Tôi mướt đầy đầu mồ hôi, lúc lôi vali rời khỏi ga Bắc Kinh trên tai còn đương đút tai nghe để nói chuyện cùng Niệm Từ: "Trời đất ạ, cậu ấy tính ra trường là cưới ngay cơ ấy, không đúng không đúng là chưa ra trường thì đã cưới rồi!"
Chuyện Quan Siêu dự tính kết hôn thật sự quá là sốc, tôi nhắn tin báo cho Niệm Từ và Minh Vũ xong, chờ dài cổ mới tới được Bắc Kinh, không để tốn thêm giây nào lập tức bắt máy gọi Niệm Từ, nói như bắn súng liên thanh: "Cái tên này đổi hẳn cả con người luôn ấy, cậu ấy hạng ba toàn khối ấy cậu tin nổi không? Trời đất ơi Quan Siêu đứng hạng ba toàn khối, nhưng chuyện này không quan trọng, lễ cậu ấy không về nhà trừ lo học ra cậu ấy còn vào núi tìm thổ sản! Kiếm được bộn tiền ấy nhé, còn mua cả xe hơi! Còn nữa cậu ấy bảo ra trường sẽ về thành phố Hàng Thiên, nghe bảo xí nghiệp đã kí sẵn hợp đồng lao động với cậu ấy rồi. Nhà bạn gái cậu ấy có cho hai người chút vốn để bạn gái cậu ấy mở một cửa tiệm bán đặc sản trong thành phố. Đúng rồi, ba mẹ bạn gái cậu ấy nói mấy năm nữa họ thu xếp lại cửa hàng xong sẽ dọn tới cùng sống chung với hai người. Ai cả nhà bạn ấy đều tốt ơi là tốt, làm kim chi siêu ngon!..."
"Được rồi được rồi Doanh Tử, mấy cái này cậu đã nhắn tin kể hết cho tớ rồi còn gì." Trong giọng Niệm Từ có lẫn tiếng cười, "Rốt cuộc cậu thấy sốc cái gì mới được?"
"Tớ, tớ!" Tôi nghĩ cả nửa buổi mới sắp xếp xong mớ suy nghĩ: "Chắc là tớ không ngờ nổi cậu ấy lại chịu ổn định sớm thế, ai mà dè Quan Siêu lại cưới sớm cơ chứ, hồi còn bé mỗi cậu ấy thích cặp kè, cậu còn nhớ không, có thầy cô còn chọc bảo cậu ấy là anh chàng phong lưu..."
"Cũng không khó ngờ lắm mà, Quan Siêu từ nhỏ đã muốn có một mái ấm, nhà bên nữ hẳn là kiểu có gia đình ấm cúng."
"Nhưng mà đâu thể vì muốn tìm mái ấm mà đi lấy người ta hả? Vậy thì coi bạn gái ấy là gì?" "Cậu cũng bảo bạn gái rất xinh đẹp đấy thôi, cậu ấy thích con gái xinh đẹp mà."
Cái đó cũng đúng...
"Bạn ấy đã xinh đẹp còn có một gia đình ấm cúng, Quan Siêu mà không thích không tóm ngay mới lạ ấy."
Nói thế cũng rất có lý.
"Đúng rồi còn nữa, hồi trước cậu ấy có hứa với tớ đến năm tư sinh nhật tớ sẽ cùng đi du lịch với cả đám bọn mình, còn bảo là đi Disneyland Hongkong chơi, tớ vì vụ này từ chối hết bao nhiêu tụ rồi, kết quả là giờ lại nói đợt đó phải về nhà xem kế hoạch sửa sang lại nhà cửa, thế là cho tớ de thẳng. Cậu bảo có quá đáng không?"
Tôi vừa qua cổng kiểm tra an ninh vào ga tàu điện, vừa cằn nhằn liên hoàn trận với Niệm Từ: "Ba năm chả thấy mặt mũi, nếu không phải tớ đi thực tập tới Trường Bạch Sơn chắc cũng chả gặp được, kết quả vừa gặp cái là báo tin cưới, tự nhiên cảm thấy bọn mình thật sự không phải con nít nữa rồi..."
Trong mắt người lớn, việc đi chơi ắt phải kém ưu tiên hơn là trang hoàng nhà cửa.
Hoàng Doanh Tử vẫn còn chưa hiểu được chuyện ấy.
Niệm Từ bật cười: "Bọn mình hết là con nít lâu rồi mà, Doanh Tử cậu hai mươi rồi ấy, bọn mình thành người lớn cả rồi."
Trở thành người lớn thật ra là một chuyện tốt, nhưng mà người lớn ấy thì lúc nào cũng đầy việc phải làm, chẳng thể cứ nhớ ai là sẽ gặp được... "Gần đâu cậu khá là mệt đúng không?" Niệm Từ quan tâm hỏi.
"Cũng không đến nỗi, hạng mục này xong thật ra cũng hết việc rồi, giờ có thể về trường... chỉ là ấy mấy cái phỏng vấn không được suôn sẻ lắm. Hai đề tài lớn tớ chọn cứ bị lừng khà lừng khừng mãi. Một người là nghệ thuật gia kì cựu, nói kiểu gì cũng không chịu cho phỏng vấn, một bên nữa là công ty sản xuất hoạt hình ở Mỹ, trong toà soạn cũng chẳng ai có mối móc ngoặc được bên họ. Email tớ gửi mãi không thấy trả lời, lúc làm đề cương cực ơi là cực, thế mà giờ dậm chân tại chỗ..."
"Là phỏng vấn công ty sản xuất hoạt hình ở Mỹ hôm trước cậu nói đúng không? Vẫn chưa liên hệ được à?"
"Đúng ấy, cứ treo tớ mãi thôi, không nói cái này nữa, đúng rồi Niệm Từ, hồi nãy cậu bảo có chuyện muốn nói với tớ là chuyện gì thế?" Hoàng đại hiệp chanh chách suốt từ đầu cú gọi chẳng để ai chen vào, giờ mới bắt đầu có lương tâm hỏi.
Niệm Từ nghĩ một thoáng, nói: "Doanh Tử, chắc là một tin tốt đấy." "Gì cơ? Đừng nói cậu cũng sắp cưới nha?"
"Chẳng phải." Cậu ấy cười: "Nhưng mà một thời gian nữa thì bọn mình có thể gặp nhau thường xuyên rồi." "A là sao thế?" Tim tôi đập bình bình nhanh ơi là nhanh."
"Thứ ba tuần sau tớ tới Bắc Kinh."
"Cậu ở bao lâu ấy?"
"Khoảng một tuần."
"Mỗi một tuần." Bụng tôi hơi hơi hụt hẫng.
"Ừ, tớ đi làm thủ tục cho công việc mới."
"Công việc mới á?"
"Ừ." Niệm Từ ngưng một tẹo mới tuyên bố: "Tớ thành công được nhận vào làm thực tập tại một ngân hàng quốc tế ở Bắc Kinh rồi. Đầu tháng chín đến ra mắt, nếu suôn sẻ thì tốt nghiệp xong tớ sẽ vào làm ở đó luôn."
Lúc Niệm Từ nói dứt lời, tôi vừa tìm được một chỗ ngồi trên tàu.
Phút chốc ngồi xuống ghế, tôi nín thinh, mắt tự dưng hơi nhoè đi. Ba năm nay tôi ở Bắc Kinh, là ba năm rộn rã nhất trong cuộc đời tôi.
Thành phố này cực kì sống động, thô ráp mà đẹp đẽ. Tôi sống ở trong lòng nó, đã được chứng kiến bao cảnh sắc cùng câu chuyện trước nay chưa từng gặp ở đâu.
Minh tinh nổi tiếng nhất đầu hãy còn váng vất hơi men đã tới quay show, trên mình có không dưới hai mươi món đồ xa xỉ nhưng mở miệng ra lại nói hy vọng có thể sống cuộc sống bình thường.
Cô thủ thư cả đời chỉ ở đúng một thư viện ngày ngày đọc sách, trừ xe bus ra chưa bao giờ đi bất cứ một phương tiện giao thông nào khác.
Một người thuộc lứa ăn nên làm ra mới của đô thị, ba mươi lăm tuổi đã gia tài bạc triệu nhưng lại khổ sở vì tính hướng của bản thân, quyết định quy ẩn điền viên, làm một đạo sĩ lánh đời.
Người trẻ tuổi con nhà nông dân ở làng ngoại ô thành phố, cả nhà nhét trong cùng một gian phòng, lại có ước mơ tha thiết với môn múa cột.
Quan chức có thể nói lưu loát ba thứ tiếng trên bàn hội nghị với các nước lớn tại châu Âu.
Gia đình Bắc Kinh kiểu cũ cả đời không ra khỏi khu hồ đồng, có căn nhà trị giá trên cả trăm triệu nhưng vẫn phải dùng WC công cộng...
Tôi còn có thêm rất nhiều rất nhiều bạn mới, họ đến từ đủ nơi biển bắc trời nam, họ vui vẻ, đáng yêu, chúng tôi có thể cùng giỡn cười cũng có khi lại cãi lộn. Thế nhưng, tôi vẫn luôn thấy cô đơn, vẫn luôn nhớ Niệm Từ da diết như thế.
Lúc không có Chung Niệm Từ, người nay đã cực kỳ độc lập như Hoàng Doanh Tử vẫn thấy mình giống như phần thịt mềm mất đi lớp vỏ che chắn, có chút e dè cùng sợ hãi. Niệm Từ mỉm cười bên đầu dây kia: "Không phải đang mít ướt chứ? Tàu điện ngầm toàn người là người mất mặt lắm ấy."
"Làm gì có." Tôi sụt sịt mũi, "Sao trước không thấy cậu nói gì?"
"Vị trí đó cạnh tranh ghê lắm, tớ lo không chắc có được không mà nói cậu khiến cậu mừng hụt." Đây đúng là kiểu của Niệm Từ.
Tôi tiếp tục sụt sịt: "Vậy tàu của cậu mấy giờ tới, tớ đi đón cậu."
"Không cần đón đâu, Quách Tĩnh cũng đi chung với tớ, nhà cậu ấy sắp tới chắc sẽ mở chi nhánh ở Bắc Kinh, lần này cậu ấy lái xe đi." "Thật không ấy? Hay quá đi"
Sao mà hay thế không biết!
"Vậy sau này có phải cậu ấy cũng sẽ đến Bắc Kinh không?"
"Chắc thế, chi nhánh Bắc Kinh sắp mở rồi, chắc cậu ấy sẽ ở một thời gian."
Tôi cúp điện thoại xong là bấm máy cái rụp cho Minh Vũ. Cậu ấy hình như vừa ngủ trưa dậy, giọng vẫn còn hơi nhẽo nhèo nhèo: "Sao thế hả?"
"Niệm Từ sắp tới Bắc Kinh làm việc rồi ấy! Quách Tĩnh cũng thế! Hai cậu ấy tuần sau đến, cậu thi học kì xong cũng sang đây đi, tụi mình cùng về nhà."
Cậu ấy nghĩ chưa đến mấy giây đã đồng ý luôn: "Được, vậy thứ ba tuần sau thi xong tớ tìm cách đi, tí nữa ra ga xe đổi đăng kí vé."
Bấy giờ tôi đã khỏi trạm tàu điện ngầm, tự dưng mới nhớ ra: "Đúng rồi, cậu quyết định học lên thạc sĩ rồi đúng không?"
"Ừ, chứ không tớ cũng chẳng biết làm gì..." Bà chúa Phương vẫn chưa tỉnh hẳn, rầu rầu bảo: "Tớ đóng tiền thạc sĩ rồi, thi không đậu uổng lắm."
"Ai cậu không học liên thông lên luôn à, cần gì thi?" Tôi thấy lạ. Minh Vũ sững ra một chút, trong giọng có một tí vùng vằng: "Tớ không học liên thông." "A?"
"Tớ định thi trường của ông bà hồi xưa."
"Vậy là cậu cũng tới Bắc Kinh á?"
"Ừ." Phương Minh Vũ có vẻ đã tỉnh táo hơn, bật cười nói: "Doanh Tử, lần này tớ thật sẽ đi Bắc Kinh, hơn nữa lần này tớ nhất định thi đậu."
=========