Việc cậu phải làm lúc này không phải là nhấn mạnh mình có giàu hay không mà phải nhanh nhanh khiến Quan Bái khám phá những điểm tốt ở con người mình.
Cuối tuần không cần livestream, sau khi Lý Nãi Ấu hắt xì hơi lần thứ mười ba trong vòng một buổi sáng, Quan Bái dứt khoát mang Lý Nãi Ấu đi trung tâm thương mại.
“Chúng ta bây giờ đang hẹn hò đúng không?”
Trên đường đi Lý Nãi Ấu vô cùng buồn bã truy hỏi Quan Bái: “…Nếu chúng mình đang nói chuyện yêu đương, nếu chúng mình đã là người yêu thì có phải bây giờ nên nắm tay nhau không? Sao anh không…”
Quan Bái: “…Tổ tông ơi, anh đang lái xe.”
Nếu mức độ hạnh phúc của một người khi đi mua sắm là mười thì mức độ hạnh phúc của Lý Nãi Ấu khi đi mua sắm với Quan Bái là khoảng một trăm.
Nhất là khi thân phận hiện tại của Quan Bái là bạn trai của mình thì mức độ hạnh phúc của Lý Nãi Ấu đại khái lớn gấp trăm lần.
Hai người dừng xe, còn chưa kịp lên thang máy thì đột nhiên Lý Nãi Ấu bị quán cà phê mèo ở tầng một thu hút không thể nhấc nổi chân.
Cậu ngồi xổm ở cửa sổ sát đất của quán cà phê, hai tay dán vào tấm thủy tinh, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đám mèo con bên trọng.
“Anh nhìn nè, con Quýt Quýt này hình như rất thích con Bạch Bạch.”
Lý Nãi Ấu hưng phấn cách một tấm thủy tinh chỉ cho Quan Bái thấy, “Nó đang cho con Bạch Bạch liếm lông, nhất định làm muốn làm đối tượng của nó—”
Quan Bái nhìn hai cái mông của hai chú mèo mà Lý Nãi Ấu chỉ.
“Đây là hai con đực.” Quan Bái nói.
“Ồ.” Lý Nãi Ấu vẫn hưng phấn như cũ, “Vậy thì nó làm đổi tượng của Bạch Bạch.”
Quan Bái cảm thấy người này giống như vô cùng thích tất cả những thứ có sự sống.
Lúc trước quay chương trình tạp kỹ, Lý Nãi Ấu có thể nhìn vào bể cá ở tầng một của khách sạn trong một tiếng đồng hồ liền. Hai ngày trước cậu còn sử dụng một hộp các tông để tự làm một chiếc tủ đựng quần áo bốn mùa cho Thúy Cúc.
Ngay cả lúc uống say rồi trong đầu vẫn muốn chăm sóc con rùa.
Đôi mắt của Quan Bái rơi xuống mái tóc nâu bồng bềnh của thiếu niên, trong phút chốc trái tim anh trở nên vô cùng mềm mại.
“Em thích động vậy nhỏ đến vậy à?” Quan Bái hỏi.
“Ừm.” Lý Nãi Ấu mê mẩn, “Chỉ cần không phải là côn trùng và ếch xanh thì em thích hết.”
Lý Nãi Ấu đưa mắt nhìn theo con mèo đang đi lòng vòng, một lúc sau lại nói thêm, “—Chẳng qua thích nhất thì là anh rồi.”
Quan Bái sau lưng im lặng hồi lâu không lên tiếng. Lý Nãi Ấu trông mong nhìn hai con mèo uốn éo cái mông đi xa mới lưu luyến không rời rũ mắt, nói: “Đi thôi anh.”
Lý Nãi Ấu xoay người lại phát hiện người yêu sau lưng mình đã không thấy đâu. Cậu đưa mắt nhìn thì phát hiện Quan Bái đang đứng ở cửa quán cà phê mèo nói với nhân viên phục vụ số lượng người vào.
Bắt đầu ánh mắt mơ màng của Lý Nãi Ấu, Quan Bái mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Đi bộ hơi mệt, chúng ta vào nghỉ một chút đi.”
Lý Nãi Ấu sững sờ một lúc, lộ ra chiếc răng nanh vui vẻ ừm một tiếng.
Lý Nãi Ấu cảm thấy bây giờ là một cơ hội tốt để thể hiện sự quyến rũ của bản thân.
Cậu quyết định thể hiện trình độ được các loại động vật nhỏ hoan nghênh của mình, để Quan Bái thấy rằng mình còn có những ưu điểm khác ngoài “cần cù chăm lo việc nhà”.
Lý Nãi Ấu nhiệt tình cúi người xuống vừa định đến gần mèo con dưới chân mình thì con mèo xanh kia đã tàn nhẫn lướt qua ngón tay cậu, không thèm thương tiếc nhảy lên ổ bí đỏ trong góc.
Ngược lại, tình huống bên phía Quan Bái lại hoàn toàn khác. Anh chỉ là khoanh chân ngồi im trên ghế sô pha thì ngay sau đó một con Ragdoll ngoan ngoãn tiến đến ngoạm ống quần của anh. Sau đó có một con mèo cam béo ủm nhảy lên đầu gối của Quan Bái, ý đồ muốn chui vào lồng ngực anh.
Lý Nãi Ấu: “…QAQ”
Quan Bái có thể nói là trời sinh đã có thể chất thu hút động vật nhỏ. Lý Nãi Ấu vô cùng ghen tị. Cậu nhìn chằm chằm vào con mèo bên chân Quan Bái, con trước bàn thậm chí là con trong lồng ngực, khát vọng trong mắt sắp biến thành chất lỏng trào ra đến nơi.
Quan Bái lại cảm thấy thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào mình ngược lại càng giống như một con mèo con đang vẫy đuôi đòi ăn cá.
Quan Bái ôm con mèo cam trong lồng ngực đặt vào vòng tay của Lý Nãi Ấu.
Lý Nãi Ấu ngây người chớp mắt.
“Em muốn con nào,” Quan Bái nói, “Anh vớt giúp em.”
Thế là tiếp theo là sự phân công lao động giữa hai người – Lý Nãi Ấu chọn con mèo mà mình muốn ôm còn Quan Bái thì chịu trách nhiệm dụ dỗ. Sau khi anh ôm được mèo tới tay rồi thì sẽ đặt vào vòng tay Lý Nãi Ấu. Lý Nãi Ấu vô cùng hài lòng mà vùi mặt vào lỗ tai và bụng của mèo con mà bắt đầu hôn hít.
Nửa tiếng sau, gần như toàn bộ mèo trong quán cà phê đã bị Lý Nãi Ấu ôm một lần
“Hy vọng Thổi Quýt có thể tha thứ cho em. Em về nhà sẽ đi tắm ngay.”
Khi bước ra khỏi quán cà phê mèo, Lý Nãi Ấu cố gắng gỡ hết lông mèo trên người mình ra, vô cùng áy náy nói, “Trong lòng em, nó vĩnh viễn là mèo con em yêu nhất.”
Mặc dù bị Lý Nãi Ấu làm trật quỹ đạo trong chốc lát nhưng mục đích mua sắm chính của Quan Bái ngày hôm nay là làm cho chiếc áo hoodie Pokemon thần kỳ bảo bối mặc mãi không hết của Lý Nãi Ấu có thể biến mất vĩnh viễn trên thế giới này.
Hai người đi lên lầu. Trong lúc Quan Bái đang lựa chọn cửa hàng thì Lý Nãi Ấu bên cạnh đột nhiên lấy ngón tay nhanh chóng câu một chút mu bàn tay của Quan Bái.
Quan Bái liếc mắt nhìn cậu, Lý Nãi Ấu làm như không có việc gì quay đầu đi chỗ khác.
Thế là Quan Bái lập tức nắm lấy tay Lý Nãi Ấu.
Hai người họ cứ nắm tay như thế cho đến khi Quan Bái lựa cho Lý Nãi Ấu một cái áo len màu trắng rồi bảo cậu đi thử.
Mắt thẩm mỹ của Quan Bái rất tốt. Chất liệu áo len mềm mại thoải mái. Sau khi Lý Nãi Ấu ra khỏi phòng thử đồ cậu hí ha hí hửng muốn cho Quan Bái xem thì phát hiện không thấy người đâu.
Lý Nãi Ấu mờ mịt nhìn xung quanh sau đó phát hiện Quan Bái đang đứng bên ngoài cửa hàng nghe điện thoại.
Lý Nãi Ấu nghiêng lỗ tai tò mò nghe một lúc, sau đó nhận ra một từ mình cũng nghe không hiểu.
Sau khi Quan Bái cúp điện thoại thì nhìn thấy thiếu niên con lai nhìn vô cùng ngoan ngoãn mặc chiếc áo len trắng nhìn chằm chằm vào mình. Anh vừa muốn nói gì đó trông thấy Lý Nãi Ấu dường như rất khó tin mở miệng—
“Anh ơi…”
Lý Nãi Ấu lẩm bẩm nói “Thì ra anh còn biết nói tiếng Ả Rập nữa ư?”
Sau khi về đến nhà Lý Nãi Ấu có vẻ như hơi nhụt chí.
Mặc dù Quan Bái mua cho cậu rất nhiều bộ quần áo nhưng đây là lần đầu tiên Lý Nãi Ấu biết tiếng Trung Quốc ngoại trừ thành ngữ bốn chữ cùng các loại thơ cổ thì còn có rất nhiều loại tiếng địa phương đến vậy.
Lý Nãi Ấu nghe không hiểu làm cậu cảm giác giống như mình lại cách xa Quan Bái thêm một chút chút. Cho nên Lý Nãi Ấu muốn làm gì đó để khoảng cách có thể kéo gần lại.
Lý Nãi Ấu cảm thấy Quan Bái rất thích chiếc áo len mình mặc lúc nãy cho nên cậu thay chiếc áo lên đó, cầm bảng vẽ rồi gõ cửa phòng ngủ của Quan Bái.
Quan Bái đang thay đồ ngủ. Anh vừa cài nút áo vừa bình tĩnh dùng ánh mắt thể hiện thắc mắc của mình.
“Em, em cảm giác ánh sáng trong phòng ngủ của anh tốt hơn.”
Đôi mắt Lý Nãi Ấu đôi lúc lén lút liếc nhìn lồng ngực của Quan Bái rồi lại ấp úng nói tiếp, “Gần đây có một cuộc thi thiết kế skin cho người chơi. Em muốn vẽ skin cho Gà Cay. Ánh đèn sẽ ảnh hưởng đến việc em lựa chọn màu sắc. Cho nên em, em có thể ở phòng anh một lúc không….”
Công suất của bóng đèn của hai phòng hoàn toàn như nhau.
Quan Bái trầm tư một lúc rồi ra hiệu cho Lý Nãi Ấu đi vào.
Lý Nãi Ấu vẽ được hai nét thì bắt đầu lộ mặt, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn trộm Quan Bái. Chỉ chốc sau cậu dứt khoát quăng bút nâng cằm lên nhìn chằm chằm vào mặ Quan Bái, thiếu điều viết hết mục đích lên mặt.
“Lên giường đi.”
Quan Bái nhìn khuôn mặt đột nhiên biến sắc của Lý Nãi Ấu lập tức ý thức được lời nói của mình còn có nghĩa khác cho nên vội hắng giọng, “—Ý anh là bây giờ em lên giường, tối nay ngủ trong phòng anh đi.”
Lúc này Lý Nãi Ấu mới chậm rãi ồ một tiếng.
Lông mi cậu run run, gò má cũng hơi ửng hồng chậm rãi đặt bảng vẽ xuống, cởi dép rồi bò đến bên cạnh Quan Bái.
Nhưng mà Lý Nãi Ấu không thể nào yên tĩnh như vậy được.
“Bọn họ nói, một đôi tình nhân trong vòng mười hai tiếng cần có một cái hug để duy trì tình cảm.”
Lý Nãi Ấu lặng lẽ nằm bên cạnh Quan Bái một lúc, đột nhiên nói, “Em không phải đòi anh ôm đâu, em chỉ muốn nhắc anh một chút—”
Thế là Quan Bái quay đầu hôn lên mắt Lý Nãi Ấu.
Sau đó nụ hôn lướt xuống chóp mũi rồi từ từ rơi xuống đôi môi mềm mại. Lý Nãi Ấu nhẹ nhàng ưm một tiếng, ngẩng mặt lên ngoan ngoan hôn lại.
“Lần trước ngủ trên cái giường này, anh còn vô cùng hung dữ với em.”
Hôn hôn một hồi, Lý Nãi Ấu đột nhiên mơ hồ nói, “Anh còn phải chơi trò hỏi đáp với em nữa…”
Quan Bái suy nghĩ một lúc.
“Chủ yếu là vì có ai đó sợ sấm sét, sau đó cứ nắm lấy chăn của anh không chịu buông tay…”
Quan Bái đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại trên trán Lý Nãi Ấu, nói: “Nhắc mới nhớ, người này là ai….
Lý Nãi Ấu thẹn quá hóa giận.
Cậu che miệng Quan Bái lại, nhìn vào đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt của Quan Bái một lúc sau mới thả tay ra, hung dữ hôn bẹp bẹp hai cái lên má người yêu.
“Bây giờ em muốn chơi lại trò đó.” Lý Nãi Ấu nhỏ giọng nói, “Em sẽ hỏi trước.”
Đáy mắt Quan Bái vẫn còn ý cười, ra hiệu mời ngài nói.
“Nhà của anh ở, ở đâu vậy?”
Lý Nãi Ấu ấp úng một hồi cuối cùng cũng hỏi được sự việc mà cậu canh cánh trong lòng cả đêm, “Mọi người bình thường đều nói tiếng địa phương như vậy hả? Vậy chắc hồi còn bé anh vất vả lắm đúng không, mỗi ngày phải học hai loại tiếng…”
Quan Bái: “….”
“Giống nhà của em thôi.
Quan Bái nhéo nhéo cặp má của Lý Nãi Ấu, nhàn nhạt mở miệng, “Chẳng qua nhà của anh không ở ven biển mà là một ngôi làng hơi về phía Bắc, ở đó tương đối lạnh.”
Lý Nãi Ấu mờ mịt, mấy lần muốn mở miệng làm rõ mình không sống trong một ngôi làng ven biển nhưng Quan Bái vẫn tiếp tục nói: “Tiếng địa phương thì, chủ yếu khi còn bé nói chuyện với người nhà, sau đó đi học thì chủ yếu nói tiếng phổ thông.”
Lý Nãi Ấu bừng tỉnh đại ngộ ồ một tiếng.
“Sau này em cũng muốn học tiếng địa phương của anh.”
Lý Nãi Ấu thu mình trong vòng tay của Quan Bái, nhỏ giọng thầm thì, “Với lại hiện tại tiếng Trung của em đã tiến bộ lắm rồi. Em học được từ bão bình luận của khán giá rất là nhiều thành ngữ.”
“Bọn họ khen ngợi tiếng đàn nhị của em là gì ý nhỉ, âm thanh của tự nhiên.”
Lý Nãi Ấu cố gắng nhớ lại rồi ngượng ngùng cười cười, “Nghe bọn họ nói việc nghe đàn sẽ khiến não xung huyết, em cảm thấy hơi ngại.”
Quan Bái: “…”
Em có bao giờ nghĩ rằng bọn họ có thể đang không phải khen em?
“Em thì sao?” Một lúc sau Quan Bái lại hỏi, “Bánh ngọt của nước Anh không ngon à? Sao em lại về Trung Quốc?”
Lâu rất lâu Lý Nãi Ấu không lên tiếng.
“Bởi vì em đã lựa chọn một chuyện.”
Một lúc sau Lý Nãi Ấu đưa ra một câu trả lời không giống với câu trả lời. Cậu ngáp một cái, đôi mắt ngấn lệ rúc vào trong lồng ngực Quan Bái, chậm rãi nhắm mắt.
Ngay khi Quan Bái nghĩ Lý Nãi Ấu đẫ ngủ rồi thì thiếu niên trong vòng tay anh đột nhiên nhẹ giọng nói: “Sự thật chứng mình, lựa chọn này vô cùng đúng đắn.”
–
Đã một tháng sau khi Quan Bái nhận được Ngôi Sao Phong Vân, Thiệu Cát thể hiện hết tâm trạng vui mừng và thỏa mãn trong linh hồn lên cơ thể ngày càng đầy đặn của mình mà phương pháp mà mắt thường có thể thấy được.
Quan Bái đang giúp Lý Nãi Ấu mở rộng vốn thành ngữ của mình, Thiệu Cát đắc ý chia sẻ những chuyện vui xảy ra trong một tháng này.
“Hai chữ, thoải mái.”
Mặt mày Thiệu Cát hớn hở: “Ba chữ, rất thoải mái. Bốn chữ, vô cùng thoải mái. Hai ngày trước anh lên trụ sở công ty, ánh mắt mọi người nhìn anh không còn như xưa nữa rồi…”
Quan Bái nói: “Em ghi lại đi, cái này gọi là đắc ý vênh váo.”
Lý Nãi Ấu ồ một tiếng, ghi lại vào cuốn sổ nhỏ của mình.
Thiệu Cát làm như không nghe thấy.
“Mà mấy đứa đoán xem buồn nôn nhất là gì?”
Thiệu Cát chậc chậc, “Nhân viên lão Tưởng hình như phát hiện ra xinh xắn đẹp đẽ không được việc, gần đây cũng đi tìm cho lão ấy một nam sinh viên thanh tú, mỗi ngày livestream kéo đàn violon.”
“Người ta là sinh viên không có vấn đề gì nhưng mà trong đầu lão Tưởng đen thùi lùi mấy đứa cũng không phải không biết. Đoán chừng mấy bài hát chỉ kiểu lâu đài tình ái say rượu hồ điệp.”
Thiệu Cát thở dài yếu ớt, “Hai người nói chuyện có thể nói là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Nghe nói là một chút phản ứng hóa học cũng chẳng có làm khán giả chán đến mức cạy móc chân…”
Quan Bái gật đầu, tiếp tục chỉ huy Lý Nãi Ấu ghi chép lại: “Cái này gọi là đông thi hiệu tần.”
Cấp độ thành ngữ này đối với Lý Nãi Ấu mà nói như độ khó cấp địa ngục. Cậu nhăn mặt, vất vả lặp lại: “…. Đổng sự tiểu bình?”
Thế là Quan Bái cầm bút viết chữ cho cậu dễ đọc.
(*) Đông Thi Hiệu Tần: bắt chước người khác một cách vụng về.
Đông Thi Hiệu Tần [dōngshīxiàopín] đọc gần giống Đổng sự tiểu bình [dǒngshì xiǎopíng]
Lý Nãi Ấu ngẩn người nhìn Quan Bái viết xong mấy chữ lại ngẩng đầu lên, nhỏ giọng áp dụng thành ngữ: “Ca ca ơi, em cấp tràng nhũ nhũ.”
“….Cơ tràng lộc lộc.”
(*) Cơ tràng lộc lộc [Jīcháng lùlù]: “bụng đói kêu vang” đọc gần giống cấp tràng nhũ nhũ [Jí cháng rǔ rǔ]
Quan Bái đặt bút xuống nói, “Vừa gọi đùi gà cho em rồi, chút nữa sẽ giao tới ngay.”
Thiệu Cát nhìn hai người dính nhau như keo thế này cũng không khỏi bùi ngùi xúc động.
“Vẫn là anh Thiệu của mấy đứa có mắt nhìn, chỉ cần liếc qua một cái là có thể biết được hai đứa có tiềm năng phát sóng với nhau…”
Thiệu Cát gật gù đắc ý. “Lúc ấy anh đã nói—”
Chuông cửa vang lên.
“Anh đi lấy mì cho, mấy đứa tiếp tục học đi, truyền bá văn hóa đất nước quan trọng hơn.”
Thiệu Cát vừa mở cửa vừa không ngừng nói, “Nhưng mà Bái này, có phải em gọi đồ từ cửa hàng trên đường XX không—”
Sau đó giọng nói của Thiệu Cát đột nhiên im bặt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng hai người nói chuyện, Quan Bái chỉ nghe thấy tiếng Thiệu Cát lắp ba lắp bắp: “Sao Rui[1] nha, my english không tốt lắm, ngài wait một chút…”
“—Quan Bái thằng nhóc này mau tới đây!”
Giây tiếp theo Thiệu Cát thò đầu qua lo lắng hỏi. “Em gọi mì gà ở nhà hàng nào vậy?”
Quan Bái giật mình, nhìn về phía cửa.
Nhưng mà đứng ở cửa không phải là anh chàng giao hàng nào đó mà là một người đàn ông ngoại quốc phong nhã lịch lãm với đôi mắt xanh và mái tóc hoa râm, đeo kính không giọng, vẻ mặt không cảm xúc.
Trong lúc nhất thời Quan Bái cũng không kịp phản ứng.
Lý Nãi Ấu bên cạnh đã đói đến mức sắp ngất đi đột nhiên mở to hai mắt.
Cậu đột ngột đứng dậy như không thể tin vào mắt mình nữa. Lý Nãi Ấu chạy ra nhìn người đàn ông ở cửa ba giây rồi loạng choạng lùi về sau.
Tình hình bây giờ làm Thiệu Cát mờ mịt nhìn trái nhìn phải, Quan Bái cũng khẽ cau mày.
“Lawson…”
Quan Bái nghe Lý Nãi Ấu giống như vất vả lắm mới mở miệng được.
Lông mi Lý Nãi Ấu run lên, cậu dường như hít sâu một hơi sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Đã lâu không gặp.”
Chú thích:
[1] Từ Sorry (Xin lỗi) đọc là Sao Rui [Sāo ruì] trong tiếng Trung Quốc. Từ này trở nên nổi tiếng hơn có liên quan đến MC Chu Đan, trong một lần dẫn chương trình đã đọc sai tên của Cổ Lực Na Trát và Địch Lệ Nhiệt Ba, sau đó lập tức nói xin lỗi mà lại dùng tiếng Anh “Sorry” nên phát âm cũng bị cư dân mạng trêu chọc. Bạn nào hay đu Cbiz chắc biết việc này.