Chu Hựu Chỉ gật đầu.
Thẩm Hoài Dư đi đến trước mặt bọn họ.
Kỷ Nhạc Phàm quay đầu lại nói, “Em gái cậu ngồi cùng bàn với em trai mình đấy, trùng hợp quá ha.”
Chu Hựu Chỉ nghe xong không khỏi nhíu mày, giọng nói của chị ấy khác hẳn với lúc nãy, vừa dịu dàng lại trầm trầm. Quay đầu nhìn Trịnh Hạo Khoáng, rồi nổi giận đùng đùng trừng mắt Thẩm Hoài Dư.
Không quen dùng kiểu ánh mắt này để nhìn Thẩm Hoài Dư, cô bất mãn đánh vào tay Trịnh Hạo Khoáng một cái.
“Đúng là trùng hợp.” Thẩm Hoài Dư nói vậy, rồi nhìn thoáng qua Trịnh Hạo Khoáng, lại để ý đến gương mặt Chu Hựu Chỉ.
Không biết bầu không khí trở nên xấu hổ tự lúc nào.
Bốn người không nói nữa.
Phía sau là các bạn học ồn ào nhốn nháo đi tới đi lui, có nam sinh cầm bóng rổ vừa chạy vừa nói chuyện với người đằng sau, không cẩn thận đụng phải Chu Hựu Chỉ.
Trái bóng đụng tới cô. Bóng rổ vừa to lại cứng, đột nhiên bay tới làm Chu Hựu Chỉ ngây ngốc, cô ngã về phía sau, Thẩm Hoài Dư vội vàng đưa tay kéo cô nhưng anh giữ không chặt, Chu Hựu Chỉ đụng vào người Trịnh Hạo Khoáng.
Trịnh Hạo Khoáng đỡ cô, cáu giận với người đụng phải.
Chu Hựu Chỉ hết hồn, mới thấy cánh tay ở giữa không trung của Thẩm Hoài Dư, cô vỗ ngực, chạm vào tay anh, nói: “Em không sao.”
Chu Hựu Chỉ không sao.
Nhưng Thẩm Hoài Dư thì có sao.
Lúc nãy 4 người tách thành 2 phía, hai người rẽ bên trái, hai người khác rẽ bên phải.
Thẩm Hoài Dư cao 1 mét tám mấy nhưng lại đi phía sau Kỷ Nhạc Phàm như một con gà con, lúc rời đi, cậu ấy còn chớp mắt với Chu Hựu Chỉ, ý bảo cô nhớ hỏi thăm rõ ràng quan hệ giữa Thẩm Hoài Dư và Kỷ Nhạc Phàm.
Chu Hựu Chỉ trợn mắt, đúng lúc bị Thẩm Hoài Dư nhìn thấy.
Cô đi theo sau anh, anh đi rất vội.
Chu Hựu Chỉ kêu một tiếng: “Anh ơi.” Thẩm Hoài Dư mới đi chậm lại.
Thấy xung quanh ít người, Chu Hựu Chỉ chạy đến bên anh, bắt lấy cánh tay anh cọ vào, thân mật làm nũng.
Thẩm Hoài Dư kéo cô ra, nghiêm túc: “Anh có lời muốn nói với em.”
“Anh nói đi.” Chu Hựu Chỉ lại bám anh.
“Về rồi nói vậy.” Thẩm Hoài Dư nhíu mày.
“Vâng.” Chu Hựu Chỉ nắm tay anh đi về nhà.
Dọc đường đi, Chu Hựu Chỉ nghĩ không biết anh sẽ nói gì với cô, thấy sắc mặt anh không được tốt nên cô ôm anh càng chặt, sợ anh chạy mất.
Vào nhà, anh khoá cửa lại, cô liền ôm anh từ phía sau, khuôn mặt nhỏ ghé trên lưng anh rầu rĩ hỏi: “Anh sao vậy?”
Bàn tay Thẩm Hoài Dư nắm chặt then cửa.
Trong một lát trầm mặc, anh mới xoay người, ôm cô vào lòng, “Cũng không có gì, chỉ là anh muốn hỏi em một chút, người lúc nãy ngồi cùng bàn với em à?”
Chu Hựu Chỉ gật đầu, vâng vâng, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Anh đang ghen hả?”
Anh không phản bác như trong trí tưởng tượng của cô.
Thẩm Hoài Dư chỉ im lặng, cánh tay ôm cô chặt lại.
Chu Hựu Chỉ kinh ngạc trong lòng, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện gương mặt anh ửng hồng.
Cô hỏi: “Anh ghen thật sao?”
Thẩm Hoài Dư cụp mắt nhìn cô, thấy cô tươi vui thì anh thấy mất mặt, nhanh chóng lắc đầu.
“Anh nói dối, anh ghen thật.”
“Không có.”
“Anh có.”
“Anh không có thật mà.”
“Thật ra em thấy Trịnh Hạo Khoáng rất đẹp trai.” Chu Hựu Chỉ buông anh ra, cô nhíu mày.
Sắc mặt Thẩm Hoài Dư càng khó coi, không biết là cô nói thật hay đùa.
“Với cả… trẻ tuổi nữa.”
Đúng rồi, Thẩm Hoài Dư lớn hơn cô hai tuổi. Trịnh Hạo Khoáng bằng tuổi cô mà.
Thẩm Hoài Dư tiến lên một bước, che miệng cô lại, nói: “Không được nói thế.”
“Anh sẽ khó chịu.” Thẩm Hoài Dư cúi đầu đối diện với cô, giọng nói thấp đến kì cục.
Chu Hựu Chỉ hôn vào lòng bàn tay anh.
Thẩm Hoài Dư rút tay về như bị phỏng.
Chu Hựu Chỉ đến gần anh, nhón mũi chân hôn vào môi anh, “Nhưng mà em thấy anh đẹp trai nhất… Hơn nữa là em thích những người lớn tuổi.”
Thẩm Hoài Dư thở phào nhẹ nhõm.
Anh giận dỗi ôm eo cô, lúc hôn môi cũng mạnh hơn xưa một chút, chiếc lưỡi tiến vào trong miệng cô, dùng sức hút lấy.
Một nụ hôn đầy ý loạn tình mê.
Lúc Chu Hựu Chỉ hoàn hồn lại thì phát hiện chính mình đã bị Thẩm Hoài Dư bế lên, mông đặt trên tủ giày, hau chân lắc lư trước tủ.
Môi Thẩm Hoài Dư chưa rời đi, đi xuống từng chút, anh phát tiết cắn hai cái lên phần thịt mềm ngay cổ của cô, nhẹ nhàng, rồi dùng đầu lưỡi quét qua.
Chu Hựu Chỉ kẹp chặt chân lại, không biết Thẩm Hoài Dư lúc tức giận sẽ như thế này, anh bạo dạn hơn ngày thường một chút, nhưng vẫn lưu luyến, giận dữ trong sự dịu dàng.
“Em là bạn gái anh.” Thẩm Hoài Dư thở dốc bên cổ cô.
“Chỉ được khen anh đẹp.”
Chu Hựu Chỉ nhẹ giọng nói đã biết, trong lòng thì ngọt ngào không thôi.
Anh lại chưa buông tha cho cô, bàn tay bắt đầu đi dạo trong quần áo cô.
Đồng phục chỉnh tề bị vén lên, nhưng Chu Hựu Chỉ không hề thấy lạnh. Cô ngoan ngoãn giơ tay để anh cởi quần áo mình ra, đồng phục bị anh tiện tay ném bên cạnh, Chu Hựu Chỉ cúi đầu nhìn anh, cằm của anh đang gác trên ngực cô.
Phần thịt mềm mại bị anh ngậm vào.
Cô duỗi tay xoa vành tai anh, nhỏ giọng nói: “Em cảm giác hình như dạo gần đây ngực em to hơn rồi ý.”
Thẩm Hoài Dư hừ một tiếng.
Cô lại hỏi: “Anh muốn kiểm tra chút không?”
“Muốn.”
Thẩm Hoài Dư phả hơi nóng trên ngực cô, đôi mắt óng ánh như vừa mới rửa qua nước.
Hai phần thịt mềm nho nhỏ bị anh lấy ra từ trong nội y.
Đúng là hơi to hơn rồi.
Anh dùng ngón tay xoa xoa, hai hạt đậu nhỏ bị anh trêu cho đến mức cương cứng, hạt đậu nhỏ hồng run rẩy trong không khí.
Thẩm Hoài Dư nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, sau đó cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm lấy.
Trên hạt đậu óng ánh nước.
Chu Hựu Chỉ hừ một tiếng, không nhịn được mà kẹp lấy eo anh, nũng nịu trách cứ: “Anh háo sắc.”