• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ngước đầu lên nhìn anh, “Yên tâm đi, cho dù tôi có chết, trong tang lễ cũng sẽ không mời hai an hem nhà anh, cả đời này của tôi không muốn gặp lại hai người nữa.

“Hướng Vãn,” Giang Thích Phong nắm chặt lấy tuýp thuốc, sắc mặt thay đổi, “Người làm sai là em, không phải anh và Thanh Nhiên.”

Cho dù không gặp mặt, cũng nên là anh với Thanh Nhiên không muốn gặp cô, chứ không phải cô không muốn gặp hộ.

Hướng Vãn mím môi, thần sắc lãnh đạm, lại có chút chế giễu.

“Anh tói đây chính là một sai lầm, loại người biết sai không sửa như em, đừng nói là quỳ hai giờ đồng hồ, quỳ hai ngày hai năm cũng là tự em tìm lấy!” Giang Thích Phong quay người đi về hướng cầu thang máy, vứt tuýp thuốc mỡ vào trong thùng rác.

Tuýp thuốc mỡ và thùng rác va chạm với nhau, phát ra âm thanh ầm ĩ, khiến cho không khí ở hành lang càng thêm dồn nén.

Chủ quản bị Hướng Vãn khiến cho tức đỏ mặt tía tai lên, đang định trừng phạt cô thì cánh cửa của một phòng mở ra, thò ra một chiếc đầu, “Công nhân vệ sinh lại đây chút, có người nôn rồi.”

“Được ạ.” Hướng Vãn cầm lấy dụng cụ vệ sinh, đi vào phòng trước mặt.

Trong phòng khói bay mù mịt, mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi nước hoa phụ nữ còn có cả mùi thối chua của đồ người ta nôn ra lẫn lộn lại với nhau, tới mức Hướng Vãn không thở nổi.

“Làm phiền rồi.” Cô nói một câu, cầm chiếc giẻ lau đi tới chỗ bàn trà và ghế sô pha cả một chỗ lớn bị nôn mửa bẩn.

Giọng nữ sắc sảo và dễ thương đặc biệt lúng túng trong làn khói thuốc mù mịt, mấy người đàn ông đang cười đùa với người phụ nữ nhìn Hướng Vãn.

“Tôi còn tưởng là cô công nhân vệ sinh nào đó cơ, hóa ra là cô em xinh đẹp này!”

“ Khuôn mặt cũng không tệ, chỉ là không nhìn ra được thân thể. Cô cởi quần áo ra cho tôi xem, nếu như đẹp thì sau này theo tôi, thế nào?”

“Cái thằng này có phải mù rồi không, cái mông nhỏ không nhìn ra như vậy! người đẹp theo anh đi, tuyệt đối có thể kiếm nhiều tiền hơn ở đây.”

Một đám đàn ông chửi thề.

Hướng Vãn giả vờ như không nghe thấy, cầm giẻ lau tiếp tục dọn chỗ nôn mửa.

Những đồ bẩn tưởi trên giẻ lau cảm giác như truyền sang tay cô, kèm theo mùi chua chua thối thối bay vào mũi khiến cho dạ dày cô đau lên từng cơn, cô nghiến răng cố chịu đựng.

“Giày của anh cũng dính bẩn ở bên trên này, người đẹp à lau cho tôi đi!” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cặp mông xinh đẹp của cô, ánh mắt thèm thuồng.

Hướng Vãn đứng dậy, lùi về sau một bước, cố gắng kìm nén cơn đau dạ dày lại, “Giẻ lau bẩn rồi, tôi đi đổi lấy cái khác.”

Nói xong liền muốn rời đi.

“Không cần phiền phức tới vậy đâu!” Người đàn ông gọi cô lại, khuôn mặt phù phiếm, “Đồ của người đẹp, anh không chê bẩn, cho dù trên người em chỗ nào có mọc lông đi chăng nữa, anh cũng hôn lên được.”

Hướng Vãn cúi đầu không động đậy, cô nắm chặt chiếc giẻ lau trong tay, đồ nôn dính ở giẻ lau, dính cả sang giày và quần áo của cô, nhìn trông thật kinh tởm.

Một số người nhìn thấy, chê bai cô, tránh xa cô.

Nhưng mà cái người đàn ông nói linh tinh kia vẫn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt của anh ta quét đi quét lại khắp cơ thể cô.

Hướng Vãn liếm liếm chiếc môi khô của mình, đi tới bên cạnh anh ta, quỳ xuống, khi còn chưa kịp nhìn xem giầy anh ta bẩn ở chỗ nào, anh ta lại đột nhiên đưa tay túm lấy tóc của cô, kéo lại phía anh ta.

Ngồi phịch xuống!

Cô quỳ trên sàn nhà, ý thức được ngả người ra sau, lấy lại hồn sau đó mới phát hiện ra cô đang quỳ giữa hai chân của anh ta.

Cả phòng rộn lên tiếng cười, còn có người đang huýt sáo nữa.

Còn Hướng Vãn đang quỳ dưới đất, giống như một món đồ chơi, bị người khác trêu chọc, làm trò cười, lúng túng tới cực điểm.

Hai tay cô ấn vào miếng giẻ lau đầy đồ nôn mửa, mái tóc ngắn không đều che hết đôi lông mày đang chịu đựng tới cực điểm.

Cô mím chặt môi lại, toàn thân run lên.

Trên bàn có chiếc gạt tàn thuốc, đủ để đập vỡ đầu người đàn ông này.

Cô giơ tay chạm lên chỗ chiếc bàn, nhưng khi vừa mới chạm vào chiếc gạt tàn thì cô lại co tay lại.

Cô làm như vậy, chỉ làm Hạ Hàn Xuyên tức giận thêm …

“Em gái à,” người đàn ông du côn túm lấy tóc của cô, ném một đô lên bàn, đôi mắt nham hiểm đầy ác ý, “Em cho tôi hôn một cái, một trăm đồng. thế nào?”

Hướng Vãn bị ép nhìn anh ta lau khuôn mặt trang điểm đi, dạ dày đau không dứt, chỉ có thể nhẫn nhịn không nôn ra. Người trong phòng la ó ầm ĩ.

“Hôn một cái mà cho một trăm đồng, Lão Sáu, đại lượng quá!”

“Người đẹp à, mau lên đi, đây có thể còn kiếm nhiều tiền hơn rất nhiều lần so với cô làm công nhân vệ sinh đó!”

“Miệng nhỏ như vậy, Lão Sáu chỉ một chút là sảng khoái vô cùng.”

“Lão Sáu cũng không chê bẩn, đây chỉ là cô công nhân vệ sinh, cả ngày dọn dẹp nhà vệ sinh giặt giũ đồ bẩn tưởi, ít nhất cũng để cô ta tắm cái đã rồi tính chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK