Cứ như vậy, Từ Sướng đã đưa bài kiểm tra cho Tần Tương Nam để hiểu rõ trình độ của cô vài tuần, cô bị tra tấn đau đớn không thể chịu nổi.
Mỗi ngày, tinh thần cô đều hoảng loạn, trợn mắt nhắm mắt lại chỉ thấy đề thi toàn công thức lý hóa, buổi tối đi ngủ cũng nằm mơ thấy mình ngồi trong phòng thi…..Đoạn thời gian đó, cô dường như hoài nghi chính mình bị ma quỷ ám.
Tần Tương Nam nhìn tin nhắn được gửi tới di động mà phát ngốc, hồi tưởng lại bản thân của mười năm trước thật sự quá buồn cười.
“Ting ting.”, có tin nhắn được gửi đến, cô mở ra thì thấy.
Từ Sướng: [Không phải những người nhát gan hay thích khóc nhè sao?]
Những lời nói này làm cho tâm trạng của Tần Tương Nam rối loạn.
Cô ngồi dậy phân tích, thích? Ai thích khóc nhè? Vì sao Từ Sướng lại cho rằng cô thích? Cô đã khóc khi nào? Cô đã khóc ở trước mặt anh lúc nào?
Cô suy nghĩ một lúc, nhớ lại lúc đó đã có chuyện gì xảy ra giữa họ, có lẽ bản thân cô đã bỏ lỡ.
Tần Tương Nam luôn cho rằng mình là một người lạc quan, tuy trên con đường phát triển gặp không ít khó khắn nhưng sẽ không có chuyện động một cái sẽ đứng im mà khóc nhè. Nhiều năm như vậy, làm sao có thể đứng ở trước mặt người ngoài mà khóc chứ.
Có lẽ là vào mười năm trước, chỉ duy nhất một lần cô đã khóc trước mặt anh, và chỉ có lần đó mà thôi…..
Đó là sau khi cô học khóa phụ đạo của Từ Sướng. Lúc ấy có một cuộc thi, mặc dù thành tình môn khoa học tự nhiên đã tiến bộ không ít nhưng kết quả thi cử vẫn không thực sự lí tưởng.
Cô phiền muộn mấy ngày, cũng luôn khắc sâu sự nghi ngờ liệu mình có thực sự quá ngu ngốc hay không.
Mấy ngày này, tâm trạng của cô vô cùng kém, nhưng vẫn luôn cam chịu một mình.
Vào một ngày cuối tuần kia, Từ Sướng vẫn như thường lệ xuất hiện ở nhà cô.
Triệu Mai lôi kéo anh, nói: “Từ Sướng, cuộc thi lần này của các cháu, tại sao Tiểu Nam lại thi kém như vậy, có phải con bé thực sự ngốc hay không? Dì nghe nói con lại thi được hạng nhất, Tiểu Nam nhà dì đúng là không thể làm người khác bớt lo được.”
Tâm trạng của Tần Tương Nam vốn đã tệ lại càng thêm tệ đến cực điểm, cô không ngờ rằng mẹ mình lại ở trước mặt Từ Sướng nói những điều này, cô nghẹn uất tức giận.
Tần Hướng Bắc ở một bên lại còn tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Mẹ, chị con ngu ngốc như vậy cũng đâu phải là ngày đầu, đã hơn mười mấy năm rồi. Ha ha ha……Có anh Từ Sướng làm thầy giáo tốt như vậy mà vẫn thi điểm kém, quả đúng là gỗ mục không thể đẽo.”
“Tần Hướng Bắc!” Tần Tương Nam nhìn cậu đầy giận dữ rồi hét lên một tiếng, khiến cậu sợ tới mức run run.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết của cô trong nháy mắt đỏ bừng, đôi môi hồng nhạt hơi nhếch lên, giống như đang giận dỗi, ngực hít thở phấp phồng, Tần Hướng Bắc còn thấy trong mắt cô dường như có gì đó trong suốt, đôi mắt cô bị ngọn đèn chiếu tới lập lòa tỏa sáng.
Tần Hướng Bắc nghẹn lại.
Không đợi cậu phản ứng lại, Tần Tương Nam đã hung ác trừng mắt nhìn cậu một cái, xoay người bước nhanh đi vào phòng của mình, “rầm” một tiếng, cửa đã đóng lại!
“Haiz, đứa nhỏ này. Mới nói hai câu đã làm sao vậy. Từ Sường à, thật ngại quá. Tiểu Nam không hiểu lễ phép…..” Triệu Mai tỏ vẻ xin lỗi.
Từ Sướng trả lời không có việc gì.
Tần Hướng Bắc nhất thời nghẹn lời, cậu cảm thấy như vừa gây ra họa lớn cho chính mình vậy, nhưng ngại mặt mũi của nam sinh nên lại làm bộ như không có việc gì xảy ra cả, đi vào với Từ Sướng và tiếp tục học.
Hôm nay, trong lòng Tần Hướng Bắc như có một tảng đá to đè ép, nặng nề dị thường. Bình thường cậu và chị mình vẫn cãi nhau mỗi ngày, đây đều là những cuộc chiến nhỏ giữa hai chị em, bất cứ lúc nào cũng như đang ở chiến trường, ai phản ứng chậm sẽ thua. Trước kia cậu vì muốn đánh thắng trận này, lời nói như thế nào cũng đã nói qua. Cậu nghĩ rằng hôm nay vẫn sẽ giống như bình thường, có thể khơi mào chiến tranh rồi, mắt thấy chính mình cũng sắp thắng trận, chỉ là đột nhiên chị gái cậu lại lùi bước mà lâm trận.
Cậu suy nghĩ cẩn thận, vì sao chị ấy lại tức giận như vậy? Tuy cậu cảm thấy lần này là chiến thắng nhưng lại thắng không được vinh quang chút nào.
Suy nghĩ của Tần Hướng Bắc rối như tơ vò, đứng ngồi không yên, nhìn về phía Từ Sướng.
“Anh Từ Sướng, anh giúp em việc gấp này được không…..”
Tần Tương Nam nhốt mình ở trong phòng. Cô cúi đầu cắn chặt môi dưới, trong lòng ngũ vị tạp trần [1], vô cùng khó chịu, cô viết vời linh tinh trên cuốn sổ ghi chép của mình.
[1] Ngũ vị tạp trần: năm vị (ngọt, chua, cay, đắng, mặn) trộn lẫn với nhau.
Có người gõ cửa nhưng cô không thèm để ý, chỉ tiếp tục cúi đầu ghi ghi chép chép.
Một lát sau, lại có người gõ cửa.
“Này Tần Hướng Bắc, biến xa chị ra một chút.” Cô nhìn ra cửa mà nói to một tiếng.
“Là mẹ đây….Tiểu Nam, con mở cửa ra đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Triệu Mai.
Tần Tương Nam nghĩ nghĩ, buông bút xuống, đứng lên đi mở cửa.
Ngoài cửa ngoại trừ Triệu Mai, còn có cả Từ Sướng.
“Tiểu Nam, Từ Sướng tìm con đấy, mẹ thấy con không mở cửa nên đến gọi con một tiếng thôi.” Triệu Mai nói xong thì sai bảo Tần Hướng Nam bằng ánh mắt rồi rời đi.
Tần Tương Nam hiểu được, mẹ muốn để cô từ từ nói chuyện, không nên tức giận như lúc ban nãy.
Người thiếu niên ngoài cửa có dáng người cao ráo, anh cao hơn cô cả một cái đầu.
“Chuyện gì?” Cô vẫn đứng im ở cửa như cũ, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu lạnh nhạt.
“Cậu đã làm xong một số bài tập tôi giao chưa?” Anh nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt cô, đôi mắt sâu thẳm, cô có thể thấy hình bóng mình ngay trong mắt anh.
“Không làm!”
“Tại sao lại không làm?”
“Có liên quan gì đến cậu sao, về sau tôi không cần cậu dạy nữa!” Cô dùng hết sức mình mà nói to tiếng, thậm chí chính cô còn thấy giật mình.
“Cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem?” Ánh mắt Từ Sướng đột nhiên trở nên sắc bén, trong đôi mắt như phát ra những con dao sắc bén sáng chói.
Tần Tương Nam cảm thấy sợ hãi, lùi về sau từng bước nhỏ, nói: “Tôi không cần cậu dạy, dù sao, tôi ngu ngốc như vậy, cậu cũng không dạy nổi!” Dứt lời, trong ánh mắt cô như có gì đó tuôn trào ra, khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ, cô cố kìm nén.
Khóe môi Từ Sướng nhếch lên, cười như không cười, nói: “Đây là cậu đang sỉ nhục bản thân cậu hay vẫn là sỉ nhục tôi đây?”
“Tôi nào có?……..” Sỉ nhục anh sao……..cô làm gì dám chứ…..
“Cậu cảm thấy tôi sẽ không dạy nổi cậu sao?” Từ Sướng bước từng bước đến gần cô, nhìn xuống rồi nói: “Tôi sẽ không làm nếu không nắm chắc tình huống sự việc, cũng sẽ không lãng phí vào một chuyện không rõ ràng.”
Anh dựa sát vào cô, khóe miệng cong lên: “Tần Tương Nam, tôi sẽ giúp cậu thi tốt đại học, cậu có thể, nhưng bây giờ cậu lại đang tính sẽ từ bỏ hửm?”
Tần Tương Nam kinh ngạc, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi tên mình, giọng nói của anh rất đỗi dịu dàng dễ nghe, khiến cho lỗ tai của cô ngứa ngáy không thôi.
Anh nói cô có thể làm được.
Mũi Tần Tương Nam đau xót, những giọt nước mắt trong suốt động ở trong mắt co chuyển động, sau đó từng giọt tràn ra, lăn dài trên hai gò mà của cô, một giọt rồi lại một giọt.
Lần này đổi lại là Từ Sướng kinh ngạc.
Cô không nhịn nữa, lời nói của Từ Sướng hoàn toàn làm phòng tuyến của cô sụp đổ.
Cô có thể kìm nén trước mặt ba mẹ, có thể nhịn lại trước mặt em trai. Nhiều ngày qua cô luôn không vui, buồn bực, tự trách, hoài nghi, kiểm điểm bản thân. Đủ những loại cảm xúc dồn nén trong lòng cô, không muốn cho người khác thấy. Vừa nãy cô vốn còn đang nghĩ cách nào để đối mặt, cô muốn buông tha cho chính mình, cô cảm thấy phương diện khoa tự nhiên của mình thực sự không tốt.
Nhưng khi cô nghe anh nói cô có thể làm được, sự nhẫn nhịn mấy ngày nay đã chịu thua rồi.
Cô không nghĩ sẽ khiến cho câu chuyện xảy ra như vậy, không nghĩ sẽ để anh nhìn thấy mình khóc, ở trước mặt một người ngoài, để cho một người xa lạ vạch trần tầng tầng những vết sẹo lòng của mình, cô cảm thấy bối rối và xấu hổ. Nhưng chuyện đã đi đến tận đây, cô muốn cũng không thể thay đổi được.
“Cậu không cảm thấy tôi rất ngu ngốc hay sao?” Cô nghẹn ngào.
Từ Sướng do dự một lúc, không trả lời. Tần Tương Nam nhìn anh bằng đôi mắt đong đầy nước mắt, nếu anh thực sự không đáp lại thì những giọt nước mắt lớn sẽ lại không ngừng rơi xuống.
Thấy cô như vậy, anh hoảng loạn tiến lên một bước, vội vàng trả lời: “Cậu không ngu ngốc.”
“Được, tôi tin tưởng cậu. Vậy cậu đi trước đi, tôi đến ngay, tôi đã làm xong bài tập rồi, lát nữa sẽ đưa cậu kiểm tra.”
“Ừ.”
Hai người đều nhẹ nhàng thở ra, Tần Tương Nam đưa tay lau nước mắt.
“Chuyện ngày hôm nay xin cậu hãy quên đi, còn nữa, cậu cũng không được nói với người khác. Nếu cậu để lộ ra nửa câu thì cậu nhất định phải chết.”
“Sẽ không.” Từ Sướng đồng ý rất nhanh, xoay người đi ra khỏi phòng của cô.
Tần Tương Nam ở phía sau lau khô nước mắt, điều chỉnh tâm trạng, ôm sách vở đi vào phòng của em trai.
Tần Tương Nam nhớ lại cảnh tượng năm đó, lúc đó không thể chịu nổi nữa, dường như cảm thấy đồng cảm với bản thân mình khi ấy. Cô nhớ rõ đây là lần duy nhất mình khóc trước mặt anh, thế mà lại bị Từ Sướng nhận định là một người thích khóc nhè. Cô tức giận, nhấn vào khung đối thoại.
[Một Đường Hướng Nam: Anh đã đồng ý với tôi sẽ quên đi rồi mà! Bác sĩ Từ thế mà lại không giữ chữ tín đấy.]
Qua thật lâu sau, vẫn không thấy anh trả lời, cô đặt di động xuống rồi đi tắm rửa.
Đến khi cô sẩy tóc khô đi ngoài thì trên Wechat đã xuất hiện một tin nhắn nằm im lìm.
[Từ Sướng: Lúc nãy tôi lái xe, vừa về đến nhà.]
Hửm? Bây giờ ngay cả bác sĩ cũng có nghĩa vụ khai báo hành trình của mình với bệnh nhân hả?
Từ Sướng mới về đến nhà, vẻ mặt mệt mỏi, anh buông chìa khóa xuống, bật đèn, cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra.
Lúc này một con mèo màu tro béo núc ních vừa nhìn thấy anh về thì lập tức tung ta tung tăng chạy tới, dừng lại ở bên chân anh, cọ cọ chiếc cổ mềm mềm vào anh. Từ Sướng ngồi xổm xuống, duỗi tay vuốt ve lưng nó, chú mèo thoải mái mà nheo mắt, chú ta lại nâng chiếc đầu tròn của mình lên nhìn anh. Tay Từ Sướng xoa xoa từ đầu đến cổ, bạn mèo kêu lên một tiếng “meo” đầy hưởng thụ.
Từ Sướng nở nụ cười: “Tham lam nó vừa thôi.”
Anh ôm chú ta đến phòng bếp, cầm lấy thức ăn mèo đổ một chút vào chén của nó: “Bữa tối của ngày hôm nay.”
Mèo xám “meo” một tiếng, hưởng thụ bữa tối của nó từng miếng từng miếng một.
Sau đó anh ngồi trên ghê sofa, lấy điện thoại ra thì thấy một tin nhắn mới.
[Một Đường Hướng Nam: À.]
Thật đúng là kiệm lời như vàng.
Anh nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, rồi bấm mở hình đại diện của cô, phóng to lên. Một gương mặt hình trứng ngỗng xinh đẹp hiện ra, tóc dài xõa trên vai, một tay nâng cằm, môi hơi nhếch lên, chiếc lúm đồng tiền nhoe thoắt ẩn thoắt hiện, lông mày và ánh mắt hệt như đang cười, vô cùng ngọt ngào.
Anh mở vòng bạn bè của cô ra, Từ Sướng cười rộ lên, từ lúc nào mà đã thay đổi công khai ba năm thành công khai ba ngày rồi vậy?
Sau đó, anh tiếp tục nhìn chằm chằm chú mèo xám ăn cơm tối, đợi nó ăn xong thì bế lên nói: “Mày lại nghịch ngợm.”
Mèo xám nhỏ mở to mắt nhìn anh, dáng vẻ vô tội kêu: “Meooo.”
Anh đặt mèo lên trên đầu gối mình, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó hai cái. Lúc sau thì cầm ví tiền đang đặt trên bàn, mở ra, bên trong kẹp một tấm ảnh thẻ nho, nền xanh, đó là một cô gái mặc áo trắng, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt như phát sáng, khóe miệng hơi cong lên, bên má trái còn có một chiếc lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Trong trí nhớ của Từ Sướng, Tần Tương Nam chính là một cô gái ngốc nghếch không hơn không kém.
Trong đầu cô dường như có rất nhiều thứ, thậm là có vô số những ý nghĩ kì quái mới lạ. Cô thích cười, vô cùng lạc quan, làm việc lại rất nghiêm túc và cố gắng….
Cô sẽ vì một chuyện nhỏ mà tranh chấp với em trai mình đến đỏ mặt tía tai, thật ra thì Từ Sướng lại thích nghe hai người họ gây gổ với nhau, vì chỉ như vậy anh mới cảm thấy ấm áp.
Ba mẹ Từ Sướng đã ly hôn từ khi anh còn rất nhỏ vậy nên khi bé anh đã sống chung với bà nội. Từ Chí Kiệt – ba anh là một bác sĩ ngoại khoa, công việc luôn bề bộn chất đống. Sau khi ba mẹ ly dị, quan hệ giữa ba con anh cũng trở nên xa cách, Từ Sướng muốn nhận được sự khẳng định từ ba mình nên luôn cố gắng học tập, luôn hoàn thành mọi thứ xuất sắc nhất. Nhưng cho dù vậy thì đến bây giờ anh vẫn không nhận được một lời khen nào từ ba mình.
Cứ như vậy, quan hệ giữa họ ngày càng xa lạ và dửng dưng.
Khi ba con gặp mặt, cũng chỉ trò chuyện đơn giản đôi ba câu, những lời nói ân cần hỏi han vĩnh viễn sẽ không bao giờ được chính miệng ba nói ra. Từ Sướng cảm thấy ba và mình không có chung đề tài, anh muốn đến gần ông ấy nhưng mãi mãi không thể đến gần được.
Tần Tương Nam thì ngược hẳn so với anh, cuộc sống của cô đều như được rãi mật, ba mẹ yêu thương cô, còn có em trai để ngày ngày gây gổ cùng nhau, không tim không phổi nhưng lại rất quan tâm cô.
Từ Sướng nhớ đến một buổi cuối tuần nọ, anh vẫn đến nhà họ như thường ngày.
Ngày đó, người mở cửa là Tần Tương Nam, đó là một ngày tháng năm, cô mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt vô cùng trang nhã, bên ngoài mang một chiếc áo khoác trắng thuần, cột tóc đuôi ngựa như thường lệ, thoạt nhìn qua thật sạch sẽ, thoải mái và tươi mới.
“Từ Sướng, Tần Hướng Bắc không có ở nhà, hôm nay ba mẹ tôi có việc ra ngoài, nếu không thì hôm nay nghỉ một buổi đi.” Cô nhìn anh.
Từ Sướng nghĩ nghĩ: “Đã tới rồi mà.” Nói xong thì anh đi thẳng vào nhà.
Trong lòng Tần Tương Nam lại mắng Tần Hướng Bắc tám trăm lần, cái đứa em trai thúi này, thừa dịp ba mẹ không có nhà liền lén đi ra ngoài. Lén lén lút lút như vậy chắc chắn là đi hẹn hò với con gái rồi, đương nhiên là từ trước tới nay thằng em thúi này sẽ không nói chuyện của mình với cô.
Bởi vì em trai không ở đây nên cô cũng lười dọn nhà, nên cô dẫn Từ Sướng đến phòng mình, đưa cho anh cái ghế để ngồi xuống.
Trước khi Từ Sướng đến đây, cô đang ngồi viết ghi chú một mình. Đến khi anh vào phòng rồi cô mới phát hiện vừa rồi mình cuống cuồng đi mở cửa nên đã quên đóng sổ notebook của mình lại. Cô liếc trộm Từ Sướng một cái, nhận ra anh không nhìn mình, thế là cô lẳng lặng khép cuốn sổ màu xanh da trời lại rồi tiện tay nhét lên trên giá sách.
Hôm đó Từ Sướng đã giao cho cô rất nhiều nhiệm vụ nhưng còn anh chỉ ngồi một bên nhàn nhã đọc sách.
Trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, lúc này đã hơn giờ trưa một chút, một chum tia nắng mặt trời chiều vào qua khung cửa sổ, đáp lại trên khuôn mặt cô, khuôn mặt cô thật ấm áp. Cô nhìn chằm chằm những đề mục kia, dần dần cảm thấy mệt mỏi rã rời, bất tri bất giác, mi mắt khép chặt lại, cô nằm ngủ ngay trên bàn học.
Từ Sướng nghe được tiếng hít thở đều đều của cô thì quay sang nhìn.
Cô ngủ rồi, ánh mắt trời xuyên qua cửa sổ rồi dừng lại trên những sợi tóc của cô, trên khuôn mặt Tần Tương Nam, những sợi lông tơ nhỏ bị ánh sáng mặt trời soi rọi hệt như chạm vào một tấm vải nhung mềm mại, cả người cô như nằm trong một vòng sáng dịu dàng. Lông mi cô khẽ run rẩy, làn da trắng nõn, mái tóc dài đen nhánh, đôi môi màu màu hồng nhạt hơi hé mở, hết thảy nhìn yên bình nhưng lại đẹp đẽ.
Ánh mắt của Từ Sướng từ trên người cô dần dà đi xuống nữa, chiếc cổ thon dài như cổ thiên nga, ẩn hiện bên trong chiếc áo khoác màu trắng thuần làm một nửa xương quai xanh đẹp mắt.
Từ Sướng lật đật dời tầm mắt, quay đầu đi.
Khóe môi anh hơi cong nhẹ lên, tạo ra một độ cung tuyệt đẹp…
__
**
Hết chương 5