Tần Tương Nam nào để ý Từ Sướng biểu hiện như thế nào, nhanh chóng gõ chữ vào trong khung đối thoại.
Một Đường Hướng Nam: Tay cậu thế nào rồi?
Từ Sướng: Đây là cậu đang quan tâm tôi à?
Trong lúc nhất thời, Tần Tương Nam không biết nên trả lời anh thế nào mới tốt, nếu cô trả lời mình đang quan tâm anh, có phải quá mập mờ không. Nhưng nếu cô trả lời không quan tâm, như thế thì trông mình có vẻ máu lạnh quá mức.
Vì vậy, cô suy nghĩ một lúc, đành đánh ra mấy chữ đáp lại.
Tần Tương Nam: Lúc ấy tôi đứng ở đó, nhìn thấy tình cảnh như vậy, nghĩ thầm chắc là sẽ rất nghiêm trọng, quan tâm cậu là đúng rồi. Hơn nữa, lúc tôi bị trật chân, bác sĩ Từ cũng vô cùng quan tâm bệnh tình của tôi. Có qua có lại thôi mà! Như vậy đó, thế rốt cuộc tay cậu thế nào rồi.
Qua rất lâu sau, Từ Sướng chỉ gửi đến hai chữ.
Từ Sướng: Tàn phế.
Tần Tương Nam bối rối, không ngờ rằng lại nghiêm trọng như vậy.
Trong lòng cô bất ổn, nhớ đến chuyện xảy ra vào lúc sáng ngày hôm nay, lại nghĩ đến bệnh nhân Trương Nhị Toàn bị cắt cụt chân đó.
Sẽ không đâu, Từ Sướng cũng sẽ bị cắt cụt tay à?
Trong nháy mắt cô cảm thấy mũi đau xót, nước mắt trực rơi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, lại nhận được một tin nhắn mới đến từ Từ Sướng.
Từ Sướng: Đùa thôi, gãy xương nhẹ, nghỉ ngơi ba tháng là tốt rồi.
Sau đó lại gửi đến một tấm hình mình bị bó thạch cao.
Nước mắt sắp rơi ra ngoài của tần Tương Nam lại bị nghẹn trở lại…
Tên Từ Sướng khốn khiếp, từ khi nào đã học cái trò của em trai anh rồi! Quả nhiên là anh trai của thằng nhóc đó mà!
Tần Tương Nam tức giận đến độ không muốn nói chuyện với anh nữa, nhưng suy nghĩ lại dù gì thì anh cũng bị thương thật, rất đáng thương. Thế là cô không nóng không lạnh gõ mấy chữ.
Một Đường Hướng Nam: Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Từ Sướng nhìn sự “quan tâm” cô gửi trên màn hình, ném điện thoại sang một bên.
Anh dùng một tay ôm chú mèo đang ngủ say bên cạnh mình lên, đặt nó lên đùi. Lại dùng ngón cái và ngón trỏ bóp bóp nhẹ cái đầu tròn trịa của nó, nhìn nó và nói: “Quan tâm, có khó khăn đến như thế không?”
Nói xong, anh lại tức giận đẩy chú mèo vô tội ra một bên, chú mèo đáng yêu này bị ngã xuống đất, anh đứng lên đi vào phòng.
“Meo —“ Chú mèo mập mập màu tro kêu lên một tiếng với bóng lưng anh, đôi mắt mở to phát ra ánh sáng.
#Sự kiện quấy rối bác sĩ ở bệnh viện XX#, hotsearch này nằm trên weibo chưa đến mấy ngày, đã xuất hiện một cái hotsearch mới ùn ùn kéo đến. Độ hot của hotsearch lần này hoàn toàn lấn át hotsearch ban đầu, thậm chí còn đứng đầu bảng.
Đó chính là: #Bác sĩ siêu cấp đẹp trai của khoa chỉnh hình bệnh viện XX#.
Hotsearch này trong nháy mắt trở nên sôi trào, nó được lan truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ, chuyện này đúng thật là không hề khoa trương chút nào. Đi trên đường, Tần Tương Nam còn có thể nghe được mấy em gái nhỏ chụm đầu ghé tai lại một chỗ để thảo luận đề tài nóng sốt này.
“Ôi trời, các cậu có thấy trên weibo chưa, nói khoa chỉnh hình ở bệnh viên XX có một bác sĩ siêu cấp đẹp trai đó.”
“Thấy chứ thấy chứ, đúng là quá đẹp trai luôn đấy. Nghe nói anh ấy bất bình thay cho đồng nghiệp của mình, thành ra bị đám người quấy rối bác sĩ đáng ghét kia đả thương.”
“Vậy sao? Những người này thật sự quá đáng ghét, nhất định phải xử phạt nghiêm trọng mới được.”
Tần Tương Nam không ngờ rằng Từ Sướng sẽ trở nên “hot” như vậy, đây quả thật còn hot hơn cả hồi mà anh được nữ sinh toàn trường trung học ngưỡng mộ nữa.
Cô lướt xem các bình luận trên weibo, ngay lập tức bật cười khanh khách.
“Well well, anh trai nhỏ này thật đẹp trai à nhen.”
“Ôi móa ơi, vị bác sĩ này thật sự quá đẹp trai, tôi phải đi tìm anh ấy ngay.”
“Tôi muốn cắt luôn hai chân, đi tìm anh ấy khám bệnh quá!”
“Tôi phải đến chặn cửa bệnh viện XX mới được, nhất định sẽ nhìn được anh ấy! Anh trai nhỏ chờ em nha!”
“Không ngờ bệnh viện XX lại có bác sĩ đẹp trai như vậy, tại sao mỗi lần tôi đến khám bệnh đều là người đã già vậy?”
“Cuộc đời này nếu có thể nhìn thấy khuôn mặt của anh trai nhỏ này, đã quá đáng giá rồi!”
“Tôi muốn làm lao công quét rác ở bệnh viện XX, biết đâu có thể tình cờ gặp được anh trai nhỏ thì sao.”
Tần Tương Nam sắp cười sặc với những bình luận này mất rồi, cô tiện tay gửi một tin nhắn cho Từ Sướng.
Một Đường Hướng Nam: Cậu hot rồi, có biết chưa vậy?
Từ Sướng:?
Cô cười, gửi hết mấy bài trên weibo cho anh, nhất thời lại không nhịn được, ngồi cười ngây ngô một mình.
Từ Sướng: Đáng sợ như vậy à, hôm nay làm sao tôi ra khỏi cửa bệnh viện được đây?
Một Đường Hướng Nam: Hả? Không phải cậu bị thương à? Tại sao còn đi làm vậy?
Từ Sướng: Không cần phải làm phẫu thuật, chỉ khám bệnh cho bệnh nhân thôi, bệnh viện có nhiều việc không thể lo liệu được.
Một Đường Hướng Nam: Bác sĩ khoa chỉnh hình, bản thân bị gãy tay, còn kiên trì bó xương cho người bệnh. Thật đúng là tấm lòng nhân từ, tấm lòng yêu nghề, bàn tay thần diệu, ừm, đề tài tin tức này chắc chắn có thể hot lắm đấy.
Từ Sướng: ……
Tần Tương Nam tiếp tục nhìn weibo rồi cười ha hả, lại nhìn đến một đề tài mới vừa xuất hiện: #Bạn gái anh bác sĩ đẹp trai của bệnh viện XX#
Cô mở ra nhìn, phát hiện trên mạng đang lan truyền về bạn gái của Từ Sướng, không ai khác, đó chính là bác sĩ Lâm.
Lúc trước khi sự kiến gây rối bác sĩ nóng sốt được truyền đi, có cả video, hình ghi lại hình ảnh anh cứu cô ấy.
Cho nên các bạn trên mạng đều hóa thân thành thám tử Conan, đúng là thần thông quảng đại, nói có sách mách có chứng, phân tích một cách trật tự đầy đủ.
“Mấy người mau tỉnh mộng đi, anh trai nhỏ đó đã có bạn gái rồi, bạn gái của người ta cũng siêu cấp xinh đẹp đấy nhá.”
“Hóa ra người chị gái nhỏ được anh trai nhỏ ra mặt bảo vệ, lại là bạn gái của anh ấy, thảo nào lại bảo vệ che chở đến cùng như thế.”
“Đúng là anh hùng cứu mĩ nhân à nhen, hai người họ trông rất xứng đôi luôn.”
“Tôi làm fan CP (cặp đôi) này đây!”
“Đậu móa! Quả nhiên là người đẹp chỉ nên chơi chung với người đẹp mà thôi. Tôi đang khóc đến choáng váng ở toilet đây!”
“Tôi từ bỏ việc đi tìm anh trai nhỏ rồi, sợ bị chị gái nhỏ đánh quá!”
…
Tần Tương Nam nhìn đề tài hot này, bình tĩnh lại. Người bác sĩ xinh đẹp này thật sự là bạn gái anh sao?
Mặc dù cô vô cùng tò mò, nhưng cô vẫn nén nhịn lại, gửi hết những tin tức trên weibo sang cho Từ Sướng xem, cô không muốn hỏi anh những chuyện như thế này. Cảm giác rằng đây là chuyện của anh, nếu bác sĩ Lâm thật sự là bạn gái anh, tại sao còn phải đi hỏi rõ, không phải như thế sẽ rất mất mặt hay sao? Nếu không phải, thì có phải mình đang tỏ vẻ quan tâm anh quá mức rồi không. Mặc kệ hỏi hay không hỏi, cô vẫn cảm thấy bản thân quá nhiều chuyện. Hai người còn chưa thân thiết đến mức độ này đâu!
Hai người được xem như bạn trên mạng, hay tán gẫu về những chuyện râu ria không quan trọng mà thôi. Nếu không thì khi bạn gái anh nhìn thấy, chắc chắn sẽ nổi giận.
Tần Tương Nam nhớ lại dáng vẻ của bác sĩ Lâm ngày đó. Cô ấy vừa xinh đẹp vừa có khí chất, một cô gái ưu tú như vậy, làm gì có người đàn ông nào nhìn mà không rung động được cơ chứ?
Nhưng Từ Sướng cũng không thua kém bao nhiêu. Người thích anh nhiều đến mức đếm không xuể. Chuyện này, cô đã sớm nhận thức và hiểu rõ vào mười năm trước rồi. Nhưng mười năm trước, cô cảm thấy, cô gái có thể xứng đôi với Từ Sướng, chỉ có một người mà thôi.
Ba năm cấp ba ấy, Từ Sướng là nhân vật phong vân trong trường học. Ngoại trừ thành tích tốt, anh còn có vẻ ngoài đẹp trai, và cả một tài năng tuyệt vời nữa, chính là anh hát rất hay, hơn hết còn biết chơi đàn guitar.
Vào năm đó, là tuổi nhiệt huyết của các thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, lưu hành phổ biến nhất bấy giờ là tổ ban nhạc trong sân trường. Những người lãnh đạo của trường học họ cũng là người theo phái trào lưu, nên không phản đối học sinh dành thời gian tổ chức hoạt động nghệ thuật sau giờ học.
Hơn nữa, thời điểm đó, Từ Sướng còn là đội trưởng vừa có đức vừa có tài của ban nhạc trường học, nên nhà trường càng không có lý do để phản đối chuyện này.
Từ Sướng là người hát chính kiêm tay chơi guitar trong ban nhạc, anh và mấy nam sinh khác thường nhân lúc rãnh rỗi sẽ luyện tập với nhau trong phòng âm nhạc.
Chỉ là Tần Tương Nam nghe nói Từ Sướng hát rất hay thông qua bạn thân của mình là Lý Tô Tô mà thôi.
Lúc đó Lý Tô Tô và đại đa số nữ sinh trong trường điên cuồng mê luyến Từ Sướng, còn lén lút đến phòng âm nhạc để nghe bọn họ tập luyện. Ban đầu, Lý Tô Tô muốn kéo Tần Tương Nam đi, dĩ nhiên là cô không muốn đi rồi. Sau ba lần bảy lượt bị từ chối, Lý Tô Tô cũng từ bỏ. Về sau mỗi lần lén lút đi xem bọn họ tập luyện cũng chỉ kéo những người chị em khác đi cùng, không đưa cô theo nữa.
Chuyện Từ Sướng dạy bổ túc cho Tần Tương Nam chỉ có hai người biết, ngay cả Lý Tô Tô, cô cũng không nói. Bởi vì miệng Lý Tô Tô rất rộng, nếu như cô ấy biết, chắc chắn nữ sinh toàn trường sẽ đuổi cùng giệt tận cô mất.
Tần Tương Nam vì sự an toàn của mình, vậy nên luôn giữ một khoảng cách nhất định với Từ Sướng khi ở trong trường học.
Mặc dù Lý Tô Tô biết Tần Tương Nam không có hứng thú với Từ Sướng, nhưng vẫn luôn kể chuyện về Từ Sướng cho cô nghe, không khác gì đang nói về một tin tức nóng sốt của minh tinh nổi tiếng chút nào.
“Tần Tương Nam, tụi tớ mới vừa nghe Từ Sướng luyện tập đó. Trời ạ, không ngờ rằng cậu ấy hát hay đến như vậy luôn đó.” Lý Tô Tô hóa thành con bé mê muội.
Tần Tương Nam lạnh lùng nói: “Vậy sao?”
“Tần Tương Nam, rốt cuộc cậu có phải là con gái không vậy?” Lý Tô Tô sắp bị cô làm cho bùng nổ.
“Đương nhiên là phải rồi.”
“Tớ không tin, là con gái mà không có hứng thú với Từ Sướng.”
“Tớ thật sự không có hứng thú. Điều mình hứng thú bây giờ chính là làm sao để giải được đề này thôi.”
Lý Tô Tô thấy cô như vậy cũng không có sức lực, biết làm đề cơ đấy, đột nhiên cô ấy cười xấu xa, nói: “Tần Tương Nam. Gần đây cậu không đúng lắm nha. Không phải trước kia cậu ghét nhất là làm những đề này sao? Tại sao gần đây thành tích môn lý cũng cao hơn nhiều vậy? Chẳng lẽ….cậu…..”
Tần Tương Nam kinh ngạc, sẽ không bị cô ấy phát hiện chứ?
“Chẳng lẽ……Cái gì…..” Giọng nói Tần Tương Nam trở nên run rẩy.
“Chẳng lẽ…..Cậu….Cậu len lén ghi danh lớp học bổ túc, không nói cho tớ biết có phải không hả?”
Trong lòng Tần Tương Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cười ha hả.
“Lý Tô Tô, có phải cậu muốn kì thi lần này lại không đạt tiêu chuẩn không hả? Cậu không muốn vào đại học à? Nếu cậu không lên được đại học, thì không xứng với Từ Sướng đâu à nhen ~”
Lý Tô Tô nhất thời bị lời nói của Tần Tương Nam chọc giận, lập tức vùi đầu gặm sách.
Cuộc sống mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, cuộc sống của học sinh cấp ba ngoài trừ có thêm một ít sự nhiều chuyện tìm niềm vui thì thời gian còn lại vẫn vô cùng khô khan buồn tẻ. Tần Tương Nam dưới sự giúp đỡ của Từ Sướng, cộng thêm tất cả sự cố gắng cô đã bỏ ra, thành tích bay vọt lên cao.
Một năm học lớp mười một kết thúc rất nhanh. Còn em trai Tần Hướng Bắc cũng không khiến tất cả mọi người thất vọng, thành công thi vào trường cấp ba Tần Tương Nam đang theo học.
Hai đứa con có biểu hiện xuất sắc như vậy, vợ chồng Tần Siêu Minh và Triệu Mai cũng vô cùng vui vẻ và yên lòng. Lòng cảm kích đối với Từ Sướng thì không cần nói cũng biết.
Kết thúc kì nghỉ hè lớp mười một, lại nhanh chóng nghênh đón một dịp giao thừa chuyển giao một năm mới.
Vào học kì mới, vì có học sinh mới đến nên nhà trường đã tổ chức một buổi tiệc tối để chào đón bạn học mới.
Trừ học sinh lớp mười mới tới thì mỗi một lớp đều được yêu cầu phải chuẩn bị hai tiết mục.
Đương nhiên chuyện ban nhạc của Từ Sướng có một tiết mục riêng cũng là điều rất bình thường, và còn một tiết mục dành cho một học sinh khác, chủ nhiệm của bọn họ vô cùng khốn khổ.
Lúc ấy, chủ nhiệm lớp họ Vu, là một người đàn ông đã hơn năm mươi tuổi bị hói đầu. Lớp bọn họ đều gọi chủ nhiệm là “Lão Vu hói tóc”.
Lão Vu hói tóc vì chuyện tiệc tối đón chào học sinh mà suy nghĩ đến nát cả óc, dù sao ông ấy cũng không biết một chút gì về hội diễn văn nghệ cả. Lão Vu hói tóc đồng thời cũng là giáo viên bộ môn ngữ văn của lớp bọn họ. Ngày đó, vào giờ học ngữ văn, lão Vu hói tóc đã gặp phải khó khăn.
“Các bạn học à, hôm nay chủ nhiệm đã gây áp lực cho thầy, hỏi lớp chúng ta sẽ chuẩn bị tiết mục còn lại như thế nào trong lần tiệc tối đón chào học sinh mới này? Các em suy nghĩ một chút xem, bạn học nào có tài nghệ giống Từ Sướng hãy chủ động mạnh dạn nói ra nhé. Dù sao chuyện này cũng vì sự vẻ vang của lớp học mà, lớp chúng ta không thể thấp kém hơn so với những lớp khác được.”
Thầy vừa mới hỏi, cả lớp đều im lặng như tờ….
“Các bạn học à, có tài thì không nên giấu, nếu các em không chủ động, thì thầy phải dùng đến biện pháp cuối cùng là…” Lão Vu hói tóc không thể làm gì khác.
“Nếu đã như vậy, thầy không làm khó các em nữa. Thầy nghĩ rằng, lớp chúng ta có ban nhạc Từ Sướng đã vô cùng xuất sắc rồi. Tiết mục thứ hai kia, thầy sẽ sắp xếp một bài ngâm thơ nhé, (ho khan một cái), còn về chủ đề ngâm thơ ấy, thầy cũng đã nghĩ xong cả rồi, cứ chọn ngâm bài <Tôi yêu Tổ quốc> nhé….”
Không đợi lão Vu hói tóc nói xong, bên dưới lớp cười rộ lên, các bạn học náo nhiệt, cậu nói một câu tớ nói một lời, nổ tung trời đất.
“Ngâm thơ à, thật sự buồn cười muốn rụng hết cả răng luôn rồi…”
“Thật là mất mặt quá…”
“Đến cái này mà lão Vu hói tóc cũng nghĩ ra được…”
Lão Vu hói tóc không ngờ rằng học sinh lớp mình lại không thích chủ đề này, sắc mặt tái xanh, không biết nên nói gì cho phải.
“Thầy Vu, để em đi, em biết khiêu vũ….”
Nghe những lời nói này, các bạn học khác trong nháy mắt im lặng lại, đủ mọi ánh mắt đều nhìn về phía cô gái này.
Tần Tương Nam vĩnh viễn nhớ mãi khoảnh khắc đó, nữ sinh tên Triệu Xán Xán, người cũng như tên, cười lên rực rỡ hệt như ánh mặt trời….
__
**
Hết chương 9