Edit: Mều.
Thấy phản ứng của đối phương, Thẩm Từ lập tức cảm thấy căng thẳng, cẩn thận hỏi: “Dì biết con ạ?”
Ngu Xu nhìn con trai mình một cái như đang trao đổi ánh mắt với nhau, mỉm cười: “Không biết, chỉ là cảm thấy cái tên này dễ nghe.”
Thẩm Từ thở phào nhẹ nhõm, tự hỏi làm sao mà mẹ Tần Ức có thể biết cậu được, chuyện con trai bị tai nạn bà không biết, huống chi là biết tới việc Tần Thẩm hai nhà liên hôn.
Viện điều dưỡng tin tức không thông, nếu người nhà không nói, vậy bác sĩ với hộ sĩ khẳng định cũng sẽ không chủ động nhắc tới thông tin bên ngoài.
Thẩm Từ cảm thấy xót xa cho bà, nếu bà vào viện điều dưỡng năm Tần Ức mười một tuổi, tính tới bây giờ cũng đã được mười lăm năm, mặc dù trong mười lăm năm đó có một lần ra ngoài, nhưng lại bắt đưa vào lại. Mười lăm năm như một, cậu không thể tượng tưởng nổi cuộc sống cách biệt thế giới như vậy nó như thế nào.
Cứ cho là điều kiện của viện điều dưỡng rất tốt, giống như ở nhà, nhưng chung quy chỉ là ‘giống’ mà thôi, không ai thích mình bị giám thị 24/24 cả.
Nhưng nếu cứu bà ra ngoài chỉ sợ bà chỉ biết tìm cách để chết. Giám thị điều trị và chết, đương nhiên mọi người đều sẽ chọn vế trước.
Ngu Xu lại nói: “Nếu là chồng chưa cưới, vậy khi nào tổ chức đám cưới.”
Thẩm Từ ngạc nhiên, thầm nghĩ bà tiếp nhận rồi? Trước đó cậu còn tính nếu như bà không đồng ý thì nên thử thuyết phục như thế nào… kết quả thuận lợi hơn mong đợi.
“Em ấy chưa tới tuổi kết hôn,” Tần Ức nói, “Còn hai năm nữa.”
Thẩm Từ muốn đính chính lại là còn một năm rưỡi thôi, nói hai năm thì có vẻ cậu còn rất nhỏ tuổi.
“Chưa tới tuổi kết hôn…” Ngu Xu nhìn Thẩm Từ, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Hình như Tần Ức nghe hiểu ý bà, vội giải thích: “Lúc đề nghị liên hôn em ấy đã mười tám tuổi.”
Cậu nhìn Tần Ức, thầm nghĩ bà Ngu đang nghi ngờ con mình dụ dỗ trẻ vị thành niên sao?
Sợ bà hiểu nhầm, Thẩm Từ bổ sung thêm một câu: “Thưa dì, là con tự nguyện, con thật lòng thích anh ấy ạ.”
Như để chứng minh, cậu nắm chặt tay đối phương thêm một chút.
Một câu “thật lòng thích” khiến hắn hơi mím môi, nắm lại tay cậu.
Ngu Xu mỉm cười: “Ừ, chờ khi hai đứa kết hôn nhớ gửi video đám cưới cho mẹ, hình ảnh con trai mẹ kết hôn mẹ phải cất giữ cẩn thận.”
Nghe được lời này của bà, trong lòng Thẩm Từ có chút khác thường, cậu vẫn thấy được bà vẫn rất yêu Tần Ức, thân là mẹ nhưng lại không thể tham dự đám cưới của con trai mình, chỉ muốn một video để lưu giữ.
“Vâng.” Tần Ức hơi rủ mắt, “Hôm nay giao thừa, mẹ ở đó có ăn sủi cảo không?”
“Ăn chứ, bọn họ gói nhiều loại nhân sủi cảo lắm, mẹ ăn thử vài cái.” Ngu Xu cũng chuyển đề tài theo hắn, “Các con thì sao? Mẹ nhớ con không thích Tết, năm nay có chồng chưa cưới, có gì khác không?”
Bụng ngón tay Tần Ức nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay Thẩm Từ vài cái, phá lệ dịu dàng thấp giọng nói: “Vâng, lát nữa bọn con mới ăn.”
Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng tiếng Ôn Dao truyền đến, anh đi từ lầu hai đi xuống, trong tay cầm một bao lì xì: “Tiểu Từ, tiền mừng tuổi của em nè.”
“A,” Thẩm Từ quay đầu hơi khó xử nói, “Em đang nói chuyện với dì Ngu, chờ em một lát được không ạ?”
Ôn Dao không để ý cậu đang gọi video, nghe cậu nói mới nhìn thấy điện thoại để trên bàn trà. Bây giờ anh mới hiểu “dì Ngu” là ai, có chút kỳ quái mà liếc Tần Ức một cái, nói với Thẩm Từ: “Vậy em nói chuyện trước đi, lát nữa nhớ tới lấy nha.”
Thẩm Từ đang muốn dạ đáp lời thì thấy Tần Ức buông tay mình ra, đẩy nhẹ tay cậu: “Đi đi.”
“Dạ?”
“Đi lấy tiền mừng tuổi”
Thẩm Từ hơi mờ mịt không hiểu vì sao hắn lại bảo cậu đi, cũng đâu không vội lấy tiền mừng tuổi mà.
Nhưng cậu cũng không thể không để ý mặt mũi của hắn, đành có ý xin lỗi nhìn Ngu Xu, đứng lên nói: “Em quay lại liền.”
Ôn Dao đã lên lầu, Thẩm Từ đành phải đi lên theo, Tần Ức thấy cậu đã rời đi mới hạ giọng hỏi: “Hình như mẹ có chuyện muốn nói phải không?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là cái tên ‘Thẩm Từ’ có hơi quen tai,” Ngu Xu nhìn con trai mình, “Là cậu bé đó à? Đứa trẻ đã từng cứu con mà con nói với mẹ ấy?”
Tần Ức hơi khựng lại: “ Mẹ vậy mà vẫn còn nhớ.”
“Tất nhiên là mẹ nhớ chứ, mẹ vẫn nhớ những gì mà con nói với mẹ.” Giọng điệu Ngu Xu trở nên nghiêm túc, “Đứa trẻ đó có biết tình huống của con không, con có giấu giếm gì nó không?”
“Không, em ấy biết hết ạ.”
“Đứa trẻ ấy bằng lòng chấp nhận con sao?”
“...Vâng.”
Ngu Xu im lặng một lúc: “Là đứa trẻ tốt, con phải đối xử tốt với người ta đừng để nó tủi thân, đừng trưng bộ dạng lạnh nhạt chờ người ta chủ động. Con lớn hơn mấy tuổi, lúc cảm xúc không tốt đừng có mà bạo lực lạnh, càng không được đánh chửi đứa trẻ đó, nếu con không thể khống chế được cảm xúc chính mình, mẹ sẽ không đồng ý để các con bên nhau.”
“Con tuyệt đối sẽ không làm những chuyện đó,” Tần Ức nhíu mày lại, “Mẹ vẫn nhớ em ấy, cũng nên nhớ em ấy có ý nghĩa như thế nào với con, con không có khả năng làm gì tổn thương đến em ấy.”
Hắn rũ mi mắt: “Thật ra ban đầu con không nghĩ sẽ kết hôn với em ấy, nhưng vì Thẩm gia xảy ra chuyện con chỉ muốn đưa em ấy ra khỏi đó, muốn tạo một cuộc sống tốt hơn nên lấy lý do liên hôn mà yêu cầu em ấy dọn tới, sau đó… Em ấy chủ động tiếp cận, đối xử tốt với con, con mới nghĩ, có thể đáp lại rồi đến gần em ấy hơn không.”
“Con có thể,” Ngu Xu nói, “nếu đối phương không ngại tình huống của con thì con có thể yên tâm, nếu đứa trẻ chủ động từ đầu, bây giờ đến lượt con —-- Phải rồi, con còn uống thuốc phải không?”
Tần Ức không nói cho bà biết chuyện hắn bị tai nạn, tiếp tục nói dối bà: “Còn ạ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tần Ức đang còn muốn nói thêm gì, dư quang bỗng thấy Thẩm Từ đang đi xuống lầu, đành phải nuốt ngược lời muốn nói vào, nói: “Hình như sắp đến giờ rồi.”
Thời gian cũng gần mười giờ tối, là thời gian quy định chuẩn bị nghỉ ngơi của viện điều dưỡng, nhưng hộ sĩ chưa thúc dục.
Thẩm Từ mơ hồ nghe thấy “sắp đến giờ”, lật đật chạy tới ngồi xuống cạnh Tần Ức.
“Được,” Ngu Xu cười cười nhìn bọn họ, giọng điệu nhẹ nhàng cũng rất dịu dàng, “Phải thật hạnh phúc nha.”
“Cảm ơn dì ạ,” Thẩm Từ cách màn hình vẫy vẫy tay với bà, “Hẹn gặp lại dì.”
Hộ sĩ đi tới giúp tắt cuộc gọi, nói với bọn họ “Năm mới vui vẻ”.
Tần Ức buông điện thoại từ từ thở ra một hơi, liền nghe thấy Thẩm Từ có hơi không vui mà nói: “Sao lúc nãy lại bảo em rời đi, nói chuyện gì em không phép nghe sao?”
Tần Ức nhìn cậu, thầm nghĩ bị phát hiện rồi. Thẩm Từ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói là muốn giới thiệu em với người nhà xong lại đuổi đi, chứng tỏ anh vẫn coi em như người ngoài.”
Sự bất mãn này sắp tràn ra khỏi giọng nói luôn rồi, Tần Ức nhịn không được xoa nhẹ tóc cậu: “Trao đổi bệnh tình thôi mà, em cũng muốn nghe à?”
“Còn lâu mới tin,” Thẩm Từ bỗng ngồi thẳng lên, “Tết nhất trao đổi bệnh tình? Hơn nữa hộ sĩ ở bên cạnh, anh không sợ lỡ miệng nói gì không nên nói khiến người ta chú ý sao?”
“Chú ý thì sao, tình huống của anh bọn họ cũng biết,” Tần Ức giống như không để ý lắm, “Cùng lắm là báo cho Tần Tiềm, nhưng ông ta không quan tâm đâu.”
Nói tới Tần Tiềm Thẩm Từ mới để ý, mẹ Tần Ức từ đầu tới cuối không nhắc tới ông ta, bà cũng không hỏi “ba con có đồng ý hay không” các thứ, giống như hai người xem như người này không tồn tại, không nói đến đề tài gì liên quan đến ông ta.
“Ôn Dao cho em tiền mừng tuổi à?” Tần Ức không nói chuyện Tần Tiềm nữa, như không muốn bị tên khốn đó phá hư không khí Tết, nhanh chóng chuyển đề tài.
“Ừa.”
“Vì sao anh ta lại cho em tiền mừng tuổi?”
“Hả?” Thẩm hiểu ý câu này, do dự nói, “Em cũng bảo anh ấy đừng cho, nhưng anh ấy nói năm nay Thẩm Triệu Thanh không cho, dì Hướng không ở cạnh, anh ấy là anh trai, anh cả như cha cho nên anh ấy thay cha mẹ cho em tiền.”
“Anh ta không phải anh ruột của em.”
Giọng Thẩm Từ càng nhỏ: “”Anh cũng đâu phải anh ruột đâu, cho cả bao lì xì bự đó thôi?”
Tần Ức bị cậu làm cho nghẹn một chút: “Anh là chồng chưa cưới.”
Cậu thật sự không nhẫn tâm vạch trần hắn, ở đâu cũng không có truyền thống mừng tuổi cho chồng chưa cưới, chỉ có tập tục người lớn mừng tuổi cho trẻ nhỏ được mọi người công nhận thôi.
Tần Ức cũng biết lý do gượng gạo, không nói tiếp chỉ nói: “Đi hỏi phòng bếp làm xong sủi cảo chưa, ăn sớm một chút rồi đi ngủ.”
Thẩm Từ cũng không mong chờ hắn có thể thức khuya, kiên trì đến mười hai giờ thì xem như đã “đón giao thừa”. Cậu vào phòng bếp bưng sủi cảo, không ăn ở phòng ăn mà bưng ra bàn trà cùng ăn với Tần Ức.
Cơm chiều hai người đã ăn no, Thẩm Từ cũng giống Tần Ức ăn không được bao nhiêu, nửa chừng có Ôn Dao gia nhập, ba người mới miễn cưỡng ăn hết hai lồng.
Bởi vì ăn quá no Thẩm Từ có hơi mệt, nhưng vẫn kiên trì thức tới mười hai giờ, như một nghi thức vậy — Lúc cậu với mẹ sống nương tựa nhau, ở cạnh nhau chờ qua mười hai giờ, nghe tiếng chuông đếm ngược, nghênh đón năm mới đến.
Thẩm Từ dựa vào người Tần Ức, mí mắt mở không nổi, đến khi nghe thấy tiếng đếm ngược trong tivi, mới buông giáp đầu hàng chìm vào giấc ngủ.
Biệt thự không ở trung tâm thành phố, xung quanh tương đối yên tĩnh, hơn nữa còn cách âm, người trong biệt thự không thể nghe thấy tiếng pháo hoa, mặc dù là đêm 30 nhưng không khác những buổi tối bình thường khác.
Tần Ức ngồi yên không nhúc nhích một lúc, bỗng vươn tay nhẹ nhàng kéo Thẩm Tư vào trong ngực.
Thân thể đối phương vẫn luôn ấm áp, hắn nhịn không được mà kề sát lại, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Bắt đầu từ trán, chạm qua giữa mày, cọ qua mũi cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại, chậm rãi mà nhẹ nhàng như đang hôn một món báu vật yêu quý, không dám mạnh bạo, sợ chạm vào là vỡ.
Thẩm Từ cảm nhận được sự động chạm của hắn, hơi hơi nhúc nhích nhưng vì quá buồn ngủ mà không mở nổi mắt, ngược lại eo mềm nhũn, hoàn toàn thả lỏng dựa vào lòng hắn.
Tần Ức đỡ lấy cậu, nhìn mí mắt đối phương rung động, muốn tỉnh mà tỉnh không nổi, cúi đầu hôn nhẹ mí mắt đang run run.
Có lẽ Ngu Xu nói đúng.
Năm mới, hắn nên chủ động hơn.