• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hựu Chỉ đến ngay địa điểm tổ chức sinh nhật của người bạn kia. Cô mặc váy thuỷ thủ màu xanh đậm, bên hông là ren trắng, độ dài của làn váy đến chỗ bắp chân. Vô cùng đáng yêu.

Thẩm Hoài Dư ngồi ở bên ngoài ghế lô, vẫn luôn trông ra ngoài cửa. Nhìn thấy cô đến thì anh thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy đi đón cô.

Mọi người đều biết Chu Hựu Chỉ là em gái của Thẩm Hoài Dư, nên rất thân thiết chào hỏi em gái có vẻ ngoài ngoan ngoãn này.

Suốt cả quá trình, Chu Hựu Chỉ giả vờ mỉm cười, giả làm một cô em gái hiểu chuyện, nhưng ánh mắt lại trộm nhìn những chị gái trong bữa tiệc. Nữ sinh cấp ba không giống như cấp hai, ai cũng hiểu mình sắp trưởng thành nên mặc đồ thoải mái hở hang, áo hai dây, áo ba lỗ.

Ngoài miệng Chu Hựu Chỉ khen “Chị đẹp quá ạ” đến ngọt miệng nhưng trong lòng lại lo lắng, sao học sinh cấp ba lại có thể mặc hở hang như vậy?

Cũng may là Thẩm Hoài Dư suốt cả bữa tiệc không hề để ý ai cả, thỉnh thoảng anh chỉ đáp lời bạn học nam, phần lớn thời gian đều chăm sóc Chu Hựu Chỉ, hỏi cô muốn ăn canh không? Muốn uống nước chanh không? Hay là muốn đổi đĩa không.

Chu Hựu Chỉ để ý đến một nữ sinh vẫn luôn trộm nhìn mình, ánh mắt sáng rực như muốn đốt cháy cả sườn mặt cô.

Cô liếc mắt một cái, mặc áo ba lỗ, ngực bự, thịt mềm mụp, cô ghi nhớ trong lòng.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người còn muốn đi tăng hai nhưng Thẩm Hoài Dư từ chối, phải đưa em gái về nhà trước.

Tăng hai là đến KTV hoặc là khu trò chơi gì đó, Chu Hựu Chỉ không thích hợp với mấy chỗ này.

Chu Hựu Chỉ lo lắng Thẩm Hoài Dư sẽ tiếp xúc nhiều với mấy nữ sinh kia nên cũng đồng ý đi về, tặng món quà là máy chơi game cho chủ bữa tiệc xong cô định đi về.

Trước khi rời đi, cô muốn đi vệ sinh, để Thẩm Hoài Dư ở ngoài cửa chờ cô. Đến khi cô rửa tay xong đi ra thì phát hiện, cô mới đi có mấy phút thôi mà Thẩm Hoài Dư đã bị người ta theo dõi.

Áo ba lỗ lộ ngực đứng bên cạnh nói chuyện với anh, Chu Hựu Chỉ không nghe thấy họ nói gì nhưng ánh mắt của áo ba lỗ như muốn nuốt sống Thẩm Hoài Dư vậy.

Cô còn thấy Thẩm Hoài Dư nhìn áo ba lỗ, tuy biểu tình trên mặt không quá tự nhiên nhưng áo ba lỗ nhận thấy ánh mắt của anh thì kiêu ngạo ưỡng ngực lên.

Chịu không nổi.

Chu Hựu Chỉ đi lên, giữ chặt cánh tay của Thẩm Hoài Dư, nói: “Anh ơi, em mệt quá à.”

Thẩm Hoài Dư ngượng ngùng nói với cô gái kia: “Chúng tôi đi trước.”

Áo ba lỗ gật đầu: “Được, chú ý an toàn.”

Chu Hựu Chỉ đi được một đoạn thì buông cánh tay Thẩm Hoài Dư ra.

Trong lòng Thẩm Hoài Dư bỗng thấy trống vắng, anh đè nén xuống, hỏi cô: “Em ăn no không?”

“Ăn no ạ.” Ăn ghen no rồi. Chu Hựu Chỉ mắng trong lòng.



Hôm sau Thẩm Hoài Dư đến dạy học cho Chu Hựu Chỉ, phát hiện cô ăn mặc… rất phong phanh. Anh không biết rõ gu ăn mặc của con gái là như thế nào, chỉ biết lúc trước cô mặc rất nhiều, nhưng hôm nay lại ít hơn so với lúc trước –

Bả vai bóng loáng mượt mà bại lộ ra trong không khí.

Làn da trước ngực cũng lộ ra một mảng to, trắng đến chói mắt, giống như đậu hủ mà anh thấy lúc anh đi chợ vậy, tinh tế bóng loáng. Chậc… tự dưng lại nghĩ đến đồ ăn ở trong chợ làm gì.

Váy dài trên đầu gối, lúc ngồi ở trên ghế, đuôi váy sẽ bị tấp về phía trước, trên đùi gần như trần trụi.

Anh nhíu mi, tâm phiền ý loạn. Nhưng vẫn cầm đề cho cô làm trước.

Chu Hựu Chỉ bồn chồn tự hỏi trong lòng có phải anh đã phát hiện ra hôm nay cô thay đổi rồi không. Đề thì cũng đã làm xong nhưng anh chưa nói gì, chỉ lấy đáp án của cô sửa trong chốc lát rồi trả lại.

Chu Hựu Chỉ bất giác cắn cán bút của mình, nhíu mày tự hỏi.

Thẩm Hoài Dư vừa định nói chuyện thì lại bị làn da trắng sáng của cô hấp dẫn, anh cúi đầu một cái là có thể thể thấy dưới làn váy là thân thể trắng nõn của cô, anh hít sâu vài cái.

Anh bắt đầu giảng bài cho cô.

Tất cả đều bình thường không có gì khác lạ.

Là Chu Hựu Chỉ nghĩ như thế cho đến khi trước một giây khi Thẩm Hoài Dư rời đi.

Anh nắm then cửa, tầm mắt băn khoăn nhìn toàn thân cô, cuối cùng nhìn vào mắt cô, thấp giọng dò hỏi: “Em mặc ít vậy có lạnh không?”

Biểu cảm thẹn thùng của Chu Hựu Chỉ bỗng cứng đờ.

“Lạnh…” Cái quỷ gì?

“Lạnh thì mặc nhiều vào, bị cảm thì không được đâu.” Thẩm Hoài Dư nói thế, còn gật gật đầu, như là tán thành với lời khuyên từ một người anh khuyên răn em gái mình vậy.

Chu Hựu Chỉ cúi thấp đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu hỏi: “Không đẹp sao ạ?” Con ngươi sáng ngời, muốn có được một đáp án.

Đương nhiên, đáp án phải là đẹp.

Thẩm Hoài Dư sửng sốt, đáp: “Đẹp.”

“Anh thích không?” Chu Hựu Chỉ lại hỏi.Đáp án lúc này nên là thích.

Thẩm Hoài Dư không hiểu, rõ ràng là cô đang hỏi anh có thích cô mặc như vậy không, vậy mà anh lại hồi hộp như thể cô đang hỏi anh có thích cô không vậy?

Nhưng anh không hiểu được chuyện.

Giống như anh không hiểu tại sao tối nào cũng mơ thấy Chu Hựu Chỉ, không hiểu tại sao trong mơ anh lại chủ động với cô như vậy.

Không có được câu trả lời, Chu Hựu Chỉ cố chấp lần nữa: “Anh ơi… anh thích không?”

“Không thích.” Thẩm Hoài Dư trả lời.

Nịnh bợ không đúng chỗ à?

Chu Hựu Chỉ lấn cấn trong lòng.

“Mặc ít như thế thì sẽ bị cảm đấy.” Thẩm Hoài Dư bổ sung.

Cái lí do vớ vẩn như thế không biết là lừa được Chu Hựu Chỉ hay chính anh.

“Em biết rồi.” Chu Hựu Chỉ không nói thêm nữa, chỉ gật đầu.

Thẩm Hoài Dư rời đi, chưa được hai bước thì muốn quay đầu lại nói với cô rằng – Đẹp nhưng anh không thích, nhưng cũng không có nghĩa là em không được mặc, nhưng mà anh hi vọng em sẽ không mặc như thế.

Nhận ra suy nghĩ kì quái của mình, anh ảo não nhắm mắt lại, vẫn không quay đầu lại nói với cô những lời rối loạn này.



Đêm hè, không mưa không gió, yên tĩnh lạ thường.

Ở hoàn cảnh này thì rất thích hợp cho hạt giống cảm xúc sinh sôi nảy mầm, trưởng thành những ngọn cổ thụ che trời không ai hay biết.

Thẩm Hoài Dư đã chìm vào mộng đẹp, lại không thể kiểm soát mà mơ thấy Chu Hựu Chỉ.

Ngày nào anh cũng nằm mơ thấy cô, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu.

Có đôi khi anh nhớ rõ giấc mơ, có lúc lại không. Anh vừa mong mình nhớ rõ, lại ghét trí nhớ của mình.

Anh khao khát nhớ lại từng chi tiết của anh và cô trong giấc mơ của, nhưng cảm thấy tội lỗi khi nhớ lại dáng điệu quyến rũ và mềm mại của cô khi tỉnh táo.

Hôm sau khi tỉnh lại, tim anh đập thình thịch.

Anh nhớ rõ ràng giấc mơ tối qua –

Cô hỏi anh có thể cô mặc như vậy không.

Anh nói không thích.

Cô đáp: “Anh không thích thì em không mặc.”

Anh nói: “Không phải là anh không thích…” Anh trong mộng cực khổ không biết có nên nói ra suy nghĩ trong lòng mình hay không.

“Vậy em chỉ mặc cho anh xem thôi, anh thích không?” Chu Hựu Chỉ bước một bước lại gần anh hơn, đôi môi ửng hồng mấp máy, làn váy hồng hào cũng nhẹ đong đưa.

Một lời trúng đích, cô nói trúng phóc suy nghĩ trong lòng anh. Nhưng anh trong mộng lại không hề hoảng loạn, lại thấp mắt lẳng lặng nhìn cô, “Thích.”

Hai má cô ứng đỏ, nhẹ đáp, “Anh Hoài Dư…”

Rồi chậm rãi cởi váy trước mặt anh.



Anh bò dậy, sau khi rửa mặt xong thì uống một cốc nước lớn để giải khát.

Cơm trưa là anh tự nấu, có canh đậu hủ.

Nhìn cục đậu hủ non mềm, anh cầm thìa múc một miếng bỏ vào miệng, nhấp một chút thì nó nát ra.

Lại đột nhiên đỏ mặt, chỉ vì trong giấc mơ tối qua, lúc hôn lên làn da của Chu Hựu Chỉ cũng tinh tế mềm mại như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK