Tuy nhiên bây giờ Lý Nãi Ấu chỉ hy vọng rằng mỗi phút mỗi giây có thể trôi qua chậm hơn một chút – bởi vì ngày nào cậu tìm đủ loại lí do để lén lút ra khỏi nhà rồi đi hẹn hò với Quan Bái.
Cha mẹ của Lý Nãi Ấu mãi đến đêm Giáng Sinh mới về Luân Đôn cho nên hai ngày nay Lý Nãi Ấu vô cùng càn rỡ.
Mỗi sáng đúng tám giờ cậu sẽ đứng ở cửa, vô cùng đúng đắn nói mình muốn ra ngoài để vẽ vật thực, Rebecca mỉm cười đưa áo khoác cho cậu còn La Sâm thì mặt không biểu tình nhắc cậu về sớm.
Câu “Anh cũng yêu em” mà Quan Bái nói ngày đó thực sự khiến Lý Nãi Ấu trở nên xinh đẹp.
Cậu cảm giác mình đang bay lơ lửng giữa những tầng mây mềm mại, tuy vô cùng choáng váng nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.
Mỗi ngày tài xế sẽ đưa cậu đến trước cửa khách sạn, Lý Nãi Ấu sẽ chạy ù vào đại sảnh rồi cho Quan Bái đang đợi ở cửa một cái ôm thật chặt.
Lý Nãi Ấu lập một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ. Đầu tiên cậu đưa Quan Bái đi xem một số điểm tham quan nổi tiếng ở Luân Đôn. Toàn bộ hành trình Quan Bái đều nghe theo lời Lý Nãi Ấu.
–Nhưng sự thật là trong khi Quan Bái say sưa xem kịch thì Lý Nãi Ấu lại lăn ra ngủ. Cuối cùng hai người đứng trong viện bảo tàng mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, Lý Nãi Ấu mới nhận ra kế hoạch của mình có chút vấn đề.
“Viện bảo tàng là chỗ cho trẻ em.”
Thế ra lúc ra khỏi cổng bảo tàng, Lý Nãi Ấu bắt đầu ăn nói linh tinh: “Chúng mình, chúng mình đi làm một chút chuyện date mà người trưởng thành nên làm đi ca ca!”
Quan Bái: “…?”
Quan Bái cảm thấy rằng Lý Nãi Ấu có chút hiểu lầm đối với chuyện hẹn hò của người lớn.
Cho nên hiện tại bọn họ không được ăn cơm. Đó là vì trên đường đi ăn trưa, theo Lý Nãi Ấu dẫn đầu, Quan Bái may mắn được nếm qua các loại đồ ăn lạ lùng của Trung Quốc. Mỗi bữa đơn giản đều là vị cay và chua đánh nhau trong miệng.
Cuối cùng Lý Nãi Ấu cũng héo hon ủ rũ. Hơn nửa năm sống ở Trung Quốc đã khiến cậu không thể dễ dàng bị đánh lừa bởi trình bộ đồ ăn Trung Quốc kém chất lượng như thế này.
Cậu dùng đũa gảy gảy miếng xíu mại khô quắt dưới đáy chén, ỉu xìu nói: “….Em muốn ăn bánh tiêu Trương Ký.”
Sau đó bọn họ cùng nhau đi mua sắm.
Bởi vì không cần che giấu bối cảnh gia đình nữa cho nên cuối cùng Lý Nãi Ấu cùng lộ ra khả năng tiêu tiền của mình.
Thật ra thu nhập của Quan Bái trong mấy năm làm streamer không phải là một con số nhỏ nhưng hiện tại nhìn cách Lý Nãi Ấu tiều tiền vẫn khiến người ta có chút giật mình.
Bỏ qua giá cả, bỏ qua số lượng, Lý Nãi Ấu biến cửa hàng cao cấp thành một cái chợ rau, thấy một cái bắp cải thuận mắt là bỏ vào giỏ hàng.
Quan Bái cảm giác mục đích của Lý Nãi Ấu trước Giáng Sinh là hóa trang cho hai người bọn họ thành hai cây thông Noel biết đi.
“Anh hợp với màu xám lắm.”
Lý Nãi Ấu đứng trước một dãy quần áo lẩm bẩm: “Em muốn mặc đồ đôi với anh nên mặc cái màu trắng ngà là được. Chất liệu quần áo của cửa hàng này rất tốt, anh nhanh thử một cái đi…”
Quan Bái nhìn chằm chằm vào đống quần áo chất cao như núi trước mặt mình, trầm ngầm hồi lâu: “Em không cần thử?”
“Em không cần.”
Lý Nãi Ấu mờ mịt, “Sales đã biết số đo của em rồi nên sẽ sắp xếp giúp em.”
Khi Quan Bái bước ra khỏi phòng thử đồ, Lý Nãi Ấu đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với chị gái bán hàng.
“Anh í mặc gì cũng rất đẹp.”
Lý Nãi Ấu dương dương tự đắc, “Chân thì dài này, sống mũi cũng thẳng. Mặc dù sống mũi và trang phục không có liên quan gì nhưng mà em—”
Nhìn thấy Quan Bái bước ra, nét mặt của Lý Nãi Ấu vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà cậu chưa kịp mở miệng thì Quan Bái đang im lặng đột nhiên lên tiếng: “Cho nên bộ trang phục Đêm Phong Vân của anh?”
Nụ cười trên mặt Lý Nãi Ấu đột nhiên đông lại.
Bọn họ cũng giống như những cặp đôi yêu nhau khác cùng nắm tay đi dạo bên bờ sông.
Cho dù là nói chuyện hay đang ăn, cái miệng của Lý Nãi Ấu nói có thể hoạt động từ sáng đến tối không ngừng lại được. Cậu cầm trên tay một que kem cà phê, vừa ăn vừa kể cho Quan Bái nghe trong con sông này hình như trước kia có một người chơi thuốc quá nhiều mà nhảy xuống chết đuối.
Quan Bái cảm thấy trời đang rất lạnh, vừa đi vừa ăn vừa hứng gió như thế này không ổn chút nào cho nên kéo tay Lý Nãi Ấu ngồi xuống một băng ghế bên sông.
Lý Nãi Ấu ăn được một nửa luôn cảm thấy Quan Bái bên cạnh mình có chút trầm mặc lạ thường thế là cậu chần chừ giương mắt, hỏi: “…Ca ca, có phải anh có chuyện muốn nói với em không?”
Quan Bái liếc Lý Nãi Ấu một cái, chỉ nói là: “Em ăn xong trước đi.”
Lý Nãi Ấu vùi đầu ngoan ngoãn ăn tiếp.
Quan Bái yên lặng nhìn chằm chằm vào mặt sông phẳng lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng: “Tại sao lúc đó em lại tới Trung Quốc?”
Ngoại trừ việc đầu óc thỉnh thoảng không nhanh nhẹn cho lắm, Lý Nãi Ấu rõ ràng có gia cảnh tốt và có nền giáo dục hoàn hảo. Người này ngàm dặm xa xôi chạy đến Trung Quốc, làm streamer trong công ty của nhà mình thực sự chỉ để trải nghiệm cuộc sống thôi sao?
Lý Nãi Ấu im lặng một lúc.
Cậu chậm rãi cắn thêm một miếng kem, một lúc sau mới lên tiếng: “Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ em luôn thu xếp mọi việc cho em vô cùng tốt.”
“Nghe có vẻ có chút kỳ lạ.”
Lý Nãi Ấu cười một tiếng, nói, “Nhưng thật ra em không cần sự quan tâm hoàn hảo như vậy. Em cũng hy vọng thỉnh thoảng mình có thể ngã xuống một lần.”
Quan Bái giật mình.
“Bọn họ thuê một chuyên gia dinh dưỡng cho em, mời một giáo viên nổi tiếng về dạy em vẽ, mua một tiệm bánh ngọt làm quà sinh nhật cho em.”
Lý Nãi Ấu nói, “Bọn họ biết rõ những sở thích mới và hành tung của em. Em đã từng không hề cảm thấy đây là một chuyện xấu, bởi vì bọn họ yêu em, em cũng yêu họ.”
“Em vô cùng tin tưởng họ.”
Mi mắt Lý Nãi Ấu run run. “Khi em chuẩn bị tốt nghiệp đại học, họ đã giới thiệu cho em một số cô gái rất tốt. Em hiểu ý của họ nhưng em không có hứng thú với các cô ấy.”
“Lần đầu tiên em nói với bọn họ, em nói hẳn là em sẽ không thích con gái.”
Lý Nãi Ấu cảm giác ngón tay của mình có chút lạnh nên rụt vào bên trong áo khoác, “Thế nhưng bọn họ không có thất vọng, cũng không tức giận. Bọn họ chỉ vô cùng bình tĩnh.”
“Khi họ mỉm cười nói với em chuyện này rất phổ biến, bọn họ sẽ giúp em, cuối cùng em mới cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng.”
Lý Nãi Ấu nói, “Bởi vì em không nghĩ rằng đây là một chuyện cần bị giúp đỡ, cần phải sữa chữa. Đây là em.”
“Em đã cố gắng giải thích nhưng bọn họ chỉ cho là em đang khó chịu.”
Sau khi ăn viên kem trên ốc quế, Lý Nãi Ấu chậm rãi bóc lớp giấy bọc bên ngoài ra, cắn lớp vỏ giòn, “Bọn họ nói em chưa từng thích qua người khác, chưa đủ trưởng thành, cũng không thể thật sự hiểu tình yêu là gì.”
“Em nhận ra em đã sống dưới đôi cánh của họ quá lâu.”
Lý Nãi Ấu dừng một chút, trực tiếp cắn nốt phần còn lại, “Bọn họ đã vì em mà làm chủ rất nhiều chuyện. Xuất phát điểm là chuyện tốt nhưng có một số việc chỉ có em mới có thể tự mình quyết định.”
“Cho nên em đi.”
“Em rất nhớ ông nội của em, với lại đồ ăn Trung Quốc rất ngon cho nên em lựa chọn Trung Quốc. Sau đó em gặp anh, rồi em phát hiện lựa chọn của em thật sự vô cùng đúng đắn…”
Lý Nãi Ấu phồng má nhai vỏ kem, trầm mặc một hồi.
“—Mùi cà phê của loại này nồng quá.”
Một lúc sáu, Lý Nãi Ấu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Quan Bái, vô cùng vụng về đổi chủ đề, “Em ăn hết rồi, có khi nào buổi tối sẽ mất ngủ không nhỉ?”
Quan Bái yên tĩnh nhìn vào đôi mắt của cậu một lát, nói: “Để anh nếm một ngụm mới biết được.”
Thế là Lý Nãi Ấu cong mắt, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên hôn lên miệng Quan Bái.
Đêm ở Luân Đôn dường như yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều.
Tác dụng chậm của kem có hơi quá mức, gió thổi qua làm Lý Nãi Ấu có chút lạnh run. Cậu co mình vào trong vòng tay của Quan Bái.
“Ca ca, ngày mai là đêm Giáng Sinh, bọn họ sẽ về nhà.”
Lý Nãi Ấu nhỏ giọng nói, “Cho nên em có thể có thể, không ra đây tìm anh được.”
Quan Bái gật đầu.
Anh hôn một cái lên chóp mũi Lý Nãi Ấu, nói: “Em về trước đi.”
Quan Bái hộ tống Lý Nãi Ấu đến trước cửa nhà. Anh nhìn Lý Nãi Ấu đang đứng trước cổng chính, quay đầu lại vẫy tay chào mình, nói chúc ngủ ngon.
Quan Bái cũng vẫy tay lại.
“—Nhưng mà anh ơi, em không muốn lừa gạt thêm nữa.”
Vào lúc cửa nhà sắp đóng lại, Lý Nãi Ấu đột nhiên mở miệng.
Quan Bái giật mình.
“Em muốn đích thân nói với họ rằng bây giờ em đã có một người yêu thật sự. Anh ấy rất yêu em, em cũng rất yêu anh ấy.”
Cậu cười híp mắt, “Em muốn cùng anh ấy ăn bánh quẩy Trương Ký cả đời.”
–
Đêm Giáng Sinh, Luân Đôn đón một đợt tuyết nhẹ nhàng.
Đã gần một tuần không livestream, Quan Bái suy nghĩ một lúc quyết định lên weibo đăng một tấm ảnh cảnh tuyết Luân Đôn, đồng thời trước khi đăng còn kèm cả định vị.
Đăng weibo còn chưa đầy năm phút, khu vực bình luận lập tức sôi nổi hẳn lên.
“Oa Bái đang di du lịch ở Luân Đôn sao!! Phong cảnh đẹp thật!! Giáng Sinh vui vẻ!!”
“Tôi có một người anh em đang hấp hối hôm qua ở trước giường bệnh hỏi tôi hôm nay Quan Bái có livestream không?”
“Luân Đôn? Để tôi dũng cảm suy đoán một chút, họ Quan nào đó đừng bảo là anh đi tìm bạn nhỏ nào đó đó nhé?”
Quan Bái trầm ngâm một hồi, cuối cùng cho cái bình luận kia một ngón tay cái.
Anh biết cái like này sẽ gây ra một hồi gió tanh mưa máu nhưng Quan Bái chỉ là tắt weibo, đăng nhập vào wechat. Vừa vặn Tề Nhất Minh cũng gửi cho anh một tấm ảnh của Quan Thúy Cúc.
Quan Bái nhìn chằm chằm vào cặp mông căng tròn của Thúy Cúc trên màn hình. Anh thầm nghĩ chuyến này đi Luân Đôn tìm Lý Nãi Ấu đúng là thu hoạch tương đối khá, về đến nhà còn có thể có thêm một con lợn có lông.
Môt lúc sau Quan Bái để điện thoại xuống.
Quan Bái thật ra không phải là một người nóng nảy nhưng mà hôm nay anh có chút không tĩnh tâm được.
Mười một giờ rưỡi đêm, Quan Bái rời khách sạn, đến một cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít trà túi lọc, nghĩ bụng muốn thay sữa đậu nành bằng thứ gì đó để pha uống ấm bụng.
Đợi đến khi anh về đến cửa phòng, Quan Bái nhìn thấy Lý Nãi Ấu đang đợi mình ở hành lang.
Bên cạnh Lý Nãi Ấu là một chiếc vali, nửa khuôn mặt vùi vào trong khăn quàng cổ, ngơ ngác đứng ở cửa phòng anh, không biết đã đợi bao lâu.
Nghe được động tĩnh trên hành lang, Lý Nãi Ấu ngẩn người ngẩng mặt lên. Quan Bái nhìn thấy hốc mắt của cậu hơi đỏ, trong lòng bỗng thắt lại.
Anh bước nhanh về trước, Lý Nãi Ấu cũng buông hành lí xuống trực tiếp nhào tới trong ngực Quan Bái.
“Bọn họ đã biết rồi.”
Thiếu niên ngửa mặt lên, khóe mắt có hơi ửng đỏ. Không biết có phải là ảo giác của Quan Bái hay không, anh luôn cảm giác giọng nói của Lý Nãi Ấu có một chút run run, “Là La Sâm nói cho bọn họ. Bọn họ nói, bọn họ nói…”
Quan Bái ôm chặt thiếu niên vào lòng.
“Không sao.”
Quan Bái hít một hơi thật sâu, “Anh sẽ–”
“—Bọn họ nói quyền lựa chọn nằm trong tay em. Chỉ là nếu như em lựa chọn về Trung Quốc thì em phải chính thức tự lập, bọn họ sẽ không hỗ trợ tài chính cho em.”
Lý Nãi Ấu đột nhiên vui vẻ ngẩng đầu lên nói: “Đây vừa vặn cũng là kết quả em mong muốn.”
Quan Bái: “….?”
“Tiền lương trước đây anh trả cho em, em chưa tiêu một xu nào.”
Lý Nãi Ấu hí ha hí hứng bẻ ngón tay bắt đầu đếm, “Em cũng kiếm được rất nhiều tiền từ những bức tranh mà em đã vẽ cách đây rất lâu cho nên em không cần sự hỗ trợ tài chính của họ chút nào. Không nói chuyện quay về, vì sao em cảm thấy tiền của mình càng lúc càng nhiều nhỉ…”
Quan Bái thật sự cảm thấy mình sắp lên cơn đau tim.
“Khoan đã, Lý Nãi Ấu.”
Quan Bái cố gắng hết sức để bình tĩnh lại. Anh hít một hơi thật sâu, hỏi: “Vậy sao em lại khóc”
Lý Nãi Ấu mờ mịt.
“Em có khóc đâu. Em chỉ là lạnh quá á, bởi vì em nóng lòng muốn tới gặp anh.”
Cậu sụt sịt, lại vùi mặt vào chiếc khăn, giọng nói lại bắt đầu run run, “Tuyết bên ngoài lớn quá làm lỗ tai em lạnh cóng luôn, mắt cũng đau nữa, mà cũng có thể là do em hưng phấn…”
Quan Bái: “…”
Lý Nãi Ấu giống như vô cùng vui vẻ.
Cậu chớp chớp mặt, trịnh trọng chỉ vào mình, nói: “—Ngài Quan Bái thân mến, em vô cùng trịnh trọng báo tin ngài đã nhận được một quà Giáng Sinh. Sau khi ngài kí tên thì cả đời này không thể đổi về được nữa.”
Quan Bái liếc cậu một cái.
Anh không nói gì, chỉ mở cửa phòng, kéo vali của Lý Nãi Ấu bước vào bên trong mà không ngoảnh đầu lại.
Lý Nãi Ấu cảm giác Quan Bái có thể đang xấu hổ.
Cậu trốn trong khăn quàng cổ cười trộm, đi theo Quan Bái vào phòng. Sau khi cửa đóng lại, Lý Nãi Ấu vừa muốn tiếp tục mở miệng trêu chọc Quan Bái thì đột nhiên bị Quan Bái xoay người áp vào tường, nặng nề hôn xuống.
Cánh môi của Lý Nãi Ấu có hơi lạnh buốt. Quan Bái nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve vành tai mát lạnh của Lý Nãi Ấu đồng thời dịu dàng ôm lấy khuôn mặt cậu, chậm rãi làm nụ hôn thêm sâu.
Một lúc sau, Quan Bái mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào đôi má ửng đỏ của Lý Nãi Ấu, đột nhiên giơ tay lê nhéo nhéo cặp má của cậu.
“Được.”
Anh từ tốn trả lời: “Anh rất hài lòng với món quà này, nhưng mà giao hàng có hơi chậm.”
“Vậy bây giờ anh có thể mở quà ra không?” Quan Bái hỏi.
Lý Nãi Ấu thở hổn hển ngửa mặt lên nhìn Quan Bái.
Cậu bị nụ hôn làm cho choáng váng, nhất thời không hiểu ý tứ mở quà của Quan Bái có nghĩa là gì, chỉ ngơ ngác trả lời: “Được…”
Mười hai giờ đêm, những bông tuyết trắng vẫn không ngừng rơi xuống, vô số cặp tình nhân trao nhau môi hôn trong tiếng chuông đêm Giáng Sinh.
Những nụ hôn của Quan Bái lại lần lượt rơi xuống. Lý Nãi Ấu tựa người vào quầy bar phía sau, dùng tay ôm lấy cổ Quan Bái một cách trìu mến, cố gắng đáp lại tình cảm từ người yêu.
Tay của Quan Bái từ từ vén chiếc áo len màu ngà của Lý Nãi Ấu lên. Ngón tay anh che đi một vùng da nhỏ ấp áp trên eo thiếu niên rồi chậm rãi vuốt ve.
Lý Nãi Ấu khẽ co rúm lại như một con thú nhỏ nhưng rồi rất nhanh lại say mê trước nụ hôn của Quan Bái,
Cho đến khi nụ hôn chậm rãi trượt từ môi xuống cổ, cuối cùng Lý Nãi Ấu mới cảm thấy có gì đó không ổn.