• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Thích Phong ngồi trên sofa nhìn cô, mọi người xung quanh ai cũng cầm một ly rượu, cốc rượu đưa cho cô là các loại rượu mạnh nhất trộn lại với nhau, cho dù tửu lượng của cô có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng khi uống vào cũng hại cho dạ dày.

Tống Kiều ở bên cạnh thì thẳng sống lưng giống như một con phượng hoàng đắc ý vậy.

Mắt nhìn thấy cô lại chuẩn bị trộn một ly rượu chuẩn bị đưa cho Hướng Vãn, Giang Thích Phong cuối cùng cũng không thể ngồi yên được, lông mày anh chau lại, anh đoạt lấy ly rượu đó, một hơi uống cạn, vị cay nồng của rượu giống như một con dao chui từ cổ họng anh xuống đến tận dạ dày.

Tống Kiều phản ứng lại, sắc mặt cô nhất thời biến thành tái xanh: “A Phong? Anh làm gì vậy, đây là rượu của Hướng Vãn mà?”

Giang Thích Phong trừng mắt với cô ta, anh không nói gì, anh đứng dậy đi về phía Hướng Vãn, anh kéo cô đứng dậy từ sofa: “Em đi theo anh ra ngoài.”

Hướng Vãn chỉ cảm thấy cổ tay cô bị nắm rất đau, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh lôi ra ngoài phòng bao.

“Giang…Giang Thích Phong, anh đưa tôi đi đâu?”

Anh không để ý đến cô, anh một mực kéo cô đi ra ngoài, anh kéo cô xuống dưới lầu rồi mới hất tay cô ra, vốn dĩ Hướng Vãn đã không đứng vững, cô lại bị anh hất tay một cái khiến cả người cô mất thăng bằng ngã xuống đất.

Nền đất lạnh lẽo cùng với nhiệt độ dưới 0 độ khiến cô tỉnh táo lại chút ít, cô ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Thích Phong nhìn bộ dáng cô như vậy anh bèn cau chặt lông mày lại, trong giọng nói của anh chứa đầy sự thất vọng, “Tự mình chìm đắm trong truỵ lạc vui lắm sao?”

Cô ngây người.

“Nếu như luyến tiếc cuộc sống truỵ lạc như thế này, thì cho dù có trở thành tiếp viên bị khách trêu đùa cũng phải ở lại đây, vậy sao lúc đầu còn làm tổn thương Thanh Nhiên? Vì Hạ Hàn Xuyên, mà huỷ hoại bản thân và Thanh Nhiên, có đáng không?”

“A Phong…”

Tống Kiều vội vã đuổi theo sau, thậm chí tay cô vẫn còn cầm ly rượu, lúc cô nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì trong lòng có chút thắt lại.

Năm đó lúc Giang Thích Phong theo đuổi Hướng Vãn cũng không hề thua kém gì Hướng Vãn theo đuổi Hạ Hàn Xuyên, nếu như không phải Hướng Vãn hồ đồ lái xe đâm vào Giang Thanh Nhiên thì chỉ sợ Giang Thích Phong cũng sẽ không từ bỏ cô.

Cho nên, cô sợ, cô sợ Giang Thích Phong vẫn còn có tình cảm với Hướng Vãn.

Cô đang do dự không biết có nên kéo Giang Thích Phong đi hay không thì một chiếc Ferrari màu xám dừng lại ở trước cửa, ngay sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau Hướng Vãn.

“Sao vậy? Đều ở đây làm gì vậy?”

Hướng Vãn quay đầu lại, cô nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên bước xuống xe, tài xế lập tức lại xe đi chỗ khác.

Anh đi đến chỗ cô, anh hỏi, “Sao vậy? Học cả nửa tháng rồi mà cũng không biết cách tiếp khách sao?”

Hướng Vãn cắn răng đứng dậy, cô cong người lại chào một cách rất đúng quy tắc,: “Kính chào Hạ tiên sinh.”

Hạ Hàn Xuyên không có lên tiếng, cô cứ cúi gập người như vậy, tư thế này khiến cô cảm thấy có chút buồn nôn, cơ thể cô hơi run rẩy.

Có lẽ là ngửi thấy mùi rượu trên người cô, Hạ Hàn Xuyên híp mắt lại.

“Thời gian làm việc không được uống rượu, cô không biết sao?”

“Xin lỗi, tôi…”

Giang Thích Phong nhìn thấy dáng vẻ Hướng Vãn thấp kém như ậy, anh bèn nhíu chặt lông mày lại, anh bước lên phía trước, “Thật là trùng hợp, ở chỗ này mà cũng có thể gặp được cậu.”

Trùng hợp sao?

Lời nói đó chắc chả có ai tin, nói thẳng ra nếu không có người báo tin thì người như Hạ Hàn Xuyên từ trước đến nay đều không thèm đến những chỗ như thế này, cho dù anh ta chính là ông chủ phía sau.

“Nghe nói anh vừa từ Mỹ về không lâu, khó có dịp, sao nào? Nhân viên của tôi khiến anh không vui sao?” Anh vừa nói vừa nhìn Hướng Vãn, “Ở đây đã nửa tháng rồi, giám đốc các cô không có dạy nếu như khiến khách hàng không vui thì phải làm sao à?”

Hướng Vãn nhắm mắt lại, cô xoay người đi về phía Giang Thích Phong, sau đó cô cúi gập người lại: “Xin lỗi, Giang tiên sinh, hy vọng ngài tha thứ cho tôi.”

Giang Thích Phong không nói gì, sắc mặt anh không tốt lắm.

Hạ Hàn Xuyên sửa lại tay áo, anh cười lạnh một tiếng, “Xem ra anh không định nhận lời xin lỗi của cô ta, vậy thì được, để cô ta quỳ ở đây đi, bao giờ anh mở miệng nói không tức giận nữa thì cô ta mới được đứng lên…”

Hướng Vãn cắn chặt môi, mắt cô đỏ hồng, cô quay đầu nhìn thấy bộ dáng lạnh lùng của Hạ Hàn Xuyên, anh ta chính là muốn ép cô đến bước đường cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK