• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa được đẩy ra nhẹ nhàng. Kiều Phức thấy con mình về nhà nhưng không cầm ô trong tay mà thay vào đó là một cái bánh kem nho nhỏ thì thuận miệng hỏi, “Ai đưa con đó?”

Khương Lâm Quyện mím môi, trông cậu hơi khó xử một chút.

Đây là lần đầu tiên Kiều Phức thấy Khương Lâm Quyện có biểu cảm như vậy, bà liếc mắt một cái là phát hiện ra cái này không phải do người bình thường đưa cho. Bà rất hiểu ý, cười nói, “Được rồi, mẹ không hỏi nữa.”

Nói vậy thôi nhưng sau khi Khương Lâm Quyện trở về phòng ngủ, cửa lại hở ra một khe nhỏ. Kiều Phức mang theo vẻ mặt tò mò hỏi, “Bạn nữ đó cùng lớp con hả?”

Khương Lâm Quyện: “……”

Cửa lại được đóng lại. Khương Lâm Quyện đi qua khóa trái cửa sau đó ngồi lại về bàn. Bánh kem có màu xanh lam làm người ta nhớ tới hải dương sâu thẳm. Khương Lâm Quyện ăn một miếng, cậu cảm thấy bánh kem này ngọt hơn những cái bình thường một chút.

Tuyết rơi trong đêm. Đến sáng hôm sau, cây cối, hoa cỏ trong trường đều được phủ lên một lớp tuyết trắng.

Ôn Tố vừa vào lớp đã có người chú ý tới khăn quàng cổ màu lam được làm thủ công trên cổ cô rồi. Nhìn qua trông nó khá giống cái lớp trưởng quàng mấy hôm trước. Món đồ như vậy chuyển từ người người này sang người người khác làm người ta không khỏi cảm thấy tò mò.

“Có phải lớp trưởng và Ôn Tố yêu nhau không?”

“Cũng giống lắm. Hai hôm trước tớ còn thấy lớp trưởng lấy nước cho Ôn Tố. Không thể là vì Ôn Tố là bạn cùng bàn của cậu ấy nên cậu ấy mới lấy chứ?”

“Nếu tớ có bạn trai là học thần như lớp trưởng thì tốt rồi. Không chỉ giúp tớ làm bài tập, chỉ bài tớ mà còn biết quan tâm đến tớ nữa!”

Kỷ Phán Phán – fan CP lão làng của Ôn Tố và Khương Lâm Quyện không thể nào bỏ qua chi tiết này. Cô nàng chỉ vào hai người Ôn Tố và Khương Lâm Quyện, “Có phải hai cậu lừa tớ, trộm yêu đương dưới mí mắt tớ không?”

“Đừng nói khó nghe như vậy. Phải là yêu một cách quang minh chính đại mới đúng!”

Khương Lâm Quyện đọc sách. Nhưng thật ra cậu chẳng bỏ sót chữ nào mà Ôn Tố và Kỷ Phán Phán nói với nhau cả. Hai tai cậu đỏ hồng lên. Cậu mím môi, không phản bác.

Ôn Tố nghiêng đầu, “Tớ có phải trả lại khăn cho cậu không?”

Miệng nói vậy nhưng tay Ôn Tố lại nắm chặt khăn quàng cổ, nhìn qua cô không có ý trả lại. Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, “Cậu muốn giữ thì cứ giữ đi.”

“Như thế thì cậu không có khăn quàng cổ đó!” Ôn Tố vô cùng chu đáo lấy khăn quàng cổ màu đỏ của mình từ trong cặp sách ra rồi đặt lên bàn Khương Lâm Quyện, “Không cần cảm ơn tớ đâu!”

Cô thuận tay đưa một cái ô đã gấp gọn để vào trong ngăn bàn Khương Lâm Quyện, “Cái này trả cậu.”

Kỷ Phán Phán hết nhìn Ôn Tố rồi lại nhìn Khương Lâm Quyện. Cô nàng không hiểu sao đã có khăn quàng cổ rồi mà cứ phải một hai đòi quàng khăn quàng cổ của đối phương. Chẳng lẽ… Kỷ Phán Phán buột miệng thốt lên, “Hai cậu đang trao nhau tín vật định tình đó hả?”

Giọng Kỷ Phán Phán không to cũng chẳng nhỏ, trùng hợp mấy bạn xung quanh cũng nghe thấy. Tất cả cùng nhau ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt tò mò và hóng chuyện, Kỷ Phán Phán không biết rằng câu nói mình thuận miệng thốt ra đã truyền đi khắp bốn phương tám hướng. Cuối cùng lời đồn ngày càng quá đáng, đến cả chuyện Ôn Tố và Khương Lâm Quyện đính hôn cũng được nói ra.

“Tín vật định tình?” Ôn Tố rất hài lòng với cách nói này, “Cậu tưởng tượng cũng hay đó!”

Kỷ Phán Phán còn định nói gì đó nhưng ánh mắt cô nàng va phải bóng người đứng đằng sau cửa sổ. Kỷ Phán Phán liền xoay người, chạy nhanh đi chỗ khác. Ôn Tố hơi tò mò, cô còn chưa kịp quay đầu lại xem thì Khương Nham đã đứng ở cửa lớp học. Thấy thầy chủ nhiệm, tiếng đọc sách trong lớp lớn hẳn lên.

Bao giờ học tiết tự học buổi sáng cũng rất mệt. Ôn Tố học được một nửa bắt đầu không mở nổi mắt. Khương Lâm Quyện ngồi cạnh giơ tay lên đẩy nhẹ cô, “Đêm qua cậu làm gì đấy?”

Ôn Tố ngáp một cái, “Học đấy. Không phải vì tớ muốn xứng đôi với cậu nên học bất kể ngày đêm sao?”

Khương Lâm Quyện sửng sốt một lát, cậu hơi bất ngờ nhìn Ôn Tố. Trong mắt cậu không giấu nổi sự xúc động. Cậu nhếch khóe môi, đang định nói gì thì Ôn Tố thè lưỡi, hai mắt cô cong cong, “Không phải cậu tin thật đó chứ?”

Khương Lâm Quyện: “……”

Cậu nghẹn họng, thầm nghĩ: Quả là vậy. Sau đó cậu lấy tay giở trang sách khác, không thèm nói chuyện với Ôn Tố nữa.

Hai tiết đầu buổi sáng là tiết toán. Ôn Tố nhìn chằm chằm đỉnh đầu trọc lóc của thầy dạy toán, ý muốn tìm ra mối quan hệ giữa vốn tri thức cùng số lượng tóc trên đầu thầy. Còn chưa tìm được kết quả thì một cây phấn viết bị ném qua chỗ cô, người ném ném rất giỏi, trúng vào mặt bàn Ôn Tố, suýt nữa vào tay cô. Ở thời cổ đại mà có tay nghề như này chắc chắn là cao thủ tuyệt thế!

“Ôn Tố, em lên bảng giải bài này!”

Trên bảng có một đề toán, độ khó hơi cao một chút. Đừng nói Ôn Tố không tập trung, dù cho vừa rồi cô có nghe giảng cũng chưa chắc cô có thể giải được. Ôn Tố chớp chớp mắt, nhìn vào Khương Lâm Quyện ở bên cạnh theo bản năng, nhưng đối phương chẳng tỏ ý gì.

Ôn Tố không còn cách nào khác, cô đành phải lên trước bục giảng, bẻ phấn rồi đọc đề. Cô không nói lời nào viết chữ “Giải” to đùng.

Màu trắng được từng nét phấn để lại trên bảng. Ôn Tố vừa mới nghĩ cách giải bài thì nghe được giọng nói trầm thấp của bạn nam, nó vừa chậm vừa nhẹ, “Thưa thầy, em cũng muốn thử làm bài này.”

Ngày thường các thầy cô rất ít khi gọi Khương Lâm Quyện trả lời câu hỏi, vì gần như hỏi câu nào cậu cũng trả lời được những câu hỏi mà người khác lại không trả lời được. Vì thế nó sẽ không đạt hiệu quả trong việc kiểm tra thành tích, năng lực tiếp thu của học sinh. Hiếm khi Khương Lâm Quyện xung phong chủ động muốn đi giải bài, thầy dạy toán liền đồng ý.

Khương Lâm Quyện đứng bên cạnh Ôn Tố. Dáng người hai người rất đẹp, chiều cao cũng phù hợp với nhau. Nếu không phải đang trong tiết, chỉ sợ mấy bạn ngồi dưới đã ồn ào rồi.

Thầy giáo đi xuống phía dưới lớp chỉ bài cho một số bạn. Khương Lâm Quyện nhỏ giọng nhắc bài Ôn Tố. Ôn Tố cười tươi, tuy rằng cô chưa nói câu nào nhưng ánh mắt cô đã thể hiện tất cả…

“Quả nhiên lớp trưởng vẫn không nỡ nhìn tớ xấu mặt!”

Khương Lâm Quyện ho khan một tiếng, phấn viết gõ ra tiếng trên bảng đen. Chỉ một lát sau cậu đã viết xong đáp án của đề đó rồi. Nhưng làm xong cậu không xuống luôn mà đứng cạnh đợi một lát.

Ôn Tố bị mắc ở hai bước cuối. Cô cau mày, nghiêm túc suy nghĩ xem chỗ đó nên dùng công thức nào. Ôn Tố còn chưa nghĩ ra, một cánh tay trắng nõn đã duỗi qua. Khương Lâm Quyện viết ra những công thức Ôn Tố nên sử dụng ở bước đó, sau đó cậu bỏ phấn vào trong hộp.

Động tác này của cậu không tránh nổi ánh mắt của mấy bạn ngồi dưới lớp. Tất cả đều tận mắt thấy lớp trưởng vì bạn cùng bàn của mình mà không màng tất cả cùng lên bảng trả lời câu hỏi với cô. Vì hình ảnh quá gây sốc nên tất cả mọi người không khỏi phát ra những tiếng hít hà.

Thầy giáo quay đầu lại nhìn nhưng lúc này chẳng thấy gì nữa. Thầy chỉ thấy mỗi Ôn Tố đang đứng trên bục giảng giải phần cuối của câu hỏi một cách ngon lành và ngắn gọn.

Thầy giáo không biết chuyện gì đã xảy ra, ông đi lên bục giảng, “Được, chúng ta xem bài này…”

Trên tay Ôn Tố vẫn còn vệt phấn còn vương lại. Lúc ngồi xuống cô thấy thói ở sạch của người nào đó bắt đầu tái phát. Cậu đang lấy khăn ướt lau tay. Ôn Tố duỗi tay phải của mình qua để cậu lau cho như đúng rồi. Đầu ngón tay Khương Lâm Quyện hơi dừng một chút. Dường như cậu không ngờ tới Ôn Tố lại duỗi tay ra một cách hợp tình hợp lý như vậy.

Nhưng cậu cũng chỉ ngẩn ra một giây thôi. Sau đó Khương Lâm Quyện bình tĩnh lấy khăn lau tay cho Ôn Tố.

Trái tim Ôn Tố ngứa ngáy. Nhìn dáng vẻ đứng đắn bên ngoài này của cậu mà cô rất muốn mở miệng chọc Khương Lâm Quyện vài câu. Nhưng nghĩ tới giờ vẫn đang trong tiết, cô vẫn nể mặt thầy giáo một chút.

Hai ngày trước khi nghỉ Tết Nguyên Đán, trường định tổ chức một tiết ngoại khóa, buổi tối không phải học tiết tự học buổi tối. Thời Tây Sầm mời Khương Lâm Quyện ra ngoài ăn cơm, nói là ăn mừng sinh nhật Khương Lâm Quyện. Rõ ràng Khương Lâm Quyện không muốn đi lắm, “Sinh nhật tớ qua rồi.”

Thời Tây Sầm ôm cổ Khương Lâm Quyện, nhưng lại bị Khương Lâm Quyện đẩy ra một cách vô tình rất nhanh. Thời Tây Sầm bất bình, “Đến cả quà ba chúng tớ còn chưa tặng cậu, gì mà sinh nhật qua rồi? Tớ bảo sinh nhật cậu chưa qua là chưa qua!”

Khương Lâm Quyện nhướng mày, “Không cần đâu.”

Dù sao thì quà sinh nhật cùng lời chúc cậu đều nhận được rồi.

Thời Tây Sầm không biết chuyện xảy ra giữa Ôn Tố và Khương Lâm Quyện. Dù cho Khương Lâm Quyện từ chối như nào cậu vẫn kéo Khương Lâm Quyện tới quán lẩu. Kỷ Phán Phán như hiểu chuyện gì đó, cô nghiêm túc nhìn Khương Lâm Quyện, “Lớp trưởng, tớ biết trước kia cậu từng chịu tổn thương, vì thế không thể mở lòng được với chúng tớ. Nhưng chúng tớ đều thật lòng coi cậu là bạn!”

Đến cả Ôn Tố cũng dùng ánh mắt suy nghĩ nhìn cậu.

Khương Lâm Quyện: “?”

Khương Lâm Quyện dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Thời Tây Sầm. trực giác bảo cậu rằng trong lúc cậu không có mặt, đối phương đã nói mấy thứ linh tinh sau lưng cậu rồi.

Thời Tây Sầm ho khan một tiếng, “Tớ chẳng nói gì cả.”

Tiếc là Kỷ Phán Phán không hiểu ý Thời Tây Sầm. cô nàng nghĩ gì nói nấy, “Bọn tớ biết hết rồi. Thời Tây Sầm bảo trước kia cậu từng bị cô lập. Không ngờ người tốt như lớp trưởng cậu cũng từng bị người ta cô lập. Hẳn là khoảng thời gian đó cậu không vui vẻ lắm!”

Khương Lâm Quyện: “……”

Khương Lâm Quyện cạn lời nhìn Thời Tây Sầm. Vì chột dạ mà đối phương vô cùng nhỏ giọng, “Tớ thừa nhận là tớ nói hơi quá một xíu!”

Ôn Tố và Kỷ Phán Phán nhìn nhau, Kỷ Phán Phán suýt nữa nổ tung lên. Thế mà cô đã bị lừa tình cảm rồi! Khương Lâm Quyện gắp một miếng thịt bò ba chỉ cuộn, vô cùng tự nhiên bỏ vào trong bát Ôn Tố, “Nếu cậu ấy không nhắc lại có khi tôi quên lâu rồi. Lúc ấy có bạn nghĩ tôi hay mách thầy cô nên luôn chống đối tôi. Còn cô lập hả… Sau đó, vì để các thầy cô cảm thấy tôi là một cán sự lớp vô dụng mà họ hẹn nhau không nộp bài tập, cuối cùng tất cả họ bị phạt chạy. Sau vụ đó họ cũng hiểu chuyện hơn, không dám gây chuyện với tôi nữa.”

Kỷ Phán Phán mở to mắt, “Lớp trưởng à, cậu ngầu thật đó!”

Ôn Tố cũng hơi bất ngờ. Cô vẫn luôn nghĩ rằng tính tình Khương Lâm Quyện rất tốt, giờ xem ra không hẳn là vậy.

“Vì thế vụ mách ấy là hiểu lầm hả?” Kỷ Phán Phán hỏi.

“Có lẽ vậy.”

“Hả?”

“Ban đầu đúng là hiểu lầm thật, sau đó tôi làm hiểu lầm đó trở thành sự thật.” Giọng Khương Lâm Quyện nhẹ nhàng buông xuống, vẫn bình tĩnh như ngày thường nhưng lời nói ra lại thể hiện mặt hoàn toàn khác của con người cậu.

Khương Lâm Quyện chưa bao giờ là một người hoàn hảo không có khuyết điểm. Dù cho ánh trăng sáng trên trời cũng có những lỗ nhỏ trong nó. Trong lòng Khương Lâm Quyện vẫn luôn ẩn giấu môt con thú dữ, vì thế khi nhìn Ôn Tố, nhiều khi cậu cảm thấy mình đang nhìn một “bản thân” khác. Tất cả mọi người đều cảm thấy cậu giống như là một vì sao sáng ở trên trời cao, nhưng đôi khi cậu cũng đọa mình vào trong vực sâu không đáy, làm ngơ trước sự chờ mong của mọi người, chỉ ích kỷ thỏa mãn cho riêng mình.

“Thời Tây Sầm, để khoác lác mà đến mặt mũi cậu cũng vứt hết đi rồi!” Kỷ Phán Phán tức giận.

“Tớ quên mất hai chữ “Nghe nói”! Là “Nghe nói” đó!”



Xung quanh rất ồn ào, nhưng giữa Ôn Tố và Khương Lâm Quyện lại yên tĩnh như đang ở một thế giới khác. Ôn Tố cảm thấy như linh hồn mình tìm được mảnh ghép còn lại. Như một con cá voi cô đơn bơi trong đại dương tìm được một cá thể khác có cùng tần số với mình.

Cô nghe thấy Khương Lâm Quyện nói, “Có một số người hãm sâu vào trong bùn luôn muốn kéo người khác xuống cùng.”

Vì thế để vươn lên, họ phải bỏ qua, mặc kệ những người đó sau đầu.

Bên ngoài rất lạnh. Khương Lâm Quyện lấy khăn quàng cổ từ trong cặp sách ra quàng lên cổ. Đó chính là chiếc khăn trước đó Ôn Tố đã từng quàng. Cậu là một người sống hướng nội, thế mà lại đàng hoàng dùng đồ của Ôn Tố…

Trái tim Ôn Tố càng đập mạnh hơn, cứ như có gì đó sắp đập văng ra ngoài luôn vậy.

Màu đỏ quấn quanh cổ Khương Lâm Quyện làm cho làn da cậu trắng hơn. Cậu giơ tay lên, nhẹ nhàng đeo khăn quàng cổ lên cho Ôn Tố. Động tác cậu thân mật cứ như hai người là người yêu từ lâu rồi vậy. Ôn Tố đã từng thấy cảnh này rồi. Vào sáng sớm mùa đông, sẽ có bạn nam mua sẵn đồ ăn sáng đứng chờ ở trước cửa nhà ăn, sau đó hôn môi bạn gái cậu ta qua lớp khẩu trang.

Như nhớ tới điều gì, Ôn Tố ngại ngùng nói thêm một câu, “Chuyện lần trước xin lỗi cậu.”

Ôn Tố đang chỉ lời mà lần trước Khương Lâm Quyện giúp cô rồi cô bảo cậu không hiểu gì. Nhưng Khương Lâm Quyện không biết Ôn Tố đang nói cái gì. Cậu hơi ngơ ngác nhìn về phía cô, “Hả?”

“Không hiểu thì thôi. Tớ không nói lại lần hai đâu.”

Khương Lâm Quyện giơ tay lên, dường như cậu định xoa đầu Ôn Tố. Nhưng cuối cùng tình yêu ngây ngô của thiếu niên cũng ẩn trong màn đêm dày đặc. Giọng nói cậu trong trẻo như ánh trăng, “Đi thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đeo khăn quàng cổ của vợ không phải là đang thể hiện tình yêu của mình sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK