Tần Tương Nam thấy Từ Sướng nhìn mình chằm chằm, cảm thấy có hơi ngượng ngùng. Vội vàng quay đầu đi, lên xe.
Tô Minh Hiên lái xe, Lý Tô Tô ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Từ Sướng không thể làm gì khác ngoài đi vòng qua phía bên kia xe, lên xe ngồi bên cạnh Tần Tương Nam.
Dọc theo đường đi, có hai kẻ dở hơi là vợ chồng Lý Tô Tô nên bầu không khí cũng không quá lúng túng.
Bởi vì tay Từ Sướng vẫn chưa lành lại, Lý Tô Tô nhìn cánh tay đang bó thạch cao của anh, lập tức thấy tò mò, hỏi anh chuyện gì đã xảy ra.
Từ Sướng kể lại chuyện gây rối bác sĩ đã xảy ở bệnh viện bọn họ cho cô ấy nghe một lần.
Tần Tương Nam còn nói chuyện Từ Sướng trở thành người nổi tiếng trên mạng cho Lý Tô Tô biết. Cô ấy tò mò tìm điện thoại để lên mạng xem, sau khi xem weibo xong, lập tức bật cười ha ha rất lớn.
“Từ Sướng, quả nhiên sức hút của cậu cũng không giảm bao nhiêu so với năm đó, sao cậu ở đâu cũng có mị lực đến như vậy.” Lý Tô Tô thật sự rất bội phục Từ Sướng.
Tô Minh Hiên đang ngồi ghế lái bên cạnh không vui vẻ nói: “Lý Tô Tô, chẳng lẽ chồng em cũng không có mị lực sao?”
“Anh thôi ngay đi, né sang một bên!” Lý Tô Tô chê bai, liếc anh một cái.
Cô ấy quay đầu lại hỏi Tần Tương Nam: “Nếu nói như vậy là hai người các cậu đã gặp lại nhau trước đó rồi sao. Được nha Tần Tương Nam, chuyện lớn như vậy mà cậu không thèm nói cho tớ biết.”
“Lý Tô Tô, không phải lúc đó cậu còn đang hưởng tuần trăng mật sao? Tớ nói cho cậu bằng cách nào đây. Đường dây quốc tế rất là đắt đỏ đó.” Tần Tương Nam đáp lại cô ấy một câu.
Lý Tô Tô hừ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn.
Nói đến tuần trăng mật, cô ấy như được lên dây cót vậy, lập tức nói về những điều thú vị hai người họ gặp được trong mấy tháng qua.
Suốt đường đi, Tần Tương Nam luôn bị Lý Tô Tô chọc cười ha ha rất nhiều lần, thỉnh thoảng Từ Sướng cũng sẽ chen vào mấy câu.
Có đôi lúc, Từ Sướng còn lén lút nhìn sang Tần Tương Nam đang cười ngã cười nghiêng bên cạnh một cái.
Bốn người ngồi xe đến biệt thự mà Lý Tô Tô đã đặt trước đó. Đi tham quan khắp nơi một vòng, sau khi mỗi người đem đồ đạc của mình cất vào phòng, thì cùng nhau ra vườn hoa nhỏ chuẩn vị nấu nướng.
Không khí ở nơi này vô cùng tốt, cũng rất yên tĩnh thư thái. Tần Tương Nam đi dạo một vòng quanh vườn hoa nhỏ, tâm trạng cảm thấy rất tốt.
Lý Tô Tô gọi bọn họ đến để lấy đồ đạc đã chuẩn bị ra. Bởi vì họ đến đây để tổ chức tiệc nướng, cho nên ở cốp sau xe chứa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ngày hôm nay, còn có cả dụng cụ nướng.
Tần Tương Nam nhìn cánh tay trái vẫn chưa lành lại của Từ Sướng, vội vàng nói với anh: “Hay là cậu nghỉ ngơi một lúc đi, ba người bọn tôi dọn đồ ra là được rồi.”
Không ngờ rằng, Từ Sướng lại nhướn mày, nói: “Cậu xem thường tôi à?” Dứt lời, anh dùng một tay nâng vĩ nướng lên.
Tần Tương Nam thở dài, ai dám xem thường cậu cơ chứ? Cậu lợi hại nhất, mặc dù gãy tay những sức lực vẫn rất lớn được chưa.
Bốn người dọn hết tất cả mọi thứ trong cốp xe sau ra.
Lý Tô Tô đột nhiên hô to một tiếng: “Trời ạ, than đâu rồi? Than để ở đâu vậy?” Cô lại quay sang hỏi Tô Minh Hiên: “Tô Minh Hiên, anh để than ở đâu vậy? Sao em tìm không thấy.”
“Không phải mọi thứ đều do em để lên xe sao? Em hỏi anh làm gì?”
“Không phải em nhờ anh cầm giúp em à?” Lý Tô Tô bối rối một hồi, nói: “Tô Minh Hiên, có phải anh quên mang theo rồi không?”
Dường như Tô Minh Hiên phát hiện được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng bây giờ vẫn không nhớ nổi, Lý Tô Tô nhờ mình cầm giúp lúc nào. Thế là anh tức giận nói: “Cái gì mà do anh quên mang, rõ ràng là em quên, có được không hả.”
Nghe những lời này, Lý Tô Tô nóng nảy: “Tô Minh Hiên, anh còn không chịu thừa nhận, rõ ràng là anh quên, thế mà anh còn đẩy hết trách nhiệm lên người em. Bây giờ thì tốt rồi, không có than làm sao nướng đồ ăn được? Tại sao anh lại như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.”
“Tại sao mỗi khi có chuyện, em luôn trách cứ anh vậy, Lý Tô Tô, em đừng tranh cãi vô lý có được không!”
Tần Tương Nam và Từ Sướng nghe thấy tiếng hai người họ cãi vả, vội vàng chạy đến khuyên ngăn. Không ngờ rằng hai người này càng cãi thì sự tức giận càng lớn hơn.
“Tô Minh Hiên, anh nói em tranh cãi vô lý sao? Rõ ràng là do anh không đúng, vì sao anh cứ luôn như vậy. Luôn luôn không chịu thừa nhận chuyện mình đã làm sai. Lần trước lúc chúng ta ở châu Âu, anh cũng như vậy, rõ ràng là anh làm mất ví tiền, còn bảo do em không cất kĩ. Tô Minh Hiên, em nhịn anh lâu rồi đấy.”
“Lý Tô Tô, anh đừng động một chút là lại tức giận lung tung được không? Còn nữa, xin em đừng tức giận xong lại chạy lung tung khắp nơi nữa. Lần trước mất ví tiền, một mình em chạy đi đến nơi xa lạ không ai biết đó. Anh đi tìm em mất bao lâu mới được chứ, tự em nói xem. Nếu em đi lạc mất, một mình ở nơi đất khách quê người, người ngay cả một câu tiếng anh cũng không biết như em, ngốc như vậy, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”
“Có phải anh đã ghét bỏ em, cảm thấy không vừa mắt em từ lâu rồi đúng không? Tiếng Anh không tốt khiến anh cảm thấy rất mất mặt có phải không?” Lý Tô Tô nói xong, ánh mắt đỏ hoe lên.
“Em xem em đi, lại nói sang chuyện khác, em chỉ thích tranh cãi vô lý, như thế chưa đủ à Tại sao nói chuyện với em lại mệt mỏi như vậy chứ?”
Lần này Lý Tô Tô cũng không nhịn được nữa, từng giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra, “Ở bên em, có phải anh đã cảm thấy mệt mỏi từ lâu rồi không phải không? Được thôi, em cũng không muốn nói chuyện với anh nữa. Chúng ta ly hôn đi.”
“Em….” Tô Minh Hiên thật sự bị cô chọc giận, chạy đến cạnh xe, hung hăng đá hai cái vào bánh xe.
Tần Tương Nam không nghĩ rằng hai người vốn còn đang hòa thuận vui vẻ, tại sao lại cãi vả ầm ĩ như vậy chứ.
Lý Tô Tô càng khóc càng to, nhào vào lòng Tần Tương Nam, vừa khóc lóc vừa kể lể: “Cậu nhìn anh ấy xem, tại sao lại đối xử với tớ như vậy, lần này tớ nhất định phải ly hôn với anh ấy.”
Từ Sướng nhìn Tần Tương Nam, đưa tay chỉ chỉ Tô Minh Hiên đang nổi giận đứng bên kia, nói với cô: “Tôi sang đó khuyên cậu ấy.”
Cô ừ một tiếng, bày tỏ đồng ý.
Tần Tương Nam và Từ Sướng bắt đầu công việc hòa giải cặp đôi này của mình.
Khi đàn ông và phụ nữ cãi vả, đàn ông chỉ đơn giản muốn nói chuyện việc nào ra việc đó, nhất định phải làm rõ mọi chuyện. Còn phụ nữ, chỉ quan tâm đến thái độ của đối phương. Thường thường chỉ cần người đàn ông nói ngọt một câu, dỗ dành đôi ba câu, cơn tức giận của người phụ nữ cũng nguội đi phần nào.
Nhưng nếu hai người cứ mãi giằng có cãi vả, không chịu bỏ cái tôi của mình xuống, như vậy thì cuộc cãi vả mãi mãi không chấm dứt, chuyện này sẽ vĩnh viễn không xong.
Lý Tô Tô nước mắt nước mũi tèm nhèm, vẫn tiếp tục khóc lóc than phiền với Tần Tương Nam: “Tại sao anh ấy lại hung dữ với tớ, cậu nói xong có phải anh đấy đã không còn thương tớ, phải kiên nhẫn chịu đựng tớ từ lâu rồi đúng không. Lần này chắc chắn tớ sẽ ly hôn với anh ấy, xem thử ai mới không thể rời bỏ ai?”
Tần Tương Nam đưa khăn giấy cho cô ấy, nói: “Cậu đừng nói mấy câu quan trọng như thế trong lúc tức giận chứ, hai người các cậu vừa kết hôn không bao lâu, đã tính đến chuyện ly hôn? Mấy lần trước hai người cãi vả, ồn ào một trận xong lại dính nhau như keo sơn. Chỉ cần đợi cậu ấy tự kiểm điểm lại bản thân, cậu sẽ tha thứ cho cậu ấy ngay, hơn nữa đừng nhìn cậu ấy với sắc mặt như thế. Biết không?”
“Lần này tớ không tha thứ cho anh ấy nữa, nếu không chắc chắn sẽ còn có lần sau.” Lý Tô Tô hừ một tiếng, “Hơn nữa tớ thấy anh ấy đang chê bai tớ, không thương tớ nữa.”
“Cậu thôi đi, không thương cậu thì sao lại chọn kết hôn với cậu chứ? Mỗi lần cãi vả xong, cậu ấy đều dỗ ngọt cậu mà, đừng suy nghĩ bậy ba. Trước hết hãy để cậu ấy bình tĩnh lại một lúc đi đã.”
Tần Tương Nam nhìn về phía Từ Sướng và Tô Minh Hiên đang đứng nói chuyện cách đó không xa, không thể nghe rõ họ đang nói cái gì.
Cũng không lâu sau đó, quả nhiên Tô Minh Hiên chạy đến xin lỗi cô ấy.
“Vợ, là do anh sai. Anh không nên hung dữ với em như thế, em tha thứ cho anh đi mà.”
Lý Tô Tô làm bộ không nghe thấy, quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng hừ một tiếng. Tần Tương Nam thấy vậy, vội đưa tay chọc cô ấy.
Lý Tô Tô mới thôi, nói: “Biết lỗi là tốt rồi, lần sau anh có còn nói em ngốc nữa không?”
“Ai dám nói em ngốc, anh đánh hắn liền. Vợ anh thông minh thanh khiết như vậy, không ai có thể so sánh với em được.”
“Cái này nghe cũng tạm được đó.” Cuối cùng Lý Tô Tô cũng chịu cười.
Cuộc cãi vả của hai người họ đến rất nhanh nhưng kết thúc cũng rất nhanh. Mấy năm nay, Tần Tương Nam dần dần cũng quen thuộc rồi.
Nhưng vấn đề sau đó là quả thật bọn họ đã quên mang theo than nướng, cũng không thể chịu nhịn đói như vậy được. Vì vậy, Từ Sướng đề nghị chế biến nguyên liệu nấu ăn thành mấy món ăn đơn giản, dù sao thì trong biệt thự cũng có phòng bếp.
Bởi vì Lý Tô Tô và Tô Minh Hiên đều là hai người không nhiễm khói lửa trần gian, mười ngón tay chưa từng chạm vào nước người dùng. Không còn cách nào khác, chỉ đành để Từ Sướng trổ tài vào bếp, còn Tần Tương Nam làm trợ thủ bên cạnh.
Lúc nấu cơm, Tần Tương Nam nhất thời tò mò Từ Sướng đã nói gì với Tô Minh Hiên khi nãy.
Vì vậy cô hỏi anh: “Vừa rồi cậu đã nói gì với Tô Minh Hiên vậy?”
Từ Sướng cười ha ha một tiếng, “Còn có thể nói gì đây, chỉ khuyên cậu ấy đến dỗ ngọt vợ mình thôi.”
“Không ngờ cậu hiểu biết nhiều như vậy đó, không phải cậu nói cậu chưa từng yêu đương với ai sao?”
Lúc này, Từ Sướng đột nhiên dừng công việc trong tay lại, nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, “Tôi thông minh như vậy, đương nhiên những chuyện này đều tự học hỏi.”
Tần Tương Nam nhất thời im lặng, anh thật sự không thay đổi gì! Những lời không biết xẩu hổ như vậy, còn nói ra được!
Tất nhiên Tần Tương Nam hiểu rõ về tài nấu nướng của Từ Sướng, nhưng đây là lần đầu tiên hai vợ chồng Lý Tô Tô được nếm thử tay nghề của anh, Lý Tô Tô còn bị thuyết phục với tài nấu ăn hoàn mỹ của Từ Sướng. Không tiếc lời khen ngợi: “Tại sao trên thế giới này lại có một người đàn ông hoàn mỹ như Từ Sướng đây chứ? Cậu hoàn mỹ như vậy, thế mà vẫn độc thân, không thể tưởng tượng nổi. Tần Tương Nam, hau là cậu thu nạp Từ Sướng về tay đi.”
Tần Tương Nam giả vờ muốn đánh cô ấy, lại bị Lý Tô Tô cản lại. Hai người đùa giỡn một hồi, vô cùng náo nhiệt, sau đó bốn người vui vẻ ngồi ăn cơm trưa.
Căn biệt thự này tương đối sang trọng, hoạt động giải trí gì cũng có, KTV, phòng đánh bài, khu vực chơi bóng bán, tất tần tật mọi thứ cái gì cũng có đủ. Lý Tô Tô đề nghị buổi chiều cũng chơi mạt chượt, vừa đủ bốn người chơi chung. Ban đầu Tần Tương Nam phản đối, cô chỉ hiểu biết sơ sơ về trò mạt chượt này, nhưng thật sự vẫn không đủ tinh thông.
Lý Tô Tô khuyên nhủ đủ thứ xuôi ngược, cuối cùng đành để người thông minh nhất là Từ Sướng làm nhà trên cho Tần Tương Nam, để Từ Sướng giúp cô ăn nhiều bài hơn, vì thế cô mới miễn cưỡng đồng ý, bốn người cùng ngồi chơi mạt chượt.
Quả thật Tần Tương Nam không giỏi chơi bài, cũng may Từ Sướng luôn có thể đoán được cô thiếu quân bài gì, chịu thay cô không ít lần, thế nên mấy ván mạt chượt đều đánh rất thuận lợi, còn thắng được rất nhiều lần.
Lý Tô Tô bắt đầu hối hận vì trước đó đồng ý để Từ Sướng làm nhà trên cho Tần Tương Nam, cô ấy cảm thấy Từ Sướng bày trò cực kì vô liêm sỉ, quá thuận lợi cho Tần Tương Nam. Vì thế lập tức làm ầm lên, không muốn chơi nữa.
Sau đó mấy người họ lại đánh mấy ván bóng bàn, Từ Sướng đánh bóng bàn bằng một tay nhưng vẫn luôn thắng, Lý Tô Tô lại tức không chịu được.
Chơi mấy ván xong, mọi người lại cảm thấy đói bụng nữa rồi, bởi vì cơm trưa đã do Từ Sướng rat ay lầm nên bữa tối không muốn làm phiền đến anh nữa, hơn nữa trong biệt thự cũng không còn nguyên liệu nấu ăn gì nữa, vì thế bốn người họ gọi thức ăn bên ngoài.
Nhận được thức ăn, bốn người đi vào KTV, vừa ăn uống vừa ca hát, trò chuyện phiếm, dĩ nhiên còn chuẩn bị rất nhiều rượu.
Từ Sướng và Tô Minh Hiên vốn là thành viên chính là ban nhạc hồi còn học cấp ba, cho nên ca hát đối với họ chỉ là một chuyện nhỏ như con kiến. Lý Tô Tô lại biến thành cô gái mê muội, vừa nghe hát là hai mắt sáng rực lên.
Tần Tương Nam yên lặng nhìn trộm Từ Sướng, nhớ lại buổi tiệc đêm chào đón bạn học mới lần đó, thiếu nên đứng trên sân khấu tỏa sáng rực rỡ, có bao nhiêu hấp dẫn, lúc đó anh là thanh xuân có rất nhiều cô gái đó.
Suy nghĩ một lúc, đột nhiên một chiếc micro đưa đến trước mặt cô, Tần Tương Nam lấy lại tinh thần, chỉ thấy Từ Sướng đến một chiếc micro đến cho cô, dịu dàng nói: “Cậu hát đi.”
Tần Tương Nam giật mình, lúc này trên màn hình TV xuất hiện nhạc dạo đầu của bài hát của Đặng Tử Kì, cô cảm thấy bối rối…..
Tại sao Từ Sướng lại bảo cô hát, cô chỉ hát bài hát này vào buổi họp thường niên lúc trước thôi mà, hơn nữa cô còn chia sẻ lên vòng bạn bè….
Cũng vì điều này nên cô đã chỉnh sửa lại quyền hạn của vòng bạn bè, chỉ có thể thấy được ba ngày gần nhất, chẳng lẽ đã bị anh nhìn thấy rồi sao?
Cô thật sự muốn tìm một cái hố để chui xuống trốn. Nhưng micro đã đưa đến trước mặt cô rồi, cô không thể không cầm lên được, không dám nhìn anh, vì thế cô nhắm mắt cố gắng hát xong bài hát này.
Thật ra cô cũng không biết hát mất, bởi vì trước kia đám Trần Hiểu Kỳ giật dây cho cô biểu diễn một tiết mục, vậy nên cô mới về nhà khổ luyện rất lâu mới miễn cưỡng bước lên sân khấu, trừ bài hát này ra, cô không dám hát bất kì bài hát nào nữa.
Một buổi tối nay, Từ Sướng và Tô Minh Hiên hát nhiều nhất, hai người còn uống rất nhiều rượu. Còn Tần Tương Nam và Lý Tô Tô ngồi bên cạnh nghe hai người này ca hát, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn uống.
Chín giờ tối, Lý Tô Tô cảm thấy mệt mỏi, nên đề nghị đi ngủ, lúc này bốn người mới dừng cuộc vui, chuẩn bị trở về phòng của mình để nghỉ ngơi.
__
Hết chương 20