Dường như anh cho rằng lý do quả dâu tây có màu đỏ là để thu hút các loài chim đến phát tán hạt giống. Lý do tại sao Thúy Cúc có thể phát triển từ một quả cầu lông nhỏ bằng lòng bàn tay đến mức béo phì như hiện tại là bởi vì mỗi ngày nó đều cắn túi thức ăn cho mèo tự mình chuẩn bị bữa ăn khuya.
Cho nên lúc này, Quan Bái nhìn khuôn mặt như đang đứt ruột đứt gan đắm chìm trong thế giới đàn nhị của Lý Nãi Ấu ngồi bên cạnh, nhận ra rằng mình cần một lý do vô cùng hợp lý và rõ ràng để chứng mình cái suy nghĩ cực kỳ hoang đường “mình có thể thật sự có chút thích cái con người này”.
Hôm nay bão bình luận cũng bị buổi hòa nhạc của Lý Nãi Ấu làm cho cảm động kêu rên không ngừng.
“Vẫn là buổi hòa nhạc tan nát cõi lòng như cũ nhưng so với một tháng trước tôi, tôi có cảm giác có thể tháo nút bịt tai ra rồi….”
“Các anh em! Tôi và chó của tôi đã chống đỡ được năm phút!! Đây là một bước đột phát cấp độ sử thi!!!”
“Thật sự là tiến bộ, tôi giống như có thể hiểu một chút ánh trăng trong hồ sen…”
“Emmmmm ờ thì bạn lầu trên ơi, em trai nói hôm nay em kéo bài hoa nhài…”
Đầu tiên, cái màn kéo đàn nhị này vĩnh viễn không chấp nhận được. Quan Bái nghĩ.
Tầm mắt anh trượt xuống rơi vào chiếc hoodie quá khổ của Lý Nãi Ấu và đôi dép lê bằng lông màu vàng sáng.
Tiếp theo, gia cảnh bần hàn, ăn mặc dị hợm, tham ăn tham uống.
Quan Bái chăm chú nhìn sườn mặt say mê của Lý Nãi Ấu. Tuy mấy cái này không phải là chuyện xấu nhưng chắc chắc không tính là điểm cộng, cho nên rốt cuộc là ở đâu….
Bão bình luận có người chú ý tới ánh mắt của Quan Bái.
“Chờ đã, sao ánh mắt hiện tại của lão Bái trông quỷ dị quá vậy? Tôi có cảm giác một giây sau ổng sẽ nuốt luôn em trai…”
“Bái, anh làm sao thế?”
“#Quan Lý Thí Sự szd#”
Bên này Lý Nãi Ấu không hay biết gì cuối cùng cũng kết thúc bài đàn của mình. Cậu đặt cây đàn nhị của mình xuống, dương dương đắc ý lại gần máy quay: “Thế nào nha, tôi, tôi cảm giác hôm nay phát huy rất tốt.”
“—Cảm ơn máy bay nhỏ của “hôm nay Thực Dụng Chỉ Nam có pháp sư chưa?””
Lý Nãi Ấu nói, “Tôi có thể kéo thêm một khúc nữa, mặc dù có hơi mệt một xíu…”
Quan Bái nheo mắt.
“Nếu ngài mệt rồi thì cứ nghỉ ngơi đi.”
Quan Bái kịp thời ra tay ngăn chặn, bình tĩnh nói với bão bình luận. “Đã muộn rồi. Hôm nay đến đây vậy”
Lý Nãi Ấu liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy chưa thỏa mãn nhưng vẫn vẫy tay.
“Ngày mai có sự kiện tri ân người hâm mộ, tôi sẽ tiếp tục vẽ tặng mọi người. Chẳng qua ngày mai không dùng bút chì màu mà sẽ chuyển sang bút dạ đặc biệt.”
Lý Nãi Ấu nhe miệng lộ ra răng nanh, “Mọi người nhất định phải đến nha. Ngày mai gặp ~~”
…Vẫn còn khá được. Quan Bái nghĩ.
Bão bình luận đầy lời chúc ngủ ngon, Lý Nãi Ấu vẫy tay tắt stream thì trông thấy Quan Bái nửa dựa vào ghế chơi game ở bên cạnh trầm ngầm nhìn mình.
“Cậu vẫn còn nhớ nhỉ.” Quan Bái nói.
“Đương nhiên rồi.”
Lý Nãi Ấu cười he he, siêu đắc ý cầm lấy quyển sổ nhỏ bên cạnh bàn lên, lật ra chỉ cho Quan Bái thấy, “Anh xem nè, em đã ghi lại tất cả những hoạt động quan trọng gần đây vào đó.”
“Cuối tuần có sư kiện tri ân người hâm mộ.”
Lý Nãi Ấu nghiêm túc đọc lên, “Có nhiệm vụ tích lũy của Hắc Đào. Chúng ta còn phải mua cho Thổi Quýt một ít quần áo mùa đông. Cuối tháng sẽ có danh sách bảng nhiệt độ và kết toán khen thưởng, còn có sinh nhật của em nữa…”
Quan Bái: “…..”
Không biết đây đã là lần thứ mấy chục trong những ngày qua trước mặt Quan Bái, Lý Nãi Ấu dùng cách thức vụng về như vậy, như có như không nhắc tới sinh nhật của mình.
Lý Nãi Ấu cũng có chút lo lắng.
Cậu len lén đóng quyển số lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó lập tức lon ton chạy vào phòng khách, ôm lấy Thúy Cúc nửa tỉnh nửa mê rồi lon ton quay về.
“…Ừm thì, ở nước Anh có một truyền thống…”
Nước Anh đã là cái cớ tốt nhất mà Lý Nãi Ấu dùng để thỏa mãn ước muốn của mình. Cậu đặt Thúy Cúc lên ghế chơi game, ấp a ấp úng bắt đầu nói dối: “Trước mỗi ngày sinh nhật, người ta phải làm một bức thư mời và gửi cho những người đến dự party sinh nhật, thật ra em cũng không phải muốn làm lắm, nhưng mà…”
Nhưng mà sự thật chính là ở Anh Mỹ Úc và thậm chí là ở Kenya cũng không truyền thống mang tính cưỡng chế như vậy. Chẳng qua vì bản thân Lý Nãi Ấu rất muốn đưa một invitation letter chính thức cho Quan Bái thôi.
(*) Invitation Letter: thiệp mời
Một mình cậu ngồi trong phòng tô tô vẽ vẽ thư mời, dán hoa khô, dùng bút mực vàng kim viền một đường viền rất đẹp. Cậu còn tra cả từ điển tiếng Trung, một bút viết một bút vẽ nắn nót từng chữ mới hoàn thành kiệt tác của mình.
Quan Bái nhìn khuôn mặt người này viết đầy mấy chữ “Mau hỏi em đi mau hỏi em đi”, trầm ngâm một hồi, bình tĩnh mở miệng, “Nếu phiền phức như vậy thì không cần làm đâu.”
Vẻ mặt Lý Nãi Ấu lập tức đông cứng.
“Đúng là rất phiền… Nhưng mà em, em cảm thấy Thổi Quýt lại rất muốn cho nên tùy tiện làm một cái.”
Lý Nãi Ấu làm như không nghe thấy. Cậu giả vờ như không có việc gì lấy ra hai tấm thiệp một lớn một nhỏ đặt lên bàn rôi vội vàng về phòng, “Em, em có hơi buồn ngủ…”
Gò má Lý Nãi Ấu hình như hơi đỏ lên, Quan Bái nhìn người này như một làn khói bay chạy trối chết đến cửa phòng ngủ, đóng cửa lại.
Quan Bái nhướng mày.
Thúy Cúc tò mò ngửi những bông hoa khô và cỏ khô dán trên hai bức thư mời. Quan Bái cân nhắc một lúc, đầu tiên mở của Thúy Cúc ra.
Cái này chỉ to bằng nửa lòng bàn tay của Quan Bái, quả thật vô cùng thích hợp với kích thước của Thúy Cúc. Bìa ngoài vẽ một quả quýt tròn vo, phía trên quả quýt còn có thêm mấy cái râu mèo.
Quan Bái mở tấm thiệp ra thì trông thấy phía trên viết một câu “To Thổi Quýt”, sau đó phía dưới là ba hàng chỉnh tề ngay ngắn meo meo meo meo meo meo meo meo cùng các thể loại dấu câu.
Quan Bái: “….”
Quan Bái trầm ngầm ba giây, quyết định trả lại cho Thúy Cúc để nó tự giải mã ngôn ngữ chủng tộc của mình.
Anh cầm lên lá thư mời thuộc về mình, nhìn chằm chằm vào chiếc bình giữ nhiệt được vẽ ở ngoài bìa một lúc, chốc sau lắc đầu một cái rồi mở thư ra.
Nội dung trong thư rốt cuộc cũng là thứ mà con người có thể đọc hiểu.
“Dear Quan Bái (streamer gp1419):
Tôi rất vui khi được nói với bạn rằng bạn đã được mờ đến bữa tiệc sinh nhật của Neo vào ngày 27 của tháng này, lúc bảy giờ ba mươi phút tối thứ Sáu.”
Tại bữa tiệc sinh nhật của Neo, bạn có thể xem các buổi biểu diễn riêng của anh ấy:
1: Màn độc tấu đàn nhị của Neo.
2: Ăn những chiếc bánh ngọt do chính Neo làm.
3: Neo muốn nói với bạn một chuyện thầm kín.
Vui lòng đến tham dự đúng giờ. Địa điểm tổ chức là trong phòng khách của bạn. Không có quy định về trang phục, không cần mang theo quà tặng, miễn là bạn có thể xuất hiện là được! Cố gắng đừng đến trễ!
- From Neo Lee”
Quan Bái nhìn chằm chằm vào những dòng chữ Trung Quốc xiên xiên vẹo vẹo của Lý Nãi Ấu, nheo mắt một lúc để phân biệt dấu vết chỉnh sửa mới phát hiện người này viết tên anh lần lượt thành “Quan Thị” và “Quan Phổi”
Người Quan Bái vẫn căng chặt nhưng khóe miệng của anh vẫn nhếch lên một độ cong không thể nhận ra.
Thiệu Cát đã từng nói Quan Bái là một người rất cứng đầu.
Anh nghiêm khắc đưa bản thân vào khuôn khổ, từ việc chọn hình dáng bình giữ nhiệt đến nồng độ cồn của nước rửa tay, mọi chi tiết trong cuộc sống Quan Bái đều phải đến mức hài lòng nhất. Anh dựng cuộc sống của mình thành một cái hộp vuông góc vô cùng tỉ mỉ.
Mà Lý Nãi Ấu lại giống như một người ở một thế giới hoàn toàn khác với anh. Cậu sống vô cùng thoải mái và tự do, không bao giờ bị gò bó trong một khuôn khổ chuẩn mực.
Lý Nãi Ấu giống như một chú chim hoạt bát, mỗi ngày đều sẽ ngậm sương sớm, hoa tươi và quả ngọt, mang theo một chùm ánh sáng ban mai nhẹ nhàng đến bên cạnh anh, từng chút từng chút trang trí cho chiếc hộp vuông đầy lạnh lẽo này thành một nhà kính trồng hoa vô cùng xinh đẹp và ấm áp.
Sau đó có một ngày Quan Bái đột nhiên phát hiện, hoa rất thơm, quả rất ngọt, ánh nắng quả thật cũng rất ấm áp.
Mà càng quan trọng hơn là, anh dường như không thể tách rời khỏi chú chim này nữa rồi.
–
Một buổi sáng vài ngày sau, Thiệu Cát mang đến một tin vui.
“Anh đã cố hết sức liên hệ cho em vài bộ nữa rồi.”
Thiệu Cát và trợ lý vào nhà mang theo một vài bộ quần áo, “Lần này anh đã sàng lọc cẩn thận, cảm giác cũng không tệ lắm. Nhưng có thể có một hoặc hai bộ đã qua mùa với lại số đo cũng có thể không vừa lắm, em thử trước đi…”
Quan Bái nói: “Làm phiền anh rồi.”
“À đúng rồi trong đó có một bộ là người ta chủ động liên hệ với chúng ta.”
Thiệu Cát gãi đầu, “Nói thật thì ban đầu anh Thiệu đọc không hiểu tên nhãn hiểu, định từ chối nhưng anh thấy quần áo may cũng tốt lắm, lại nghĩ đến em kén chọn như thế cho nên cũng mang theo.”
Quan Bái chưa nói gì. Anh luôn cảm thấy Lý Nãi Ấu ngồi đối diện đang vùi đầu ăn bánh bao đậu đỏ giống như hơi khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trợ lý nhỏ đang treo từng bộ quần áo lên để chuẩn bị thử, vừa vặn cầm một bộ thuận tiện hỏi: “Là bộ này hả anh?”
Thiệu Cát liếc mắt một cái, gật đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Đúng rồi. Tiểu Triệu, em nhìn cái logo thử đi. Anh còn không biết nó là cái ngôn ngữ gì nữa. Muốn lên Baidu tra cũng không biết tra làm sao. Đoán chừng…”
Trợ lý nhỏ đáp một tiếng, nhìn vào nhãn mác phía đằng sau, kết quả đôi mắt của cậu ta như muốn rớt ra ngoài.
“Anh Thiệu ơi…”
Trợ lý nhỏ giống như sắp ngất đi, “Đây là tiếng Pháp, là hàng may mặc được chế tác riêng của XXX. Ngài, anh, anh có chắc đây là người ta chủ động liên lạc với anh không…”
Cánh tay cầm bình giữ nhiệt của Quan Bái dừng trên không trung, Thiệu Cát cũng choáng váng.
“Cái quái gì vậy?”
Thiệu Cát mờ mịt: “Chế tác riêng gì gì đó, không phải, nhãn hiệu này chẳng lẽ có thể tốt hơn cái gì gì, XXX với XXX hả?”
“Câu này của anh giống như so sánh phượng hoàng với chim bồ câu và chim sẻ vậy… Bởi vì nhãn hiệu này không phải nổi tiếng, mà là cao cấp, là xa xỉ hàng đầu.”
Tiểu Triệu lật trái lật phải, âm thanh như thều thào, “Không chỉ là quý giá, cái người ta bán còn là uy tín và chất lượng. Nếu khách hàng của bọn họ muốn đạt được mức độ được chế tác riêng, em đoán chừng thu nhập một năm trăm vạn là còn ít…”
Thiệu Cát sụp đổ.
“Tiểu Quan, đây có phải là… một phù bà hâm mộ em gửi cho không?”
Thiệu Cát vịn ghế sô pha miễn cưỡng chống đỡ cơ thể, run rẩy chỉ huy trợ lý nhỏ: “Mau, Tiểu Triệu em nhanh lên, lấy một cái móc áo chất lượng tốt nhất treo nó lên cho anh, sau đó nhốt Thúy Cúc vào phòng ngủ, đừng để nó lại gần….”
Quan Bái nhíu mày.
“Chưa hẳn là phù hợp.”
Quan Bái nói: “Hơn nữa, anh Thiệu, anh kiểm tra lại xem tên ở bưu kiện có phải là chính thức hay không. Nếu như là người hâm mộ thì trả lại đi. Em không thể nhận được.”
“—Nhưng anh còn chưa có thử nha.”
Lý Nãi Ấu đột nhiên đặt cái bánh bao đậu đỏ trong tay xuống, bên má còn hơi phồng lại, vừa nhìn vào mắt Quan Bái vừa mơ hồ nói, “Quả thật anh có thể từ chối… Nhưng mà cho dù là người hâm mộ gửi thì đó cũng là đến từ người vô cùng thích anh vô cùng muốn ủng hộ anh. Người đó nhất định hy vọng anh có thể thử một lần.”
Quan Bái hơi khựng lại.
“Tiểu Quan à, anh Thiệu đề nghị em thử một lần đi.”
Thiệu Cát vô cùng tha thiết nói, “Không biết làm sao, từ lúc biết được giá cả, anh cảm thấy bộ đồ này như đang chiếu sáng rực rỡ, nổi bật giữa thế gian u ám…”
Quan Bái cố chấp không lại hai người này chỉ có thể cầm quần áo đi vào phòng ngủ.
Quan Bái quan sát một chút, dùng tay sờ lên chất vải, phát hiện bộ trang phục này bất kể là chất liệu hay đường cắt quả thật là hàng đầu. Với lại màu sắc còn là màu đen tuyền mà Quan Bái rất thích, thiết kế hoa văn tối cũng khiêm tổn trầm ổn không khoa trương.
Nhưng điều thú vị nhất là có một đôi tai mèo trắng được thêu bằng tay trên cổ áo của bộ trang phục.
Bây giờ Quan Bái có thể xác nhận rằng đây thật sự có thể là một món quà đến từ người hâm mộ của mình.
Khoảnh khắc Quan Bái bước ra ngoài, phòng khách dường như tự động tắt tiếng ngay lập tức.
“Đây cũng quá vừa người rồi…”
Thiệu Cát lẩm bẩm, “Anh còn sắp hoài nghi có phải em có fan cuồng stalk hay không nữa đấy. Với lại vừa nãy anh cũng xác nhận lại một chút. Đó quả thật là bưu kiện của bọn họ. Bọn nó nói là bên đó đánh giá cao ảnh hưởng của em. Nhưng anh đang tự hỏi liệu nhóm fan của chúng ta đã phát triển dến châu Âu luôn rồi cơ à…”
Lý Nãi Ấu đang yên lặng ngồi trong góc phòng ăn nhìn một lúc sau đó buông cái bánh bao đậu đó lắm, rút một tờ khăn giấy, lon ton chạy lại đây.
“Nhìn đẹp lắm anh ơi.”
Lý Nãi Ấu thản nhiên dùng khăn giấy lau sạch phần nhân đậu còn sót lại trên tay, sau đó dưới ánh mắt kinh hoang của Thiệu Cát, cậu nhẹ nhàng dùng ngón tay lướt qua hình thêu tai mèo trên cổ áo của Quan Bái.
Qua một lúc, Lý Nãi Ấu ngẩng mặt lên mỉm cười nói: “Thật sự rất thích hợp, chân dài cao ráo, không có trâm cài ngực cũng rất đẹp…”
Nhìn vẻ mặt vui vẻ và hài lòng của cậu còn hơn cả bản thân khiến Quan Bái có hơi buồn cười.
“Vậy được rồi. Chúng ta sẽ chọn bộ này.” Thiệu Cát cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.” À đúng rồi, anh vừa nhớ ra một chuyện.”
“Thời gian của Đêm Phong Vân lại bị điều chỉnh lùi về sau một chút, dời đến ngày 27 tháng này. Không sao, vừa vặn chúng ta có thêm hai ngày để chuẩn bị…”
Thiệu Cát đang nói thì phải dừng lại, nhìn Quan Bái và Lý Nãi Ấu đột nhiên trầm mặc trước mặt mình, mơ hồ hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì thế?”