chứ? Đầu gỗ như cậu cô còn không trị được, huống chi là những người khác? Aai mà tỏ tình với cậu, nếu cậu không treo hai chữ “học tập” bên miệng thì sẽ bảo nội quy nhà trường không cho phép yêu sớm.
Đúng là người có cơ thể người 17 tuổi nhưng có linh hồn 70 tuổi.
Khương Lâm Quyện cạn lời, cậu ho khan một cái, “Tóm lại cậu đừng hiểu lầm.”
Khương Lâm Quyện cũng không có ý kết thúc chủ đề này luôn. Cậu chờ Ôn Tố trả lời. Nếu cô không tin, cậu lại giải thích lại lần nữa.
Ôn Tố cười khẽ một cái, tiến đến bên tai Khương Lâm Quyện. Hơi thở ấm áp phả vào làn da cậu, hơi ngứa như lông chim, “Lớp trưởng, cậu đang giải thích với tớ sao?”
Cả người Khương Lâm Quyện cứng đờ, đột nhiên cậu không hiểu mình vừa làm gì.
Thiếu nữ lùi về sau một chút, một tay cô chống mặt rồi cười tủm tỉm nhìn cậu, “Bình thường chỉ có người yêu với nhau mới cần giải thích thôi. Cậu đang chấp nhận mối quan hệ của chúng ta là yêu đương rồi đó sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tui bảo anh Quyện chính là người giữ nam đức nhất, không ai có ý kiến gì nữa đúng không?
Vợ còn chưa kịp hiểu lầm đã chạy đi giải thích rồi ha ha!