Cô nhìn Mục Từ Túc rồi quay đầu nhìn các vị cảnh sát bên cạnh, cả người phát run cả lên.
"Cô là mẹ của Vương Minh Dương phải không?"
"Dạ, phải..." Cô máy móc trả lời rồi đưa mắt nhìn cánh cửa phòng cấp cứu, vô thức muốn mở cửa đi vào.
"Cô bình tĩnh lại đi." Có nữ cảnh sát muốn đi tới đỡ cô nhưng bị đẩy ra.
"Đừng cản tôi! Tôi muốn xem con trai tôi!"
"Thật xin lỗi, là vợ tôi quá lo lắng." Cha của Vương Minh Dương vội vàng giữ vợ mình lại.
"Không sao, y tá ở bên này, tôi và chú đến tìm hiểu tình huống."
"Thuốc màu có độc, bệnh nhân nuốt vào không ít, giờ đã được súc ruột. Lúc vào viện, bệnh nhân bị khó thở, có triệu chứng suy thận..." Y tá vừa nói vừa giải thích, vành mắt cũng theo đó mà đỏ lên.
"Còn về ngoại thương, bị gãy một cái xương sườn, trên người có nhiều dấu vết bị hành hung. Chúng tôi..." Y tá có chút không thể nói tiếp "Tóm lại, chúng tôi sẽ cố hết sức, mời người nhà bệnh nhân nên chuẩn bị sẵn tâm lý."
Cha của Vương Minh Dương nhìn thông báo xác nhận bệnh tình nguy kịch, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Còn mẹ của Vương Minh Dương thì dựa cả người vào cửa phòng cấp cứu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm kính thủy tinh trên cửa.
Rõ ràng buổi chiều vẫn còn nói chuyện điện thoại bình thường mà, tại sao chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, con của cô đã... Nằm trong đây rồi, rốt cuộc chuyện này là sao?
Tại sao! Mẹ của Vương Minh Dương khóc nấc lên.
Mục Từ Túc và cảnh sát bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Bốn tiếng ngắn ngủi cứ thế trôi qua, nhưng đối với người chờ đợi mà nói, mỗi một phút một giây đều giống như bị lăng trì sống không bằng chết.
Cuối cùng đèn trong phòng cấp cứu cũng tắt, bác sĩ mở cửa đi ra ngoài.
"Con... Con tôi..." Mẹ của Vương Minh Dương muốn hỏi nhưng lại sợ nhận được câu trả lời không lành.
May thay bác sĩ nở nụ cười nói "Yên tâm, đứa trẻ mạng lớn, đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng tình huống lúc đó quả thực rất nguy kịch, cô phải cảm ơn vị luật sư này và các vị cảnh sát ở đây, bởi nếu chậm trễ một giây thôi, chúng ta thật sự sẽ mất cậu bé."
"Không, không sao là tốt..." Chỉ trong một đêm mà có quá nhiều chuyện xảy ra, mẹ của Vương Minh Dương loạng choạng một cái rồi té xỉu tại chỗ.
Lúc này cha của Vương Minh Dương vẫn còn trong trạng thái mất hồn.
Mục Từ Túc quay đầu nhìn cảnh sát "Tôi cảm thấy đây là lúc nên lập án, tình huống của Vương Minh Dương đã không còn đơn thuần là bắt nạt nữa, mà chính là giết người."
"Đúng, cần phải lập án điều tra." Vị cảnh sát kia cũng nghiêm túc gật đầu.
Anh ta thật sự rất xúc động với sự việc ngày hôm nay "Tôi cũng từng bắt không ít trẻ vị thành niên phạm tội, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp với quy mô lớn như vậy. Rốt cuộc là gia đình kiểu gì mà có thể dạy dỗ ra một đám ác quỷ như thế!"
Vào lúc Kiều Tây nhảy lầu tự tử, anh ta chính là vị cảnh sát đã hợp sức với Mục Từ Túc cứu cô bé lên. Vốn nghĩ chuyện của Kiều Tây chỉ là trường hợp thông thường, nhưng không ngờ đám súc sinh này còn có thể làm ra nhiều chuyện đáng sợ hơn thế gấp trăm lần.
Cho dù là lý do gì đi nữa, với sự kiện Kiều Tây lần trước, bọn họ có thể từ chối vì Kiều Tây tự làm mình làm mẩy, nhưng còn lần này, Vương Minh Dương không có tự uống thuốc màu, không có tự trói mình lại rồi đứng sau bức tranh. Mà đây chính là vụ giết người có chủ đích!
Một tiếng sau tại trường trung học quốc tế.
Trong ký túc xá, đám con nhà giàu đánh đập Vương Minh Dương trước đó, từng đứa một bị cảnh sát lôi xuống giường còng tay lại.
"Bị điên hả! Ba mẹ tôi sẽ không tha cho các người!" Bọn chúng đứa nào cũng không phục, miệng la hét oai oái "Chúng tôi còn vị thành niên, mấy người dám đối xử với tôi nhé, coi chừng tôi kiện chết mấy người!"
"..." Cảnh sát cố nén giận không vả vào mặt bọn chúng, nhưng ngay sau đó bọn họ bị hiệu trưởng cản lại.
"Các anh muốn làm gì? Không có chứng cứ thì không được mang học sinh của tôi đi đâu hết!" Hiệu trưởng hốt hoảng la lối, cảm thấy Mục Từ Túc chính là tai tinh, không lo làm luật sư mà cố ý đến chỗ hắn gây chuyện.
Hắn vừa than thở vừa kêu người ngăn cảnh sát lại, thuận tiện liên lạc với phụ huynh của đám nhóc này. Nhưng chưa kịp nói hết thì chính hắn cũng bị còng tay lại.
"Các anh có ý gì?" Hiệu trưởng kinh ngạc cúi đầu nhìn tay mình, không hiểu cảnh sát muốn làm gì "Tôi không có giết người."
"Nhưng ông dung túng học sinh của mình phạm pháp! Xin lỗi, mời ông phối hợp điều tra."
"Vớ vẩn! Trường chúng tôi có thâm niên mười năm, giải thưởng vinh dự đếm không kể siết, vô số nhân tài đều tốt nghiệp từ trường này mà ra! Tôi còn đi bái Phật, chăm làm từ thiện, các anh làm như vậy là trái với quy tắc!"
Một tràng biện bạch như thế không những không thuyết phục được người khác, trái lại còn thổi thêm lửa giận cho cảnh sát "Chúng tôi làm trái quy tắc? Vậy để tôi nói rõ cho ông biết! Trường học của các ông đã hủy hoại bao nhiêu học sinh, làm bao nhiêu học sinh phát điên, ông không biết đếm sao?" Cảnh sát nói xong liền dứt khoát đẩy hiệu trưởng vào trong xe.
"Đã làm việc ác rồi còn khóc lóc kể công đức! Xứng làm thầy giáo sao!"
Cùng lúc đó trong số những người bị mang đi còn có cả giáo viên chủ nhiệm của lớp Kiều Tây.
Chuyện này gây chấn động không nhỏ, chẳng mấy chốc có vài học sinh ngoan hiếm có của trường này quay lại toàn bộ quá trình sự việc rồi gửi đến dưới bài đăng của Mục Từ Túc trên diễn đàn weibo.
Những người đang hóng tin khi nhìn thấy kết quả liền càng thêm kinh hãi. Thật sự có người bị mưu hại?
Điểm chính là việc hiệu trưởng và đám học sinh có liên quan đều bị mang đi đã chứng minh những tin đồn trên weibo quả nhiên là cắt câu lấy nghĩa. Không phải là đám nhóc Kiều Tây có vấn đề, mà sự thật chính là Vu Mỹ Thiến cầm đầu con em nhà giàu bạo lực học đường!
"Trời đất! Đám người nhà giàu này quá độc ác! Ngay cả chuyện vừa ăn cướp vừa la làng mà cũng làm ra được!"
"Đúng là kinh tởm. Nếu không có bài đăng này, không có vị luật sư Mục Từ Túc này đứng ra giải thích, e là tôi cũng bị đám người kia dắt mũi hiểu nhầm nạn nhân thành hung thủ, khiến tụi nhỏ phải chịu bạo lực mạng không đáng có."
"Tôi không quan tâm mấy chuyện đó, tôi chỉ muốn biết lũ người a dua hùa theo mắng chửi nạn nhân đã xin lỗi hay chưa?"
Nói xin lỗi tất nhiên họ sẽ phải xin lỗi. Nhưng trên mạng luôn luôn là như vậy, gió chiều nào ngả theo chiều đó, hai mặt lươn lẹo thành thói, mắng chửi người khác là để trút giận cho bản thân, bây giờ bọn họ thay đổi mắng chửi ngược lại Vu Mỹ Thiến cũng chỉ vì che giấu lúc đầu bọn họ ngu xuẩn bị dắt mũi đi chửi bới Kiều Tây mà thôi.
Nhưng màn vả mặt còn dài lắm, không chỉ có nhiêu đây thôi đâu.
Ngày thứ hai Vương Minh Dương nằm viện, Kiều Tây bọn họ cũng chia nhau ra hành động.
Bên phía học sinh, Kiều Tây và Du Du đến gõ cửa từng nhà của những học sinh đang đi học cũng bị bắt nạt giống Kiều Tây.
"Đừng, đừng nói nữa, tôi không đi đâu. Các người đi kiện là được rồi, sao lại lôi tôi vào." Cô gái nghe mục đích của bọn họ liền từ chối ngay tắp lự.
Nhưng Kiều Tây ngăn cô gái lại "Chị ơi, trốn tránh không phải là cách, Vương Minh Dương cũng đã trốn, nhưng những người đó có buông tha cho cậu ấy đâu?"
"Chị cũng đã biết chuyện ngày hôm qua rồi đi, chị không sợ sao? Không sợ người tiếp theo sẽ chính là mình ư?"
"Tôi..." Cô gái giật mình.
Kiều Tây thấy cô gái do dự liền tung ra miếng mồi lớn "Chị chịu nhiều uất ức như vậy, bây giờ cơ hội đã đến rồi, chị không đứng ra giành lấy công bằng cho mình sao?"
"Tôi..." Cô gái ấp úng hồi lâu, cuối cùng đành nhắm mắt đưa chân "Tôi đồng ý."
Kiều Tây và Du Du nhìn nhau, trong mắt đều là sự vui mừng.
Cùng lúc đó, Lục Tiêu cũng đi kêu gọi giống Kiều Tây, cậu choàng vai bá cổ với một đàn em cùng đội điền kinh với mình.
Khác với nữ sinh mà Kiều Tây đến nhà, cậu đàn em này đã sớm muốn tố cáo nhưng lại bị phụ huynh ngăn cấm. Bây giờ có cơ hội, cậu nhóc hận không thể lập tức ra tòa với Lục Tiêu, liền nhanh chóng đồng ý.
"Yên tâm, đến bữa đó em nhất định ra tòa làm chứng!"
Còn bên phía Duẫn Ngôn, người đi thay là Duẫn Ninh, cậu đã tìm được cậu bé đã thôi học cùng năm đó với Duẫn Ngôn.
"Hai năm trước, em trai anh đủ điều kiện để tham gia cuộc thi tranh sơn dầu quốc tế và đạt được giải nhất. Nhưng sau đó, thằng bé không thể cầm cọ vẽ được nữa."
"Anh có nghe nói em cũng giống như vậy, nhưng sau đó không hiểu vì sao lại mất linh cảm vẽ tranh. Nhưng là mất thật hay là không dám vẽ nữa?"
"Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Cậu bé nhìn chằm chằm Duẫn Ninh, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Duẫn Ninh lật ngược bức tranh sơn dầu trông có vẻ bình thường lại, cảnh vật trong đó chớp mắt thay đổi, tựa như ảo mộng làm người ta mê mệt.
"Em không hận sao?"
"Hận."
"Có muốn đi cùng với bọn anh không?"
Duẫn Ninh vẫn nói bằng giọng điệu bình thường, nhưng cậu bé kia lấy tay lau nước mắt, sau đó hít một hơi thật sâu "Em biết rồi, anh về đi."
Ngày hôm nay, Kiều Tây, Lục Tiêu và cả Duẫn Ninh, tất cả đều thành công thuyết phục các nạn nhân.
Mà trong đó, thu hoạch của Mục Từ Túc mới khiến người ta khiếp sợ nhất! Dựa theo lời kể của ông bà nội Trần Học, Mục Từ Túc đến tìm bạn học cùng thôn với Trần Học, người đã thông báo cho hai ông bà biết tin.
Chẳng qua là khác với tưởng tượng, người này rõ ràng xưng là học sinh nhưng bây giờ đang cặm cụi rửa chén cho một tiệm cơm nhỏ.
Lúc Mục Từ Túc tới thì cậu ta đang làm việc.
"Cậu là... Hàn Trì?"
"Anh là ai?" Người này trông cực kỳ sốt sắng.
"Tôi là Mục Từ Túc, luật sư của vụ án có liên quan đến Trần Học." Mục Từ Túc lấy giấy phép hành nghề của mình ra.
Hàn Trì cẩn thận nhận lấy, sau khi săm soi nhiều lần rồi mới đem trả lại "Anh tìm tôi làm gì?"
"Tôi muốn hỏi chuyện của Trần Học."
"Tôi không biết gì cả." Hàn Trì cúi đầu "Tôi còn phải làm việc, mời anh đừng quấy rầy tôi nữa."
Mục Từ Túc vẫn bình tĩnh hỏi tiếp vấn đề khác "Tại sao cậu không đi học?"
"Không muốn học nữa."
"Lời nói này thật mâu thuẫn." Mục Từ Túc vừa nghe liền biết cậu ta đang nói dối nhưng không đi sâu vào vấn đề, anh tiếp tục hỏi câu khác "Tại sao cậu lại gửi thư báo tin cho ông bà Trần Học biết?"
"..." Hàn Trì không trả lời, nhưng Mục Từ Túc vẫn tiếp tục hỏi.
"Có phải cậu biết cái chết của Trần Học có điểm gì đó kỳ lạ?"
"Rốt cuộc anh muốn sao đây?" Hàn Trì bắt đầu nóng nảy. Mục Từ Túc vẫn bình tĩnh hỏi tiếp.
"Một học sinh dưới quê được đặc tuyển vào trường học ở thành phố, thành tích của cậu chắc chắn không tệ đi? Tại sao Trần Học vừa mất là cậu đột nhiên thôi học?"
"Tôi không theo kịp chương trình học."
"Tôi thấy không giống." Mục Từ Túc vạch trần lời nói dối của cậu ta "Thà nói không theo kịp tiến độ của chương trình học, không bằng nói là trong đêm Trần Học chết, cậu đã nhìn thấy điều gì đó rất quan trọng, ví dụ như hung thủ là ai. Chẳng qua cậu không dám nói, sợ bị diệt khẩu."
"Đừng có nói bậy bạ!" Hàn Trì giật thót cả người, cậu ra ngẩng đầu nhìn Mục Từ Túc, há miệng muốn nói nhưng bị Mục Từ Túc cắt ngang.
"Nếu tôi đoán không lầm, sở dĩ cậu mạo hiểm truyền tin cho ông bà Trần Học là bởi vì Trần Học đối xử rất tốt với cậu, cho nên cậu đành bí quá hóa liều. Nhưng bây giờ thì khác, chúng tôi đã tìm được đầu mối quan trọng để định tội, vì thế cậu biết gì hãy mau nói ra hết đi."
"Đã làm xong chín mươi chín bước, cần gì phải thiếu một bước cuối cùng?"
Hàn Trì nghe Mục Từ Túc nói xong liền im lặng. Không biết qua bao lâu, cậu ta mới nhỏ giọng nói "Luật sư Mục, về vụ án bạo lực học đường lần này, anh dám chắc tỷ lệ thắng kiện là bao nhiêu?"