Vui vẻ là vui vẻ, khổ sở chính là khổ sở, thích chính là thích, cậu chưa bao giờ để ý đến thái độ của người khác, cậu chỉ quan tâm đến những gì mình quan tâm.
Ví dụ như hồi còn học cấp Hai ở Luân Đôn, cậu vô cùng thích một tiệm bánh ngọt trên đường đi học về. Nếu bây giờ mà nghĩ lại thì kem được sử dụng ở tiệm đó vô cùng kém chất lượng, trái cây trong lớp bánh không quá tươi nhưng Lý Nãi Ấu thích biểu tượng bông hoa kem màu vàng nhạt được gắn trên mỗi chiếc bánh.
Cậu thích dùng muỗng đào miếng hoa bơ rồi cắn một phát, cảm nhận vị ngọt béo của kem nhảy múa trên đầu lưỡi, cảm giác lúc ấy vô cùng mới mẻ và thỏa mãn.
Lý Nãi Ấu là người vô cùng tình cảm.
Lúc học cấp Hai, đồ ăn do chuyên gia dinh dưỡng nấu ở nhà thực sự rất khó nuốt cho nên mỗi thứ Sáu sau khi tan học, Lý Nãi Ấu sẽ đặc biệt yêu cầu tài xế rẽ vào tiệm bánh ngọt mua một miếng bánh sau đó ngồi trên xe ăn ngấu nghiến, cẩn thận vứt hộp bánh trước khi về đến nhà.
Vậy mà vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của Lý Nãi Ấu, tiệm bánh ngọt này đã trở thành món quà sinh nhật của cậu.
Lúc đó Lý Nãi Ấu mới biết được thì ra bác tài xế sẽ báo cáo lịch trình hằng ngày của mình cho cha mẹ. Ngoại trừ việc lén lút mua bánh ngọt thì họ còn biết rằng vị yêu thích của Lý Nãi Ấu là hương quế và táo.
Đó là lần đầu tiên Lý Nãi Ấu cảm thấy khó chịu với sự giám sát dưới danh nghĩa quan tâm như vậy.
Từ đó Lý Nãi Ấu hiếm khi bước vào tiệm bánh đó nữa. Bởi vì mỗi thứ Sáu lúc cậu bước vào cửa tiệm, chiếc bánh yêu thích cùng một ly trà đen đã được để sẵn trên bàn. Không cần phải xếp hàng, không cần phải chờ đợi, không có bất kì cảm giác ngạc nhiên nào cả.
Giống như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như không còn quá giống nhau nữa.
Cho dù thế, thỉnh thoảng Lý Nãi Ấu vẫn nhớ lại hương vị ngọt ngào mình từng nếm thử. Cậu cảm thấy Quan Bái giống như bông hoa làm bằng bơ kém chất lượng, tuy không hoàn mỹ hay ngon như vậy, thậm chí đôi khi nó còn lạnh buốt và quá ngọt nhưng cảm giác chờ đợi chôn ở tận đáy lòng đó lâu rất lâu về sau sẽ không thay đổi.
Lý Nãi Ấu cảm giác Quan Bái là một người bạn rất tốt.
Lý Nãi Ấu ở nước Anh cũng có rất nhiều bạn bè. Bọn họ có rất nhiều sở thích giống nhau, cùng đi xem nhạc kịch, cùng đi vẽ tả thực, cùng làm rất nhiều chuyện vui vẻ.
Nhưng mà Quan Bái là ngoại lệ.
Rõ ràng tính cách người này khác biệt với mình một trời một vực nhưng Lý Nãi Ấu không biết bản thân bị làm sao. Chẳng qua là ở chung mới nửa tháng ngắn ngủi thôi nhưng chỉ vừa nghĩ tới việc Quan Bái muốn đổi người sau đó livestream cùng người khác là Lý Nãi Ấu cảm thấy trái tim mình như bị khoét một cái hố thật lớn.
Cậu vừa hoảng hốt lại rất khó chịu cũng vô cùng không nỡ. Đây là điều mà Lý Nãi Ấu chưa bao giờ cảm thấy ở những người bạn khác của mình.
Lúc ngồi trên xe, ý thức của Lý Nãi Ấu vô cùng rối rắm. Cậu cuộn mình ở băng ghế sau, khóe mắt vẫn còn đẫm nước mắt, sững sờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lúc đầu Lý Nãi Ấu còn cố chấp mở to mắt để chứng tỏ cơ thể mình vẫn còn khỏe nhưng không được bao lâu cơ thể cậu bắt đầu mềm nhũn, từ từ ngã vào người Quan Bái, chìm vào giấc ngủ.
Quan Bái im lặng một lúc.
Anh không đẩy Lý Nãi Ấu ra, chỉ là giơ tay lên một lúc lâu, chần chừ một hồi cuối cùng cũng từ từ rơi xuống, lau đi những giọt nước mắt trên má Lý Nãi Ấu.
“Đứa nhỏ tội nghiệp của tôi sao lại thành ra thế này chứ.”
Tề Nhất Minh đang ngồi ghế trước quay đầu lại. Anh ta không biết vừa nãy Lý Nãi Ấu đã khóc qua một lần, chỉ cho là đứa nhỏ bị sốt nóng đầu, khuôn mặt tràn đầy xót thương và đau lòng.
Lý Nãi Ấu nửa mê nửa tỉnh bị Quan Bái lôi vào phòng khám. Bác sĩ hỏi thăm triệu chứng của Lý Nãi Ấu, đo nhiệt độ cơ thể rồi cuối cùng cho ra kết luận cậu bị cảm lạnh chuyển sang cảm mạo rồi cuối cùng là phát sốt, hoặc cũng có thể là vì không quen khí hậu nơi khác.
Nhìn dáng vẻ ỉu xìu của Lý Nãi Ấu, bác sĩ kê đơn thuốc hạ sốt và truyền một túi dịch thật to.
“Sức miễn dịch của thằng nhóc yếu quá, cân nặng cũng nhẹ nữa.”
Cuối cùng bác sĩ dặn dò, “Người trẻ mấy cậu dù bận rộn với công việc đến đâu thì vẫn cần tập thể dục nhiều hơn để nâng cao sức khỏe.”
Quan Bái liếc nhìn cậu nhóc bên cạnh mình, cổ tay nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài quả nhiên trắng nõn gầy guộc, chẳng biết là mấy cái xiên thịt bánh ngọt chạy đi đâu hết.
Lúc lấy thuốc về, Quan Bái cảm giác Lý Nãi Ấu sắp bị nóng hỏng đầu luôn rồi.
Lúc nhìn thấy chị điều dưỡng đâm kim tiêm vào tay, người này thậm chí còn không chớp mắt mà chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào Quan Bái. Thậm chí cơ sở dữ liệu ngôn ngữ cũng chập mạch theo, sau khi kim tiêm đâm vào tay nhẹ nhàng nói với chị điều dưỡng thank you so much.
Chị gái nhỏ vui vẻ che miệng cười khúc khích, bưng khay đi xa.
Thế là Lý Nãi Ấu lại bắt đầu một vòng ngây người mới.
Quan Bái nói với Tề Nhất Minh: “Cậu về đi, ngày mai cậu còn phải ghi hình nữa.”
Tề Nhất Minh thở dài đáp ứng, lại xót thương liếc nhìn trên giường, phất tay với Lý Nãi Ấu: “Em trai nghỉ ngơi cho tốt nhé, nhớ lần sau đừng có lỗ mãng như thế nữa. Ngày mai anh trai mang đồ ăn ngon tới thăm cậu.”
Lý Nãi Ấu ngơ ngác nằm ở trên giường, ngoan ngoãn vẫy tay với Tề Nhất Minh.
Tề Nhất Minh đi rồi, Quan Bái và Lý Nãi Ấu lại chìm trong im lặng.
Chất lỏng trong bình lặng lẽ chảy xuống, tư duy và logic của Lý Nãi Ấu dường như đã khôi phục được một chút. Cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt của Quan Bái một lúc lâu, người đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi xoay lưng.
Cậu thu mình vào trong chăn chỉ để lộ ra đỉnh đầu và vành tai đỏ ửng, không nói gì.
Quan Bái: “?”
Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Nhiệt độ cơ thể của Lý Nãi Ấu từ từ hạ xuống. Đầu óc cậu dần trở nên minh mẫn, bây giờ Lý Nãi Ấu mới nhớ ra mình đã khóc.
–Hơn nữa còn là loại gào khóc thảm thiết cầu xin Quan Bái đừng đổi mình.
Lý Nãi Ấu cảm giác toàn thân như bốc khói, không dám quay đầu lại, chỉ nắm lấy mép chăn nhìn chất lỏng trong chai đang từ từ chảy xuống.
Đột nhiên cậu nghe thấy Quan Bái ở sau lưng mình lên tiếng: “Tôi sẽ không đổi người.”
Lý Nãi Ấu hơi bối rối.
“Cách tôi nói chuyện có một ít vấn đề.”
Quan Bái nói, “Tôi không giống như Tề Nhất Minh có thể ở bất kì tình huống nào cũng cười cười nói nói vui vẻ với mọi người được. Có lúc tôi không kiềm chế được cảm xúc của mình, bởi vì tôi vô cùng lo lắng cho an toàn của cậu.”
Người Lý Nãi Ấu cứng đờ.
“Mặc dù ý định của tôi cũng không phải như thế nhưng mà trong lúc thời gian trên hợp đồng còn có hiệu lực, chúng ta đang là quan hệ hợp tác tôi cũng không nên nói về chuyện thay người.”
Quan Bái, “Đây là vấn đề chính trực và cách tôi chuyện, tôi xin lỗi cậu.”
Lý Nãi Ấu nghe Quan Bái nói, “Rất xin lỗi.”
Lý Nãi Ấu đột ngột quay lại.
Cậu vẫn không nói gì nhưng ánh sáng nơi đáy mắt như đột nhiên sáng lên, chớp chớp, nhìn chằm chằm vào Quan Bái như đang mong đợi điều gì đó.
Sau một lúc im lặng, Quan Bái thở dài, cuối cùng nói ra những lời mà Lý Nãi Ấu đã chờ đợi từ lâu.
“Cậu vẽ rất đẹp.”
Quan Bái nói, “Mặc dù tôi với cậu có một chút xích mích nhưng mà hơn nửa tháng livestream với nhau, cậu quả thật đã giúp tôi có được không ít sự nổi tiếng và người hâm mộ, đây là sự thật.”
Lý Nãi Ấu: “!!!”
Quan Bái còn nói: “Lần này sau khi trở về, nếu cậu có thể vẽ một bức chân dung cho ảnh đại diện kênh của tôi thì ngoài tiền lương như thường lệ, tôi sẽ cho cậu thêm ba ngàn xem như tiền thưởng.”
Quan Bái nghĩ người trên giường sẽ lập tức vui bay lên chín tầng mây nhưng mà không có. Thay vào đó, Lý Nãi Ấu chỉ ngửa mặt lên nhìn anh ngây người một lúc rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Lần này chúng ta…đều có lỗi.”
Lý Nãi Ấu hít mũi một cái, cuối cùng nhỏ giọng mở miệng, “Cho nên coi như xí xóa. Từ nay về sau em cũng sẽ chú ý an toàn, trước khi làm gì em đều sẽ thương lượng với anh.”
“Với lại anh cũng khen em rồi.”
Lý Nãi Ấu cong mắt, ngẩng mặt lên cười hi hi mấy tiếng, “Nên em sẽ vẽ một bức miễn phí cho anh.”
Quan Bái hơi giật mình một chút, nói vậy được.
Ánh mắt họ chạm nhau trong giây lát rồi lại không được tự nhiên cho nên đồng thời cùng dời mắt đi. Mặc dù căn phòng vẫn yên tĩnh nhưng Lý Nãi Ấu biết mình với Quan Bái đã hoàn toàn làm lành.
Cho nên Lý Nãi Ấu lén lút vui vẻ trở lại.
Anh ấy khen mình… Lý Nãi Ấu choáng váng suy nghĩ, anh ấy khen mình vẽ đẹp, khen mình livestream tốt, còn nói xin lỗi mình thậm chí còn nói bản thân không biết cách ăn nói nữa. Rõ ràng biểu tình của ảnh vẫn cứng ngắc như vậy nhưng sự tương phản này sao lại khiến tim mình loạn nhịp…
Nhưng mà năm giây sau, một tiếng ọt ọt vang vọng khắp phòng bệnh. Cơn đau dạ dày kéo Lý Nãi Ấu từ cơn choáng vàng mơ màng về với thực tại.
Lý Nãi Ấu, người vẫn chưa ăn tối: “……”
“Tôi đi mua cho cậu chút đồ ăn nhẹ để lót bụng.”
Quan Bái lắc đầu, đứng dậy hỏi: “Cậu muốn—”
“Em vừa mới nhìn thấy ở cửa có máy bán hàng, bên trong có bánh quy sô cô la, hình như còn có sữa chuối nữa….”
Tinh thần Lý Nãi Ấu lập tức tăng cao. Cậu bẻ ngón tay liệt kê một đống đồ ăn vặt lớn nhỏ, cuối cùng lại nhìn sắc mặt Quan Bái, cẩn thận hỏi lại, “….được không?”
Quan Bái: “….”
Quan Bái bắt đầu tự hỏi có phải vừa rồi người này đang giả vờ ốm hay không.
Tất nhiên, cuối cùng anh cũng mua gần hết số đồ ăn nhẹ mà Lý Nãi Ấu đề cập, còn lại thì thay sữa chuối bằng nước khoáng.
Lý Nãi Ấu đang truyền dịch bằng tay phải không thể tự mở bánh cho nên Quan Bái mở gói bánh quy sô cô la ra rồi đưa tới trước mặt cậu.
Quan Bái tưởng Lý Nãi Ấu sẽ cầm bằng tay kia nhưng không ngờ người này vui vẻ đưa chóp mũi lại gần ngửi thử, mím môi một cái rồi tự tay cầm lấy bạnh miệng cắn một miếng thật to.
Sau đó nét mặt Lý Nãi Ấu dần dần co rút lại.
Cậu phồng má nhìn Quan Bái, nói vô cùng đau lòng: “Sao không có vị gì hết trơn….”
Quan Bái bình tĩnh hỏi lại: “Cậu nghĩ tại sao?”
Cảm lạnh khiến người ta mất đi khứu giác, vị giác và cả chỉ số thông minh. Lý Nãi Ấu tự biết mình đuối lí, chột dạ không nói gì nữa, rũ mắt cố gắng nhai miếng bánh quy vô vị trong miệng.
Quan Bái đưa nước cho cậu. Lý Nãi Ấu hàm hàm hồ hồ nói cảm ơn.
Miệng lưỡi Lý Nãi Ấu khô khốc cho nên cậu ngửa cổ tu chai nước ừng ực. Trong lúc nhất thời uống có hơi gấp, cả người trì trệ lập tức ho khan kịch liệt.
Quan Bái thật sự muốn quỳ lạy ông bà tổ tiên nhà mình.
Anh không nói nên lời. Quan Bái sợ Lý Nãi Ấu ho nhiều quá làm kim tiêm chệch ven cho nên chỉ có thể đến gần giúp cậu vỗ lưng thuận khí.
Lý Nãi Ấu ho sù sụ một lúc lâu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khó khăn ngước mắt lên.
Đôi môi thiếu niên mềm mại đỏ ửng, khóe môi còn có vệt nước bóng loáng. Bởi vì nóng sốt cho nên đôi má đỏ hây hây. Lông mi mềm mại thon dài, nghiêng đầu mờ mịt ngây thơ nhìn chằm chằm vào mặt Quan Bái.
Vào khoảnh khắc ánh mắt hai người đối diện nhau, Quan Bái nhận ra bọn họ đang cách nhau gần đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở từ đối phương.
Quan Bái đột nhiên cảm thấy khó thở.
–Anh không biết là do đôi mắt đẫm lệ của Lý Nãi Ấu trông quá đáng thương hay vì chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình mà nhìn thấy vết nước óng ánh bên miệng thiếu niên, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy không sao hiểu nổi.
Đột nhiên ma xui quỷ khiến Quan Bái giơ tay lên.
Anh đặt ngón tay bên khóe môi Lý Nãi Ấu, nhẹ nhàng xoa đi vết nước trên môi thiếu niên như chuồn chuồn lướt nước.
Năm giây sau, khi Quan Bái nhận ra mình vừa mới làm gì thì con ngươii của anh đột ngột co rút lại.
Cùng lúc đó, Lý Nãi Ấu cũng mở to đôi mắt, chần chừ ngửa ra sau một chút. Cậu giơ tay lên đụng cánh môi của mình, vành tai bỗng chốc đỏ bừng.