Mặc dù có vài bức ảnh bị làm mờ nhưng nội dung đính kèm lại gây sốc và phẫn nộ đến đỉnh điểm. Còn về ánh mắt tuyệt vọng của những cô gái kia và tiếng khóc vì tự do của họ dường như muốn xuyên thủng bức ảnh lao ra ngoài.
“Một đám rác rưởi ác độc gì thế này!” Dân cư mạng cũng không nhịn được mà mắng chửi.
Và điều đáng ngờ nhất là cuộc sống phía sau hiện trạng của những cô gái đó. Không sai, một nửa trong số các cô gái này thậm chí còn không có họ tên! Về phần họ sinh ra khi nào, lớn lên ở đâu thì lại hoàn toàn không tra ra được. Bởi vì cha mẹ đã sinh ra họ đã không coi họ là một thành viên trong gia đình, ngay cả vấn đề cơ bản nhất là sổ hộ khẩu cũng không ghi họ vào đó.
“Thật kinh khủng, thậm chí tôi còn không dám tưởng tượng nếu chuyện này xảy ra trên người mình thì sẽ như thế nào?”
“Repost, hy vọng có thể giúp các cô gái, sớm nhanh chóng tìm ra họ! Những cô gái này có bao nhiêu tuổi đâu, tại sao lại phải trải qua chuyện khủng khiếp này.”
“Tôi nhìn đi nhìn lại nhiều lần, nhất định phải nhớ rõ từng khuôn mặt của họ, lỡ như sau này có gặp, tôi phải nhận ra họ trước!”
#Tìm cô gái bị hại#, #Bi ai của trọng nam khinh nữ#, #Mua bán dân khẩu có tội, ngược đãi là phạm pháp#
Trong một buổi tối ngắn ngủi, các điều khoản liên quan của vụ án liên tục lên top đầu hotsearch. Sau khi tin tức buổi sáng của các kênh truyền hình chiếu ra, vụ án này đều được mọi người biết đến rộng rãi.
Còn về nhà họ Thời, Thời Cẩm và cha gã đều im lặng ngồi trên sofa.
Lúc ba giờ ba mươi phút rạng sáng, Thời Cảnh Xuân đã bị bắt.
Thật ra khi thông báo phối hợp điều tra được phát ra, Thời Cảnh Xuân cũng đã cảm thấy không ổn. Có không ít những bức ảnh trên trang web đều do một tay hắn làm ra, vì thế Thời Cảnh Xuân đặt trước vé máy bay đi nước M, để phòng khi có biến là có thể bỏ trốn ngay lập tức.
“Anh ơi, chuyện của em gặp rắc rối thật rồi, em ra nước ngoài tránh bão một thời gian. Nhờ anh trông chừng con khốn Trác Tử Dung kia giúp em.”
“Biết rồi, đi đường cẩn thận.” Cha Thời Cẩm cũng thấy được tin tức, biết rõ em trai lão nên làm gì lúc này là đúng đắn nhất.
Nhưng người tính không bằng trời tính, khi Thời Cảnh Xuân đến sân bay và vào phòng chờ, không biết chờ kiểu gì mà lại để cảnh sát túm đầu ngay tại chỗ.
“ Các người muốn làm gì tôi?” Thời Cảnh Xuân còn muốn vùng vẫy.
“Đã giết người còn muốn lý luận?” Cảnh sát không nhiều lời liền trực tiếp chế ngự và còng tay hắn lại, sau đó đưa người vào xe cảnh sát.
Thời Cẩm và cha Thời nghe được tin tức này từ cảnh sát phụ trách vụ án, phản ứng đầu tiên chính là tìm cách cứu Thời Cảnh Xuân ra.
Bọn chúng cố gắng tìm mọi cách nhưng đều vô ích. Tất cả mọi người đều tặng bọn chúng một câu nói “Khi em trai ông trực tiếp nhận tội, nên tranh thủ tìm một luật sư bào chữa để giảm bớt tội cho hắn đi.”
“Vô tội? Đừng đùa, em trai ông là thủ phạm chính của vụ việc lần này, ai chạy thì chạy chứ riêng hắn có chạy cũng không thoát. Hơn nữa trên người hắn còn cõng một mạng người sờ sờ ra đó! Ngoài ra, tôi nhắc nhở ông một câu, trong viện điều dưỡng Ngọc Tuyền Hồ còn một vị đang nằm nữa đấy!”
“Chết tiệt!” Cha Thời đặt điện thoại xuống, cuối cùng không nhịn được mà mắng một tiếng.
Còn Thời Cẩm ngồi bên cạnh cũng lên tiếng sau khi nghe xong “Mục Từ Túc, nhất định là Mục Từ Túc làm lớn chuyện!”
Gã quá hiểu rõ người này. Khi anh còn đang học, anh đã biết xác định phương hướng mình nên làm gì và bắt đầu điều tra từ đâu. Những vụ án như thế này mà đến tay anh, cho dù không có gì anh cũng có thể biến nó thành một trận phong ba bão táp, huống chi trên người Thời Cảnh Xuân còn giấu không biết bao nhiêu đuôi chuột nhắt.
Từ trước đến giờ, trong lòng Thời Cẩm chẳng khác gì ngồi trên đống lửa. Nhưng cho dù gã lo lắng sốt vó đến cỡ nào thì chuyện đến nước này đã không còn đường nào để xoay chuyển, lần này Thời Cảnh Xuân coi như tàn đời.
Cha Thời im lặng hồi lâu, cuối cùng quay sang hỏi Thời Cẩm “Lúc trước mày nói có biện pháp đối phó thằng đó, là gì vậy?”
“Bây giờ vô dụng.” Thời Cẩm lắc đầu, gã vốn là dựa vào tính hướng của Mục Từ Túc để dắt mũi dư luận.
Nhưng sau vụ kiện bạo lực học đường, Mục Từ Túc đã được quần chúng công nhận là luật sư chính nghĩa cho các nạn nhân như Kiều Tây.
Hơn nữa với vụ án lần này, trung tâm viện trợ pháp luật Yến Kinh càng xem anh là bảo bối.
Âm mưu nhỏ nhằm hạ bệ Mục Từ Túc của gã bây giờ đã không tạo thành uy hiếp gì được nữa. Huống chi nhà họ Thời còn dính líu đến vụ tiểu công chúa Vu Mỹ Thiến ác ý bạo lực bạn học, nếu thật sự nói ra tính hướng của Mục Từ Túc, chỉ sợ sẽ bị moi ra chuyện cũ.
Dù sao lúc đầu thủ đoạn gã dùng để qua lại với Mục Từ Túc cũng không hề sạch sẽ.
Cha Thời nhìn Thời Cẩm hồi lâu, cuối cùng thở dài đi lên lầu “Quả nhiên nhà họ Thời thua trên tay mày.”
Giống như Phó Chiêu Hoa đã nói, có lẽ lần này nhà họ Thời khó có thể tránh được kiếp nạn.
Trong lúc đó, trong số các cô gái được cứu ra, có vài người cũng lục tục tỉnh táo lại, hơn nữa còn tố cáo kẻ đầu sỏ gây tổn thương cho họ.
Chỉ có thể nói mạng xã hội là một con dao hai lưỡi, dăm ba sự kiện bạo lực mạng này nọ cũng không phải hiếm lạ, nhưng đến thời điểm hiện tại, cũng coi như trở thành thuốc tiên cứu người.
Giống như Mục Từ Túc đã nói, một căn nhà cất giấu một người còn sống, dù có giấu kín giấu kỹ đến mức nào đi nữa thì cũng có ngày lộ ra chân tướng.
Người đầu tiên tố giác chính là một thanh niên chuyển phát nhanh.
“Cái nhà này, mỗi tháng đều có một lượng lớn chuyển phát nhanh kỳ lạ được gửi tới, hơn nữa nội dung chuyển phát nhanh còn bị ẩn đi. Mọi người cũng hiểu mà, nội dung bị ẩn đa phần đều là những món đồ nhạy cảm khó nói.”
“Sau đó chúng tôi thấy được thông báo tìm người trên mạng xã hội, vậy là chúng tôi bàn bạc với nhau rồi phản ánh việc này với cấp trên, hỏi thăm người bán rốt cuộc đó là cái gì. Quả nhiên chính là những thứ đó.”
“Mặc dù không có bằng chứng, nhưng hắn ta đặt hàng những thứ này quá thường xuyên. Ngoài ra chúng tôi cũng đến gõ cửa vài lần, hắn ta đều nói sống một mình, thậm chí trong nhà không tìm thấy đôi dép thứ hai.”
“Biết rồi, cám ơn các anh nhiều lắm.” Cảnh sát men theo đầu mối của thanh niên shipper đi thăm dò, đúng như dự đoán là điều tra ra được.
Trong căn hộ này quả nhiên giấu một cô gái bị ngược đãi. Lúc cảnh sát phá cửa xông vào, kẻ này còn đang chuẩn bị dùng thử vài món đồ mới mua lên người cô gái.
Ngoài ra tại một thị trấn nhỏ khác, cảnh sát phát hiện một tầng hầm dưới một quán ăn.
“Nhà ông ta chỉ có một người, những mỗi tháng sẽ ra ngoài mua đồ dùng dành cho phụ nữ. Hỏi thăm thì ông ta nói mua cho vợ đang sống ở chỗ khác, nhưng đây là trấn nhỏ mà~ Đồ dùng sao có thể sánh bằng các thành phố lớn được? Mà cũng không thấy vợ ông ta đến thăm lần nào.”
“Gọi thức ăn cũng vậy, lần nào ổng cũng đặt rất nhiều đồ ăn, rõ ràng không phải cho một người ăn! Còn lên mạng đặt mua mấy thứ. Hỏi thì ổng bảo mua thức ăn cho chó! Nhưng nhà ổng có nuôi chó đâu!”
“Được rồi, chúng tôi lập tức xuất cảnh.” Đây là vụ trọng án, cảnh sát mặc thường phục cũng không chậm trễ, năm phút sau cứu được cô gái thứ hai tại địa điểm báo án.
Một ngày trôi qua, có thêm năm cô gái được giải cứu thành công.
Hai ngày, có hơn ba mươi người thân của các cô gái chưa được tìm thấy, ví dụ như chị họ, em họ lén lút gọi cho cảnh sát để nhận người thân. Cùng lúc đó, lại có thêm ba cô gái được cứu ra, nhưng lần này truyền đến tin tức xấu, ở bên phía Vân Quý phát hiện một cô gái đã chết từ ba năm trước.
Ba ngày, càng ngày càng nhiều tin tức gửi đến đồn cảnh sát. Trong đó có hữu dụng, cũng có vô dụng, nhưng chỉ cần là đầu mối, cảnh sát sẽ lập tức xuất phát đi thăm dò. Còn về những kẻ phạm tội giữ người trái phép kia cũng đều vì sợ hãi mà bắt đầu rốt rít hành động. Có kẻ dời đi, có kẻ dứt khoát bỏ người lại.
Đây là trận chiến tranh giành mạng sống với thời gian, và còn là trận chiến lương tri. Điều duy nhất để người ta an tâm chính là càng ngày càng có nhiều cô gái được cứu ra.
“Tốt quá, cuối cùng vụ án này cũng có tiến triển!” Tại đồn cảnh sát Thanh Đàm, mấy vị cảnh sát trong tổ trọng án đều thở phào nhẹ nhõm.
“Còn phải cảm ơn luật sư Mục, nhờ có luật sư tra ra được trang web đó nên mới có thể thuận lợi cứu người.”
“Vẫn chưa xong đâu, tiếp theo còn có một vụ truy tố công khai nữa. Đến lúc đó cần các đồng chí hỗ trợ nhiều hơn.” Bởi vì vụ án chưa được giải quyết xong, hơn nữa còn có chuyện của Nhị Nha, cho nên Mục Từ Túc luôn túc trực ở đây chưa rời đi.
Có điều anh nói không hẳn là vì phép lịch sự. Nếu vụ án công tố ở Trung Hoa đi kèm với trách nhiệm dân sự, nạn nhân và luật sự của nạn nhân có thể tham gia phiên tòa cùng với công tố viên. Do đó Mục Từ Túc nhất định phải lên tòa trong án kiện của Thời Cảnh Xuân sau này.
Không chỉ có như vậy, tối hôm qua sau khi Vinh Vân tỉnh lại, cô đã xin cảnh sát nữ trông nom mình chuyển lời cho Mục Từ Túc, kính nhờ Mục Từ Túc có thể tiếp nhận vụ án của cô, Mục Từ Túc tất nhiên là đồng ý.
Vì vậy, sau khi cuộc điều tra kết thúc và việc truy tố công khai hoàn tất, Mục Từ Túc cũng sẽ lên tòa bên phía Thanh Đàm, và chắc chắn sẽ hợp tác với tổ trọng án trong vụ án lần này.
Đội trưởng nghe thế liền nở nụ cười “Nếu đúng là vậy thì chúng tôi sẽ đỡ phần nào. Đối phương thoạt nhìn là một kẻ rất có tiền, nếu bên đó quyết tâm tìm một luật sư bào chữa thì chúng tôi đành bó tay. Bây giờ có anh ở đây, chúng tôi không còn sợ hắn giở trò thiêu thân gì nữa.”
“Đúng đó! Tôi cũng đã xem qua phiên tòa xét xử vụ án bạo lực học đường. Luật sư Mục, anh chính là như này nè.” Một vị cảnh sát đi vào giơ ngón cái với Mục Từ Túc.
Mọi người trong tổ trọng án không khỏi cười rộ lên.
Cuối cùng vụ án cũng đã có tiến triển, gánh nặng trong lòng bọn họ cũng vơi đi không ít.
Mục Từ Túc có thể hiểu tâm tình của họ nhưng bản thân anh lại không thả lỏng chút nào.
Đây là thói quen của anh, chừng nào chưa tới thời khắc tòa tuyên án thì không có gì đảm bảo là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Tất cả những gì anh có thể làm là cảnh giác cao độ từng phút từng giây, vì để bảo vệ sự công bằng vốn thuộc về thân chủ của anh.
Mục Từ Túc nghĩ vậy rồi nói một tiếng với tổ trọng án, sau đó một mình ra ngoài gọi điện cho Trác Tử Dung hiện đang ở Yến Kinh.
“Bên này mọi thứ đều ổn, Thời Cảnh Xuân bị bắt, tôi nghe người ta nói nhà họ Thời muốn cứu gã ra nhưng không được.”
“Ừm, chị và cô không sao chứ?”
“Tôi thì không sao, còn chị ấy… Không biết có phải vì tin tức Thời Cảnh Xuân bị bắt đã an ủi chị ấy phần nào không, mặc dù thần chí vẫn chưa tỉnh táo nhưng không còn muốn chết nữa.”
“Coi như là chuyện tốt.”
“Ừ. Mục Mục, khi nào anh về?”
“Chờ vụ án ở đây kết thúc rồi mới về.”
“Được, chúng tôi chờ anh.” Trác Tử Dung nói xong liền cúp điện thoại. Mục Từ Túc tiếp tục gọi cho sư huynh, sau khi xác định ở nhà vẫn ổn không có chuyện gì, trong lòng của anh cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau khi giải quyết xong vụ án của Thời Cảnh Xuân thì sẽ đến lượt Thời Cẩm. Mục Từ Túc âm thầm sắp xếp những chuyện tiếp theo.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên một vị cảnh sát chạy ra từ trong phòng làm việc “Luật sư Mục, luật sư Mục, mời anh đi với chúng tôi một chuyến. Thôn Vinh xảy ra chuyện rồi!”
Thôn Vinh, chính là cái thôn nơi chị em Vinh Vân và Nhị Nha ở.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bọn họ nói có đám người tụ tập gây náo loạn, vây quanh trước cửa đồn cảnh sát không chịu đi, kiên quyết đòi thả hai cha con họ Vinh ra!”