Cánh tay trước mặt cô cứng như thiếc vậy, làm thế nào nó cũng không chịu rời đi. Ôn Tố suy nghĩ ý trong lời Khương Lâm Quyện, sao nghe cứ thấy chua chua nhỉ? Cô nhếch khóe môi, “Cậu rất để ý chuyện này hả?”
Ôn Tố chọc chọc ngực cậu, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ghen à?”
Khương Lâm Quyện nhận ra mình hơi mất khống chế. Cậu buông tay ra, giọng lạnh nhạt hơn nhiều, “Không muốn nói thì thôi.”
Ôn Tố có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ lạnh nhạt của Khương Lâm Quyện. Cô cảm thấy sốt ruột, túm chặt lấy góc áo Khương Lâm Quyện theo bản năng, “Ai bảo cậu tớ thích cậu ấy? Toàn mấy lời bịa đặt linh tinh cả!”
Khương Lâm Quyện rũ mắt nhìn chằm chằm Ôn Tố. Cậu vừa định nói gì đó thì tiếng của một người đàn ông trung niên vang lên, “Về hết chưa? Có còn ai trong đó không? Thầy đóng cửa đây!”
Ôn Tố sốt ruột hô lên, “Còn người còn người ạ! Chúng em còn chưa về ạ!”
“Làm gì thế? Muộn này còn chưa về à?”
Chờ Ôn Tố túm Khương Lâm Quyện ra ngoài, thầy giáo phụ trách việc đóng cửa nhìn hai người, thầm nghĩ mấy đứa trẻ bây giờ còn nhỏ như vậy đã yêu đương rồi. Thái độ của thầy gay gắt hơn nhiều, “Mau ra đây! Không sợ thầy nhốt các em ở đây à, đúng thật là…”
Sau khi hai người ra ngoài, cả tòa nhà chìm trong bóng tối.
Ôn Tố thở hồng hộc, “Vừa rồi suýt nữa hai đứa mình bị nhốt ở trong rồi đấy. Có phải cậu cố ý không?”
Tay Ôn Tố chống trên đầu gối. Khương Lâm Quyện đi trước chờ cô một lát. Chờ khi cô theo kịp cậu mới bước tiếp về phía trước. Khương Lâm Quyện mím môi không nói lời nào, có lẽ cậu còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Tròng mắt đen nhánh của Ôn Tố đảo quanh, cô nghịch ngợm nói, “Mắt thẩm mỹ của tớ cao lắm, chỉ thích người mà cao hơn mét tám, học giỏi, lạnh lùng, hơn nữa đi đường còn chờ tớ…”
Cô không nêu tên nhưng lời chỉ ai thì quá rõ rồi.
Biểu cảm trên mặt Khương Lâm Quyện thân thiện hơn một chút, Ôn Tố vừa đi bên cạnh vừa hỏi cậu, “Có phải cậu giận không?”
“Không.”
“Thế sao cậu không để ý tới tớ?”
Khương Lâm Quyện mím môi, cậu hơi ngượng ngùng nói, “Là cậu không để ý tôi trước.”
Ôn Tố nhớ lại mối quan hệ của mình và Khương Lâm Quyện trong thời gian gần đây, đúng là không tự nhiên như lúc trước, nhưng cũng không đến mức là không để ý, chỉ là không thân bằng trước thôi. Cô cong môi, “Tớ có thể hiểu thành cậu thích tớ làm phiền cậu như trước không?”
Khuôn mặt Khương Lâm Quyện chìm trong bóng đêm. Bị chọc trúng tim đen, tai cậu hơi đỏ lên. Một lúc lâu sau cậu mới trả lời, “Cậu cũng hiểu bản thân mình gớm nhỉ?”
Ồ, bảo cô làm phiền à? Nhưng mà người nào đó thích thật còn gì?
Thứ sáu tuần sau lớp chuẩn bị tổ chức một buổi đi tham quan tập thể tới một tòa nhà cổ. Thân là học sinh cấp ba, ai cũng cảm thấy hứng thú trước những chuyện không liên quan đến việc học. Kỷ Phán Phán hưng phấn túm Ôn Tố, nói, “Sao mãi chưa tới thứ sáu nhỉ? Tớ muốn ra ngoài chơi quá!”
“Thế à?” Ôn Tố cố ý dọa cô nàng, “Nhỡ về phải viết bài cảm nhận…”
“Miệng quạ đen!”
Từ chỗ bán đồ ăn vặt về, Ôn Tố thuận tay mua một túi đồ ăn vặt cho Khương Lâm Quyện, tiếp đó cô nói chuyện trên trời dưới biển với Kỷ Phán Phán. Mãi đến tận tiết tự học hai người vẫn còn bận giao lưu với nhau. Ôn Tố đưa cho Kỷ Phán Phán tờ giấy, “Tớ giao lại cho cậu việc giúp Giản Hàm theo đuổi người ta, bây giờ mà tớ nói chuyện với Lục Căng Sinh nữa thì người nào đó lại cho rằng tớ có ý với cậu ta!”
“Người nào đó? Tớ không tin hai người các cậu mà không yêu đương vụng trộm với nhau đâu!”
Tờ giấy lại được truyền qua. Ôn Tố cố ý mở to giấy cho Khương Lâm Quyện nhìn, cô còn giơ tay gõ gõ nữa, giải thích rõ ràng với cậu. Ý là: Cậu hiểu chưa? Không phải vì tớ thích Lục Căng Sinh nên mới tiếp cận cậu ấy đâu!
Chỉ là tiện tay làm chuyện tốt thôi, dù sao cuộc đời cũng khá là nhàm chán.
Ánh mắt Khương Lâm Quyện chứa ý cười, nhưng nó mất đi rất nhanh, làm người ta không thể bắt kịp được. Cậu cầm bút lên viết một dòng chữ trên tờ giấy nháp, “Vì thế cậu mới muốn lấy tin tình báo?”
Hả? Là sao? Khương Lâm Quyện muốn giúp cô hả?
Qua chừng một hai ngày gì đó, Khương Lâm Quyện ôm hết tin tức về Lục Căng Sinh qua, đến cả bạn cùng bàn cấp hai của cậu ta là nam hay nữ, tóc dài hay tóc ngắn cũng hỏi được. Biểu cảm của Khương Lâm Quyện rất nhẹ nhàng, nhưng Lục Căng Sinh lại không như vậy. Dường như cậu ấy… khá nghi ngờ cuộc đời.
Dù sao thì cậu ta vẫn coi Khương Lâm Quyện như đối thủ của mình, đột nhiên đối phương lại tới tiếp cận mình. Cảm giác này đúng là làm người ta… cảm thấy không quen.
Nhưng nếu Lục Căng Sinh biết Khương Lâm Quyện tiếp cận cậu ta chỉ vì để từ nay về sau Ôn Tố không tới nói chuyện với cậu ta nữa thì có lẽ trong lòng cậu ta không còn cảm xúc xúc động mà chỉ biết cạn lời.
Rất nhanh đã tới ngày cả khối đi tham quan. Các lớp cùng đi tham quan tòa nhà cổ. Ôn Tố lên xe ngồi cùng Kỷ Phán Phán. Hai người ngồi im trên xe, chừng một tiếng sau thì tới địa điểm.
Là một tòa nhà cổ ở nơi hẻo lánh, cửa vào rất cao. Ôn Tố cầm tờ giấy hướng dẫn nhỏ, vừa nhìn vừa đối chiếu xem kết cấu ở bên trong. Bố cục rất được chú ý, đi đến đằng sau còn thấy cả một hẻm nhỏ và vườn hoa. Trong phòng ở hai bên còn có một số vật phẩm cá nhân của chủ nhà để cho mọi người tham quan.
Giữa sân có một cây lựu rất lớn. Ôn Tố đứng dưới tàng cây, “Chỗ này đẹp thật đó!”
“Đúng rồi đúng rồi! Tố Tố, cậu đừng di chuyển, đứng đó tớ chụp cho một tấm!”
Tuy rằng đây là một buổi tham quan do nhà trường sắp xếp nhằm để các bạn học sinh tham quan kiến trúc cổ đại, học hỏi thêm được tri thức từ xa xưa, mở rộng tầm hiểu biết nhưng cuối cùng nó lại trở thành “thời gian hành nghề nhiếp ảnh” của các bạn học sinh. Các bạn xung quanh không chụp ảnh thì là ngồi chơi điện thoại.
Ôn Tố còn ghi chép lại những trọng điểm vào trong cuốn sổ nhỏ. Ai có thể nói trước được rằng lúc về không phải viết bài cảm nhận chứ?
“Lớp trưởng, tớ chụp cho cậu và Ôn Tố một bức nhé?” Kỷ Phán Phán hô lên.
Khương Lâm Quyện đứng hành lang, cậu hơi cau mày, nhìn qua trông cậu không muốn chụp ảnh cho lắm. Nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào ánh mắt Ôn Tố, mặt cậu dịu hơn nhiều, môi mỏng nhếch lên, “Được.”
Khương Lâm Quyện đứng cạnh Ôn Tố, nhìn cậu trông rất ngượng ngạo. Kỷ Phán Phán chỉ đạo, “Lớp trưởng, cậu đứng gần Ôn Tố hơn một chút. Cười một cái đi chứ?”
Thời Tây Sầm đứng một bên chịu hết nổi, “Không phải chụp ảnh kết hôn, gần làm gì cơ chứ?”
Tai Khương Lâm Quyện hơi nóng lên, Ôn Tố đứng gần cậu hơn một chút. Điện thoại lập tức chụp hình ảnh này lại. Kỷ Phán Phán chụp xong thì bắt đầu đuổi theo Thời Tây Sầm, “Cậu thích ý kiến à?”
Tham quan gần hết, Ôn Tố kéo Kỷ Phán Phán đến hẻm nhỏ nghỉ ngơi. Những tia nắng mặt trời lười biếng trải mình trên mặt đất. Kỷ Phán Phán dựa vai Ôn Tố, cô nàng mơ mơ màng màng như sắp ngủ.
Có tiếng ồn ào truyền từ gần đó tới…
“Cậu có ý gì? Tưởng xin lỗi là xong à?”
Nghe qua hình như có người đang tranh cãi với nhau. Ôn Tố và Kỷ Phán Phán nhìn qua thì phát hiện có mấy bạn nữ trong lớp hai người đang cãi nhau với mấy bạn nam lớp khác. Nói cãi nhau cũng không chuẩn, bởi nói chính xác thì mấy bạn nam kia đang đơn phương bắt nạt các bạn nữ lớp Ôn Tố.
Hình như lúc mấy bạn nữ kia mua kem đi vào, ăn sau đó bất cẩn làm dính lên áo của bạn nam kia. Bạn nam kia là đầu gấu, thấy bạn nữ xinh đẹp thì không chịu tha. Cậu ta đẩy bạn nữ, “Cậu có biết quần áo của tôi có giá bao nhiêu không? Nhẹ nhàng để lại một câu xin lỗi là xong à?”
Ôn Tố khoanh tay trước ngực, giọng nói cô mang theo sự lười biếng, dáng vẻ như đang xem kịch vui, “Bao nhiêu tiền? Hình in áo này của cậu như kiểu in đểu ý, chắc là mua hàng nhái rồi!”
Không biết ai đã phì cười một tiếng.
Ôn Tố vừa mở miệng, mâu thuẫn lập tức được chuyển từ mấy bạn nữ kia sang chỗ cô. Mấy bạn nam thò qua, nhìn như sắp đánh nhau luôn vậy. Ôn Tố bảo Kỷ Phán Phán bên cạnh đứng im, cô không sợ hãi đứng yên tại chỗ. Người kia vươn tay muốn đẩy cô, Ôn Tố túm tay cậu ta ném xuống đất, “Nhục mặt.”
Mấy người khác chuẩn bị nhào lên đánh thì Khương Lâm Quyện xuất hiện. Cậu nhìn Ôn Tố, kiểm tra xem cô có bị thương không theo bản năng, sau đó đứng chắn trước người Ôn Tố bảo vệ cô, “Chuyện gì thế?”
Kẻ cầm đầu nhận ra cậu là con ruột của giáo viên liền chỉ vào Ôn Tố, nói, “Mày chờ đó cho tao!”
Ôn Tố nghe câu này đến phát ngán rồi. Nhiều người bảo cô chờ lắm, cô chờ đến sắp già cả rồi đây. Khương Lâm Quyện cúi đầu nhìn Ôn Tố, không hỏi cụ thể xem có chuyện gì xảy ra, “Về sau cậu đừng xúc động như vậy, ít nhất cũng phải chờ tôi qua chứ?”
Ôn Tố chửi thầm: Chờ cậu qua đây niệm kinh cảm hóa chúng sinh à?
Đương nhiên câu nói đùa này cô chỉ nói thầm trong lòng thôi chứ không nói ra khỏi miệng, “Ai bảo cậu ta bắt nạt mấy bạn nữ lớp mình? Có phải cảm thấy mấy bạn nữ lớp mình không ai bảo kê không?”
Kỷ Phán Phán gật đầu, “Đúng rồi. Mấy đứa đầu gấu lớp bên cạnh bình thường rảnh thì trêu mấy bạn nữ lớp mình, hết trêu thì lại thổi sáo, phiền muốn chết!”
Ôn Tố cũng chẳng để chuyện này trong lòng. Nhưng mấy bạn nữ kia lại không giống vậy, dù sao lúc ấy mấy bạn nam trong lớp chẳng đứng ra nói gì, ngược lại Ôn Tố mà các cô luôn ghét lại đứng ra giúp các cô.
Xong việc, trên bàn Ôn Tố có đồ ăn vặt mà không biết ai đưa, cô nhớ tới kẻ bảo mình chờ kia, cảm thấy hơi khó chịu, “Ai định hạ độc tôi đấy à?”
Trần Diệp thò qua, “Hạ độc gì vậy?”
Ôn Tố nhanh chóng đưa tất cả đồ ăn vặt cho Trần Diệp, “Cho cậu ăn. Tôi sợ có người độc chết tôi!”
“?” Hóa ra cô coi cậu là chuột bạch hả?
Ôn Tố đuổi Trần Diệp đi xong thì lấy vở ra viết cảm nghĩ sau chuyến tham quan. May là hôm đó cô có ghi chép lại tư liệu trong sổ nhỏ, chỉ cần chép trong đó ra là được, chỗ nào không hiểu thì hỏi Khương Lâm Quyện tiếp.
Sau khi tống cổ chỗ đồ ăn vặt kia xong, hôm sau trong ngăn bàn cô lại có đồ ăn vặt. Lần này trong đó còn có tờ giấy, bên trong có dòng chữ nắn nót, “Cảm ơn cậu vì chuyện hôm trước!”
Ôn Tố chớp chớp mắt. Cô nhớ lại một chút rồi tìm ra nguyên nhân. Sau đó cô mới thoải mái nhận đồ.
Sau hôm ấy, Ôn Tố có thêm không ít bạn. Thậm chí Kỷ Phán Phán còn cảm thấy nguy hiểm, ngày nào cô cũng cảm giác như có người muốn đoạt Tố Tố cùng cô. Thời Tây Sầm không nhìn nổi nữa, “Cậu có chắc Ôn Tố là của cậu không? Vốn dĩ cậu ấy là của Khương Lâm Quyện, liên quan gì đến cậu cơ chứ?”
Kỷ Phán Phán tiện tay ném quyển sách tiếng Anh qua, “Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu!”
Trước khi tan học, có người nhỏ giọng bàn tán với nhau gì đó, sau đó lời truyền đến tai Kỷ Phán Phán. Kỷ Phán Phán mở to hai mắt, cô nàng đi tìm Ôn Tố, “Cậu nghe gì chưa? Chỗ đường ở trước trường, buổi tối, có một bạn nữ suýt nữa bị…”
Kỷ Phán Phán run lên, Ôn Tố cũng hơi bất ngờ, “Bị làm sao?”
“Bị lừa bán. Nghe nói hình như bị hạ thuốc, đầu óc mơ màng. May là có người đuổi tới kịp mới cứu được bạn ấy.”
Chuyện lớn như này làm không ít học sinh lo sợ. Gần như cả trường đều biết chuyện này. Vào tiết tự học buổi tối, Khương Lâm Quyện thu dọn cặp sách, “Đi, tôi đưa cậu về.”
Ngày trước thì thỉnh thoảng Khương Lâm Quyện sẽ đưa Ôn Tố về, nhưng không phải ngày nào cũng đưa. Hôm nay, sau khi nghe nói chuyện kia, cậu không yên tâm để Ôn Tố về một mình.
Nhưng cứ như vậy thì Khương Lâm Quyện phải đi thêm một đoạn. Ôn Tố không muốn cậu lãng phí thời gian, Khương Lâm Quyện mím môi, “Không sao. Lúc đi đường tôi có thể nhẩm lại từ mới. Đi thôi, vừa đi tôi cũng sẽ kiểm tra việc học hôm nay của cậu luôn!”
“?” Người này là quỷ à?
Ôn Tố chớp mắt, “Học cả tối rồi, cậu không thể để tớ đi đường được thư giãn một xíu sao? Hơn nữa, khó lắm tớ mới được đi cùng cậu. Cậu đẹp trai, cao to như này, lực chú ý bị cậu hút đi hết rồi, tớ làm gì còn tâm trạng học nữa?”
Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, vẻ mặt cậu mất tự nhiên, “Khua môi múa mép.”
Tác giả có lời muốn nói:
Cấp báo! Ở đây có người làm loạn tâm trí thầy giáo!