Editor: Linh
Beta: Mều
Thẩm Từ vừa nói ra lời này liền cảm thấy có chút không đúng, thế nhưng hình như Tần Ức không phát hiện, khuôn mặt vẫn luôn lạnh như băng kia bỗng lộ vẻ xúc động, sâu trong đáy mắt loé lên tia kinh ngạc.
Bỗng nhiên, hắn vươn tay kéo Thẩm Từ vào trong ngực, cằm dựa lên vai cậu, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Khoan đã đợi... đợi chút,” Thẩm Từ vội lui ra, cách hắn một khoảng, tay đưa ra sau gáy gài lại sợi dây chuyền cho chắc, xác định sẽ không bị lỏng mới gật gật đầu, “Được rồi.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần hơi động chút là có thể chạm nhau, ngón tay Tần Ức dán chặt vào gáy của Thầm Từ, chạm vào mái tóc mềm mại, cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu, đột nhiên một ý nghĩ kỳ lạ lẽ ra không nên xuất hiện bỗng nhiên loé lên trong đầu, khiến hắn không làm chủ được hành vi của mình.
Thẩm Từ cảm thấy hơi thở đối phương tiếp tục lại gần, ngay sau đó,một thứ mềm mại mát lạnh phủ lên môi mình, cậu kinh ngạc mở to mắt, lại bị đối phương giữ chặt gáy không cách nào tránh thoát, xúc cảm trúc trắc qua lại trên môi mang theo một cảm giác xâm lược khó tả, nhiệt độ không khí dường như được k ích thích mà tăng lên.
Thẩm Từ chưa từng thấy đối phương chủ động bao giờ, không khỏi sững sờ tại chỗ, cảm thấy bản thân mình bây giờ rất kỳ quái, tim bắt đầu đập nhanh, hô hấp cũng nóng bỏng, đầu một mảnh trống rỗng, suy nghĩ rối bời.
Cậu cứng đờ mặc người chém giết hơn nửa ngày, đợi đến khi đối phương hôn đủ, lưu luyến không rời mà tách ra, lúc này cậu giống như người mới tỉnh mộng, không ý thức được mặt mình đang đỏ bừng, ấp úng nói: “Anh... Anh, hôm qua không phải mới hôn lần đầu hả, sao hôm nay lại thuần thục như vậy?”
“Không thuần thục lắm,” Giọng Tần Ức rất trầm, âm thanh so với lúc bình thường không giống nhau, “Nếu như so sánh mà nói, ngược lại là do em chưa có kinh nghiệm.” Đọc truyện ở Wp, Fb chính chủ!
Thẩm Từ cảm thấy lời này có chỗ nào đó kì lạ, nhưng tình cảnh này, lại không thể tìm ra lý do để phản bác, cậu chủ động buông tay, từ trên người đối phương lui ra, ánh mắt trốn tránh: “Hôm nay... Trước hết hôn đến đây thôi.”
Tần Ức nhìn dáng vẻ muốn lùi bước của cậu, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Hôm qua em chủ động muốn dâng mình như vậy, sao hôm nay lại bỏ cuộc giữa đường rồi?”
Nhiệt độ trên mặt Thẩm Từ vẫn chưa hạ, lại bị hắn nói như vậy, vành tai cũng đỏ nốt, “cứng rắn” thanh minh cho bản thân: “Ai, ai nói em nửa đường bỏ cuộc, chỉ là em thấy chuyện này nên thực hiện từng bước một, hơn nữa, thân thể của anh còn chưa hồi phục, không thể chịu được mệt mỏi, cho nên loại chuyện này ấy để sau lại nói sau đi.”
Giống như để chứng minh mình nói thật, cậu nâng cao âm lượng, giọng chắc nịch, bảo đảm: “Em chắc chắn sẽ không lâm trận bỏ chạy!”
Hiện tại cậu còn chưa nhận ra nếu như bây giờ làm loại chuyện đó, ai mới là người mệt mỏi, thế nhưng Tần Ức cũng không nói thẳng ra, sắc mặt anh dịu lại, nhẹ giọng nói: “Cám ơn em, Tiểu Từ.”
Thẩm Từ giật mình.
Tiểu Từ?
Chẳng lẽ nghe thấy Ôn Dao gọi cậu như vậy, nên hắn cũng muốn gọi như vậy ư? Cái này giống như không cho phép cậu gọi người khác là “ca ca”, cũng không muốn người khác gọi cậu bằng xưng hô thân mật?
Người này thật đúng là...Lòng chiếm hữu của hắn cũng kì quá đi, toàn ăn dấm với mấy chuyện be bé không đâu thôi.
Có điều, Thẩm Từ cũng không cảm thấy khó chịu, thế mà còn thấy có chút vui vẻ, tâm tình của cậu rất tốt hỏi: “Giờ đi ngủ trưa nhé?”
“Được.”
Tần Ức đang định cầm tay vịn thì Thẩm Từ lại nhanh hơn hắn một bước, ấn vào cái nút nhỏ trên tay vịn xe lăn để chuyển đổi chế độ.
Nhấn một cái, quyền điều khiển xe lăn đã nằm trong tay Thẩm Từ, cậu vô cùng tự nhiên đứng thẳng người: “Để em đẩy anh qua.”
Tần Ức: “...”
Tần Thiếu từ khi tàn tật đến nay, chưa từng trải nghiệm qua cảm giác có người đẩy xe lăn cho, thân thể nháy mắt cứng đờ, tay không được tự nhiên đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng tắp.
Ngữ khí có hơi lúng túng, anh hỏi: “Em học cách dùng xe lăn từ lúc nào vậy?”
“Này còn cần học sao, chức năng công dụng gì đều được ghi rõ hết á, nhìn một cái là biết hà, “ Thẩm Từ nói, “Hôm đó lúc ngồi thử, em có nhìn qua.”
Tần Ức không phản bác được.
*
Vì không được phép luyện đàn, vậy nên buổi chiều Thẩm Từ đành phải xem trước bản cầm phổ mà ngày mai sẽ tập, được một nửa thì Tần Ức đến hỏi: “Thành tích mấy môn văn hóa của em thế nào?”
“Ờm, cũng được”, Thẩm Từ ngẩng đầu, “Làm kiểm tra thì chắc không có vấn đề gì đâu.”
Thành tích của nguyên chủ khá bình thường, mặc dù là vấn đề ở giáo viên, vận khí của cậu cũng không tốt, nhưng một bài kiểm tra cũng không làm khó được cậu, đối phó với bài kiểm tra nghệ thuật thì chắc vẫn đủ xài.
“Vậy thì tốt, “ Tần Ức gật đầu, không hỏi tới đề tài này nữa “Học kỳ tới, em có muốn chuyển trường không?”
“Chuyển trường?” Thẩm Từ sửng sốt một chút, do dự nói, “Không cần đâu, trường em học là trường cấp 3 trọng điểm, học hai năm cũng quen rồi, mặc dù không phải lớp chọn, nhưng thi nghệ thuật thì không quá cần thiết, không cần chuyển đâu ạ.”
Tần Ức dường như muốn nói lại thôi, mãi một lúc sau mới nói: “Không sợ ba em sẽ đến trường gây chuyện sao?”
Thẩm Từ: “Nếu như ông ta thật sự muốn tìm em gây chuyện, cho dù có chuyển trường thì ổng vẫn sẽ tìm được thôi. Nhưng em cảm thấy, chắc ông ta sẽ không ngốc như vậy đâu, dám chủ động lăn tới khiêu khích người của Tần Thiếu hử?”
Một câu “người của Tần thiếu” này khiến Tần Ức rất thoải mái, sắc mặt hắn dịu xuống: “Vậy tôi sẽ để tài xế đưa đón em đi học.”
Dừng một chút, lại nói: “Nếu như có bạn học cố ý gây khó dễ, nhất định phải nói với tôi một tiếng. Thẩm gia xảy ra chuyện, sau này sợ là không tránh khỏi sẽ có tin đồn không hay, em lại nghỉ học một năm, khai giảng khẳng định phải xếp lớp, tôi sợ đám người đó sẽ xa lánh em.”
“Ca ca yên tâm đi,” Thẩm Từ cười rộ lên, “Những chuyện này em sẽ tự mình giải quyết, anh vẫn nên tập trung lo hồi phục thân thể đi, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này mà hao tâm tổn sức.”
Tần Ức mím môi: “Được.”
Thẩm Từ nhìn sắc mặt của hắn, cảm thấy hôm nay Tần Thiếu nói khá nhiều, cũng phá lệ quan tâm cậu, thấy hắn buổi trưa ăn nhiều hơn bình thường nửa bát cơm, chợt nghĩ thân thể hắn sẽ có hi vọng hồi phục, trong lòng không khỏi cao hứng, thầm cảm thán “Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại”.
Ngày hôm sau, cậu gặp chuyện còn bất ngờ hơn hôm nay.
Cậu vừa tỉnh giấc, thì nghe thấy tiếng đàn truyền ra từ phòng đàn!
Ở Tần gia, trừ cậu và Tần Ức ra thì không có ai dùng đến đàn dương cầm, bây giờ còn lâu nữa mới đến thời hạn lên dây đàn* đàn, cậu không khỏi ngây ngốc, hơn nửa ngày mới quay đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện Tần Ức không còn ở trong phòng.
Mới có 9 giờ mà hắn đã dậy rồi ư?
Thẩm Từ ngồi dậy, vọt vào nhà vệ sinh với tốc độ cực nhanh rồi đánh răng rửa mặt, sau đó tới phòng đàn do thám một phen, liền nhìn thấy một màn khiến cậu khiếp sợ.
Tần Ức thế mà ngồi trước đàn dương cầm viết nhạc phổ!
Hắn viết được một nửa, thỉnh thoảng dừng lại đánh thử, vì vậy mới có tiếng đàn truyền ra.
Thẩm Từ ngẩn người trước cửa trọn hai phút, không dám tùy tiện đi vào quấy rầy.
Cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Tần Ức, người đàn ông kia ngồi trước đàn dương cầm với vẻ mặt cực kì tập trung, ngón tay thon dài cho dù là nhấn phím đàn hay cầm bút đều đẹp, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
Cậu đã từng xem video Tần Ức đánh đàn, nghiêm túc thưởng thức hắn, nhưng đây là lần đầu tiên quan sát ở khoảng cách gần thế này. Lần trước là Tần Ức tự mình chỉ dạy, vì còn phải nhìn nhạc phổ cậu không dám nhìn chằm chằm đối phương quá lâu.
Trong tiếng đàn đứt quãng, Tần Ức dường như không phát hiện có người đứng trước cửa, đợi đến khi hắn dừng bút, lúc này Thẩm Từ mới thận trọng đến gần, khẽ gọi: “Ca ca?”
“Em dậy rồi?” Tần Ức quay đầu lại, đưa cho cậu bản nhạc vừa viết xong, “Vừa hay, em giúp tôi đàn nó hoàn chỉnh một lần đi.”
Trong nháy mắt, Thẩm Từ hít sâu một hơi —— Đây là bản thảo của Tần Ức?!
Vừa mới viết xong, trên bản thảo vẫn còn lưu lại độ ấm của hắn!
Bản “đầu tiên” này, cứ như vậy mà rơi vào tay cậu?
Thẩm Từ kích động đến không biết nên làm sao, cảm giác giống như mua xổ số trúng được một trăm triệu, cũng như đột nhiên biết được thần tượng bản thân hâm mộ mười mấy năm sẽ đến trường mình vậy.
Cậu đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay gần như run rẩy, có chút giống học sinh tiểu học lần đầu tiên được nhận giấy khen ba tốt, hai tay cầm trang giấy, giọng nói dần trở nên không ổn định: “Thật... Thật sự muốn em đàn sao?”
Tần Ức không hiểu sao đột nhiên cậu lại khẩn trương như vậy, gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Thẩm Từ hít sâu một hơi, ngồi xuống ghế đặt trước dương cầm, Tần Ức thì tự điều khiển xe lăn lui qua một bên.
Thẩm Từ cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập kịch liệt của mình lại, nhanh chóng xem qua một lần, cho dù là bản thảo cũng viết rất ngay ngắn và rõ ràng, cả bản nhạc viết một lần mà thành, rất ít chỗ gạch xóa hay thay đổi gì đó.
Cậu đặt nhạc phổ lên, bắt đầu nghiêm túc đàn.
Bài hát vui vẻ đến bất ngờ, từ những nốt nhạc vừa thoát ra kia, dường như có thể nghe được cả sự ấm áp cùng chúc phúc, không giống như là giữa những người yêu với nhau, mà giống như là người nhà hay bạn bè thân thiết hơn.
Là một ca khúc rất thích hợp để làm quà sinh nhật.
Bản nhạc kết thúc, Thẩm Từ bỏ tay ra khỏi phím đàn rồi nhưng vẫn đắm chìm trong đó thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, không khỏi cảm thán bản nhạc này viết quá đỉnh, quả nhiên thiên tài dương cầm không phải là hư danh.
“Ừm,” Tần Ức suy nghĩ trong chốc lát, “Tạm thời như vậy đi, mà em còn chưa ăn cơm phải không? Nhanh đi nào.”
“Được, vậy em ăn chung với anh nhé?”
“Ăn chung.” Tần Ức nói rồi nhìn tay mình một chút, trên ngón tay còn dính ít mực bút ban nãy, “Em đi trước đi, để tôi rửa tay cái đã.”
Thẩm Từ vui vẻ đi vào phòng ăn, thấy quản gia đang chuẩn bị bữa sáng cho hai người bọn họ, nhìn thấy cậu thì gật đầu, mỉm cười hỏi: “Tiểu thiếu gia có chuyện gì vui à?”
“Ừm, “ Hai mắt Thẩm Từ sáng lên, không thể chờ thêm muốn chia sẻ niềm vui sướng này, “Hôm nay Tần Ức viết nhạc phổ, còn để con đàn nữa đó ạ.”
“Vậy sao...” Quản gia dừng một chút, dường như muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, “Cậu ngồi đi, tôi múc cháo cho cậu.”
Bởi vì phản ứng này của quản gia khiến Thẩm Từ đang cao hứng bình tĩnh lại, hỏi: “Sao vậy ạ? Chú muốn nói gì đúng không?”
Quản gia do dự một hồi, cuối cùng hạ thấp giọng: “Nếu như tiểu thiếu gia thích bản nhạc này, thì nhân lúc Tầm thiếu không để ý nhớ chụp ảnh lại làm kỉ niệm, đừng để cậu ấy biết.”
Đề nghị kì quái này khiến Thẩm Từ có hơi khó hiểu, bối rối hỏi: “Sao thế ạ?”
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Má Lộc: Thực hành thêm vài lần nữa ♂ sẽ có kinh nghiệm.
Chú thích: Lên dây đàn piano (Piano tuning) là việc điều chỉnh độ căng dây của cây đàn piano cơ sao cho các dây này phát ra âm thanh với cao độ chuẩn xác. Việc điều chỉnh này không chỉ tuân theo một hệ thống cao độ có sẵn mà còn yêu cầu xem xét sự tương tác về độ rung giữa các nốt tùy thuộc vào đặc điểm riêng của từng cây đàn piano.
Một cây đàn không được lên dây trong vòng hai năm thì việc lên dây sẽ không còn đạt hiệu quả như mong muốn mà cần phải can thiệp bằng các biện pháp sửa chữa, khiến việc bảo dưỡng đàn trở nên đắt đỏ hơn.
Hơn nữa, việc lên dây là không tránh khỏi bởi dù được bảo quản tốt đến thế nào thì sớm muộn cây đàn piano cũng sẽ bị lệch dây và nếu trì hoãn việc lên dây, âm thanh của đàn sẽ ngày càng thô, gây khó khăn và bất tiện cho người chơi.
Đối với những cây đàn piano mới hoặc mới thay lại dây, trong năm đầu sẽ cần được lên dây 3-4 lần do độ căng dây và các chốt giữ dây hoạt động chưa ổn định. Với những cây đàn đã được sử dụng trên 1 năm, nhiều nhà sản xuất đàn khuyến nghị lên dây ít nhất 2 lần một năm. Lịch lên dây đàn còn phụ thuộc vào điều kiện khí hậu và cường độ chơi đàn.
Danh Sách Chương: