Hôm nay, Tần Tương Nam vô cùng thất vọng về Từ Sướng, những hành động của anh tối nay đã thể hiện anh không tín nhiệm cô. Thẩm Chi Dương và cô đã kết thúc từ lâu, rõ ràng cô đã nói với anh, nhưng anh vẫn không tin cô.
Cô bực bội khó chịu ngồi trong phòng một mình, cảm thấy trong lòng đã bình tĩnh hơn đôi chút. Nghĩ đến không biết Từ Sướng có còn ở đó hay không, bên ngoài không có một chút động tĩnh gì, có phải anh đã đi rồi không? Mặc dù hôm nay Từ Sướng sai nhưng quả thật cô cũng không đúng. Gặp mặt Thẩm Chi Dương, cô không nói cho anh biết, hoàn toàn không phải là vì cô không tìm được cơ hội nói cho anh biết, cô biết chỉ là mình đang mượn cớ mà thôi, chỉ vì cô sợ sau khi nói ra anh sẽ tức giận, anh sẽ không đồng ý. Anh sẽ không hiểu vì lý do công việc nên cô mới phải chạm mặt Thẩm Chi Dương. Cô biết, nếu như Từ Sướng biết được chuyện cô gặp mặt anh ấy, vấn đề sẽ rất nghiêm trọng, cho nên trong lòng cô ôm may mắn, cho rằng cô không nói ra, anh sẽ không phát hiện gì.
Nghĩ đến đây, cảm thấy Từ Sướng tức giận cũng đúng, mình có lỗi trước, nhưng hôm nay anh còn sai nhiều hơn. Đầu tiên là đánh người không nói làm gì, mà anh còn thi hành bạo lực với cô!
Mười giờ tối, Tần Tương Nam muốn đi ra ngoài tắm rửa, nhưng nếu anh vẫn còn chưa đi, cô sẽ nói gì với anh đây.
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, cô quyết định đi ra ngoài xem thử anh thế nào với vẻ mặt không vui vẻ.
Cô lặng lẽ mở cửa, lộ ra nửa người, đèn bên ngoài vẫn sáng, không có chút âm thanh nào. Quả nhiên cô nhìn thấy Từ Sướng còn đang ngồi ngẩn người trên ghế sofa, anh vẫn chưa đi.
Tần Tương Nam đi đến bên cạnh anh, nhìn thấy hộp thuốc cô đưa cho anh nằm trên bàn trà nhỏ, vẫn y nguyên như lúc này, cô lạnh lùng nói: “Tại sao anh vẫn chưa đi về?”
Anh không trả lời.
Cô càng tức giận hơn, hôm nay anh không nói một câu gì, đây là anh có ý gì?
“Không phải là anh không muốn nói chuyện với em nữa chứ? Được thôi, anh rất giỏi, anh biết điều như vậy, anh vĩnh viễn luôn bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, trước là vậy, bây giờ cũng thế. Có phải anh đã quen với việc người khác cầu xin mình rồi không, Từ Sướng, sao anh không suy nghĩ chút đi, nếu như mười năm trước không phải do anh bày ra dáng vẻ này, em sẽ đồng ý Thẩm Chi Dương sao? Trong lòng anh nghĩ thế nào, anh không nói với em, thì làm sao em biết? Thanh cao quan trọng với anh đến như vậy à?”
Tần Tương Nam thấy anh vẫn trầm mặc không nói gì, “Hôm nay em rất mệt mỏi, nhưng trái time m còn mệt hơn.”
Dứt lời, cô xoay người, mới vừa đi được hai bước, Từ Sướng đã ôm chặt lấy cô từ phía sau.
“Em nói không sai…Nếu mười năm trước anh nói cho em biết rằng anh thích em từ sớm, làm sao có chuyện của Thẩm Chi Dương được. Anh chính là một người khó hiểu như vậy đấy, anh thích em, nhưng anh không dám nói ra, chỉ có thể giấu tâm sự trong đáy lòng. Mặc dù anh rất ghét Thẩm Chi Dương, nhưng anh lại rất khâm phục anh ta, lần đầu tiền anh ta gặp anh, đã mạnh dạn nói muốn làm quen với em, anh ta dũng cảm theo đuổi em, anh ta có thể khiến em cười một cách vui vẻ, những thứ này anh không làm được, anh biết anh đã từng là một người có bao nhiêu hèn yếu và ích kỉ, hết thảy mọi vấn đề đều bắt nguồn từ anh, vì thế anh mới mất đi em. May mắn thay, lúc gặp lại, em vẫn còn đứng ở đó chờ em, may mà em cũng thích anh.”
Từ Sướng dừng lại một lúc, lại nói tiếp: “Anh tự cho bản thân mình là thanh cao, anh trước kia, anh bây giờ, đều vẫn luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng. Anh sẽ không vứt bỏ mặt mũi để đi cầu xin người khác. Nhưng đối với em, anh không giống như vậy, em muốn anh làm gì, anh sẽ làm tất cả. Anh biết mình sai rồi, biểu hiện của anh đã nói lên rằng anh không tín nhiệm anh, hôm nay anh bị anh ta đánh một đấm là đáng đời anh, sau này anh sẽ không như thế nữa, anh biết em và anh ta đã không còn gì với nhau nữa. Nhưng trong lòng anh vẫn còn gai, cây gai này tồn tại từ mười năm trước, chỉ cần hơi chạm nhẹ vào, thì sẽ đau nhức. Nghĩ đến việc em gặp lại anh ta, anh rất đau, thấy em tra tìm tài liệu về anh ta, anh cũng rất đau, hôm nay thấy em và anh ta đứng chung một chỗ, anh càng đau đến không chịu nổi nữa.”
Tần Tương Nam nghe anh nói vậy, chóp mũi chua xót, cô giãy giụa thoát khỏi vòng tay của anh, xoay người ôm lấy anh.
“Từ Sướng, anh rất tốt, trước kia anh đối xử với em rất tốt, là do em quá ngốc, không phát hiện ra tình cảm của anh. Bởi vì có anh, nên mới có thể thi đậu một trường đại học tốt, có anh nên em mới có lòng tin với chính bản thân mình. Em biết thời điểm em bị bệnh phải nằm viện, anh đã thức mấy ngày liền để chỉnh sửa tài liệu học tập cho em, nhưng lúc ấy em lại nói không cần, đã làm tổn thương anh. Em rất xấu xa. Hôm nay em đến gặp Thẩm Chi Dương, đáng lẽ em nên nói chuyện này với anh sớm hơn, là do em khiến anh không vui. Nhưng thật sự là vì lí do công việc nên em mới đến gặp anh ấy, anh yên tâm, hai tụi em đã nói rõ ràng, sau này anh ấy sẽ không xuất hiện nữa đâu.”
Nước mắt cô rơi xuống từng giọt từng giọt, Từ Sướng nâng mặt cô lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô. “Anh biết, nhưng nếu anh ta xuất hiện, anh cũng sẽ không tức giận nữa.”
Nước mắt cô ngừng rơi, cảm giác trái tim đã dễ chịu hơn rất nhiều.
“Từ Sướng, hình như mặt anh bị sưng rồi, em bôi thuốc cho anh nhé.”
“Ừm.”
Tần Tương Nam dè dặt lấy một lượng thuốc ra đầu ngón tay mình, nhẹ nhàng bôi lên mặt anh, vì đau nên anh xuýt xoa mấy tiếng.
“Đau lắm hả? Em biết sẽ rất đau, lần trước em cũng bị đánh mà, ha ha. Nhưng mà em không giống anh đâu, nếu anh sưng thành đầu heo, em sẽ không chê anh xấu xí.”
Từ Sướng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, khi mỉm cười thì lúm đồng tiền đáng yêu trên mặt sẽ xuất hiện, đôi môi vì bị anh gặm cắn trước đó, lúc này đã hơi sưng đỏ, hôm nay cô búi tóc lên cao, trông rất hoạt bát đáng yêu.
Anh nhất thời không kiềm chế được, môi di chuyển đến gần môi cô, Tần Tương Nam vốn đang bôi thuốc cho anh nhưng sau đó động tác tay cô cũng dừng lại.
Từ Sướng để cô nằm trên ghế sofa, dịu dàng hôn cô, một tay không biết từ lúc nào đã âm thầm không chút tiếng động len lỏi di chuyển kéo áo sơ mi của cô lên, cả người Tần Tương Nam run nhẹ lên, tay anh từ bên ngoài luồn vào áo sơ mi, tiếp tục đi lên trên.
Từ Sướng rời khỏi môi cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Vừa rồi không phải em đã mắng trong lòng anh nghĩ cái gì cũng chưa từng nói cho em biết sao? Bây giờ anh nói cho em biết, anh muốn em, có thể không?”
Cô giật mình, tim đập nhanh hơn. Suy tư trong chốc lát, cô mới nói: “Nhưng mà…Anh không có bộ đồ ăn.”
Từ Sướng khựng lại, trong nháy mắt biết bộ đồ ăn cô nói là gì, anh bật cười, nói: “Anh có.”
Nghe vậy, mắt cô lập tức mở to, lúc anh đến đây hai tay trống trơn, lấy đâu ra bộ đồ ăn, chẳng lẽ giấu trong túi quần sao?
Từ Sướng thấy cô ngẩn người, nói: “Túi quần áo anh mang đến đây lần trước đâu rồi?”
Tần Tương Nam bừng tỉnh hiểu ra, lần đó anh cứ như đang dọn nhà vậy, mang đến đây một túi lớn đựng đầy quần áo, thế mà bên trong còn có cả bộ đồ ăn đấy.
“Trong tủ quần áo ạ, lần trước anh đã muốn?….” Cô không dám hỏi tiếp.
Anh dùng một giọng nói nhỏ nhẹ nhất thì thầm bên tai cô: “Từ lúc bắt đầu thích em, đã muốn rồi.”
Tần Tương Nam lấy túi quần áo anh gửi lại nhà cô trong ngắn kéo ra, quả nhiên Từ Sướng tìm ra một bộ đồ ăn.
Hai gò má cô nóng lên, không dám nhìn anh.
“Em đi tắm trước đi.” Từ Sướng nói.
Cô ồ một tiếng. Suy nghĩ gì đó lại nói: “Hay là anh tắm trước đi.” Cô nhớ đến lần trước vì mình tắm rửa trước, vào sáng ngày hôm sau phát hiện tối hôm qua anh đã giặt quần áo giúp cô luôn rồi, quá xấu hổ.
Cô lại bổ sung thêm một câu: “Để em giặt quần áo cho.”
“Tần Tương Nam, đây là điều anh muốn nhắc em đấy, quần áo mỗi ngày đều phải giặt sạch ngay, nếu không thì em có biết sẽ sinh ra bao nhiêu vi khuẩn không? Là mấy chục triệu virus và vi khuẩn đó. Em không cảm thấy rất đáng sợ sao? Những vi sinh vật có hại này sẽ tiến vào cơ thể con người, tạo ra những tổn thương rất lớn với cơ thể con người.”
…
Anh có thể đừng phá nát bầu không khí như vậy được không?
Chờ hai người tắm rửa xong, Tần Tương Nam đứng trong nhà tắm lằng nhằng cả nửa buổi trời, giặt quần áo đến độ có thể khắc ra cả hoa, giặt xong còn bỏ vào máy giặt để vắt khô quần áo, cô đứng bên cạnh nhìn, cũng không làm chuyện gì khác nữa. Sau một hồi lâu chờ quần áo khô, cuỗi cùng cũng đã làm xong mọi thứ, cô suy nghĩ xem còn chuyện gì mình chưa hoàn thành nữa.
Không nghĩ đến Từ Sướng đột nhiên rống lên: “Tần Tương Nam, trời sắp sáng rồi đấy, em còn không chịu đi ngủ.”
Cô không thể làm gì khác hơn là chậm rãi đi vào phòng ngủ, trong lòng thấp thỏm không yên.
Anh đang ngồi trên giường đọc một quyển sách của cô, “Anh đã sắp đọc xong cả một cuốn sách rồi, hơn nửa đêm em còn làm tổng vệ sinh à?”
Tần Tương Nam không nói lời nào, cô cảm thấy khó hiểu tại sao Từ Sướng lại có thể bình tĩnh như vậy, cho đến lúc anh gấp cuốn sách lại và đặt lên trên tủ đầu giường, cô mới phát hiện, hả? Cầm sách ngược sao?
Cô chui vào trong chăn, trùm chăn che kín đỉnh đầu, nhắm hai mắt giả vờ ngủ say. Nhưng vẫn lóng tai nghe động tĩnh bên phía anh, sau đó nghe tiếng anh tắt đèn đi. Cô bắt đầu khẩn trương.
Trong nháy mắt, có một thân thể nặng đè lên người cô, nhịp thở của Tần Tương Nam hơi chậm lại.
Thời điểm anh lập tức tiến hành động tác kế tiếp, cô đột nhiên hỏi anh: “Từ Sướng, em có thể hỏi anh vấn đề này không?”
Anh cho rằng cô muốn hỏi những vấn đề ngu ngốc như kiểu “anh có yêu em không”, anh đáp lại cô với giọng nói trầm thấp: “Em hỏi đi.”
“Vấn đề này đã làm khổ em rất lâu rồi, bác sĩ các anh đã xem qua đủ dạng thân thể con người như vậy rồi, sẽ có hứng thú đối với thân thể của bạn gái mình sao? Có phải trong mắt an hem cũng chỉ là một đống thịt chết thôi không?”
“Em thử một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao.”
…
Cuối cùng vấn đề này của Tần Tương Nam đã có câu trả lời vào sáng ngày hôm sau, cô cảm thấy mình bây giờ không khác gì một khối thịt chết cả.
Sáng sớm cô tỉnh lại trên một cánh tay, liếc mắt nhìn điện thoại bên bàn, là thời gian đồng hồ sinh học của cô thiết lập để cô thức dậy, bảy giờ. Hôm nay là thứ sáu, cô phải đi àm. Cô quay sang nhìn chủ nhân của cánh tay mình đang gối đầu lên, anh vẫn đang nhắm mắt ngủ say, trong lòng cô mừng thầm: “Các cô nàng fan girl ơi, nam thần mà các cô thích, là của tôi đấy.
“Em cười cái gì vậy?” Từ Sướng vừa mở mắt đã nhìn thấy cô vùi mình trong chăn, lén lút cười khanh khách.
Đột nhiên bị anh hỏi khiến cô sợ hết hồn, tại sao anh cứ luôn tỉnh giấc một cách thần không biết quỷ không hay như vậy. “Em đang cười, ha ha, hóa ra anh cũng có lúc khẩn trương nha, ha ha ha….”
Từ Sướng giả vờ tức giận khi thấy cô cười, anh nhướn nhướn mày: “Tối nay có muốn nghiên cứu cơ thể con người nữa không?”
Tần Tương Nam thẹn thùng đáp lại một câu: “Em không cần nha.”
Đột nhiên cô nhớ đến gì đó, than một tiếng trời ạ, lại nói: “Ngày hôm qua khoai tây lại chịu đói nữa à?”
Từ Sướng kịp nhận ra khoai tây là tên cô đặt cho mèo nhà anh, “Không sao, sáng sớm hôm qua anh đã cho nó ăn ba phần đầy rồi.”
Cô tức giận, đây là kiểu chủ nhân gì thế, để mèo nhà mình chịu sự tra tấn lớn như vậy. Đến một ngày, hạn hán chết, úng nước chết mất thôi.
Từ Sướng suy nghĩ một lúc lại nói: “Hay là anh đưa con mèo cho em nhé, em nuôi nó giúp anh?”
Trong mắt cô như tỏa ra ánh sáng. Suy nghĩ lại thì thấy không ổn: “Em đây không thèm dọn phân cho nó mỗi ngày đâu.”
Được rồi, mấy chuyện dọn phân này cứ để cho bác sĩ Từ mắc bệnh thích sạch sẽ này làm đi.
Thời điểm hai người ăn sáng, Lý Tô Tô gọi điện thoại đến.
“Tần Tương Nam, tớ muốn chia sẻ một tin tức rất vui với cậu đây.”
“Tin tức gì thế?”
“Tớ có thai rồi!” Trong điện thoại truyền đến tiếng nói đinh tai nhức óc, Lý Tô Tô đầu bên kia điện thoại háo hức kích động, giọng nói của cô ấy, ngay cả Từ Sướng ngồi bên cạnh cũng nghe được.
“Có thật không? Vậy tớ có thể xem như là mẹ nuôi sao?”
“Thật, Tần Tương Nam, cục cưng mới vừa tròn sáu tuần.”
Dường như Tần Tương Nam cũng bị sự hạnh phúc vui mừng của Lý Tô Tô lây sang, đến nói chuyện cũng trở nên nghẹn ngào.
“Vậy hai ngày nữa tớ sẽ đến thăm cậu, nhất định phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy.”
“Ừ ừ.”
Cúp điện thoại rồi nhưng Tần Tương Nam vẫn đắm chìm trong sự hạnh phúc vui mừng, “Từ Sướng, anh biết không, Lý Tô Tô có thai rồi đấy.”
“Nghe được, cũng không phải là em có thai, em kích động theo cậu ấy làm gì.”
Tần Tương Nam nghẹn họng, lời nói này nghe có hơi kì lạ, nhất là sau khi trải qua chuyện tối qua, cô đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.
“Hai ngày nữa em đến thăm cậu ấy, anh có muốn đi chung không?” Cô hỏi.
“Có thể, ngày mai luôn đi, ngày mai anh có thời gian rảnh rỗi.”
__
**
Hết chương 36