• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể ra cũng lạ.

Lúc mới biết Khương Lâm Quyện, vì đùa Khương Lâm Quyện mà cái gì Ôn Tố cũng dám nói. Gọi Khương Lâm Quyện là “anh” ngọt như mía lùi, Ôn Tố cũng chẳng ngại. Thế mà lúc này, khi bị anh yêu cầu gọi là “anh”, cô lại cảm thấy hơi cuống.

Khương Lâm Quyện rời đi, ánh sáng trong mắt Ôn Tố nhạt đi một chút.

“Bạn trai cũ em à?”

Ôn Tố mím môi, im lặng vài giây, “Không hẳn.”

Cô đáp là “Không hẳn” chứ không phải “Không phải”. Dường như Quý Hưng hiểu ra điều gì đó. Lúc học đại học anh đã biết Ôn Tố rồi, lúc đó cô luôn bận bịu học tập, bên cạnh cô không thiếu các bạn nam xuất sắc theo đuổi nhưng Ôn Tố chưa bao giờ nhìn họ nhiều hơn cái nào. Vốn tưởng rằng Ôn Tố không định yêu đương, không ngờ là do trong lòng cô vẫn còn người chưa quên được.

Tết được nghỉ vài ngày, Ôn Tố vừa gọi điện thoại cho bà nội vừa thu dọn đồ đạc. Cô mở loa ngoài, bà hỏi cô, “Cháu muốn ăn gì để bà làm trước cho?”

Bà biết Ôn Tố làm ở bệnh viện vừa mệt vừa bận nên lần nào trở về bà cũng nấu sẵn đồ cho cô ăn. Ôn Tố đáp, “Bà cứ làm đơn giản thôi, mấy món mà ngày thường cháu vẫn ăn đấy!”

“Vớ vẩn, bình thường sao cháu có thể ăn mấy món bà làm được?”

Ôn Tố không khỏi phì cười. Cô ngọt ngào làm nũng, “Cháu muốn ăn móng heo. Lần trước bà làm móng heo mềm lắm, cứ như thạch trái cây vậy!”

“Rồi, thế tí nữa bà đi mua.”

Bà nội nói chuyện với Ôn Tố một lát, đột nhiên bà nhớ tới gì đó, “Hình như hai hôm trước bà gặp anh Lâm Quyện của cháu. Giờ thằng bé đó giỏi thật, còn tự mở công ty của mình nữa, nhưng bà quên mất tên rồi.”

Đầu ngón tay Ôn Tố hơi dừng một chút, “Thế ạ?”

“Ừ. Thằng bé còn bảo hai ngày tới sẽ tới thăm nhà mình. Lúc đó hai đứa ngồi ôn chuyện cũ với nhau nhé!”

Ý cười trên mặt Ôn Tố cứng lại. Nếu Khương Lâm Quyện không có bạn gái thì Ôn Tố còn cảm thấy anh tới vì cô. Nhưng với tình huống hiện tại, cô chỉ thấy đầu mình rất loạn, không biết đối mặt Khương Lâm Quyện như nào. Dù nhiều năm vậy rồi, lúc nào cô cũng muốn gặp anh nhưng khi thật sự đến ngày ấy cô lại muốn lùi một bước.

Ôn Tố năm 17 tuổi không bao giờ tin rằng Ôn Tố của năm 25 tuổi lại sợ một cái gì đó.

Ngày Ôn Tố về Hòe Thành là một ngày nắng hiếm hoi. Ánh mặt trời ấm áp từ từ ló ra. Ôn Tố về nhà, cô tháo bịt tai màu xanh lam xuống, “Bà ơi cháu về rồi.”

Trong phòng không có tiếng động. Cô nhìn xung quanh. Cửa không khóa, chắc là bà tới vườn rau gần đó hái rau rồi.

Ôn Tố kéo vali vào phòng. Không hiểu sao trong lòng cô xuất hiện cảm giác kỳ lạ, cô chậm rãi tới phòng của mình, thấy một người đàn ông đang đứng trong phòng cô, trong tay anh còn cầm cái gì đó.

Trái tim cô như rơi xuống, sau khi cô ý thức được anh cầm cái gì thì cùng lúc ánh mắt hoảng loạn của cô đụng phải ánh mắt anh.

Khương Lâm Quyện cầm ảnh. Anh nghiêng người nhìn cô, rõ ràng người trong ảnh và người đang trong phòng Ôn Tố là cùng một người.

Nỗi lòng của Ôn Tố bị vạch ra, cô nắm chặt vali, mím môi, “Sao cậu vào phòng tớ?”

“Bà cậu đồng ý rồi.”

Đúng là Khương Lâm Quyện không định lục đồ của Ôn Tố, anh chỉ định tiến vào nhìn thôi. Anh tưởng tượng dáng vẻ cô gái ngồi trước cửa sổ, nghĩ đến cảnh cô nghiêm túc đọc sách. Lúc ngồi xuống, anh tiện tay lấy một quyển sách Ôn Tố từng đọc. Đây đều là những hành vi và suy nghĩ phát sinh một cách tự nhiên mà không chịu sự khống chế của anh.

Nhưng Khương Lâm Quyện không ngờ rằng anh lại tìm thấy ảnh của mình trong sách.

Anh nhìn thoáng qua chiếc đèn trên bàn anh từng tặng cô, không khỏi nghĩ: Có phải mấy năm nay cô cũng nhớ anh, trong lòng cô có phải cũng có vị trí dành cho anh không dù chỉ là một vị trí rất nhỏ?

Ôn Tố đi qua, duỗi tay lấy ảnh trên tay anh kẹp vào trong sách, “Không biết bỏ vào đây từ bao giờ, cậu đừng làm loạn đồ của tớ.”

Cô cất quyển “Hoàng Tử Bé” kia vào đúng chỗ. Đột nhiên người đàn ông phía sau vươn tay, vây cô vào trong ngực mình, dồn cô vào trước bàn học. Giống như tiết tự học buổi tối vào nhiều năm trước vậy, lúc đó, hai người suýt nữa bị nhốt trong lớp học.

Biểu cảm của Khương Lâm Quyện ngày đó cũng giống vậy, chỉ khác là tính xâm lược của cậu vào lúc này đã mạnh mẽ hơn, hormone nồng đậm trên người bao chặt lấy Ôn Tố, “Ôn Tố.”

Anh gọi tên cô.

Ôn Tố không nhớ đã bao nhiêu năm rồi cô chưa nghe Kương Lâm Quyện gọi tên mình. Anh chỉ nói hai chữ như vậy thôi mà Ôn Tố đã hơi có cảm giác muốn bỏ vũ khí xuống đầu hàng rồi. Cô không thể lùi lại, gần như bị anh đè lên trên bàn.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chuyện. Nhiều năm như vậy rồi, cậu đã từng hối hận chưa?”

Khóe mắt Ôn Tố đỏ lên, nghĩ đến việc Khương Lâm Quyện đã có bạn gái, cô mím môi, “Không hối hận.”

Trên thực tế, đúng là cô không hối hận. Nếu có thể quay ngược lại thời gian lần nữa, cô vẫn sẽ chọn như vậy. Cô vẫn sẽ hành động như năm đó. Nhiều năm như vậy rồi cô chưa từng hối hận bao giờ.

Trái tim Khương Lâm Quyện lạnh dần.

Ôn Tố nghiêng người đi sau đó cô nhìn anh, cười, “Vốn dĩ tớ là người thích trêu đùa tình cảm của người khác. Từ trước đến nay cậu chưa nhìn nhầm đâu!”

Lực ở phía sau đột nhiên nặng hơn một chút. Lúc Ôn Tố đang cho rằng đối phương sẽ làm gì đó thì cô nghe được tiếng bà nội ở phía xa, “À… Hai đứa cứ chơi với nhau tiếp đi. Bà đi nấu cơm.”

“……”

Ôn Tố xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sau đó lại nhìn tư thế của mình và Khương Lâm Quyện. Không biết còn tưởng hai người đang làm chuyện gì không thể nói. Cô đẩy Khương Lâm Quyện ra, “Cậu ra ngoài đi, tớ phải thu dọn lại hành lý.”

Sau khi đuổi Khương Lâm Quyện ra khỏi phòng xong, Ôn Tố mới cảm thấy trái tim mình bình tĩnh trở lại. Cô mở quyển sách kia ra, trên ảnh, Khương Lâm Quyện trông ngây ngô, cả người mang theo hơi thở của thiếu niên, làm gì có khó xử lý như bây giờ đâu?

Mùi đồ ăn từ từ truyền vào. Ôn Tố ngồi vào bàn ăn cơm, Khương Lâm Quyện ngồi cạnh cô. Chẳng ai nói lời nào, bầu không khí hơi kỳ lạ. Ôn Tố có thể cảm nhận được áp suất xung quanh Khương Lâm Quyện rất thấp. Từ sau khi có được đáp án của cô, sắc mặt của anh rất khó coi.

Nếu không phải vì mặt mũi người lớn thì có lẽ lúc này anh đã rời đi rồi.

Bà nội Ôn Tố nhìn Ôn Tố và Khương Lâm Quyện vài lần, lấy một đôi đũa sạch ra gắp thức ăn cho hai người, “Hai đứa ăn nhiều một chút. Mà hai đứa yêu nhau từ bao giờ thế?”

Ôn Tố mở to mắt, “Không yêu nhau bà ạ.”

“Rồi rồi. Đấy là yêu nhau, bà hiểu hết.” Bà không khỏi cảm thán, “Không ngờ hai đứa lại…”

“Không đâu bà.” Ôn Tố vội phủ nhận, “Cậu ấy có bạn gái rồi.”

Khương Lâm Quyện vẫn luôn lạnh mặt liếc mắt nhìn cô một cái, “Tôi có bạn gái từ bao giờ?”

Ôn Tố ngước mắt nhìn anh, sau đó lại cúi đầu nhìn ngón tay anh. Bên trên trống trơn chẳng có cái gì. Cô không biết mình nghĩ gì mà phản ứng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm. Xem ra cô đã hiểu lầm anh rồi.

Bà nội cười trêu chọc, “Không có bạn gái à? Tốt! Về sau có thể uống rượu mừng của hai đứa rồi.”

Khương Lâm Quyện không phủ nhận. Ánh mắt lạnh băng của anh vẫn luôn dừng trên người Ôn Tố.

Buổi tối, sau khi Ôn Tố kể chuyện này với Kỷ Phán Phán, cô nàng phì cười, “Không đúng nha Tố Tố. không phải trước kia đều là cậu dồn cho Khương Lâm Quyện không nói được lời nào sao? Sao mấy năm không gặp lại thụt lùi thế này?”

“……”

Kỷ Phán Phán tra hỏi Ôn Tố, “Cậu nói thật với tớ, có phải cậu còn thích Khương Lâm Quyện không? Này này, nhiều năm vậy rồi, hai người không thể làm hòa với nhau được sao? Tớ chẳng hiểu hai người các cậu bị sao nữa!”

Giọng của cô nàng mang theo sự tiếc nuối. Trong lòng cô, hai người này vô cùng xứng đôi, không bên nhau được là một điều vô cùng đáng tiếc.

Ôn Tố không biết nói gì. Cô nhắm mắt lại là nhớ đến ánh mắt của Khương Lâm Quyện nhìn cô lúc cô nói những lời làm tổn thương người khác ấy, ánh mắt đó vừa đau đớn vừa lạnh lùng. Cậu viết cô vào tương lai của mình nhưng cô lại không như vậy.

Sang năm mới, Ôn Tố đến nhà thăm Khương Nham và Kiều Phức như mọi năm. Nhưng năm nay nhà họ có thêm một người, điều này làm tâm trạng bình tĩnh của Ôn Tố có thêm một chút gợn sóng. Ôn Tố không biết nên đối mặt Khương Lâm Quyện như nào.

Cô đi từ rất sớm. Vì phá bỏ và di dời nên nhà Khương Lâm Quyện đổi tới một khu nhà khác. Cô ở dưới tầng gặp Kiều Phức đang đi mua thức ăn. Hàng xóm hỏi Kiều Phức, “Ai thế? Con dâu nhà bà à?”

Kiều Phức lắc đầu, “Tôi cũng muốn lắm nhưng không phải.”

Ôn Tố thấy hơi xấu hổ. Kiều Phức nhìn cô, “Cháu lên trước đi, A Quyện đang ở nhà. Với cả cô nói cháu nhiều lần lắm rồi, không cần mang đồ đến đâu, thế mà cháu vẫn mang.”

Ôn Tố xách đồ lên tầng. Tới cửa, chân cô hơi dừng lại. Nghĩ đến Khương Lâm Quyện đang ở nhà, cô chẳng biết gõ cửa như nào. Ôn Tố bình tĩnh đối mặt với cửa một lát. Khương Lâm Quyện không ăn thịt người, sao cô cứ phải nhát như này? Cô nên làm ra vẻ hợp tình hợp lý. Sau khi cô chơi đùa tình cảm của Khương Lâm Quyện, Khương Lâm Quyện còn có thể làm gì cô được cơ chứ?

Cô làm tốt công tác tâm lý của mình rồi duỗi tay gõ cửa. Vài giây sau cửa được mở từ trong ra. Trên vai người đàn ông có một chiếc khăn lông, anh cúi đầu nhìn cô.

Anh vừa mới tắm xong, trên người còn khoác áo tắm dài. Giọt nước rơi xuống theo tóc anh.

Ôn Tố nhìn thoáng qua cơ ngực rắn chắc trong cổ áo của anh. Chân cô như đóng đinh tại chỗ. Sau khi phản ứng lại thì đồ trong tay cô bị đối phương cầm đi, “Vào đi.”

“Ừ.”

Ôn Tố ngồi trên sô pha. Khương Lâm Quyện mang một cốc nước ra sau đó đứng từ trên nhìn xuống chỗ cô, “Cậu không cởi à?”

“Hả?”

Cô chớp chớp mắt, đầu cô phản ứng chậm. Cởi gì? Sao mà mạnh bạo vậy? Vài giây sau Khương Lâm Quyện xoay người đi, “Cởi áo khoác, trong nhà nóng lắm.”

“……” Nói đủ chữ thì chết à? Nếu là trước kia cô sẽ cãi lại, đòi anh phải cởi vài thứ rồi!

Khương Lâm Quyện vào nhà vệ sinh, sau đó tiếng máy sấy vang lên vù vù. Chờ lúc đi ra, anh đã đổi sang một chiếc áo lông màu xám, nhìn qua trông rất nhàn nhã. Anh nằm trên sô pha, đầu gối đặt một chiếc máy tính, nghiêm túc trả lời thư điện tử.

Chờ khi Kiều Phức về nhà, bầu không khí xấu hổ giữa hai người mới vơi đi phần nào. Ôn Tố muốn vào giúp bà, Kiều Phức lại đẩy cô ra, “Làm gì có chuyện để khách phải làm việc cơ chứ? Cháu cứ ngồi nói chuyện với A Quyện một lát đi!”

Ôn Tố nhìn qua chỗ anh. Có lẽ người nào đó còn đang giận rồi phớt lờ cô đấy!

Lúc ăn cơm, cả bốn người chẳng nói lời nào. Kiều Phức hơi tò mò nhìn Ôn Tố, “Tố Tố à, không phải bình thường cháu nói nhiều lắm sao? Sao hôm nay chẳng nói gì vậy? Hay là do thấy A Quyện nên ngượng?”

Ngày thường Ôn Tố cứ như hạt dẻ cười vậy, cô toàn làm cho Kiều Phức rất vui, thỉnh thoảng còn kể chuyện hay ho nữa.

“Không ạ. Hôm nay… Cổ họng cháu không thoải mái lắm.” Ôn Tố ho khan một cái sau đó cúi đầu ăn tiếp.

Ôn Tố muốn ăn tôm ở phía bên kia, nhưng do quá xa nên cô ngại gắp, vì thế cô chỉ nhìn chúng nhiều hơn một chút thôi. Trong lòng cô còn nghĩ tới việc ăn tôm, đột nhiên Khương Lâm Quyện bên cạnh lấy đũa gắp cho cô vài con, còn chuyển nước chấm tới trước mặt cô. Tim Ôn Tố đập rất nhanh.

Dù mang vẻ ngoài lạnh lùng nhưng anh vẫn không giấu được sự dịu dàng của mình.

Kiều Phức nhìn hai người tương tác với nhau, “Tố Tố, giờ cháu còn độc thân không?”

“Dạ?” Ôn Tố ngẩn người. Cô không hiểu sao bà lại hỏi cô cái này. Cô nhìn thoáng qua Khương Lâm Quyện theo bản năng, “Cháu chưa yêu ạ.”

“Trùng hợp hai đứa đều độc thân, sao không cân nhắc đối phương thử đi? Cô nhớ lúc trước hai đứa còn thích nhau, lúc ấy A Quyện còn định không đi du học, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại đi.”

Ôn Tố nắm chặt đũa, cô nhìn về phía Khương Nham theo bản năng. Đối phương cũng nhìn cô, trong mắt ông chứa cảm xúc không nói rõ được.

Ôn Tố ăn miếng tôm, cô mất tập trung trả lời, “Tương lai mới là thứ quan trọng, duyên phận thì tính là gì ạ?”

“Thế giờ thì sao? A Quyện về nước rồi, hẳn là duyên cũng đã tới.” Kiều Phức không nhịn được cười vài tiếng, trên mặt bà không giấu được sự vui vẻ, “Vừa lúc hai đứa cũng có thể bồi đắp tình cảm một chút. Nếu cháu thành con dâu cô, chắc cô nằm mơ cũng cười tỉnh được!”

Vẻ mặt Khương Nham mất tự nhiên, “Lại đi buộc tơ hồng linh tinh rồi. Nhiều năm vậy rồi làm gì còn tình cảm nữa?”

Ông vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa những đứa trẻ đều là quan hệ linh tinh, tình cảm đó chẳng thấm vào đâu, vì thế mấy năm nay ông vẫn không cảm thấy mình làm sai gì trong chuyện kia.

“Anh phiền thật…” Kiều Phức trừng mắt nhìn ông, “Sao lại không có tình cảm cho được? Tố Tố, hôm đó cô thấy A Quyện đang xem một video, trong đó có cháu…”

Tim Ôn Tố lỡ nhịp. Sau đó cô nghe thấy Khương Lâm Quyện cắt ngang lời Kiều Phức, “Mẹ, thức ăn lạnh rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Chắc tầm 1, 2 chương nữa là làm hòa rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK