Thôi đi! Tên Thời Cảnh Xuân kia chẳng khác gì súc sinh, bất đắc dĩ chỗ nào! Hoa Phượng Xu rất muốn nói như vậy, nhưng ngẫm lại thì thấy bản thân không có tư cách gì để nói như vậy. Vì thế cô dứt khoát ngậm miệng, mở túi đồ ra xem.
Là một chiếc váy màu xanh, mang phong cách mơ mộng dễ thương mà các cô gái ở độ tuổi đôi mươi đều rất thích. Bên trong còn kẹp một tờ giấy có viết dòng chữ cố gắng lên.
Cố gắng vơ vét thêm nhiều tiền của bọn đàn ông à? Vị phu nhân này đúng là...
Hoa Phượng Xu cười nhạo, cuối cùng vẫn mặc bộ đồ cũ của mình đi về.
Quần áo rách nát dính bụi bẩn hiển nhiên không phù hợp để mặc đi ra ngoài, dọc đường đi có không ít người nhìn cô như nhìn sinh vật lạ, thậm chí còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ. Nhưng Hoa Phượng Xu vẫn tỏ ra bình thản, chẳng qua bàn tay cầm túi đồ dần dần siết chặt lại.
Ai muốn sinh ra làm gái chứ? Nếu không phải cùng đường mạt lộ... Thôi, bán sắc bán thân đều đã bán sạch rồi, giờ khóc lóc biện bạch cho ai xem.
Quay lại vấn đề ban đầu, không phải cô không muốn mặc cái váy này, cũng không phải là không thích, mà là bản thân cô không xứng mặc nó.
Hoa Phượng Xu bặm môi nhớ lại những chuyện cũ, mãi một lúc lâu sau, cô mới ngập ngừng nói với Mục Từ Túc "Chuyện của nhà họ Thời không liên quan gì đến tôi, tôi cũng không nợ ai cả. Tôi phải về đây!"
Hoa Phượng Xu quay người rời đi, nhưng bước chân lại loạng quạng hốt hoảng, đôi mắt từ lâu đã không rơi lệ giờ đây từng giọt từng giọt rơi như mưa.
"Khóc cái gì mà khóc, có gì mà phải khóc chứ!" Hoa Phượng Xu định lấy tay lau mặt, nhưng cuối cùng lại lấy khăn giấy ra lau.
Khi đó cô bất ngờ nghe mấy người khách truyền tai nhau đồn đãi, nói rằng Thời Cảnh Xuân chơi lớn làm người vợ bị tổn thương dẫn đến sảy thai, sau đó cô đã âm thầm ra tay.
Trong khi vợ Thời Cảnh Xuân nằm bệnh viện dưỡng thương vài tháng, cô dùng hết kinh nghiệm của bản thân để giữ chân Thời Cảnh Xuân, không cho gã cơ hội về nhà, cô làm vậy cũng đã trả hết tình hết nghĩa.
Vì thế cô không nợ ai cả, không cần phải cảm thấy cắn rứt lương tâm. Cô phải đi về, tối nay chưa quá muộn, có lẽ vẫn còn có thể kiếm thêm chút tiền.
Hoa Phượng Xu thầm nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu. Thậm chí còn khó chịu hơn lúc bị gã cha tồi tệ kia bán làm gái phục vụ cho đám đàn ông chó má. Nhưng điều làm cô bước đi khó khăn hơn là Trác Tử Dung chạy tới nắm chặt tay của cô.
"Cô buông ra coi!" Hoa Phượng Xu quay đầu trừng Trác Tử Dung, tỏ vẻ nếu Trác Tử Dung không buông tay thì cô sẽ sống mái một phen với cô ta.
Nhưng Trác Tử Dung lại "phịch" một tiếng quỳ xuống đất.
"Đứng dậy đi! Cô làm cái quái gì vậy?" Hoa Phượng Xu luống cuống.
"Cầu xin cô..." Trác Tử Dung nắm chặt vạt áo của Hoa Phượng Xu đến nỗi gãy mất hai cái móng. Dù vậy Trác Tử Dung vẫn không chịu buông tay, thay vào đó là nhìn Hoa Phượng Xu với ánh mắt van nài.
Cả đời của cô chưa từng hèn mọn như vậy. Nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần Hoa Phượng Xu đồng ý giúp đỡ, cô không tiếc bất cứ giá nào.
Nhưng Hoa Phượng Xu đã gặp qua rất nhiều loại người, há có thể không hiểu Trác Tử Dung muốn gì. Nhưng cô không thể đồng ý được.
Cứ như vậy hai người giằng co với nhau khoảng mười phút, cuối cùng Hoa Phượng Xu chịu không nổi lảo đảo ngồi xổm xuống, gần như muốn quỳ gối bái phu thê với Trác Tử Dung.
"Trác Tử Dung, không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là tôi không thể giúp được. Nhà họ Thời là một vũng nước sâu, tôi nhảy vào đó liệu còn mạng để đi ra không?"
"Tôi..."
"Cô là luật sư của cô đều là người học rộng tài cao mà, ít ra cũng phải biết bản thân là đang lấy trứng chọi đá với nhà họ Thời chứ! Với lại nếu hai người muốn làm gì thì bọn chúng cũng khó mà rửa sạch hiềm nghi. Nhưng tôi thì lại khác."
"Cái nghề này của tôi không đàng hoàng, hơn nữa còn dễ đắc tội nhiều người."
"Các người cũng bôn chen ngoài xã hội nên hẳn là hiểu rõ, tôi cũng vậy, hôm nay suôn sẻ thuận lợi nhưng không biết ngày mai sẽ đi về đâu."
"Tôi biết tại sao cô cắn chặt Thời Cảnh Xuân không tha. Cô ấy có ơn với cô, cô ấy cứu vớt đời cô, cô nguyện ý trả ơn bằng cả mạng sống, đó là nhân nghĩa của cô. Nhưng chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi, cô không thể ép tôi đứng ra làm chứng cho các người được!"
"Cũng đừng cảm thấy tôi sẽ đồng tình, không thể nào. Các người chưa nghe qua câu kỹ nữ vô tình sao?"
"Tôi mẹ nó chỉ là gái điếm nhận tiền lên giường, cô tìm tôi thì có ích lợi gì chứ?"
"Không phải vậy đâu, cô..." Những lời này của Hoa Phượng Xu rất quen thuộc, đó là những lời mà Trác Tử Dung đã mắng chửi khi tìm tới nhà cô để đánh ghen. Trác Tử Dung lắc đầu quầy quậy, muốn giải thích. Nhưng Hoa Phượng Xu chặn hết mọi lời biện bạch của cô.
"Cô tha cho tôi đi! Tôi chỉ là kẻ tham sống sợ chết mà thôi."
"Đừng nói cái câu chỉ cần tôi nguyện ý giúp đỡ là có thể mắng chửi thế nào cũng được. Nhưng cô cũng phải biết, những năm qua kẻ đánh chửi tôi không ít, đâu chỉ riêng gì cô? Hơn nữa cô cũng đâu có lỗi gì với tôi! Là tôi mồi chài chồng người ta." Hoa Phượng Xu lý lẽ hùng hồn, nhưng ánh mắt lại hiện lên vẻ đấu tranh dữ dội.
Lúc đầu Trác Tử Dung nắm chặt tay, nhưng sau đó dần dần buông lỏng ra.
"Xin lỗi." Cô nhỏ giọng nói rồi lầm lũi đứng dậy khỏi mặt đất. Có vài lời lúc đầu nói cảm thấy như là chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ nghe Hoa Phượng Xu nói như thế thì lại khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Suy cho cùng, kẻ khốn kiếp chính là Thời Cảnh Xuân, Hoa Phượng Xu cũng giống như cô, chỉ là cọng cỏ dưới đất mặc người chà đạp. Ai có thể oán giận được ai!
"Xin lỗi cô nhiều lắm, là tôi suy nghĩ nông cạn. Cô đi đi." Trác Tử Dung từ bỏ.
Còn Hoa Phượng Xu thì lại nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ, hé miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.
"Tạm biệt." Khi đến đây cô khó hiểu, giờ trở về lại thấy mê mang.
Mục Từ Túc đuổi theo cô, người đi trước người đi sau, cả hai người đều im lặng đi một mạch đến trước cửa viện điều dưỡng.
Buổi tối rất khó đón xe, Mục Từ Túc đứng bên cạnh bồi Hoa Phượng Xu.
Hoa Phượng Xu cũng không đuổi anh đi, tự mình châm một điếu thuốc. Đến khi hút gần hết điếu thuốc, Hoa Phượng Xu mới đột nhiên quay đầu hỏi Mục Từ Túc "Anh nói xem, con bé Trác Tử Dung kia làm vậy có đáng giá không? Chỉ vì... Trả ơn mà đánh đổi cả cuộc đời của mình?"
Đôi mắt của Hoa Phượng Xu tràn ngập vẻ mờ mịt.
"Tôi không biết." Mục Từ Túc trả lời hết sức trịnh trọng "Nhưng cô ấy cảm thấy đáng giá, không thể coi là vô nghĩa được."
"Cảm thấy đáng giá..." Hoa Phượng Xu thưởng thức câu nói này "Nếu các người có bằng chứng xác thật, vụ kiện này có thể thắng không?"
"Có thể!"
"Thời Cảnh Xuân sẽ ngồi tù?"
"Đúng."
"Phải như vậy chứ!" Hoa Phượng Xu vứt tàn thuốc trong tay đi và châm một điếu khác. Lần này cô còn hút nhanh hơn hồi nãy.
Khi một chiếc taxi chuẩn bị tấp vào lề, Hoa Phượng Xu bỗng nhiên nhích lại gần Mục Từ Túc và nói "Tôi chỉ nói một lần, anh phải nhớ cho kỹ."
Cô nhỏ giọng đọc ra cái tên của một trang web "Muốn Leo Tường". Cô nói xong liền xoay người đi đến bên cạnh taxi.
Mục Từ Túc thầm ghi nhớ địa chỉ trang web, sau đó lên tiếng hỏi cô "Tại sao cô lại thay đổi chủ ý?"
"Tiền thù lao cho cái váy." Quăng ra một câu giải thích không đầu không đuôi, giọng nói của Hoa Phượng Xu phiêu tán trong không khí, nhưng có thể nghe ra tiếng nức nở lẫn trong đó.
Trong cuộc sống này, ở hiền chưa chắc gặp lành, giống như cô thối nát tận xương tủy nhưng vẫn còn sống nhăn răng ra đấy thôi!
Chỉ mong cậu luật sư kia có thể giúp Trác Tử Dung thắng kiện. Hoa Phượng Xu lấy khăn tay trong túi xách ra đặt lên trước ngực, rốt cuộc không nhịn được mà khóc nấc lên.
Sau khi cô khóc xong trận này, từ giờ về sau, cô vẫn là Hoa Phượng Xu luôn được chào đón ở club Hải Thượng Minh Nguyệt.
Hoa Phượng Xu cứ thế trở về club. Còn Mục Từ Túc cũng trở về viện điều dưỡng sau khi chia tay Hoa Phượng Xu. Trác Tử Dung đã hoàn toàn bình tĩnh lại, giờ đang ngồi ngẩn người trên băng ghế ngoài phòng hồi sức.
Khi nhìn thấy Mục Từ Túc đi vào, cô ngẩng đầu nói một tiếng "Cảm ơn."
Mục Từ Túc nhìn sắc mặt cô không có vẻ gì là tức giận, thở dài nói "Có đầu mối, Hoa Phượng Xu đã để lại tên của một trang web cho tôi."
"Là sao?"
"Chắc trong đó có chứng cứ mà cô cần."
"Thật ư?" Trác Tử Dung sáng rực hai mắt "Sao cô ta đột nhiên nói ra? Hay là anh đã nói gì với cô ta?"
"Không phải, tôi cảm thấy hình như có liên quan đến chị của cô." Mục Từ Túc nói ngắn gọn tình huống lúc nãy "Với lại tôi nghĩ cô đã hiểu lầm cô ấy chuyện gì đó. Có lẽ cô ấy cảm kích chị của cô. Hoa Phượng Xu nói tên trang web này là quà cảm ơn cho chiếc váy."
"Quà cảm ơn..." Trác Tử Dung nghiền ngẫm ba chữ này, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mục Từ Túc "Thế thì có phải lúc đầu cô ta quyến rũ Thời Cảnh Xuân cũng là vì..."
"Ừm."
Một người phụ nữ không có gì, muốn bảo vệ một người phụ nữ khác trong tay ác quỷ, biện pháp tốt nhất là lấy chính bản thân mình làm vật tế.
Trác Tử Dung là vậy, Hoa Phượng Xu cũng là thế.
"Tôi..." Vành mắt của Trác Tử Dung đỏ hoe, tựa như cô lập tức muốn chạy ra ngoài nói xin lỗi với Hoa Phượng Xu, nhưng cuối cùng vẫn là im lặng.
Giống như Hoa Phượng Xu đã nói, mấy năm qua, có nhiều người đã mắng chửi cô, càng có nhiều người đã đánh đập cô, vì thế một lời xin lỗi nhỏ bé của Trác Tử Dung căn bản chẳng đáng một đồng.
Trác Tử Dung bụm mặt không khỏi khóc ra tiếng. Mục Từ Túc im lặng vỗ vai an ủi cô.
Không biết qua bao lâu, Trác Tử Dung mới giải tỏa phần nào cảm xúc, còn Mục Từ Túc cũng chuẩn bị điều tra địa chỉ của trang web này.
Hoa Phượng Xu chỉ để lại một cái tên "Muốn leo tường", ngoài ra không còn gì khác. Hơn nữa thao tác tìm kiếm mới là khó khăn nhất, sau khi Mục Từ Túc và Trác Tử Dung tìm ra địa chỉ trang web và đăng nhập thành công thì đã hơn nửa đêm.
Mặc dù thế bọn họ không hề buồn ngủ một chút nào. Bởi vì những hình ảnh và dòng chữ ở trang chủ làm hai người họ không khỏi buồn nôn và phản cảm.
SM, dịch sang tiếng Trung là tính ngược, chia ra làm bạo dâm S và khổ dâm M. Hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng hiểu, ý trên mặt chữ.
Còn trang web này thật sự là một nơi riêng tư tập hợp các S khác nhau trên khắp thế giới. Họ sẽ gửi tác phẩm yêu thích của mình lên trang web để mọi người bình luận và thưởng thức.
Nhưng nếu những người bị M trong các tác phẩm kia là tự nguyện thì Mục Từ Túc và Trác Tử Dung sẽ không phản cảm đến như vậy. Thực tế, những kẻ tự xưng là S này quá mức biến thái!
Không sai, bọn chúng không tìm những người có cùng chí hướng và tự nguyện với mình, mà là dùng quyền thế, dối trá hoặc uy hiếp để dụ dỗ những con cừu non nớt không hẳn hoàn toàn là M.
Sau đó từ từ từng bước một phá hủy các cô gái, thuần hóa bọn họ, làm bọn họ biến thành con chó của chúng. Sở dĩ Hoa Phượng Xu đưa tên trang web này cho Mục Từ Túc là vì một nguyên nhân duy nhất, Thời Cảnh Xuân là một trong những đại lão được sùng bái nhất trong đây.