Chu Hựu Chỉ cảm thấy hình như Thẩm Hoài Dư say rồi, cả hành động đều chậm chạp hơn thường ngày –
Ví dụ như khi anh nằm ở trong lều anh trợn mắt nhìn trên đỉnh lều một hồi lâu. Sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn cô, cười hờ hờ, chớp mắt cũng chậm: “Chúng ta ngủ với nhau.”
Chu Hựu Chỉ vâng vâng.
Cô cởi nội áo trong túi ngủ, rút ra khỏi vạt áo, vứt bên gối, rồi dựa vào thân người nóng bỏng của anh.
Cô cục cựa bên bờ vai anh, cuối cùng thì luồng qua nách anh, Thẩm Hoài Dư ôm cô vào lòng.
Chu Hựu Chỉ ngẩng đầu nhìn anh, trong lều chỉ có ánh đèn nhỏ lẻ loi, không sáng sủa lắm, chỉ có thể nhìn thấy được các nét trên mặt anh, nhưng ánh mắt dịu dàng trong sáng lại vô cùng rõ ràng khắc sâu vào con ngươi của Chu Hựu Chỉ.
Cô nhích nhích lên trên, hôn lên cằm anh một cái.
Thẩm Hoài Dư cười cười, cánh tay vòng qua cổ cô, ngón tay nhẹ vuốt ve đôi môi, dục vọng trong mắt chậm rãi nổi lên, đầu ngón tay phác hoạ đường môi của cô.
Một tay khác đã chui vào quần áo cô, quen thuộc tìm được bầu vú căng mềm, anh nắm lấy rồi cúi đầu trong nháy mắt, hôn môi cô, nuốt cả tiếng rên rỉ của cô vào bụng.
Chu Hựu Chỉ rướn người, môi và ngực đều bị anh nắm giữ, cô thở dồn dập.
Sau khi hôn môi xong thì muốn nhiều hơn.
Thẩm Hoài Dư lật người đè cô ở dưới thân, vào túi ngủ của cô, duối tay vén quần áo của cô lên, cúi đầu hôn lấy hạt đậu hồng trên bầu ngực tắng nõn.
Chu Hựu Chỉ cảm thấy ngứa, khảy khảy mái tóc của anh, mặc anh liếm láp mà không rên một tiếng.
Núm vú cương cứng lên, đầu lưỡi trần trụi, tiếng rên rỉ tràn ra từ khoé miệng Chu Hựu Chỉ.
Thẩm Hoài Dư cảm nhận được toàn thân mình đang khố nóng, anh vừa thở hổn hển vừa ghé trên người cô nghỉ tạm.
Anh nhắm mắt lại, hơi thở nóng rực phả trên sườn mặt cô: “Mềm.”
Hai bên tai của Chu Hựu Chỉ phiếm hồng, tắt ánh đèn của lều trại đi, toàn xung quanh đen nhánh, cô nghiêng mặt hôn môi anh. Đôi tay trong túi ngủ sờ xuống, nhân lúc anh không chú ý thì liền chui vào quần anh, nắm lấy đồ vật nóng bỏng của anh.
Lớn quá.
Nóng nữa.
Trong đầu Chu Hựu Chỉ chỉ có thể hình dung bằng các từ ngữ này.
Cô nghe thấy Thẩm Hoài Dư kêu lên một tiếng bên tai cô, duỗi tay nắm cánh tay của cô lại, trách mắng: “Không ngoan.”
Chu Hựu Chỉ không chịu buông tay, hừ hai tiếng: “Anh ơi… em sờ, anh cũng cứng rồi.” Nói rồi ngón tay lại theo sát quần lót sờ soạng vào.
Thẩm Hoài Dư không kịp ngăn cản, còn chưa làm cô dừng lại thì tay cô đã trực tiếp chạm vào dươg vật của anh, chợt đến mà không hề bị ngăn trở gì.
Máu toàn thân đều bị dồn xuống dưới, bị chộp lại trong tay cô.
Chu Hựu Chỉ thấy anh không phản ứng thì thỏ thẻ: “Anh ơi, anh yên tâm, em sẽ đối xử tốt với em nó, em chỉ sờ nhẹ nhàng thui.”
Sờ xuống theo cán đến lớp da nhăn nhúm bên ngoài, còn có túi trứng được giấu bên sau lớp lông, hơi thở Chu Hựu Chỉ cứng lại, nghe Thẩm Hoài Dư kêu từng tiếng thoả mãn, Chu Hựu Chỉ lại sờ lên trên, ttreen đỉnh là lớp bóng loáng, đầu ngón tay chạm được cái miệng nhỏ trên đỉnh, tiếp tục sờ theo đó.
Thẩm Hoài Dư nhịn không nổi nên cắn vành tai cô, đầu lưỡi vươn ra liếm.
“Em sợ không?” Anh hỏi.
“Có gì sợ đâu mà.” Âm thanh của Chu Hựu Chỉ như tiếng ruồi muỗi.
Nhưng ngón tay lại khẽ run run.
Thật ra thì không sợ hãi, chỉ là hồi hộp kích thích mà thôi.
“Cảm giác rất đáng yêu…” Chu Hựu Chỉ vừa sờ vừa nói.
“Hửm?”
“Cúc cu của anh rất đáng yêu.” Chu Hựu Chỉ nói rõ ràng hơn chút.
“Không được nói hai chữ đó.” Thẩm Hoài Dư cắn làn da non mềmcuar cô, thấp giọng trách cứ.
“Hai chữ nào ạ? Cúc cu hay đáng yêu?” Chu Hựu Chỉ không rõ ý anh, động tác chậm lại.
“Đều không được.” Đầu óc Thẩm Hoài Dư nóng hừng hực, huyệt Thái dương bị cô trêu chọc đến mức nhảy dựng.
“Em biết rồi.” Chu Hựu Chỉ nghe lời.
Thưởng thức đồ vật trong tay, cảm giác hơi thở anh càng ngày càng nặng nề, đầu lưỡi cũng được đưa lên cao, làn da của cả hai tựa như sắp tan ra khi động chạm.
Trong lều nóng đến cực điểm, không khí oi bức nóng ẩm, Chu Hựu Chỉ phải đổ mồ hôi.
Thẩm Hoài Dư nói: “Mau chút.”
Chu Hựu Chỉ nghe lời, tăng nhanh tốc độ.
Lúc bắn ra, Chu Hựu Chỉ bị nóng đến mức co rúm lại, tay chân luống cuống không biết phải làm sao, trong tay cô đều là tinh dịch dính nhớp của anh. Sau khi Thẩm Hoài Dư bắn tinh xong liền ghé trên người cô, thở dốc không ngừng, hôn môi cô, “Giỏi quá, em ngoan lắm.”
Anh xuống khỏi người cô, cầm khăn giấy lau tay cho cô, Chu Hựu Chỉ nhìn chất nhầy trắng đục trên tay mình, thẹn thùng đỏ mặt.
Thẩm Hoài Dư lau sạch sẽ.
Sau khi làm sạch cho mình xong anh mới ôm cô, chuẩn bị vào túi ngủ chìm vào giấc mộng.
“Thẩm Hoài Dư.” Chu Hựu Chỉ kêu tên anh.
Ít khi cô kêu tên đầy đủ của anh, lúc nào cũng gọi anh ơi, anh hỏi cô làm sao thế?
“Em thật sự rất thích anh, anh có biết không…” Chu Hựu Chỉ ở trước lòng ngực anh thủ thỉ.
Xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng ve kêu và tiếng gió.
Tim của Thẩm Hoài Dư sắp tan ra.
“Anh biết.”
“Anh đi đại học phải nhớ đến em.” Chu Hựu Chỉ dặn dò.
“Anh biết.”
“Anh nói rồi thì phải giữ lời.”
“Anh biết.”
“Anh giữ lời thì em mới cho anh hôn.”
“Được.”
“Anh không được liếc mắt nhìn những chị gái ở đại học.”
“Được.”
“Cúc cu của anh chỉ có em mới được sờ.”
“Đã nói là không được nói hai chữ này mà.” Thẩm Hoài Dư thấp giọng nói.
“Em biết rồi ạ.”Chu Hựu Chỉ cười khanh khách, chui vào lòng anh ngủ thiếp đi.