• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hướng Vãn cắn rách môi, vị máu ngập tràn trong miệng cô.

Nước chua trong dạ dày nhiều lúc muốn trào ngược ra nhưng cô lại ép mình nuốt xuống.

Nhìn thấy cô cả nửa ngày không có động đậy, người đàn ông có vẻ đã mất hết kiên nhẫn, sau đó đầu của cô gục xuống eo người đàn ông.

Bỗng nhiên cửa phòng bao bỗng mở ra, bóng dáng cao lớn của Hạ Hàn Xuyên xuất hiện ở cửa.

Ánh mắt lạnh lẽo của anh quét khắp căn phòng, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên người Hướng Vãn đang quỳ xuống dưới eo của người đàn ông, lông mày anh nhíu chặt lại không nói gì cả.

Mộng Lan lười biếng dựa vào tường.

Lúc nãy mọi người còn ồn ào hò hét bỗng chốc đều im bặt, mỗi người đều nghiêm chỉnh đứng đó, còn có một hai người thì nhanh chóng chạy ra ngoài phòng bao để hít thở không khí.

“Hà… Hà tổng.” Người đàn ông đẩy Hướng Vãn ra, hắn ta cũng nghiêm chỉnh đứng giống như mọi người khác.

Hướng Vãn đang cầm lấy gạt tàn, cô không đề phòng bỗng bị người đàn ông kia đẩy ngã xuống đất, gạt tàn cũng vỡ luôn.

Nhưng mà lúc này căn bản không có ai chú ý đến cô, cũng không ai vô vị quan tâm xem cô cầm gạt tàn để làm gì.

Cô loay hoay đứng dậy, cô cúi đầu đứng ở một bên, mảnh vở của gạt tàn đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy từ tay cô nhỏ giọt xuống dưới đất.

Hạ Hàn Xuyên nhìn về phía cánh tay chảy máu của cô, anh dừng một lát rồi làm như không có chuyện gì đi vào trong phòng.

Mọi người trong phòng bao không có ai lên tiếng, yên lặng đến nỗi khiến người ta sợ hãi.

“Thiếu đàn bà?” Hạ Hàn Xuyên đi lướt qua người Hướng Vãn, anh nhìn người đàn ông đứng sau cô, “Có cần tôi giới thiệu cho vài người không?”

Người đàn ông đó cười khan mấy tiếng, nuốt mấy ngụm nước bọt, hắn ta lắp bắp nói: “Không… không làm phiền đến ngài.”

Hạ Hàn Xuyên nhìn anh ta rồi lạnh lùng lên tiếng, “Không phiền, ngươi là khách, thoả mãn yêu cầu của khách là điều nên làm. Mộng Lan.”

“Để tôi gọi mấy người đến chơi với anh đẹp trai này nhé.” Mộng Lan cong khoé môi, cô ném một cái nhìn quyến rũ về phía anh ta, cô nói: “Năm người đàn ông khoẻ mạnh có được hay không?”

Sắc mặt người đàn ông đó lập tức trắng bệch, chân và tay hắn không ngừng run rẩy, chóp mũi chảy đổ một tầng mồ hôi lạnh.

“Đừng có sợ.” Mộng Lan cười một cái, giữa đôi lông mày cô là sự quyến rũ, “Nếu như anh sợ không cứng được khi gặp đàn ông thì chỗ tôi có thuốc đây, tặng miễn phí cho anh, không lấy tiền đâu, coi như tôi làm việc thiện.”

Trán người đàn ông chảy đầy mồ hôi lạnh, hắn ta cầu cứu nhìn những người khác nhưng bọn họ đều tránh ánh mắt của hắn.

Hắn ta nuốt nước bọt, trán càng chày nhiều mồ hôi lạnh hơn, “Hạ … Hạ tổng, là tôi không đứng, tôi không nên gây chuyện ở chỗ này. Tôi sẽ…sẽ…không có lần sau nữa…”

Hắn ta bị Hạ Hàn Xuyên nhìn, cả người mềm nhủn, hắn ngã ngồi xuống bãi nôn và mảnh gạt tàn bị vỡ, sợ đến nỗi không nói được gì cả.

Mười lăm phút sau Hướng Vãn mới dọn dẹp xong phòng bao rồi đi ra.

Lúc cô nhìn thấy Hạ Hàn Xuyên đứng ở bên ngoài, lông may cô chau lại, cô cầm lấy đồ dọn dẹp vệ sinh, đi về hướng ngược lại.

“Qua đây.”

Giọng nói đàn ông lạnh lùng vang lên từ đằng sau.

Hướng Vãn cắn môi, cô cúi đầu đi đến bên canh anh, “Chuyện lúc nãy…cảm ơn.”

“Thật sự muốn cảm ơn tôi sao?” Hạ Hàn Xuyên cúi đầu nhìn cô, giữa hàng lông mày của anh là chút gì đó trào phúng, “Hay là trách tôi làm hỏng chuyện tốt của cô?”

Hướng Vãn ngẩng phắt đầu lên.

Anh ta…anh ta có ý gì?

“Sao, đêm đó câu dẫn Bùi Tung không thành công nên thay đổi mục tiêu rồi sao?” Ánh mắt của Hạ Hàn Xuyên dừng ở đôi tay còn đang chảy máu của cô, anh hơi nhíu lông mày lại, rất nhanh anh đã chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ khác, “Hướng Vãn, cô thật đúng là loại người nào cũng đi quyến rũ được.”

Cô cúi thấp đầu, trong ánh mắt là sự tự giễu.

Thế mà cô còn cho rằng anh ta sẽ quan tâm cô, đúng là ảo tưởng mà.

Cho dù cô có bị người đàn ông lúc nãy cường bạo đi chăng nữa thì Hạ Hàn Xuyên vẫn cảm thấy là cô câu dẫn hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK