Mục lục
Năm 17 Tuổi Bạn Thích Ai (199LOVE 要久久爱)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đó là chuyện mà chưa ai từng nghĩ tới: mẹ Quan Siêu đi mất gần mười năm, đột ngột xuất hiện trở lại không ngờ là muốn đem cậu ấy theo. Tất cả bọn nhỏ chúng tôi đứng hoang mang tại chỗ, nhìn về phía Quan Siêu.

Ở bên kia, gương mặt toe toét cười của Quan Siêu lại cứng đờ trở lại, sau đó tỏ vẻ bối rối, cậu ấy nhìn về phía người bố đang cấm cảu la mắng, lại nhìn về mẹ đang rưng rưng nước mắt, một chốc lâu sau lại hỏi lại câu cũ: "Sao mẹ lại về đây?"

"Con trai bà hỏi sao bà có mặt mũi về kia kìa?" Người say rượu khoẻ hơn hẳn bình thường, ba Quách Tĩnh không thể kềm giữ nổi, chỉ đành la to với mẹ Quan Siêu: "Cô về đi, về đi đã! Đợi mấy ngày nữa lại nói! Thế này thì có án mạng mất!"

Mẹ Quan Siêu giống như không nghe thấy, bà lau đi nước mắt trên mặt, nhổm người xuống kéo tay của Quan Siêu, "Quan Siêu, lần này con đi với mẹ nhé!" Chúng tôi bị tấn kịch ầm ĩ trước mặt hù đến cứng người, đến lúc ấy mới phát hiện Quan Siêu chẳng nói năng gì, cúi đầu, đứng trân tại chỗ.

"Ở Thâm Quyến mẹ đã lo liệu xong rồi, Quan Siêu, mẹ sẽ cho con sống cuộc sống đầy đủ!" Người mẹ hệt như đương nài nỉ. Quan Siêu lâu lắm sau mới ngước mặt lên, ngẩn ngơ hỏi một câu: "Vậy ba con phải làm sao?"

Cả người lớn lẫn người nhỏ đứng tại đó đều sững lại.

Đây là một câu hỏi chẳng ai ngờ Quan Siêu sẽ hỏi.

Chúng tôi vẫn cho là Quan Siêu không được thương yêu chăm sóc, sẽ chẳng suy nghĩ gì đến một người bố như vậy.

Quan Siêu có vẻ cũng đang không hiểu, cậu nhìn mẹ mình, lại chậm chạp nhắc lại lần nữa câu: "Sao mẹ lại về đây?" "Mẹ..."

"Lúc ba mẹ ly hôn, con nghĩ, mẹ sẽ đưa con đi... Về sau con đợi hết mấy năm, mẹ không có quay lại." Quan Siêu cũng không phải đương trách móc, cậu chỉ không nghĩ ra được tại sao. "Giờ ông ấy, cũng chẳng mấy khi đánh con nữa rồi..." Chỉ là một câu như vậy.

Mẹ Quan Siêu cuối cùng cũng bật khóc ra tiếng.

Trước ngày hôm ấy, tôi chưa bao giờ nghe tiếng khóc nào vô vọng đến thảm thiết như vậy. Đừng nói đó lại là tiếng khóc của một người lớn, một người mẹ.

Dáng vẻ của mẹ Quan Siêu đã làm lật đổ suy nghĩ của tôi về người lớn nên như thế nào - chẳng chút hiểu chuyện, chẳng hề mạnh mẽ, chẳng... đẹp chút nào, chẳng "người lớn" chút nào... giống như đứa trẻ không nơi nương tựa không phải Quan Siêu mà chính là bà ấy.

Những vụn vỡ yếu đuối nọ, người nhỏ tuổi vốn không nên nhìn thấy hay trải qua.

Về sau chuyện tiếp diễn thế nào tôi cũng không rõ.

Trước khi bị mẹ tôi đưa về, cảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là mẹ Diệc Phi và mẹ Minh Vũ đỡ mẹ Quan Siêu đứng dậy. Mặt bà ấy đã nhoè lớp trang điểm, tóc xổ ra, che đi mất khuôn mặt vốn đẹp. Bà ấy hình như có nức nở tên Quan Siêu, nhưng không bật ra thành tiếng.

Quan Siêu vốn đi cùng chúng tôi, cậu ấy chân trước đi sát chân sau, có chút vấp váp, nhưng không hề dừng lại.

Một tháng sau đó, Quan Siêu cùng chúng tôi tham gia kì thi cấp 3, chứ không đi Thâm Quyến, chuyện này thực ra có thể đoán được. Cái không ngờ là, sau khi đoán chừng điểm số, lúc đăng ký nguyện vọng, cậu ấy cũng giống chúng tôi đều nộp đơn vào Trung học số 9.

Với thành tích của cậu ấy, đăng ký như vậy có nghĩa trừ khi cậu ấy tranh được một suất học đóng tiền, không thì chỉ còn đường rớt. Ngày hôm nộp đơn nguyện vọng cũng trùng với trận bóng rổ tốt nghiệp thời cấp 2.

Từ phòng giáo viên của cô Tiền đi ra, Quan Siêu đi tới chỗ bọn tôi đứng ngay cạnh vành bóng rổ, miệng nhếch nhếch lên cười, lại là kiểu hihi haha như trước. Cậu ấy ném banh cho Tưởng Dực: "Tưởng đại gia được gỡ lệnh cấm rồi chứ hả?"

"Như vừa sống lại." Tưởng Dực đón lấy banh, xoay người cho banh vào rổ.

Diệc Phi hỏi Quan Siêu đương ngồi xuống bên cạnh: "Cậu đăng kí nguyện vọng như vậy có được không?"

"Ông ấy nói được." "Ông ấy" ở đây hẳn là ba của Quan Siêu, "Muốn sao thì cứ vậy đi, nếu ông ấy xin được suất đó lại chịu bỏ tiền cho tớ học, tớ cũng chẳng có gì phải nghĩ."

Lúc nói câu ấy, thì ba Quan Siêu từ phòng giáo vụ bước ra, rất hiếm thấy ông ấy được lúc tỉnh táo, song có vẻ già đi nhiều. Ông ấy đưa mắt nhìn về phía sân vận động, Quan Siêu quay lưng đi mặc kệ, một chốc sau, người bố trung niên ấy cũng đành đi.

Diệc Phi hỏi: "Mẹ cậu về Thâm Quyến rồi à."

"Ừ." Quan Siêu đáp, "Bà ấy để lại cho tớ ít tiền, nói nếu học phí ba tớ không lo đủ thì lấy ra dùng." Tôi nói: "May là tớ không ngốc nghếch nghe cậu xin vào Trung học số 6."

Quan Siêu bị đụng trúng nọc: "Hai mình là ai nuốt lời trước đấy hả?" Tôi hihi haha cười.

Tưởng Dực xắn tay áo thun đen lên tới vai, đứng trên sân banh phía xa hô lên: "Đều qua khởi động tí nào." "Đi đây." Quan Siêu và Quách Tĩnh chạy về phía sân bóng, lại bỗng cùng đứng sựng lại.

Chính là vào lúc đó, các bạn học ở trên sân đều nhìn ra ngoài cổng. Minh Vũ đứng dậy.

Ở ngoài xa ấy, trong chiếc sơ mi trắng cùng quần bò nhạt màu, một bóng dáng đi từ bên ngoài trường vào.

"Ai da, là ai đây?" Niệm Từ nở nụ cười.

Tôi nhảy bật lên, cách ba năm đằng đẵng, tôi nhìn thật kỹ thật kỹ từng chút một, quyết chẳng sai rồi mới háo hức hươ tay: "Trang Viễn, cậu về lúc nào thế? Bọn tớ ở đây này!"

=======

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK