Thẩm Hoài Dư ngẩng đầu, con ngươi óng ánh, “Có.”
“Có cái gì?”
“Nước bưởi.”
Chu Hựu Chỉ đỏ mặt, quở trách anh, “Anh đùa không vui gì cả.” Nhưng vẫn che miệng cười khanh khách.
Thẩm Hoài Dư đứng thẳng dậy, hôn lên môi cô, đầu lưỡi liếm lấy môi cô như là một con cún đang liếm để lấy lòng.
Chu Hựu Chỉ lại mất trí trong tiếng thở hổn hển và động tác mềm mại của anh.
Anh dựa rất gần cô, giống như là dính vào nhau. Chân cô bị anh mở ra, cô chỉ có thể tách chân ra, cẳng chân khoanh đùi anh lại, cả người như đu trên người anh.
Ngửa cổ ra sau, đỉnh đầu dựa vào trên vách tường, cô thở dồn dập.
Lưỡi của Thẩm Hoài Dư tiến vào khoang miệng cô, hôn lung tung loạn xạ, tay cũng không ngoan ngoãn mà vân vê thưởng thức đầu v* của cô.
“Em thoải mái không?”
Trán anh tựa vào trán cô, thấp giọng hỏi. Thanh âm sột soạt, khàn khàn khô khốc.
“Anh ơi…” Chu Hựu Chỉ ngượng ngùng trả lời, chỉ có thể làm nũng như thế.
Không biết tay của Thẩm Hoài Dư đã ở trên bắp đùi trần trụi của cô từ lúc nào.
Chu Hựu Chỉ không nhịn được dùng gót chân cọ vào đùi anh.
“Anh tốt không?”
“Tốt.”
“Thật không?” Chóp mũi Thẩm Hoài Dư cọ cọ trên mũi cô.
“Tốt nhất thế giới.”
“Có ai so được với anh không?”
“Không có.” Chu Hựu Chỉ trả lời ngay không cần nghĩ ngợi.
“Vậy nơi này của em chỉ có thể là của anh thôi được không?” Thẩm Hoài Dư vân vê môi cô, hơi thở ướt át phả trên má cô.
“Được ạ.”
“Thế thì anh phải đóng dấu thôi, để không ai được chạm vào.” Nói rồi anh kề môi xuống.
Hôn trong chốc lát, Chu Hựu Chỉ không khỏi kéo tay anh đặt trước ngựa mình, đôi gò bồng ám áp nằm trong lòng bàn tay anh.
Thẩm Hoài Dư giương mắt nhìn cô.
Gương mặt cô đỏ hồng, nói: “Chỗ này cũng là của anh.”
Lại cúi đầu xuống da thịt non mềm, mút một cái ra một vết đỏ nhỏ.
Thẩm Hoài Dư nói: “Đóng dấu.”
Hai người ở trong căn hộ của Thẩm Hoài Dư gần một tiếng đồng hồ.
Lâm Mạn Đồng không ngừng gọi điện đến, Chu Hựu Chỉ bị buộc phải trở về.
Là Thẩm Hoài Dư mặc đồ giúp cô, trước khi kéo quần áo xuống, ngón tay anh chà trên vết đỏ nhỏ kia, “Lần sau anh kiểm tra mà thấy biến mất thì anh lại đóng dấu tiếp.”
Chu Hựu Chỉ đỏ mặt gật đầu, nói em biết rồi.
Trước khi rời đi, cô trịnh trọng kéo tay Thẩm Hoài Dư, nói: “Anh ơi, anh đẹp trai và thông minh hơn trịnh Hạo Khoáng rất nhiều, không có chuyện em bỏ anh theo cậu ta đâu. Anh yên tâm, phải tự tin lên nha.”
Bộ dáng tinh nghịch làm Thẩm Hoài Dư buồn cười.
–
Ngày hôm sau Trịnh Hạo Khoáng hỏi cô chuyện đã phát triển thế nào rồi.
Chu Hựu Chỉ ra vẻ thần bí, “Anh mình nói, anh ấy với Kỷ Nhạc Phàm…” cố ý dừng một chút, Trịnh Hạo Khoáng nhìn môi cô chằm chằm, hồn như bị lơ lửng.
—
“Không có chút tình cảm nào!”
“Anh mình không thích mấy người trầm tính như thế đâu, anh ấy thích mấy người hoạt bát đáng yêu á, như mình vậy. Cậu hiểu không?”
“Bảo chị cậu đừng có bám theo anh mình nữa.” Cô lại hung dữ cảnh cáo.
“Đồ khùng. Hôm qua mình cũng hỏi chị ấy rồi, chị ấy cũng không thèm người như anh cậu đâu.”
“Cậu tưởng anh cậu được nhiều người yêu thích lắm hả?”
Hai người suýt chút nữa là cãi lộn.
Chu Hựu Chỉ nghĩ, Trịnh Hạo Khoáng còn chưa được thành một đôi với Kỷ Nhạc Phàm còn thảm hơn cô nhiều, nên không thèm so đo với cậu, cô vẽ bậy lên bàn cậu hai ba cái rồi bỏ qua.
–
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Thẩm Hoài Dư sắp phải thi đại học, cô cũng không thể đến lớp để tìm anh nữa.
Nhưng cho dù nhắn tin “Yêu em”, “Nhớ em”, “Hôn em” qua điện thoại, thì Chu Hựu Chỉ cũng thấy hạnh phúc rồi.
Mỗi ngày đều muôn màu, có lẽ là vì đang trong giai đoạn yêu đương nên Chu Hựu Chỉ cứ như được đeo cái kính màu hồng vậy, ngay cả nhìn Lâm Mạn Đồng cũng thấy thuận mắt hơn.
Ngày nổi gió chính là một tuần trước khi thi đại học.
Toàn bộ trường học đều vào không khí khẩn trương, căng thẳng, tiếng của mọi người nhỏ hơn bình thường.
Buổi chiều thứ 6 tan học, lớp của Chu Hựu Chỉ đang ra về, chỉ có vài người còn ngồi trong lớp để hỏi bài.
Có một bạn học nam đột nhiên chạy vào từ cửa sau, thở hồng hộc: “Trịnh Hạo Khoáng đánh nhau với người ta rồi, chảy cả máu đầu.”
Chu Hựu Chỉ đột nhiên đứng lên.
Bạn học nam kia lại nói: “Nghe nói người kia là một đàn anh lớp 12, đánh nhau vì một chị gái.”
Mặt Chu Hựu Chỉ trắng bệch, hỏi rõ ràng ở đâu rồi chạy ra ngoài ngay.
Cô vừa chạy vừa mắng Trịnh Hạo Khoáng: “Cái đồ điên này!… nếu Thẩm Hoài Dư có chuyện thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”