• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ý cô là sao?”

“Ông ta được gọi là yêu thích vợ của người khác. Chỉ thích phụ nữ có vẻ ngoài hiền lương thục đức, nếu đã đính hôn hoặc kết hôn thì càng tốt.” Mục Chi Đồng nói đến thì cũng hận nghiến răng nghiến lợi.

“Lúc đầu ông ta không chơi ác mấy, cùng lắm bày mưu tính kế những cấp dưới đã phản bội ông ta, giả vờ tốt bụng tha cho họ một con đường sống, nhưng thật ra đổi lại những người này phải cam tâm tình nguyện dâng tặng vợ của mình cho ông ta, nếu không hai vợ chồng đều sẽ chết không toàn thây.”

“Không ai vạch trần hắn sao?”

“Đương nhiên là có, nhưng Thời Vọng Tuyền rất cẩn thận nên bọn họ không lấy được bằng chứng. Còn khởi kiện, làm sao khởi kiện được? Nói mình phạm tội gián điệp thương mại, vì không muốn ngồi tù nên đưa vợ mình cho người khác chơi?”

“Đến lúc đó không biết ai sẽ chết trước.”

“…” Cảnh sát ngồi đối diện không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng những thứ mà Mục Chi Đồng biết không chỉ có nhiêu đây.

“Thời Cẩm là có từ lần kết hôn đầu tiên của Thời Vọng Tuyền. Đối tượng là vị hôn thê của đối thủ kinh doanh của ông ta. Cũng vì bị cắm sừng và còn có đứa trẻ nên đối thủ của ông ta bị hôn thê của mình phản bội, Thời Vọng Tuyền chỉ ngồi không hưởng lợi, vừa có được tiền tài vừa có được một người vợ tốt.”

“Nhưng sau đó ông ta dần dần không còn cảm giác với vợ mình nữa, mà nhà ngoại của Thời Cẩm xem như có chút tài lực, cho nên ông ta không dám ra ngoài làm bậy. Vì vậy khi Thời Cẩm ra đời không bao lâu, người vợ đó của Thời Vọng Tuyền liền qua đời. Còn về phần chết ra sao thì tôi cảm thấy các anh có thể bắt đầu điều tra từ tháng ở cữ đầu tiên của cô ấy.”

Cuối cùng lại mất thêm một mạng người…

Nhưng Mục Chi Đồng vẫn tiếp tục nói “Sau đó, Thời Vọng Tuyền bày ra bộ dáng yêu vợ tha thiết, từ đầu đến cuối đều không đi thêm bước nữa. Nhưng thật ra, mỗi một cô gái bị Thời Cảnh Xuân gieo họa đều có một chân của Thời Vọng Tuyền. Nếu không tại sao vụ án của Thời Cảnh Xuân được giấu giếm tốt như vậy.”

“Những cô gái kia sẽ không phát hiện ra sao?”

“Hai anh em bọn họ rất giống nhau, khi Thời Cảnh Xuân bắt đầu điều giáo thì sẽ đeo mặt nạ, Thời Vọng Tuyền cũng đeo một cái y hệt, như vậy sẽ không bị phát hiện.”

“Cho nên lúc vợ của Thời Cảnh Xuân bị…”

“Đúng vậy, hai anh em bọn họ là dùng chung. Chỉ có vợ Thời Cảnh Xuân là không biết.”

“Nhưng loại chuyện này luôn có sơ hở. Vinh Quân cũng là vì hoảng loạn cuống quýt giật rớt mặt nạ nên mới bị diệt khẩu. Còn vợ cũ của Thời Cảnh Xuân là vì chuyện giám định quan hệ cha con nên mới xảy ra chuyện.”

“Thật ra tôi cũng là… Một góa phụ vứt bỏ con của mình, bình thường cũng hay chơi với bọn họ, khi phát hiện ra thì tôi không muốn tự tử hay là sốc quá hóa điên, ngược lại còn mời bọn họ cùng nhau chơi.”

Mục Chi Đồng nhìn vẻ mặt sửng sốt của cảnh sát, cười khan nói tiếp “Không chỉ có vậy, tôi chính là người kế tiếp sau Vinh Quân.”

Hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn không khỏi trố mắt nhìn nhau, một hồi lâu sau chỉ có thể buông tiếng thở dài.

Có thể nói gì đây? Đúng là người phụ nữ trước mắt này tội ác tày trời. Nhưng dự tính ban đầu của cô vẫn không khỏi làm người ta thổn thức.

Cũng chỉ vì muốn sống.

Nhưng dù sao Mục Chi Đồng đã đi theo anh em họ Thời nhiều năm, vừa là tâm phúc vừa là tay sai đắc lực, những gì cô có thể tham gia vào không chỉ là mối quan hệ nam nữ ở mặt ngoài, mà còn là mối quan hệ làm ăn của nhà họ Thời.

“Vụ án nhà họ Vu buôn lậu cũng có một chân của nhà họ Thời. Nhưng cái bọn chúng buôn lậu chính là người.”

“Ở nông thôn có rất nhiều cô gái không có tên trong sổ hộ khẩu, thế nên có xảy ra chuyện như chết mất xác dưới biển thì không thể nào tra ra được danh tính. Mà cha mẹ của họ, chỉ cần lấy được tiền thì sẽ mặc kệ sống chết của con gái mình.”

“Còn có viện mồ côi được nhà họ Thời tài trợ, luôn có một vài đứa trẻ lớn lên xinh đẹp trắng trẻo bị mang đi dưới danh nghĩa xin nuôi, mai sau không biết sẽ như thế nào.”

“Đúng rồi, các anh đi đến chỗ này.” Vì chứng minh những gì mình nói không phải là giả, Mục Chi Đồng viết xuống một địa chỉ “Trong khe hở của bức tường có nhét một cái USB, bên trong có tất cả bằng chứng mà các anh cần.”

Cũng chính vì cái USB này mà Thời Cảnh Xuân và Thời Vọng Tuyền không dám tùy tiện buông tha cho cô, cuối cùng lại trở thành bước đầu tiên chuộc tội cho bản thân.

Năm phút sau, căn dứ theo lời khai của Mục Chi Đồng, cảnh sát mang theo lệnh khám xét lên đường. Sau khi đến địa chỉ thì dễ dàng tìm được đồ, đồng thời bọn họ cũng ra lệnh bắt giữ Thời Vọng Tuyền.

Nhưng khi bọn họ tới nhà họ Thời thì phát hiện Thời Vọng Tuyền đã bỏ trốn từ sớm.

Không sai, khi lão thấy bốn bảo tiêu bị Mục Chi Đồng kêu trở về thì lập tức biết ngay Mục Chi Đồng muốn lật mặt. Đáng tiếc là lão không có cơ hội và cũng không có năng lực ra tay diệt khẩu.

Đại nạn lâm đầu, chỉ có thể tự chạy thoát thân. Thời Vọng Tuyền còn không thèm để ý đến con trai mình, một mình chạy ra nước ngoài trước.

Dĩ nhiên lão ta không thể nào qua mắt được cảnh sát. Bên phía sân bay nhanh chóng nhận được thông báo, hơn nữa còn bố trí sẵn cảnh lực.

“Thời Vọng Tuyền là một lão cáo già, ông ra chuẩn bị rất nhiều danh tính giả, nhằm phòng ngừa nếu xảy ra chuyện thì sẽ lập tức bỏ trốn, mà những danh tính này thoạt nhìn chỉ là những người bình thường không thể bình thường hơn. Thậm chí trong đó còn có danh tính có chút quan hệ bảo hiểm xã hội và quan hệ tiền công (*).”

“Cho nên phương pháp phân biệt chỉ có một, chính là các anh xem hành khách nào dạo gần đây hay bay đi nước ngoài nhưng không đổi tiền tệ.”

Đây là phương hướng mà Mục Chi Đồng đưa ra, cảnh sát bọn họ cũng căn cứ theo đầu mối này bắt đầu truy tìm.

Toàn bộ quá trình truy bắt đều khua chiêng gõ mõ rùm beng, cuối cùng bọn họ thu hẹp phạm vi tìm được một hành khách sắp lên chuyến bay đến nước M.

“Chuyến bay đi nước M sắp cất cánh, mời hành khách thắt dây an toàn…”

Bên này tiếp viên hàng không vẫn còn đang nói, nhưng cơ trưởng đã nhận được thông báo phối hợp thi hành nhiệm vụ.

Trong khoang máy bay, có một vị khách nhìn như một ông lão bình thường nghe thấy thông báo tạm hoãn chuyến bay, lập tức trở nên khẩn trương.

“Ông không sao chứ ạ?” Một cô gái ngồi bên cạnh nhiệt tình hỏi.

“Không sao, cám ơn.” Lão khó khăn trả lời, nhưng một giây sau bên cạnh xuất hiện một cảnh sát viên.

“Làm phiền mời ông đi theo chúng tôi, Thời tiên sinh.”

Thời Vọng Tuyền? Ba chữ này làm cho các hành khách xung quanh bị dọa hết hồn. Đừng nói bình thường lão rất có tiếng tăm, vụ án của Thời Cảnh Xuân dạo gần đây cũng giúp độ quốc dân của lão tăng lên không ít.

Trong tình huống bây giờ không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì xảy ra. Bỏ trốn!

Tên khốn kiếp này, làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như thế, có chết một trăm lần cũng không đủ, lại vẫn muốn trốn thoát khỏi lưới pháp luật? Thật là làm cho người ta tởm lợm.

“Phụt!” Phía sau có người nhổ nước miếng, còn những người khác đều nhìn lão với ánh mắt chán ghét khinh bỉ.

Thời Vọng Tuyền vốn quen được người người ngưỡng mộ, lần đầu tiên đối mặt với những ánh nhìn soi mói này không khỏi cảm thấy hốt hoảng.

Nhưng cảnh sát đã bắt lão rời khỏi ghế đi xuống máy bay, chuẩn bị đưa về đồn cảnh sát. Lúc này chưa đầy một tuần nữa là đến thời hạn mở phiên toàn vụ án của Thời Cảnh Xuân.

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cuối cùng Thời Vọng Tuyền vẫn là thành công bị sa lưới.

Tin tức Thời Vọng Tuyền bị bắt cơ hồ làm chấn động toàn bộ Yến Kinh. Còn Thời Cẩm bị nhốt ở nhà cũng không tránh thoát được, những đuôi chuột trên người gã rơi rụng không ít, cuối cùng bị bắt vì tội liên đới.

Dù sao nhà họ Thời cũng là thế gia trăm năm, nhưng đến đời con cháu của Thời Vọng Tuyền lại bị bứng tận gốc, hủy hoại hoàn toàn. Mà càng làm người ta không thể tưởng tượng nổi chính là tất cả những người có quan hệ với nhà họ Thời đều ngậm miệng không nói gì.

Điều này nói rõ hoặc là phía trên đã hạ xuống tử lệnh, nhà họ Thời phải chịu chỉnh đốn, hoặc là có bằng chứng xác thật, bọn chúng vốn không thể lật ngược bản án.

Rất rõ ràng, cả một nhà Thời Vọng Tuyền đều có mặt đầy đủ.

Vào ngày Thời Vọng Tuyền có tên trong danh sách công tố, Trác Tử Dung mời Mục Từ Túc đi ăn cơm. Mục Từ Túc còn đang bận điều tra các chi tiết vụ án của Vinh Quân, cho nên đã đến muộn một chút.

Nhưng ngoài ý muốn là Hoa Phượng Xu cũng đến.

“Thế nào? Hôm nay chị đây phục vụ miễn phí cho chú em đó.” Hiếm khi thấy Hoa Phượng Xu không trang điểm đậm, vì thế trông cô trẻ ra vài tuổi, đôi mắt nhuốm đầy phong trần kia cũng trở nên trong veo linh động.

Mục Từ Túc do dự một lát nhưng cuối cùng quyết định không cụng ly. Mà hai người phụ nữ kia cũng không thèm để ý, tôi uống chị uống vô cùng vui vẻ. Cuối cùng vẫn là Mục Từ Túc đưa bọn họ về.

Trác Tử Dung uống say là yên tĩnh nằm ngủ, lúc đưa cô về viện điều dưỡng, cô cũng không ý thức gì cả, nhưng Mục Từ Túc biết đây là đêm ngủ ngon nhất trong nhiều năm qua của cô.

Lúc anh quay lại xe, Hoa Phượng Xu đang đốt một điếu thuốc, có vẻ như đã tỉnh rượu.

“Ổn chứ?”

“Ốn chán.” Hoa Phượng Xu mỉm cười “Luật sư Mục, cảm ơn anh.”

Lời cảm ơn này còn mang theo chút thành kính.

Lăn lộn trong nghề nhiều năm, cô đã thấy rất nhiều tình cảnh bỏ đá xuống giếng, nâng cao đạp thấp. Không phải là không có người tốt, nhưng tốt đến mức giống như Mục Từ Túc thì vẫn là lần đầu tiên gặp được.

Ai mà không hy vọng sẽ có người kéo mình thoát khỏi nơi tối tăm mờ mịt không ánh sáng chứ?

Hoa Phượng Xu chủ động bước xuống xe, tỏ ý bảo Mục Từ Túc không cần đưa mình về “Không tiện đường, tôi sẽ bắt xe khác về.”

“…” Lúc đầu Mục Từ Túc không hiểu nhưng lập tức nhận ra, Hoa Phượng Xu là muốn tránh hiềm nghi.

Cuối cùng cô cũng nhúng tay vào giúp đỡ. Lúc xảy ra vụ án, Mục Từ Túc đi tìm cô dưới danh nghĩa phối hợp điều tra, nhưng bây giờ vụ án sắp kết thúc, cô vội vàng phân rõ giới hạn với Mục Từ Túc.

Dù sao cũng là thanh niên đẹp trai tài giỏi, Hoa Phượng Xu không muốn làm hỏng danh tiếng của Mục Từ Túc.

Có rất nhiều người càng sống lâu càng hiểu rõ một đạo lý, ở đời gặp nhau là duyên, hết duyên thì rời đi. Vì thế Mục Từ Túc cũng không níu kéo.

Hoa Phượng Xu cũng biết anh hiểu được sự quan tâm của mình, ở xa xa cúi người chào Mục Từ Túc một cái.

“Thật sự rất cảm ơn anh, hẹn không ngày gặp lại.”

Sau đó liền bước lên xe, nhưng sau khi lên xe, cô giống như lần đầu tiên gặp Mục Từ Túc, không thể kiềm chế mà bụm mặt khóc nấc lên.

Là mừng rỡ, và cũng là buồn bã, bởi vì lần này cô cuối cùng cũng trả sạch nợ của đôi bên.

Ngày hôm sau, sáng sớm Mục Từ Túc đã ngồi xe lửa đi đến quê của Vinh Nhị Nha, lần này anh đến đây là để đón Vinh Vân.

Sau khi vụ án của Vinh Vân nổ ra, tất cả người nhà họ Vinh đều bị bắt lại. Cha mẹ của Vinh Quân dĩ nhiên là bị bắt với tội danh buôn bán nhân khẩu, còn cha mẹ của Vinh Nhị Nha là tội danh ngược đãi và cố ý gây thương tích.

Do đó Vinh Quân, khổ chủ bị hại đã chết, người có thể thay thế nạn nhân lên tòa cũng chỉ có mỗi cô em gái Vinh Vân và Vinh Nhị Nha chưa đến tuổi thành niên.

Mà thân thể của Vinh Vân cũng chỉ mới có thể chập chững bước xuống giường, Vinh Nhị Nha luôn ở bên cạnh chăm sóc cô. Hơn nữa vụ án của Vinh Quân và Vinh Vân đã sớm được thụ lý xong, cho nên dứt khoát cùng nhau đến Yến Kinh.

Lúc Mục Từ Túc gặp lại bọn họ thì vô cùng bất ngờ, hai người có sự thay đổi rất lớn. Lúc trước Vinh Nhị Nha vừa tự ti vừa nhạy cảm, giờ đây không bị những người đó bắt nạt nữa, trên khuôn mặt cô bé đã vơi đi nỗi phiền muộn, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười. Còn Vinh Vân, mặc dù cơ thể còn rất yếu, sợ giao tiếp với người khác, nhưng phần lớn là vì bảo vệ cháu gái của mình nên cô phá lệ tỏ ra mạnh mẽ kiên cường.

Hai người bị tổn thương sống quây quần bên nhau, đồng thời trở thành mục tiêu sống lớn nhất của người còn lại. Đây coi như là chuyện tốt.

“Luật sư Mục, chúng ta đi thôi.” Giọng nói của Vinh Vân rất nhỏ nhẹ, Vinh Nhị Nha chủ động đi tới nắm lấy tay Mục Từ Túc “Anh Mục, bọn em chờ anh lâu lắm rồi.”

“Ừm.” Mục Từ Túc cũng cười “Đi thôi, anh mang hai người đến Yến Kinh.”

Lúc này chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày mở phiên tòa xét xử nhà họ Thời.

Dù sao cũng là vụ án lớn liên quan đến cả nước. Hai ngày kế tiếp có rất nhiều khổ chủ đổ xô chạy tới Yến Kinh. Bọn họ xin vào dự thính với tư cách là người nhà của những nạn nhân trong vụ án này, bọn họ muốn tận mắt chứng kiến bọn súc sinh kia bị xét xử.

Mục Từ Túc là luật sư bào chữa của nạn nhân trong vụ án này nên cũng bận rộn chân không chạm đất. Gần như suốt một tháng trời chưa từng quay về Trung tâm viện trợ pháp luật, toàn là bay nhảy ở bên ngoài.

Nếu không phải có cậu trợ lý mới tới sắp xếp ổn thỏa các công văn tài liệu, thì Mục Từ Túc đoán lúc anh trở về mở cửa phòng, chắc chắn sẽ bị chồng hồ sơ quá tải đè bẹp dí.

Nhưng trong giây phút mấu chốt này, sư huynh gọi điện tới cho anh.

“Sao vậy?” Mục Từ Túc còn tưởng lại tra ra được thêm manh mối.

Nhưng bên phía sư huynh im lặng một lúc lâu sau rồi nói bằng giọng điệu vô cùng lo lắng “Mục Mục, Thời Cẩm nhờ người truyền lời, nói hắn muốn gặp chú.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Từ Túc: A! Đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ của mình.

(*)Quan hệ bảo hiểm xã hội: đề cập đến mối quan hệ giữa tổ chức bảo hiểm xã hội quốc gia với người sử dụng lao động và người lao động do việc thực hiện bảo hiểm lao động. Theo nghĩa pháp lý, mối quan hệ bảo hiểm xã hội là mối quan hệ giữa quyền và nghĩa vụ của cơ quan bảo hiểm xã hội và người sử dụng lao động và người lao động trong bảo hiểm xã hội theo quy định của luật bảo hiểm xã hội và quy định. Nó bao gồm mối quan hệ bảo hiểm hưu trí và quan hệ bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tích công nghiệp và bảo hiểm thai sản.

Quan hệ tiền công: đề cập đến thuật ngữ chung cho mối quan hệ giữa luật tiền lương và điều chỉnh chính sách tiền lương quốc gia. Bao gồm mối quan hệ điều chỉnh tiền lương giữa nhà nước và địa phương, sở, ngành và doanh nghiệp, mối quan hệ điều chỉnh tiền lương giữa các địa phương, sở và doanh nghiệp khác nhau, mối quan hệ điều chỉnh tiền lương giữa các bộ phận trên và dưới, mối quan hệ điều chỉnh tiền lương giữa các hệ thống sở hữu khác nhau và sự khác biệt giữa các công nhân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK