“ ọe ”
Dạ dày của cô không ngừng trào ngược,cái gì cũng nôn không ra nhưng luôn có cảm giác muốn nôn. Cô đang khó chịu không có tâm tình để quan tâm đến những lời chế nhạo của hắn.
“Xúc miệng đi.” Giang Thích Phong thấy cô nôn đến mắt cũng phiếm đỏ,cau mày đem ly nước cho cô.
Cô cầm lấy ly nước xúc miệng,cảm giác muốn nôn giảm đi không ít,nhưng mà dạ dày càng đau lợi hại hơn. Cô lau đi mồ hôi trên trán, nói: “ Cảm ơn Giang tiên sinh.”
“ Cô nhất định phải dùng ngữ khí này nói chuyện với tôi?” Giang Thích Phong mặt âm trầm lấy khăn tay đưa cho cô.
Cô liếc qua không nhận “ Vẫn là không cần,làm dơ khăn tay của ngài, tôi đền không nổi.”
Nói xong cô liền đi.
Giang Thích Phong đi vài bước đã theo kịp, từ phía sau ôm lấy cô, đôi mắt hổ phách tràn ngập đau khổ và phẫn nộ “Cô rõ ràng biết tôi thích cô, vì sao còn nhất định phải dùng cách này nói chuyện với ta? Hướng Vãn cô thật độc ác!”
“ Giang tiên sinh xin tự trọng!” mồ hôi lạnh trên trán cô dọc theo hai má chảy xuống dưới,cô dùng sức muốn tách cách tay của hắn ra nhưng làm như thế nào cũng không tách được.
Giang Thích Phong ôm chắc bờ vai của cô,mạnh mẽ xoay cô lại, hai ngời mặt đối mặt “Cô làm việc ở Mộng hội sở, cô liều mạng để lấy lòng Hạ Hàn Xuyên,không phải là muốn quay lại cái vòng luẩn quẩn này sao?”
“Anh buông tay!” ở đây đâu đâu cũng là người quen, cô không muốn dây dưa với hắn,càng không muố bị Giang Thanh Nhiên và mẹ của hắn bắt gặp,lại nó cô quyết rũ hắn.”
Giang Thích Phong không nới lỏng tay mà ngược lại càng dùng thêm sức “ Ta cưới cô, như vậy được chưa? Cô vừa lòng chưa?”
“ Cưới tôi?” Hướng Vãn chịu đựng cơn đau, cười lạnh “ Anh cưới tôi, Tống Kiều thì sao? Hợp tác của Tống Giang các người không cần nữa? cho dù các người không hợp tác nữa, Giang Thanh Nhiên và ba mẹ anh sẽ đồng ý cho anh cưới một người phụ nữ có ý đồ giết em gái anh còn khiến cô ấy bị tàn phê không?”
Giang Thích Phong ngẩn người, lực trên tay cũng nới lỏng,đáy mắt tràn ngập sự đấu tranh và đau khổ.
Mỗi câu nói của cô như một con dao dâm thẳng vào tim của hắn, hai năm này mỗi ngày hắn đều đấu tranh giữa tình yêu đối với cô và sự áy náy với em gái, thống khổ mà dày vò.
Hướng Vãn xùy một tiếng,ôm lấy bụng bước từng bước yếu ớt đi ra ngoài.
“Cô trước rời khỏi Mộng hội sở, những vấn đề còn lại tôi sẽ nghĩ cách giải quyết!” Giang Thích Phong nhìn bong lưng của cô, tay năm chặt thành quyền mà nói.
Cô không dừng bước,vừa đi vừa nói “ vẫn là giải quyết mấy vấn đề kia trước,anh,anh mới đến nói với tôi chuyện rời Mộng hội sở.”
Hai vấn đề, một vấn đề hắn cũng giải quyết không được, Giang Thanh Nhiên và ba mẹ sẽ không cho phép hắn làm như vậy,hắn cũng không thể vì cô mà chống đối với người nhà.
Cô quá hiểu hắn.
Trước phòng vệ sinh có nhàn nhạt mùi của thuốc lá, không biết ai ở đây hút thuốc.Cô cảm thấy trong lòng bất an, ôm lấy bụng tìm bóng dáng Hạ Hàn Xuyên trong đám đông, sau khi thấy anh cô bước chậm chậm qua đó.
Hạ Hàn Xuyên đang ở trong đám đông nói cười gì đó, nhưng không biết tại sao đứng bên cạnh hắn cô chỉ cảm rét lạnh.
Từ khi cô bước qua đây hắn chưa từng liếc nhìn một cái, cô căn bản không tìm được lí do rời đi,chỉ có thể một lần một lần nâng lên cái cốc chân dài.
Người mời rượu cơ bản vẫn là không có,nhưng lần này hắn rất nể mặt mấy người này,không sai biệt lắm ba người thì hắn sẽ bắn cô kính rượu hai người.
Thật vất vả mới đợi đến yên tiệc kết thúc,dạ dày của cô đã đâu đên không thể chịu đựng được “ Hạ tổng, vậy tôi đi trước”
“ Đợi đã” hắn gọi cô lại,thần sắc đạm mạc “Cô đã tốn công tốn sức qua đến đây,đi như vậy thật đáng tiếc,mẹ tôi trên lầu, ở lại với bà một lát”
“Hôm nay tôi không được khỏe lắm,có thể phiền anh nói với bác gái một tiếng xin…xin lỗi đươc không?” cô đau đến tê tâm liệt phế,thiệt sự là chịu không nổi nữa.
Khóe môi của hắn gợi lên một cách mỉa mai, đi một bước lên tới bậc thang “ đi theo”
Cô nắm chặt tay rồi buông lỏng rồi lại nắm chặt tay, mím môi,trầm mặt không lên tiếng đi theo phía sau hắn vào phòng của Triệu Du.
“Vãn Vãn tại sao sắc mặt lại khó coi đến như vậy?có chỗ nào không khỏe sao?” Triệu Du đang căn dặn người làm, thấy sắc mặt cô trắng bêch lo lắng hỏi.
Cô cố gắng mở miệng “ không có chuyện gì, chỉ là bệnh dạ dày tái phát”
“Vậy con còn ở đây làm gì? Mau đi đến bệnh viện” Triệu Du cau mày nói với Hạ Hàn Xuyên “Hàn Xuyên,vừa đúng lúc con không bận,đưa Vãn Vãn đi bệnh viện đi.”
Hắn thản nhiên liếc cô một cái “ Thanh Nhiên vẫn chưa về con đưa cô ấy về nhà.”
“ Con đưa Vãn Vãn đi bệnh viện trước rồi mới đưa cô ấy về.” Đáy mắt ba xẹt qua tia không vui, rất nhanh không chú ý sẽ không thấy được.
Hướng Vãn không muốn làm hắn không vui,cô vẫn muốn sớm lấy được sự tha thứ của hắn để thoát khỏi sự ràng buộc của hắn “ Bác gái, không cần làm phiền Hạ tổng đâu, con tự bắt xe cũng vậy”
“ Cái gì Hạ với chả Hạ tổng, trước đây con không phải cùng Thanh Nhiên gọi nó là anh Hàn Xuyên sao?” bà bất đắc dĩ than nhẹ.
Cô mím chặt môi, đáy lòng nổi lên một trận chua xót.
“ Được rồi, con không muốn Hàn Xuyên đưa con đi vậy đổi người đưa con đi cũng như vây.” Bà quay đầu căn dặn người làm chuẩn bị xe sau đó tùy tiện nói một câu “ Hiện giờ con ở đâu?”
Hắn đã đi tới cửa phòng nghe vậy lại quay người lại “ con đưa Thanh Nhiên về nhà rồi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
“ Thanh Nhiên lương thiện như vậy, chắc chắn sec không đồng ý,làm lỡ thời gian đưa Vãn Vãn đến bệnh viện, với lại người của Giang gia hôm nay cũng tới, nó về chung với người nhà cũng là được. con cảm thấy sao, Hàn Xuyên?” bà hỏi
“Hôm nay đại thọ của mẹ, nghe người” hắn lạnh lung liếc nhìn cô “ Đi thôi”
Nói xong hăn cũng không đợi cô mà đi thẳng ra cửa
Cô mím chặt môi, còn muốn nói gì nữa, bà dành nói trước “ đi mau lên,đừng để Hàn Xuyên đợi nóng ruột,có chuyện gì cứ như lúc trước nói thẳng ra,đừng đè nén trong lòng, tạo thành hiểu lầm thì không tốt.”
Cô sửng sốt một hồi, mới nhịn được cảm giác đau thắt cố gắng mở miệng “ cảm ơn bác gái. Chúc bác sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ,ngày càng trẻ đẹp”
“Lúc con đến ta đều đợi câu nói này, cuối cùng cũng đợi được.’ bà mỉm cưởi
Cô đi ra khỏi biệt thự, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc xe đang đậu ở bên trái hồ phun nước bentley. Cô nắm chặt góc áo hít sâu một ngụm khí, đi về hướng Bentley.
Hôm nay lái xe không ở đây, ngồi ở ghế lái chính là Hạ Hàn Xuyên. Đền bên ngoài có chút tối,hơn phân nửa thân hắn ẩn trong bóng tối,nhìn không roc thần sắc,chỉ co thể nhìn thấy bên điếu thuốc lúc sáng lúc tối trên miệng hắn.
Lông mi cô run lên, tay chân mềm nhũn mở cửa ghế dãy ghế sau.
“ Cô muốn tôi làm tài xế của cô?” cửa kính xe hạ xuống,điếu thuốc còn chưa hút hết rơi vào chân của cô.
Cô nhìn điếu thuốc đang cháy,sợ hãi đến tứ chi run rẩy
Cô nuốt nước bọt,muốn nói nhưng không dám nói,yếu hầu như bị chặn lại không nói được gì cả.
Cô sợ Hạ Hàn Xuyên,khi hắn hut thuốc càng sợ hơn,hắn không nghiện thuốc lắm,nhưng mỗi lần hút cơ hồ đều là tâm tình không tốt lắm.